Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 843: Biết người biết mặt không biết lòng (Giữa)

Editor: Đào Tử

_____________________________

 Bùi Diệp chống cằm: "Thật ra tôi không cảm thấy chị Trương bạc tình bạc nghĩa bao nhiêu cả, nếu tính ra —— cũng chỉ tính là chuyện thường tình của con người thôi."

"Ồ? Cậu nghĩ vậy sao?"

Trước đây chị Trương có lẽ sẽ cho rằng "Bạn trai nhỏ" đang dỗ dành mình.

Với tình hình hiện tại, ngược lại bà chắc chắn Bùi Diệp nói sự thật.

Bà là sinh hồn chưa rõ tiền đồ chưa biết, chưa rõ sống chết, không cách nào cung cấp tài lực tài chính cho thanh niên này.

Thanh niên không cần phải trái lòng mình đi dỗ dành bà.

Chị Trương hỏi: "Những người khác đều nói chị không phải là người mẹ đủ tư cách, ích kỷ, hủy hoại con trai, đây cũng coi như là 'Chuyện thường tình của con người' sao?"

Mặc dù bà nhìn thấu không thèm để ý, ba đứa con nhìn vào phần di sản diễn giải hai chữ hiếu thuận vô cùng nhuần nhuyễn, khiến chị Trương chưa bao giờ chịu đựng sự tức giận hay ấm ức từ con trai con gái như bạn bè cùng trang lứa, nhưng chị Trương rất rõ bọn họ thật lòng hay là hư tình giả ý.

Có lẽ con gái có mấy phần, con trai thì tuyệt đối không có.

Vì sao chắc chắn như thế?

Bởi vì con trai đưa "Bạn trai trẻ" cho bà, chị Trương cũng dùng năng lực tiền giấy xúi giục "Bạn trai trẻ", để "Bạn trai trẻ" giúp mình giám thị con trai.

Con trai không cần ngụy trang trước mặt "Bạn trai trẻ", tất nhiên sẽ để lộ khuôn mặt chân thật nhất.

Hắn nói ——

【... Một bà lão tuổi đã cao, còn lẳng lơ như thế, thiếu đàn ông sẽ ngứa chết à? ... Con mụ dâm đãng, sao tôi lại có một người mẹ ghê tởm vậy chứ, cha tôi cưới bà ta đúng là gặp xui xẻo tám đời mà... Người chết còn phải đội mũ xanh... 】

Hắn không thân cận với ông bà nuông chiều hắn từ nhỏ, bởi vì hai ông già này vừa nghèo vừa bẩn vừa ngu muội khiến hắn cảm thấy mất mặt, lần nào cũng khiến hắn không ngóc đầu lên được trước mặt bạn bè. Từng có bạn học trung học vô tình biết tình hình nhà hắn, đều ác ý hỏi hắn sau này có thể nghèo đến mức không cưới được vợ phải mua từ tay bọn buôn người, cả đời ở trong khe núi nghèo không? Hắn thân thiết với mẹ ruột, nhưng mẹ ruột thích hai con nhỏ hao của hơn.

Chẳng biết đầu óc bà nghĩ ra làm sao, thích hai đứa như gáo nước đổ đi kia chứ không thèm đoái hoài tới hắn.

【... Vậy mà mụ ta muốn giao gia sản cho hai con nhỏ đó? Mụ ta điên rồi ư? Ai mới là con trai của mụ ta, tôi mới là con trai của mụ ta! 】

【... Má, mụ bảo tôi làm trợ thủ cho con nhóc đó, clm xem thường ai đấy? 】

Ngoài việc thu tiền thuê nhà, bản thân chị Trương còn có một số công ty có lợi nhuận ổn định.

Sức lực của bà không theo kịp, bèn giao công ty cho hai cô con gái quản lý luyện tập, con trai mơ tưởng xa vời không có gì bản lĩnh lại không chịu khổ nổi, bị ông bà hắn chiều hư, đầu tư giáo dục cho hắn nhiều như vậy cũng chỉ học tư thục, chị Trương có điên mới để hắn quản lý công ty.

Cũng không phải sợ mất tiền.

Với tài chính của chị Trương, bồi thường mấy công ty cũng không sợ phá sản, nhưng chị phải chịu trách nhiệm với nhân viên công ty. Phần lớn đều là nhân viên cũ, trên có già dưới có trẻ, hai ngọn núi lớn đè lên vai, nếu công ty thua lỗ giảm biên chế hoặc phá sản đóng cửa, nào chỉ ảnh hưởng một gia đình?

Xét về năng lực, hai cô con gái phù hợp quản lý công ty hơn.

Những lời nói khiến chị Trương thất vọng đau khổ còn rất nhiều.

Nhưng phần nhiều người xung quanh lại cảm thấy bà có vấn đề.

Là sự vắng mặt của bà khiến con trai khuyết thiếu tình thương và sự chăm sóc của mẹ từ nhỏ, là bà không làm tròn thiên chức của người mẹ, là bà hủy hoại cả đời con trai, nếu năm đó bà không để hai lão già ôm con trai đi, con trai cũng sẽ không biến thành đức hạnh này, bà mới là kẻ cầm đầu.

Mỗi lần chị Trương nhíu mày nói là hai lão già "Tự thân dạy dỗ", thể nào cũng có người nhảy ra nói "Ông bà đứa bé bao nhiêu tuổi rồi, nhọc nhằn khổ sở nuôi cháu trai lớn không dễ dàng, nào có nhiều sức lực quan tâm tâm lý của đứa bé lành mạnh hay không", nói tới nói lui vẫn tại bà "Sinh mà không nuôi".

Bị chỉ trích nhiều, chị Trương cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.

"Chị Trương, con của chị mấy tuổi?"

"Năm nay 35."

Bùi Diệp muốn trợn trắng mắt: "35... Là người trưởng thành, nên chịu trách nhiệm cho chính mình, chứ không phải giống như một đứa trẻ khổng lồ bắt người khác chịu trách nhiệm cho sự non nớt và xấu tính của bản thân, dù người đó là mẹ của hắn... Mẹ chớ không phải anh hùng đổ vỏ, tội lỗi gì cũng còng lưng cõng..."

"Ích kỷ" là bản năng sinh ra làm người đã có.

Người mẹ sẵn sàng hy sinh vì con cái đáng được ca tụng, nhưng cũng không nên vì ca tụng mà cưỡng ép yêu cầu các bà mẹ khác cũng toàn tâm toàn ý hy sinh cống hiến vì đứa nhỏ, hoàn toàn vứt bỏ bản thân, vứt bỏ thân phận khác ngoài thiên chức "Mẹ", loại bắt cóc đạo đức này quá đáng sợ.

Chị Trương không có thiếu tài nguyên cho con trai, lớp học thêm bồi dưỡng sở thích không ít, còn cung cấp môi trường sống ưu đãi giàu có, lại có ông bà che chở cưng chiều, điều kiện như vậy còn có thể trưởng thành thành đức hạnh này, có gì mặt mũi trách người khác?

Thử hỏi, ai mà chẳng là lần đầu sinh ra trên đời làm người?

Chị Trương nghe xong phì cười ra tiếng.

"Ý nghĩ của Tiểu Thương Thương thật đặc biệt quá."

Bùi Diệp: "..."

Không gọi cái biệt danh kỳ hoặc đó, mọi người còn có thể trò chuyện hai câu.

"... Tôi không nghĩ vai trò của cha mẹ là điều không thể thiếu... Đổ lỗi việc đứa bé thành rồng hay thành trùng cho cha mẹ, Tôi không hiểu logic này..."

"Không hiểu chỗ nào?"

Bùi Diệp đàng hoàng nói: "Không hiểu chỗ nào cả."

Chế độ hôn nhân của nhân loại Liên Bang về cơ bản tan rã, cha mẹ không có quyền sinh dục, đứa bé đều được sinh ra từ cơ cấu chuyên môn nuôi trẻ, người máy nuôi trẻ tiếp quản giáo dục và chăm sóc đứa bé. Trong một gia đình, vai trò của cha mẹ giống như một người bạn hình người của đứa trẻ.

Đổ lỗi cho sự không ra gì của đứa trẻ cho một "Người bạn hình người"? ? ?

Quả thực là cái nồi hoang đường.

Bùi Diệp không có giải thích cặn kẽ, chị Trương cũng không để ý.

Sự trấn an của "Tiểu Thương Thương" quả thực khiến bà thư thái đi nhiều.

Chí ít ——

Nếu như con trai trưởng thật sự là kẻ cầm đầu hại bà, khi bà ra tay sẽ không có gánh nặng tâm lý quá sâu.

Trong lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ liên tục mang thức ăn lên.

Nhà hàng này cũng là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, món ăn cũng được coi là đầy đủ "hương vị", làm cho người ta nhìn mà rất thèm ăn.

Bùi Diệp đốt một phần cho chị Trương để bà nếm thử.

Không biết bà làm sinh hồn bao lâu rồi, mỗi ngày đều ăn nến hương, phỏng chừng miệng đã nhạt như nước lã.

Quách Dịch Lăng không hăng hái lắm, tiến vào phòng bao liền không nghe ả nói chuyện.

Đôi mắt Thần Đồ đế quân ở một bên khác thì hơi sáng.

Rất hiển nhiên, Bùi Diệp gọi một bàn thức ăn rất hợp khẩu vị của nàng.

Bùi Diệp lại bảo nhân viên phục vụ lấy một phần ớt bột và tương cà chua tới.

Bày trên bàn, thuận tiện cho việc bổ sung.

Hình thành đối lập rõ ràng với trạng thái mệt mỏi của Quách Dịch Lăng, Thần Đồ đế quân ăn vô cùng ngon miệng, hai bên miệng nhét đầy đồ ăn, cực kỳ giống bé Hamster. Nàng còn ngại mùi vị chưa đủ, rắc một lớp ớt bột tiêu cay lên bề mặt bát, tương cà chua cũng chiếm hơn phân nửa.

Bùi Diệp nhìn cũng cảm thấy miệng vừa ngọt vừa cay vừa chua, tốc độ tiết nước bọt tăng nhanh.

Ba người một quỷ ăn xong một bữa cơm.

Thần Đồ đế quân ưu nhã lau khóe miệng.

"Cảm ơn đã chiêu đãi, Phong Đô còn có công vụ chồng chất, tôi bận việc đi trước." Trước khi triệu hoán quỷ môn, Thần Đồ đế quân nghiêng người nhắc nhở Bùi Diệp một câu, "Dương hỏa của sinh hồn này cực kỳ yếu ớt, chắc là do rời khỏi thân thể quá lâu, phải để cho bà ấy mau chóng trở về thân thể mới có thể bình an."

"Cảm ơn đế quân nhắc nhở."

Thần Đồ đế quân thỏa mãn gật đầu rời đi.

Bùi Diệp quay đầu nhìn Quách Dịch Lăng: "Đàn em, thật sự có lỗi quá, hiện tại tôi phải đưa bà Trương trở về, em còn có chuyện gì khác không?"

Nói bóng gió chính là "Đuổi khách".

Người hơi có ánh mắt đều sẽ đi xuống bậc thang đã xây sẵn.

"Hôm nay đi cùng đàn anh chơi rất vui vẻ, chúng ta còn có thể hẹn nữa chứ?"

Hôm nay tâm trạng Quách Dịch Lăng vô cùng hỏng bét.

Ả hẹn Bùi Diệp đi ra ngoài là vì tăng độ yêu thích thuận tiện "Thổ lộ", kết quả đóa bạch liên Thần Đồ đế quân chặn ngang một chân, sau đó lại toát ra "Chị Trương" làm kế hoạch của ả rối loạn cả lên. Qua cả ngày, công lược không có gì tiến triển ngược lại ăn một bụng tức.

Nhưng năng lực nghiệp vụ của ả siêu quần, điều chỉnh tâm lý được ngay. Âm thầm hít sâu, làm cho hai má hiện lên ửng đỏ tự nhiên, mặt mày lưu chuyển lộ ra vẻ kiều mị động lòng người của thiếu nữ, nói với giọng ngượng ngùng nhưng khó nén yêu thương, "Em... Có mấy lời muốn nói riêng với anh."

Ả cũng không tin!

Đóa bạch liên bông (Trà xanh) ấy vẫn có thể bất thình lình xuất hiện.

Bùi Diệp đồng ý ngay.

Được được được, có thể có thể, không thành vấn đề không thành vấn đề.

Thái độ qua quýt cực kỳ giống đàn ông cặn bã chân đạp ba thuyền còn xoay sở đủ đường.

Quách Dịch Lăng lái xe rời đi, Bùi Diệp giam sinh hồn của chị Trương trên một tờ người giấy nhỏ.

Chị Trương lần đầu trải nghiệm cảm giác "Nhập thể".

"Tiểu Thương Thương có phúc lớn, hai cô nàng đó đều thích cậu nha."

Tận mắt chứng kiến thủ đoạn thâm sâu khó hiểu của Bùi Diệp, chị Trương liền đổi định vị của cô từ "Bạn trai trẻ" thành "Bạn bè".

Bà có tiền, nhưng cũng sợ thủ đoạn của năng nhân dị sĩ kỳ dị ——

Điều duy nhất không nghĩ ra là, "Tiểu Thương" có năng lực này làm sao lại nghèo túng thất vọng tìm phú bà?

Chẳng lẽ tiền kiếm được bằng nhan sắc sướng hơn tiền dựa vào tài hoa kiếm được?

Bùi Diệp nhét chị Trương bản người giấy nhỏ vào túi áo sơ mi rộng rãi.

Bật cười: "Bọn họ cũng không phải cô nhóc gì cả."

Chị Trương cũng là người tinh ý.

"Cậu chỉ phủ định 'Cô nhóc', nhưng không có phủ định 'Thích'. Cậu đã biết từ lâu?"

Biết rõ hai cô gái thích mình lại không biểu lộ thái độ, không chấp nhận cũng không cự tuyệt, nhìn bọn họ vì chính mình tranh giành tình cảm?

Huhu, đây chẳng phải thao tác cơ bản của đàn ông cặn bã sao?

Bùi Diệp bất đắc dĩ: "..."

Đáng thương thay nguyên chủ "Tiểu Thương" lại một lần nữa bị tổn hại thể diện.

Không xác định được thân thể của chị Trương ở nhà mình hay ở nhà con trai trưởng, liền dựa theo nguyên tắc tâm linh đến nhà con trai trưởng thử vận may.

Hai người bọn họ may mắn, không có chạy một chuyến vô ích.

"Con của chị ở chỗ này?"

Nói mới thấy cũng trùng hợp, tiểu khu bên cạnh chính là nhà của nam diễn viên giải nghệ Mễ Tu Kiệt.

Giá trung bình của tiểu khu, 15 vạn một mét vuông.

Chị Trương bản người giấy nhỏ thản nhiên nói: "Đây là nhà chị trả toàn bộ tiền mua cho nó."

"Tôi còn tưởng rằng với quan hệ của mẹ con các người, hơn phân nửa là chị chỉ trả tiền..."

Chị Trương bản người giấy nhỏ khẽ thở dài.

Hỏi lại Bùi Diệp một vấn đề từ tận đáy lòng.

"Cậu cảm thấy —— Nó có thể trả nổi thế chấp ư?"

Một năm lương không ăn không uống miễn cưỡng trả nổi thế chấp một tháng.

Bùi Diệp: "..."

Tiểu khu quản lý nghiêm ngặt, nghiêm cấm người xa lạ tiến vào, nhưng Bùi Diệp vẫn mang theo chị Trương lừa gạt qua cửa ải.

Bởi vì bảo vệ chỉ cản người xa lạ, không ngăn cản hai tấm giấy mà. Chủ tiểu khu giờ này không ở công ty vất vả cần cù 996 thì là ở công ty nghiền ép nhân viên 996, bảo vệ đang hắc xì, không ai chú ý hai tờ giấy nhỏ bay lên bầu trời theo gió đêm.

Chị Trương lần đầu trải qua cảnh tượng kỳ ảo này, sợ tới mức bà gắt gao ôm lấy đôi chân ngắn của Bùi Diệp bản người giấy nhỏ.

"Chị Trương, chị thả lỏng đi, chân của tôi sắp bị chị kéo đứt rồi..."

Hai tấm giấy có thể nặng bao nhiêu?

Gió đêm thổi liền bay.

Bùi Diệp còn rót thêm dầu cho gió đêm, hai tờ giấy dễ dàng bay đến ban công tầng 38.

Cửa sổ ban công mở ra, bên trong còn treo một cái lồng chim.

Lồng chim nhốt một con vẹt lông đuôi sặc sỡ.

Con vẹt này khá có nhân tính, nhìn thấy hai tấm giấy có tay có chân bò vào, vỗ cánh kêu to.

"Gặp quỷ gặp quỷ —— "

"Gặp quỷ gặp quỷ —— "

"Gặp quỷ gặp quỷ —— "

Vẹt kiên nhẫn kêu to khiến nam chủ nhân trên ghế sofa trong phòng khách kinh động, cũng chính là Trương Ái Quốc.

Hắn tới mắng một câu với con vẹt vô cớ kêu thấy quỷ kia.

"Kêu la gì đó, kêu nữa nhổ sạch lông mi hầm canh."

Con vẹt nhảy nhót hai lần trên cây gỗ, còn gọi "Gặp quỷ gặp quỷ" tiếp.

Bùi Diệp và chị Trương trốn sau rèm cửa sổ lặng lẽ thò đầu giấy tròn trịa ra.

Đã xác nhận tận mắt, đích thật là con trai trưởng của chị Trương.

Trương Ái Quốc bị con vẹt làm ầm ĩ đến phiền lòng, giơ tay vỗ lồng chim, con vẹt rốt cục sửa lại.

"Bạo lực gia đình bạo lực gia đình —— "

"Muốn giết vẹt —— "

Lúc này phòng ăn truyền đến giọng nói quen thuộc của người phụ nữ ——

Giọng nói này giống chị Trương như đúc.

Theo tiếng nhìn lại, là "Chị Trương" đang khoác tạp dề đấy ư?

Chị Trương bản người giấy nhỏ xem xét điệu bộ này liền tức giận đến run rẩy.

Thật cmn có cô hồn dã quỷ chiếm thân thể của bà, dùng thân phận của bà? ? ?

Người giấy nhỏ Bùi Diệp tay mắt lanh lẹ giữ chặt chị Trương.

Họ di chuyển từng chút một dọc theo bức tường đến phía sau rèm cửa gần phòng ăn.

Con vẹt chứng kiến tất cả la hét một lần nữa.

"Có kẻ trộm có kẻ trộm —— "

"Chị Trương" bưng món ăn đã xào lên bàn, thấy Trương Ái Quốc vỗ lồng chim trút giận thì khuyên hắn ta.

"Anh so đo với vẹt làm gì, đâu phải nó mới ồn ào ngày một ngày hai."

Trương Ái Quốc bĩu môi, bực bội ra lệnh cho "Chị Trương" .

"Sau này em đừng nuôi mấy thứ này trong nhà nữa, vừa thối vừa ầm ĩ."

"Chị Trương" bày xong đồ ăn, sắc mặt bình tĩnh xẻn lẫn vài phần bất đắc dĩ.

"Được được được, sau này em không nuôi nữa, nhưng con vẹt này rất có linh tính, nghe nói là nuôi có thể trấn trạch."

Trương Ái Quốc âm thầm trợn trắng mắt.

"Lừa đảo cũng chỉ lừa gạt được loại phụ nữ tóc dài não ngắn như em."

Hai người ngồi ở hai bên bàn ăn dài, chuẩn bị ăn cơm.

Trương Ái Quốc không để tâm đến quy tắc "Ăn không nói", vừa nói chuyện miệng vừa nhai thịt bò.

"Ngày mai em cùng anh đi tìm luật sư lập di chúc."

Động tác gắp thịt của "Chị Trương" dừng một chút.

Lập di chúc? ? ?

Vẻ mặt ả cứng rắn chuyển đề tài: "Nhanh vậy? Thật ra em muốn nói, cũng không cần thiết lập di chúc gì cả. Em thấy mẹ anh dạo trước cũng hồ đồ, nhìn không rõ mới bị hai cô em của anh lừa gạt, muốn chia gia sản cho bọn họ. Anh mới là con trai duy nhất của bà ấy, lại mang họ của bà ấy..."

Trương Ái Quốc nhấc mí mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhìn "Chị Trương" : "Quả thực đều sẽ là của anh, nhưng anh không biết rốt cuộc bà già có bao nhiêu tiền. Lập di chúc, viết 'Tài sản đứng tên đều thuộc về con trai Trương Ái Quốc' có thể thuận tiện hơn nhiều so với việc tìm kiếm bà lão có bao nhiêu tài sản. Lập di chúc làm công chứng, cũng là đề phòng hai con nhỏ kia, ai biết trước đó bà già có lập di chúc chia tiền cho tụi nó hay không..."

Mẹ hắn rõ ràng thiên vị hai đứa con gái.

Nếu không ra tay nhanh xíu, hắn cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, sợ hai đứa bát nước đổ đi ấy liên thủ chuyển dời tài sản nhà mẹ hắn.

"Chị Trương" dùng đũa chọc chén cơm cầm trên tay.

Đồ đần cũng biết di chúc là thứ người sáng lập tử vong mới có hiệu lực.

Ý điều này có nghĩa là Trương Ái Quốc muốn có được toàn bộ tài sản của mẹ hắn thì mẹ hắn phải "Chết" một lần.

"Chị Trương" thở dài một tiếng.

Giọng điệu trầm thấp hỏi Trương Ái Quốc.

"Chúng ta như này không tốt sao? Chúng ta có nhiều thời gian biết rõ mẹ anh có bao nhiêu tiền, sau đó chuyển chúng đi, không cần mạo hiểm."

Ả không muốn cơ thể này chết.

Chiếm cỗ thân thể này, ả có thể danh chính ngôn thuận chiếm hết tài sản của phú bà chị Trương...

Có tài sản tương đương với có một chất bảo quản tình yêu.

Cái này đáng tin cậy hơn lời thề non hẹn biển đàn ông thốt ra nhiều.

Sắc mặt Trương Ái Quốc vẫn không thay đổi, đáy mắt lại hiện lên một tia dị sắc cùng không vui, nhưng hắn không thể quyết liệt yêu cầu "Chị Trương", kẻo phản tác dụng.

"Chúng ta như vậy làm sao tốt chứ?" Hắn hòa hoãn giọng điệu, "Em biết hiện tại anh muốn ôm em nhiều như thế nào không? Mấy ngày nay muốn đến phát điên..."

Vừa nói lời này ra, hai tờ giấy trốn sau rèm cửa sổ lập tức có thêm rất nhiều dấu chấm hỏi nhỏ.

Cái lời thoại này...

Nghe có chút nguy hiểm nha.

Giác quan thứ sáu của Bùi Diệp quả thực chuẩn xác.

"Chị Trương" bên kia bàn ăn nhếch môi không nói lời nào.

Trương Ái Quốc buông bát đũa xuống.

"Em không tin anh?"

Hai tay nắm lấy tay phải "Chị Trương", nắm tay ả nâng niu trong lòng bàn tay.

"Chị Trương" là phú bà thu tiền thuê nhà, nhưng không phải là hình ảnh nổi tiếng trên mạng mặc đồ ngủ, mang lấy dép lào, xách một cái bao tải chìa khóa đến tận nhà tìm người thuê nhà để thu tiền thuê nhà. Ngược lại, hình ảnh của bà còn sáng sủa và tinh tế hơn nhiều ngôi sao nữ hàng đầu.

Nếu không phải mấy năm nghèo khổ bị bệnh dẫn đến rối loạn nội tiết tố, hình thể biến dạng, phỏng chừng cũng là người xinh đẹp nhất trong đám bạn đồng lứa.

Rõ ràng là tuổi có thể làm bà nội, trạng thái da thịt lại không khác gì ba mươi tuổi, nhẵn nhụi ấm áp ngay cả vết chai cũng không có.

"Chị Trương" mất tự nhiên quay mặt đi.

"Em không nói không tin anh."

"Anh là người như thế nào em còn không biết ư? Tình yêu của anh đối với em, còn cần anh moi tim ra cho em xem sao?"

Ánh mắt Trương Ái Quốc dịu dàng lại kiên định nhìn "Chị Trương", không buông tay ả ra, thâm tình chân thành, tình ý dạt dào.

"... Lúc trước anh từng nói sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, cả đời sủng em thành tiểu công chúa... Em còn nhớ điều đó không?"

Ánh mắt "Chị Trương" khẽ động.

Đương nhiên ả còn nhớ rõ lời hứa của Trương Ái Quốc.

Người đàn ông tiếp tục nói: "Chỉ cần có thể kế thừa tài sản của bà già, nửa đời sau của chúng ta không cần phải làm việc chăm chỉ, cũng không cần phải nhìn vào khuôn mặt của người khác. Dựa vào quan hệ của chúng ta, có một nửa của anh sẽ có một nửa của em... Về sau, bất luận em muốn đi đâu chúng ta cũng có thể đi..."

"Chị Trương" rũ mắt làm bộ ăn cơm.

Ả được chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của chị Trương chính hiệu, cũng không ít lần nghe Trương Ái Quốc đếm xem mẹ hắn đã có bao nhiêu "Bạn trai trẻ".

Những "Bạn trai trẻ" ấy trẻ tuổi đầy sức sống, trong đó cũng không thiếu những tân binh trong làng giải trí. Nể mặt tiền bạc, ra sức lấy lòng đại gia, lên giường xuống giường hầu hạ đến từng li từng tí, không có một chút tật xấu, xách mỗi người ra đều có thể in thành sách "Hai mươi bốn loại bạn trai tốt".

Thử hỏi, những ngày phong lưu tiêu sái như vậy có ai không hâm mộ?

Đàn ông hâm mộ, phụ nữ cũng hâm mộ chứ.

"Chị Trương" cũng hâm mộ.

Đương nhiên, hiện tại ả không có ý định phóng khoáng đi chén trai tơ, dù sao ả vẫn yêu Trương Ái Quốc tha thiết.

Chẳng qua phần "Yêu sâu đậm" này từ khi ả trở thành "Chị Trương", sau khi danh chính ngôn thuận nắm giữ tài sản mấy tỷ liền có chút biến vị.

Nhưng ả vẫn yêu Trương Ái Quốc, không muốn buông tay cũng không muốn mất đi hắn.

Người giấy nhỏ Bùi Diệp và chị Trương lặng lẽ bám vào phía sau rèm cửa sổ nhìn tình cảnh này.

Không ai biết tâm trạng chị Trương bản người giấy nhỏ lúc này mắc ói cỡ nào đâu.

Trương Ái Quốc cũng đè nén cảm xúc chân thực, hỏi "Chị Trương".

"Em không muốn chung sống cùng anh thật dài thật lâu sao?"

Chỉ cần lập di chúc làm công chứng đây hết thảy đều không phải là mơ.

"Chị Trương" nở một nụ cười sượng.

"Sao lại vậy chứ? Ngoại trừ anh, em còn có thể với ai được."

Thật ra ả chần chờ —— có lẽ ả còn chưa đủ hiểu niềm vui của phú bà chính hiệu, nhưng theo bản năng không muốn từ bỏ vốn liếng dễ dàng có được, cũng không muốn từ bỏ Trương Ái Quốc —— lời thề sắt son và thâm tình chân thành của hắn vẫn có thể ảnh hưởng đến ả, khiến ả ôm một tia ảo tưởng.

Trương Ái Quốc thấy vẻ mặt của ả dao động, tiếp tục cố gắng.

"Em nghĩ về tương lai hạnh phúc của chúng ta đi, nghĩ đến đứa con mà chúng ta chuẩn bị có..."

"Chị Trương" do dự nói ra lo lắng.

"Không phải em không muốn, em chỉ lo lắng sau này anh sẽ bỏ em..."

Lo lắng sau khi thành công ả bị đá văng ngay.

Lúc "Chị Trương" nói ra lời này, ánh mắt chị Trương chính quy bản người giấy nhỏ chết lặng.

Ngu xuẩn!

Con nhỏ ngốc này còn ngu ngốc hơn khi bà còn trẻ.

Không phải đầu óc toàn nước, mà là đầu óc toàn phân rồi.

Nếu muốn tình yêu đích thực vĩnh viễn không biến chất, nắm chặt tài sản mới là cách làm thông minh.

Ngốc nghếch lập di chúc nhường lợi thế, sau đó còn trông cậy vào Trương Ái Quốc sủng mình thành công chúa?

Tỉnh lại đi, công chúa trong miệng hắn là tám trăm cô gái trẻ xinh đẹp mười tám tuổi, cũng không soi gương nhìn mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi.

Vở kịch này thật sự khiến chị Trương bản người giấy nhỏ tức giận.

Thế nhưng bà vẫn nén lửa giận xuống.

Bà sợ tức giận quá lớn sẽ thiêu đốt người giấy nhỏ mình nhập vào.

Quả nhiên, Trương Ái Quốc dịu dàng chậm rãi nói: "Đồ ngốc, sao anh lại bỏ em chứ? Người anh yêu nhất là em, người muốn ở bên cả đời là em, về sau mẹ của những đứa con cũng là em, ngày tháng an nhiên, cùng nhau đầu bạc cũng là em —— ngoại trừ em, ai cũng không được."

Hai con người giấy nhỏ nghe mà thân giấy ớn lạnh.

"Thế —— bây giờ anh hôn em đi, em muốn cảm thụ chân tình của anh."

Chị Trương bản người giấy nhỏ: "! ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro