Chương 851: Em trai nhà này cũng mất tiêu rồi nha (Đầu)
Editor: Đào Tử
______________________________
Trong đầu Bùi Diệp hiện lên hình ảnh không hài hòa, khóe miệng khẽ giật.
"... Ách... Ý của dì Trương... Cái đó của con dì..." Bùi Diệp vốn muốn một danh từ học thuật, nghĩ đến Úc Lũy đế quân cũng ở đây, liền đổi một từ hơi văn nhã lại nội liễm, "Sao lại mất? Anh ta bị mất ở đâu?"
Không thể nào được.
Bùi Diệp tự nhận mình vẫn có chừng mực.
Cùng lắm là đá nứt xương mu của Trương Ái Quốc, khiến cho nửa đời sau hắn có lòng mà không có sức.
Bà liên tục gật đầu với điện thoại.
"Đúng đúng đúng —— chính là thứ đó. Có điều không phải bị thiến, mà là bỗng đột ngột... Lập tức tiêu biến."
Bùi Diệp dẫn chị Trương rời đi không bao lâu, quản lý mạnh mẽ phá cửa mà vào, vừa vào nhà liền phát hiện Trương Ái Quốc ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, cùng với vợ Trương Ái Quốc đang ngủ mê man trên giường sắc mặt trắng bệch nhưng còn hô hấp, lại nhìn trong phòng hỗn độn một mảnh, mấy chữ "Đột nhập cướp bóc giết người" lập tức nhảy ra. Các hộ dân khiếu nại cũng không quan tâm đến việc tức giận đòi giải thích, nhanh chóng báo cảnh sát gọi xe cứu thương.
Cảnh sát lập tức có mặt, điều tra thu thập chứng cứ, bao gồm cả máy tính của Trương Ái Quốc.
Vợ Trương Ái Quốc không sao, sau một hồi kiểm tra kết thúc được chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Bản thân Trương Ái Quốc không may mắn như vậy, hắn phải phẫu thuật, đặt ống tiểu theo quy trình.
Cô y tá bình tĩnh chuẩn bị.
Trong chốc lát, cô y tá bình tĩnh không bình tĩnh được nữa.
Khí chất Trương Ái Quốc thành thục nho nhã, tướng mạo cũng là loại đoan chính kiên nghị, trông rất đáng tin cậy, điển hình cho nam giới trung niên Hoa Quốc. Kết quả —— nơi đáng lẽ phải có cậu em lại trơ trụi, không có vết sẹo do phẫu thuật chuyển giới để lại, chỉ có một đặc điểm phụ nữ khá dị dạng. Vị trí xương mu gặp chấn thương, bầm đen lộ ra dưới da thịt làm người ta sợ hãi.
Cô y tá đi hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ đối chiếu thân phận danh tính của bệnh nhân với bệnh án trước đây.
Quản lý chung cư lại liên lạc với người nhà Trương Ái Quốc, cũng chính là chị em của hắn, nhưng hai chị em đối với chuyện lúc trước còn oán giận, trực tiếp cúp điện thoại. Con gái út còn nói ra số điện thoại của chị Trương, cả giận nói: "Con trai bà ấy nằm viện thì để bà ấy hầu hạ!"
Từ nhỏ chị Trương đã dạy bọn họ phải tự cường tiến lên, đặt kỳ vọng cao đối với chị em họ, nói cho họ biết ác ý của xã hội đối với phụ nữ, muốn đứng ở độ cao ngang bằng với đàn ông phải trả giá gấp đôi thậm chí gấp đôi nỗ lực so với đàn ông—— bọn họ ưu tú nhất!
Tất cả bọn họ đều làm được điều đó.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chị Trương thất vọng.
Kết quả thì sao?
Kết quả đổi lấy từng câu "Bát nước đổ ra cũng có mặt mũi đòi chia gia sản", "Gia sản sau này đều cho con trai", "Con trai mới là hương hỏa", cãi nhau hai câu còn bị quạt má trái má phải mấy phát.
Hai chị em kiêu ngạo tự mãn làm sao tiếp nhận được điều này?
Họ mà yếu hơn đứa con trai bề ngoài ăn mặc chỉnh tề, sau lưng một bụng ý nghĩ xấu xa đó á?
Chỉ vì hắn có cục thịt thừa nên chị em họ vĩnh viễn kém cỏi hơn? ? ?
Chị Trương bị một một cuộc gọi điện thoại kéo tới bệnh viện.
"Bác sĩ, thân thể Trương Ái Quốc thế nào rồi?"
Bà đến bệnh viện cũng không phải vì còn tình cảm đối với con trai, thuần túy là muốn xem thằng này bị thương như thế nào.
Nếu như bị thương quá nặng, trì hoãn ngày lành tháng tốt vào tù.
"Thưa bà, tình trạng sức khỏe của con trai bà, bà có rõ không?"
Chị Trương không hiểu: "Nó... Nó thế nào? Chẳng lẽ là mắc bệnh nan y? Là ung thư sao? Giai đoạn giữa hay là cuối?"
Bác sĩ chợt nghe lời này cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không có nghiên cứu kỹ.
"Bà đừng lo lắng, không phải bệnh nan y cũng không phải là ung thư gì..."
Chị Trương nghe vậy chợt thấy tẻ nhạt vô vị.
"Không phải bệnh nan y chứ bệnh gì?"
Bác sĩ không trả lời, ngược lại hỏi thăm chị Trương có biết Trương Ái Quốc đã phẫu thuật chuyển giới hay không.
Chị Trương: "? ? ?"
Phẫu thuật gì???
Bác sĩ nhíu mày: "Phẫu thuật chuyển giới của bệnh nhân thất bại, nếu phẫu thuật cấp cứu tại bệnh viện chúng tôi, có một số điều phải thông báo cho bà trước..."
Mặc dù không tìm ra bệnh nhân thực hiện phẫu thuật chuyển giới lúc nào, nhưng sau khi kiểm tra đại khái phát hiện ra cuộc phẫu thuật đó thất bại, cho nên để lại ngoại hình biến dạng, phía bệnh viện lo lắng rằng phẫu thuật chuyển giới thất bại sẽ ảnh hưởng đến khả năng thành công của ca phẫu thuật lần này...
Chị Trương ngơ ngác ký vào giấy đồng ý.
Trước khi Trương Ái Quốc tiến vào phòng phẫu thuật, bà còn lén nhìn thoáng qua...
Đã chứng kiến tận mắt, quả thực thiếu linh kiện.
Phản ứng đầu tiên của bà là gọi điện thoại cho Bùi Diệp.
Bùi Diệp nghe chân tướng, liên tưởng đến weibo của âm phủ Phong Đô và Hội liên hiệp phụ nữ âm phủ.
Suy nghĩ lại tiền đề của "Chuyển giới", sắc mặt lập tức âm trầm.
"Dì Trương, dì tìm hiểu Hot search Weibo chút đi, con trai dì chuyển giới chắc chắn là trừng phạt đúng tội..."
Chị Trương theo chỉ dẫn lướt Weibo.
Trong chốc lát đã xem hiểu.
Bà nhìn Weibo rồi nhìn phòng phẫu thuật phía sau, tức giận đến sắc mặt tái mét, trực tiếp rời đi.
Vốn cho rằng đứa con trai này buồn nôn thì buồn nôn, nhưng còn ba phần nhân tính, chỉ ở trong đám người loạn xì ngầu kia xem video, là một thứ rác rưởi dám lải nhải không dám ra tay.
Không ngờ hắn thế mà "Chuyển giới"!
Có nghĩa là Trương Ái Quốc không có một tia nhân tính nào cả!
Không chỉ miệng thối, hành động còn súc sinh hơn!
Nghĩ đến khả năng này, thậm chí bà còn hy vọng Trương Ái Quốc sẽ trực tiếp chết trên bàn mổ, đừng sống sót ra ngoài.
Càng nghĩ càng giận, dứt khoát gọi điện thoại cho luật sư riêng.
"Bà Trương, còn cái gì muốn bổ sung không?"
Người luật sư này là bạn của chị Trương trước đây làm ăn quen biết, đã có nhiều năm giao hảo.
Cách đây không lâu ông nhận được điện thoại của chị Trương, nói muốn kiện con trai, đưa con trai vào tù, luật sư bỗng cảm thấy hơi hoang đường.
Lúc này lại nhận được điện thoại, còn tưởng rằng chị Trương định hủy bỏ ủy thác.
Ai ngờ ——
Chị Trương hít sâu lắng lại lửa giận.
"Ngoại trừ những gì tôi vừa nói, lại thêm một cái nữa."
Luật sư: "..."
Ông nghi ngờ chị Trương không phải muốn đưa con trai đi ăn cơm tù, rõ ràng là muốn đưa con trai đi bán muối.
Ở một bên khác, Bùi Diệp cúp điện thoại của chị Trương, quay đầu hỏi Úc Lũy đế quân.
Khen ngợi: "Đế quân, động tác của âm phủ rất nhanh."
Úc Lũy đế quân lộ vẻ vui vẻ.
"Có thể được đạo hữu khẳng định, nỗ lực của Phong Đô cũng không tính uổng phí."
Động tác của Phong Đô quả thực nhanh.
Trương Ái Quốc chỉ là một trong những người đầu tiên.
Một ngôi nhà cho thuê ở một ngôi làng huyện XX, thành phố X.
Thanh niên nickname là 【 Ba năm trở lên 】 mở mí mắt nặng nề ra, giơ tay chà xát gỉ mắt chồng chất ở khóe mắt, lau dầu toát ra trên mặt, ngáp dài vào phòng tắm. Tay trái hắn cầm điện thoại, tay phải cởi dây thừng quần đùi ra...
Hả? ? ?
Chạm phải một mảnh da thịt trụi lủi.
Buồn ngủ trong đầu thanh niên lập tức bay sạch.
Hắn kinh hồn bạt xác cúi đầu...
Trong chốc lát, một tiếng hét thảm truyền ra từ phòng cho thuê, bạn cùng phòng sát vách bị dọa bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Vén chăn lên đứng dậy: "Kêu la gì thế, sáng sớm mày đã gọi hồn à!"
Mặc quần áo, lại nhìn thấy thanh niên hoảng sợ lộn nhào ra khỏi phòng tắm.
"Mày sao thế?"
Bạn cùng phòng vừa hỏi xong, đùi thanh niên đụng vào góc bàn, trọng tâm bất ổn, nhào về phía trước, ngã mạnh xuống đất.
"Mày đừng la lối um sùm nữa, cẩn thận lầu dưới lại khiếu nại với chủ thuê nhà..."
Bạn cùng phòng chuẩn bị đi tiểu buổi sáng.
Lúc vòng qua thì thấy cổ chân và cổ tay thanh niên có thêm hai vòng đỏ đen quấn quanh.
Không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là hai con rắn đầu đuôi giao nhau.
"Mày đi xăm mình hồi nào thế?"
Còn trông rất thời thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro