Chương 860: Công ty tổ chức team building ngắm mặt trời mọc
Editor: Đào Tử
_____________________________________
Tưởng Vân Lâu nhíu đôi mày kiếm xinh đẹp, nhịn đau ráng chống đỡ.
"Anh không sao... A —— chậm một chút là ổn thôi."
Bùi Diệp đổi xách thành dìu.
"Không sao thật chứ? Tôi vừa nghe thấy tiếng chân anh bị trẹo, đừng để tổn thương tới xương."
Tưởng Vân Lâu khẽ cắn đôi môi mỏng vì đau đớn mà mất máu trắng bệch, môi dưới theo đó nhuộm màu anh đào.
Hắn thấp hơn nửa cái đầu so với cỗ thân thể của Bùi Diệp, lúc này lại bởi vì chân đau mà khẽ khom người, đối phương chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn thấy lông mi thon dài rậm rạp của hắn. Mi mắt run rẩy theo hô hấp, mơ hồ còn có chút nước mắt sinh lý.
"Chắc là không sao đâu..."
Tưởng Vân Lâu lo lắng nhìn chân mình.
Cơn đau kịch liệt ban đầu rút đi, đau nhức rả rích không ngừng và tê dại khiến hắn không cách nào khống chế được chân mình.
Hắn mượn Bùi Diệp dìu dắt đứng vững, bàn chân hơi dùng sức, cơn đau thấu tim liền xông thẳng vào đại não, khiến hắn rụt chân về.
"Hình, hình như... Hơi không ổn rồi..." Tưởng Vân Lâu cười khổ nhìn chân của mình, nhìn con đường dốc đứng xuống núi duy nhất kia, không đợi Bùi Diệp tỏ thái độ, hắn lại lạc quan nói: "Có thể phiền cậu đỡ tôi đến bên ấy ngồi một lát hay không? Có lẽ chờ một lúc sẽ hết đau."
"Có vẻ trật chân khá nghiêm trọng, nên mau chóng đi bệnh viện kiểm tra thì hơn."
Dường như Tưởng Vân Lâu bị suy đoán của Bùi Diệp hù dọa, không chỉ trên mặt mất hết máu, đáy mắt cũng nổi lên sợ hãi.
"Vậy, vậy nên làm gì đây? Bây giờ còn quá sớm nên không thể gọi kiệu phu..."
Kiệu phu cũng là một trong những hạng mục thu phí đặc sắc trong công viên quốc gia.
Du khách tới đây leo núi mệt, liền có thể đến chỗ thu phí thuê một cỗ kiệu hai người nâng, chậm rãi thưởng thức phong cảnh núi non.
Có điều nơi này là đỉnh núi, cách chỗ thu phí còn một khoảng khá xa.
Bùi Diệp nhìn Tưởng Vân Lâu, chủ động nói: "Chi bằng thế này, tôi cõng anh xuống núi đi?"
Mới đầu Tưởng Vân Lâu hơi ngẩn ra.
"Vậy, vậy không tốt lắm đâu nhỉ?"
Tục ngữ có câu "Lên núi dễ xuống núi khó", huống chi còn phải cõng một người?
Hơn nữa thanh niên trước mặt trông hơi gầy, cũng không giống như có thể cõng một người đàn ông trưởng thành xuống núi.
Bùi Diệp nhíu mày gật đầu.
"Cũng phải, thật ra tôi quen khiêng hơn, làm thế tiết kiệm ít sức hơn một chút."
Tưởng Vân Lâu: "? ? ?"
Khiêng? ? ?
Trong đầu hợp với tình hình hiện lên cảnh tượng vác bao lúa, mà hắn chính là bao lúa trên vai Bùi Diệp.
Được rồi, vẫn nên cõng đi.
Mặc dù điều này hơi khác với "ôm công chúa" lãng mạn gần gũi như mong đợi, nhưng cũng là hành động khá thân mật.
Theo lẽ bình thường, hẳn là Bùi Diệp đeo ba lô leo núi trước ngực, lưng cõng Tưởng Vân Lâu.
Nhưng Bùi Diệp ghét bỏ tư thế này che tầm mắt, để Tưởng Vân Lâu cõng ba lô leo núi trước rồi cô cõng hắn.
Ghé vào lưng Bùi Diệp, Tưởng Vân Lâu mới phát hiện lưng thanh niên cũng không gầy như trong tưởng tượng, cơ bắp cách một lớp áo sơmi cũng rất chắc nịt, nhiệt độ gần như có thể bỏng lòng bàn tay hắn. Hắn hết mực cẩn thận khoác lên bả vai Bùi Diệp, không dám ôm cổ cô —— dù sao hai người vừa mới quen thôi, quan hệ chưa thân, tư thế thân mật như vậy có thể để lần sau —— Bùi Diệp đưa lưng về phía hắn, hắn cũng không sợ Bùi Diệp nhìn thấy nét mặt của mình, nét mặt kéo căng buông lỏng, đắc ý liếc nhìn đôi tình nhân gần đó xuống núi.
Những tình lữ ấy cũng dò xét quan sát bọn họ.
Tưởng Vân Lâu thản nhiên đối diện, cảm thấy may mắn nói với hệ thống trong đầu: 【 Nhiệm vụ đơn giản hơn tưởng tượng nhiều... Không có gì khó khăn. 】
Đối tượng nhiệm vụ của thế giới trước là một cặn bã, tay già đời trong tình trường, tính kế rất tốn sức.
Tưởng Vân Lâu muốn hòa hoãn một chút, liền lựa chọn một nhiệm vụ tương đối đơn giản.
Mục tiêu nhiệm vụ lúc này là "Ảnh đế bình dân" thân phận bối cảnh sạch sẽ, thiếu niên từng trải qua khuất nhục, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào bản lãnh của mình thành công trong giới giải trí, cá muối lật người. Chỉ là thiếu mấy phần may mắn, sau khi bị netizen phát hiện trầm cảm tự sát.
Tưởng Vân Lâu cẩn thận nghiên cứu tư liệu về mục tiêu nhiệm vụ, sơ bộ phán đoán độ khó công lược không lớn.
Mà thân thể này của hắn còn có ưu thế bẩm sinh, đại lão có nhiều thân phận —— nhất "tỷ" làng tiểu thuyết tình cảm là hắn, nhất "Ca" tiểu thuyết đam mỹ là hắn, bản thân còn có gia học uyên thâm, mười mấy tuổi viết kịch bản đã giành được giải thưởng danh tiếng, một người vô cùng tài hoa.
Nói cách khác, hắn có thể cung cấp cho "ảnh đế" còn chưa trưởng thành rất nhiều tài nguyên, còn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc.
Ảnh đế Tưởng Vân Lâu công lược cũng không chỉ một hai người, biết điểm yếu của bọn họ.
Tay già đời trong tình trường còn có thể bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn sợ không giải quyết được một tên nhóc ngây thơ?
Hệ thống trả lời: 【 Đừng xem nhẹ, thế giới nhiệm vụ này khôi phục linh khí, nói không chừng sẽ có biến số khác. 】
Tưởng Vân Lâu cười cười nói: 【 chậc, có thể có biến số gì? 】
【 Vị diện linh khí phục hồi tương đương với một miếng bánh trái thơm ngon không có chút bảo vệ, sẽ chọc ngưu quỷ xà thần ngấp nghé. 】
Vị diện tu chân cao cấp không dễ ngoạm, vị diện vừa mới khôi phục linh khí còn chưa sinh ra kẻ mạnh dễ ăn hơn vị diện văn minh cao cấp nhiều.
Tưởng Vân Lâu nhíu mày: 【 ý cậu là... Chúng ta có thể gặp những 'người xuyên nhanh' khác? 】
Là nhân viên xuyên nhanh kỳ cựu, thế giới nhiệm vụ Tưởng Vân Lâu trải qua nhiều hơn Quách Dịch Lăng nhiều, nhiệm vụ độ khó cao cũng hoàn thành một đống lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải ngoài ý muốn —— ví như mục tiêu nhiệm vụ trùng sinh, tăng độ khó nhiệm vụ công lược; ví như bị người xa lạ xuyên qua mục tiêu nhiệm vụ, điều tra công lược lúc trước và toàn bộ nỗ lực phải xóa sạch làm lại; ví như gặp phải đối thủ cạnh tranh, không có xung đột lợi ích còn đỡ, nếu có xung đột lợi ích, lục đục đấu đá nhau là điều không thể thiếu, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng —— Tưởng Vân Lâu cũng gặp qua một lần.
Nhớ lại lần mạo hiểm ấy, mi tâm hắn không khỏi nhiễm vẻ buồn rầu.
Hệ thống trả lời: 【 quả thực có khả năng này. 】
Tưởng Vân Lâu nói: 【 vậy tôi phải mau chóng công lược Tiểu Thương hoàn thành nhiệm vụ mới được. 】
Hệ thống nói: 【 Tiểu Thương là thẳng nam, hiện giờ cõng cậu mà độ thiện cảm vẫn là 50. 】
Tưởng Vân Lâu tràn đầy lòng tin.
【 Mỗi thẳng nam trước khi bị bẻ cong đều cho rằng mình thẳng, trên thực tế bọn họ cũng có thể cong thành nhang muỗi. 】
Cũng đâu phải chưa từng uốn cong thẳng nam.
Bùi Diệp không nhìn thấy biểu cảm của Tưởng Vân Lâu, mà Tưởng Vân Lâu cũng không nhìn thấy biểu cảm của Bùi Diệp.
Nếu có thể nhìn thấy, hắn sẽ phát hiện biểu cảm của Bùi Diệp bỗng cổ quái và sượng ngắc.
Bởi vì Bùi Diệp nghe được tất cả đối thoại của Tưởng Vân Lâu với hệ thống.
Tinh thần của cô bị tổn hại, bất kể là ẩn nấp hay là năng lực "nghe lén" đều không bằng trước, bản thân hệ thống lại là một loại sinh mệnh thể tinh thần, nếu không có trung gian làm giảm xóc yểm trợ, Bùi Diệp rất dễ kinh động nó. Đây mới là nguyên nhân Bùi Diệp chủ động muốn cõng Tưởng Vân Lâu —— nếu không phải như thế, Bùi Diệp không có khả năng để cho một người xa lạ áp sát vào lưng, tư thế này đối với cô quá nguy hiểm.
Không thể ngờ ——
Thế mà "Nghe trộm" được tình báo thế này.
Hệ thống, nhiệm vụ, công lược, xuyên nhanh...
Mấy từ khóa ghép lại với nhau, thỏa điều kiện một quyển tiểu thuyết xuyên nhanh công lược.
Mà Bùi Diệp cô, hay đúng hơn là "Tiểu Thương" chính là mục tiêu bị công lược.
Nghĩ đến đây, Bùi Diệp cảm thấy Quách Dịch Lăng hẳn cũng là tình huống tương tự.
Chỉ là ——
Hai đứa này công lược ai không tốt, hết lần này tới lần khác đến công lược cô?
Bọn họ có bao nhiêu lòng tin vậy, cho rằng bản thân có năng lực làm cô bách hợp về mặt tinh thần hoặc là chơi gay về mặt thân thể?
Thật sự quá khó khăn.
Bùi Diệp một công đôi việc, vừa chọc ngoáy vừa vững vàng cõng Tưởng Vân Lâu xuống núi.
"Đi lâu như vậy, có muốn buông anh xuống nghỉ ngơi một chút không?"
Tưởng Vân Lâu quan tâm đề nghị, Bùi Diệp lắc đầu: "Không cần, sắp tới chỗ thu phí rồi."
Vốn tưởng rằng đến chỗ thu phí là có thể vứt củ khoai lang bỏng tay đi, ai ngờ...
Xa xa đã chú ý tới một đôi mắt rơi trên người mình.
Bước chân càng đi càng chậm, bước chân càng ngày càng nhỏ...
Tưởng Vân Lâu hỏi cô: "Mệt mỏi?"
Bùi Diệp ngượng ngùng cười nói: "Không phải đâu..."
Chỗ thu phí âm khí ngút trời.
Bảy tám nam nữ mặc áo thun thống nhất có ngồi có đứng, tốp năm tốp ba trò chuyện, mà hai người phụ nữ trong đó lại nhìn Bùi Diệp.
Một người là Lục Y phu nhân.
Một người khác thì là ——
Bùi Diệp cõng người đi đường núi cả buổi cũng không đau lưng, giờ thì chẳng hiểu sao cảm thấy bắp chân hơi nhói.
"Sao Lục Y phu nhân lại tới đây?"
Rõ ràng là quỷ hồn, lúc này lại là hình thái người sống, dưới chân cũng có bóng.
Không giống với trang phục cổ trang ở trạng thái hồn phách, lúc này nàng ta mặc trang phục hiện đại, áo thun váy ngắn, trên đầu đội mũ che nắng.
Áo thun có in logo hoa văn kỳ lạ ở mặt trước và mặt sau.
Lục Y phu nhân cười chỉ chỉ logo công ty trên áo thun, đáp: "Công ty tổ chức team building, bảo là mặt trời mọc đẹp nên tới."
Bùi Diệp: "..."
Mấy đồng nghiệp khác nghe tiếng quay đầu, đồng loạt nhìn Bùi Diệp.
Mà Bùi Diệp thì khó khăn quay đầu đối mặt với Thần Đồ đế quân.
"Thật là trùng hợp... Ha ha... Úi, đế quân cũng ở đây à..."
Thần Đồ đế quân có vẻ bận rộn thật lâu, sắc mặt trông tiều tụy hơn trước một chút, đáy mắt cũng hiện ra chút màu xanh.
Nàng nhìn Bùi Diệp trầm trầm nói: "Đúng vậy, thật là khéo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro