Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 844: Biết người biết mặt không biết lòng (Cuối)

Editor: Đào Tử

___________________________

Đào: Skin trong game của con trai tui càng nhìn càng thấy giống A Tể phó bản tu tiên~

 Không chỉ riêng chị Trương bản người giấy nhỏ toát ra thật nhiều dấu chấm than, Trương Ái Quốc cũng bị lời đề nghị ngay thẳng của "Chị Trương" làm khiếp sợ.

Dù sao hắn cũng là tuyển thủ thái cực quyền cấp 10, tình huống nhỏ không phải hoảng hốt.

"Anh cũng muốn hôn em, muốn ôm em, nói cho em biết anh yêu em, nhưng bây giờ anh không thể làm gì cả!"

Ánh mắt của hắn nhìn "Chị Trương" đầy đau đớn.

Thâm tình và khó xử trộn lẫn trên mặt, cuối cùng toàn bộ hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.

"Chị Trương" cũng bị biểu đạt thẳng thắn hừng hực của hắn trấn áp, trên mặt hiện lên vẻ e ấp đỏ ửng nhàn nhạt.

Nhưng ả không bị Trương Ái Quốc dỗ dành, mà xoắn xuýt ngón tay hỏi hắn: "Hồi đó anh đã nói anh yêu tâm hồn của em chứ không phải vẻ ngoài kia mà?"

Trương Ái Quốc nghẹn họng sắc mặt hơi xanh, chỉ là tầm mắt "Chị Trương" rũ xuống không chú ý tới.

Hắn chậm chạp không phản ứng, "Chị Trương" chỉ cảm thấy chóp mũi chua chua, hốc mắt phiếm hồng tràn ngập hơi nước.

Ả cắn môi dưới, đè nén cảm xúc phức tạp khuấy động trong lòng: "Em biết —— bởi vì em hiện đang ở trong cơ thể mẹ anh, cho nên mới không chấp nhận tới gần em đúng không? Nhưng em vẫn là em, tâm hồn anh yêu ở đây mà, anh thật sự coi em là mẹ anh sao?"

"Chị Trương" càng nói càng kích động.

Lúc này, Trương Ái Quốc nãy giờ vẫn không có chút động tĩnh nào đứng lên chồm qua.

Lời nói của "Chị Trương" cũng bị buộc phải biến thành tiếng nức nở nhẹ nhàng.

Hai người giấy nhỏ phía sau rèm cửa sổ, nội tâm lướt qua một mảnh dấu chấm than.

Chị Trương bản người giấy nhỏ không chỉ vỡ tam quan, còn bị đối thoại của hai người làm cho trợn mắt há hốc mồm.

Bà sống hơn năm mươi năm, tự nhận mình đã quen với sóng to gió lớn, chuyện gì cũng không thể làm bà hô to gọi nhỏ, cho đến khi nhìn thấy con trai ba mươi lăm tuổi—— bà mới biết được hóa ra mình vẫn còn trẻ kiến thức quá hạn hẹp —— cũng lần đầu nhận thức lại con trai.

Thực chất bên trong bợ đỡ bạc tình bạc nghĩa, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thật rất giống cha ruột hắn.

Không không không ——

Nói đúng đắn hơn một xíu là "Trò giỏi hơn thầy".

Để có thể giành được tình thương của bà nhằm tranh giành gia sản, nói dối không chớp mắt "Không thay đổi họ cảm giác mình bị cô lập, không giống như người một nhà với mẹ và em gái", đổi họ cho mình; vì để "Chị Trương" lập di chúc đem tài sản cho mình hết, rõ ràng buồn nôn còn phải xuống nước nhỏ.

So sánh với cha của hắn, cha hắn vẫn chưa thể tính là đàn ông cặn bã bợ đỡ bạc tình bạc nghĩa.

Chị Trương bản người giấy nhỏ đột nhiên không muốn trở về thân thể lắm.

Luôn cảm thấy thân thể đã bị ô nhiễm.

Cho dù trở về cũng phải dùng dung dịch khử trùng nhiều lần lặp đi lặp lại.

Dùng bàn tay ngắn sờ sờ đầu giấy tròn trịa, trong đầu chị Trương bản người giấy nhỏ thậm chí hiện ra một cái suy nghĩ "Hay tháo tròng mắt xuống ngâm trong nước khử trùng". Thật sự cảnh vừa rồi quá chấn động tam quan của bà, trùng kích nhãn cầu của bà, ô nhiễm tâm hồn của bà.

Giống như chị Trương bản người giấy nhỏ, người tâm trạng kích động phức tạp còn có "Chị Trương".

Điều khác biệt là chị Trương bản người giấy nhỏ nhìn thấy con trai cả vì dã tâm không từ thủ đoạn mà tàn nhẫn một cách buồn nôn với bản thân, mà "Chị Trương" dưới bộ lọc tình yêu nhìn thấy được sự chân thành của hắn—— hắn thật sự quá yêu mình, hắn thực sự yêu tâm hồn mình chứ không phải vẻ ngoài.

Rốt cuộc, "Chị Trương" hứa sẽ lập di chúc vào ngày mai.

Trương Ái Quốc nghe vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thừa dịp "Chị Trương" đi phòng bếp xới cơm, hắn quay lưng lại dùng tay áo mạnh bạo lau miệng, nhổ ngụm nước bọt về phía thùng rác, sau đó lại làm bộ như không có việc gì. Bầu không khí của hai người nóng lên nhiều, nội dung trò chuyện cũng biến thành "Lấy được mấy tỷ di sản xài thế nào".

Trương Ái Quốc là người đa nghi lại tỉ mỉ.

Hắn nhìn ra được "Chị Trương" là nhất thời bị mình mê hoặc không nghĩ thông suốt mấu chốt, chờ cảm xúc ổn định lại sẽ nghi thần nghi quỷ.

Muốn chân chính ổn định ả còn phải có thủ đoạn khác.

Đương nhiên, thủ đoạn này không phải hiến thân, vậy quá bệnh hoạn.

Trương Ái Quốc nói những chuyện vặt vãnh của công ty, không dấu vết chuyển đề tài đến "Một đồng nghiệp từ chức".

"Sao cô ta rời chức vậy?"

"Chị Trương" có một chút ấn tượng với đồng nghiệp ấy.

Một người phụ nữ giỏi giang trong công việc.

Vốn là người mới Trương Ái Quốc hướng dẫn, không bao lâu đã ngang cấp với hắn, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn có thể trở thành cấp trên của hắn.

"Không phải anh nói nửa cuối năm cô ấy có thể thăng chức tổng giám đốc sao? Bây giờ từ chức thật đáng tiếc..."

Đồng nghiệp vừa mới ba mươi, sau khi sinh con ở nhà hai năm làm nội trợ, bởi vì chi phí sinh hoạt và có mâu thuẫn với nhà chồng, vì con cái và địa vị gia đình mà trở lại nơi làm việc, toàn tâm toàn ý liều mạng vì sự nghiệp. Thưởng thành tích của cô ấy thêm tiền hoa hồng, thu nhập gấp năm lần Trương Ái Quốc.

Trương Ái Quốc khó chịu với "Đồng nghiệp" này nhất, nói rằng cô là điển hình của "Trong phúc không biết hưởng". Ngoan ngoãn ở trong nhà giúp chồng dạy con nuôi đứa bé sinh đứa thứ hai thoải mái hơn nhiều so với dốc sức làm việc, còn cả ngày đem chuyện này oán giận công kích chồng, không cho người đàn ông của mình chút tôn nghiêm nào.

Hiển nhiên là một con đàn bà cay độc.

【 Phụ nữ không cho đàn ông tôn nghiêm, hôn nhân có thể hài hòa sao? 】

"Chị Trương" nghe vậy thấy có chỗ không thích hợp, nhưng lại không nói được cụ thể ở đâu.

Đương nhiên ả nghe không hiểu.

Bởi vì Trương Ái Quốc dùng phương pháp PUA không thầy tự thông để hạn chế khả năng suy nghĩ của ả.

Bất luận nam nữ đều cần tôn nghiêm, hi sinh tôn nghiêm bất kỳ bên nào thành toàn cho bên khác đều sẽ dẫn đến hôn nhân không hài hòa, đi về hướng tan vỡ.

"Hai ngày trước đã làm xong thủ tục nghỉ việc..."

Trương Ái Quốc chọn ra thịt mỡ trong món ăn, khẩu vị của hắn nặng, ăn thức ăn tương đối thiên về dầu mỡ, mùi vị đậm, không thích ăn món chay.

Trong chốc lát khóe miệng liền dính một lớp dầu.

"Chị Trương" nói: "Từ chức cũng nên có lý do chứ."

Lời nói của ả đúng ý của Trương Ái Quốc.

Hắn nói: "Chồng cô ấy ngoại tình, năm ngoái nhà mẹ đẻ cô ấy chia cho cô ấy ba căn nhà, cô ta dự định ly hôn đưa con về nuôi dạy."

"Chị Trương" kinh ngạc.

"Chồng cô ấy ngoại tình?"

Người phụ nữ giỏi giang thu nhập một tháng năm sáu vạn cũng thất bại trong hôn nhân như vậy sao.

"Chồng cô ta thật không phải người có lỗi gì."

Trương Ái Quốc không cảm thấy chồng đồng nghiệp sai chỗ nào.

Nghĩ xem cả ngày vợ ở công ty tăng ca, 996 không thấy mặt, người chồng nào chịu được?

Tình cảm cần gắn bó, nhưng người còn không gặp được làm sao gắn bó?

Rõ ràng là đồng nghiệp kia không để ý đến gia đình, đẩy người đàn ông ra.

Cô ta ngu ngốc thì đáng đời chứ sao.

Nghĩ đến đây, Trương Ái Quốc hơi đắc ý nói ra mục đích thực sự.

"... Điều ngu ngốc nhất của cô ta là ly hôn có thêm một đứa vướng víu, về sau không tiện gả, chồng cô ta còn giành được hai căn nhà của cô ta. Chồng cô ta có nhà có xe còn chỉ có ba mươi tuổi, đang trong tuổi tráng niên, lại đi xem mắt tìm một người, còn nhiều, rất nhiều người phụ nữ nhào tới, cô ta liền thành hàng ế."

"Nhà mẹ đẻ của đồng nghiệp cho cô ấy kia mà? Tại sao nó lại bị chia mất chứ?"

Trương Ái Quốc nói: "Tài sản chung trong hôn nhân, ly hôn đương nhiên có thể chia..."

"Chị Trương" nghe rồi đăm chiêu.

Chị Trương vây xem cuộc đối thoại giữa hai người, quả thực muốn "Vỗ tay" cho khả năng thao túng tâm lý của con trai cả.

Luận tâm cơ, thằng cha chết sớm của hắn e là thúc ngựa khó đạt đến mà.

Cường điệu "Tài sản chung trong hôn nhân", chẳng phải là ám chỉ "Chị Trương" đừng sợ, mạnh dạn lập di chúc, di sản của bà già cũng là "Thu được trong hôn nhân", ả cũng có thể lấy được một nửa. Cầm một nửa số tiền còn có thể đạt được tình yêu đích thực của Trương Ái Quốc, sự nghiệp tình trường đều như ý.

Quả nhiên, "Chị Trương" hơi nhíu mày cũng giãn ra, ý cười trên mặt càng chân thật hơn.

Ăn tối xong ả vào bếp rửa chén, Trương Ái Quốc ngồi trong phòng khách xem TV.

Âm thanh TV bật rất lớn, "Chị Trương" trong phòng bếp vừa rửa chén vừa ngân nga bài hát thịnh hành.

Lại không biết Trương Ái Quốc lấy ra hai lá bùa từ trong túi âu phục ra.

Bùi Diệp liếc mắt đã biết đó là bùa xua quỷ.

Không biết hắn đi đâu lấy được hàng chính tông như vậy.

Trương Ái Quốc thả một cái vào túi, cái còn lại trùm lên bật lửa ở túi bên kia.

Chị Trương bản người giấy nhỏ nhìn không rõ.

Bà có người giấy nhỏ hộ thân, cảm giác đối với bùa xua quỷ không sâu, chỉ là theo bản năng không muốn tới gần.

Bùi Diệp lại đoán được dụng ý của hắn ngay.

Con trai lớn của chị Trương là một kẻ thực sự độc ác.

Rõ ràng là tính ngày mai lập di chúc xong liền thiêu rụi bùa lấy nước cho "Chị Trương" uống.

Hồn trong thân thể "Chị Trương" chắc chắn là vợ hắn, sinh hồn và thân thể không ăn khớp, uống hết một lá bùa xua quỷ chính tông đã đủ đuổi sinh hồn ra khỏi thân thể chị Trương. Lại dán một tấm bùa quỷ khác lên thân thể ban đầu của người vợ, sinh hồn liền không cách nào trở về.

Không đến vài ngày, mẹ ruột chết rồi, vợ cũng sẽ chết.

Hắn có thể dùng di chúc của "Chị Trương" để thừa kế hàng tỷ, yên lặng hưởng thụ mùi vị giàu có sau một đêm.

Mấu chốt là cái chết của hai người cũng không tra được trên đầu hắn.

Đỉnh nha ~~~

Bùi Diệp chấm thao tác hết sảy con bà bảy không có nhưng nhị gì hết.

Cô kéo chị Trương bản người giấy nhỏ đến một góc, thì thầm nói ra suy đoán.

Chị Trương bản người giấy nhỏ cảm giác cả tờ giấy đều bất ổn.

Một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Hắn... Thật là trò giỏi hơn thầy..."

Thằng cha dưới suối vàng có biết cũng yên lòng nhắm mắt.

Đứa con trai này vừa nhìn đã biết hương hỏa cùng một lò với ông ta.

"Vậy bây giờ nên làm cái gì?" Nếu không trở về, bà thật sự sẽ chết, nửa đời tích góp đều làm áo cưới cho đứa con này, ngày lễ tết cúng kiến gì đó không trông cậy vào được, còn không biết sau lưng hắn sẽ làm sao khiến mình buồn nôn, nghĩ làm sao chọc tức mình.

Bùi Diệp không chút hoang mang: "Cái này đơn giản, tôi để chị trở về."

Độ khó không lớn, không cần hoảng hốt.

Chị Trương bản người giấy nhỏ ngồi trên sàn phòng tắm, suy tư lời Bùi Diệp.

Bà nói: "Dì cũng không phải người hay lợi dụng, giúp dì đi, dì bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi người của mình, con nói đúng không?"

Nhiều bạn bè hơn nhiều kẻ địch mà.

Mặc kệ ngay từ đầu tại sao "Tiểu Thương" muốn dựa vào nhan sắc thân thể kiếm cơm, thân phận hai người cũng là quan hệ giữa đại gia và "Bạn trai trẻ". Hiện tại không giống, địa vị xảy ra biến hóa, chị Trương đã thay đổi, chị Trương nhất định phải tạo mối quan hệ, tránh sau này lật lại sổ sách cũ bị thanh toán.

Một đại sư có thể giúp sinh hồn quy vị, dĩ nhiên cũng có thể làm cho sinh hồn ly thể, hại người trong vô hình.

Bùi Diệp cười tủm tỉm nói: "Dì nói vậy quá khách sáo rồi."

Chị Trương vội xua tay: "Không khách sáo không khách sáo, lần đầu tiên dì gặp con đã cảm thấy có duyên phận, giống như người thân, người một nhà làm sao có thể nói hai nhà. Dì còn sợ đối xử tệ bạc với con đấy, bây giờ con đang học đại học, học hành quan trọng, đừng từ chối chút tiền mọn này."

Hai con người giấy nhỏ hàn huyên giả trân.

Phía trên treo lồng chim, con vẹt lông đuôi xinh đẹp ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm một lát.

"Nhựa plastic nhựa plastic —— "

"Nhựa plastic nhựa plastic —— "

"Nhựa plastic nhựa plastic —— "

Bùi Diệp quăng ánh mắt sắc lẻm tới.

Giễu cợt một câu nữa vặt lông nhà mi nướng ăn!

Vẹt: "..."

Ba giây qua đi, nó lại vỗ cánh.

"Xinh ẹp xinh ẹp —— "

Bùi Diệp: "..."

Đã xác nhận tận mắt, đây là chim chóc thành tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro