Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 811: Thiên sư Huyền môn (Cuối)

Editor: Đào Tử

______________________

 Anh Dương không dám coi nhẹ lời Bùi Diệp nói.

Chuyện này liên quan đến tính mạng ba người nhà bọn họ, xử lý không tốt sẽ thật sự mất mạng.

Phong Trường Trai nghe nói còn có người dùng "Âm duyên" hại người, tỏ vẻ "Kiến thức kỳ quái lại được tiếp thu".

"Giải pháp bao giờ cũng nhiều hơn khó khăn, lời này thật sự không sai."

Không biết là thần tiên phương nào có được trí tưởng tượng như này, khó thế cũng nghĩ ra được.

Bùi Diệp có xúc động muốn trợn trắng mắt.

Không biết nói thì đừng nói chuyện, lời này có thể đặt ở ngữ cảnh này sao?

Bùi Diệp nhìn mặt anh Dương đầy sầu não, chỉ điểm một câu.

"Thật ra chuyện này cũng không khó tra lắm."

Tinh thần anh Dương chấn động, ánh mắt chờ mong nhìn Bùi Diệp, trong ấn tượng của anh ta cao nhân đều thần cơ diệu toán, toàn trí toàn năng.

Bùi Diệp tàn nhẫn bóp tắt hy vọng nảy sinh của anh ta.

"Tôi không có biện pháp giúp anh tìm ai hại anh, nhưng có một manh mối, anh có thể điều tra thêm."

Anh Dương hết sức chăm chú: "Đại sư cứ nói."

"Nói chung, âm duyên là để tìm người phối ngẫu cho người chết. Có một số nam nữ xui xẻo, còn chưa kết hôn đã chết sớm, làm thế để sau khi chết bọn họ không đến mức lẻ loi một mình —— tôi vốn phản đối loại hôn nhân vô nhân đạo này —— trong âm duyên, cũng có việc trẻ trong nhà chết yểu, vì thế mua một thi thể khác giới chôn trong mộ tổ chức âm duyên, đáng sợ nhất là để người sống kết hôn cùng người chết. Âm duyên anh Dương gặp phải, hiển nhiên là loại cuối cùng. Nhưng bất luận là loại nào, đều không thể nhảy cóc quy trình."

Anh Dương còn chưa kịp phản ứng, Phong Trường Trai đã nghe rõ.

"Quá trình kết âm duyên không khác gì người sống thời cổ đại kết hôn, mỗi trình tự đều phải chú trọng, khi viết hôn thư nhất định phải hợp bát tự hai bên lại."

Giờ sinh tháng đẻ, bất luận là cổ đại hay là hiện đại cũng sẽ không tuỳ tiện nói cho người khác biết.

Cổ đại tị huý, mà hiện đại thì ít người quan tâm nó.

Mọi người toàn đón sinh nhật dương lịch, rất ít khi dùng sinh nhật âm lịch, chứ đừng nói là nhớ giờ sinh tháng đẻ của mình.

Giờ sinh tháng đẻ của anh Dương, bình thường chỉ có cha mẹ mới biết.

Phong Trường Trai bổ sung đầy đủ những lời Bùi Diệp chưa nói xong, hắn nói: "Anh Dương có thể trở về hỏi trưởng bối một chút, để bọn họ ngẫm lại có ai động qua bát tự của anh không, hoặc là có ai từng hỏi bọn họ, theo đó điều tra, phạm vi sẽ lập tức nhỏ đi."

Vừa nói xong, sắc mặt vợ chồng Dương Ái Liên lập tức trở nên khó coi.

Nếu như ký kết âm duyên nhất định phải dùng giờ sinh tháng đẻ, như vậy khả năng đối thủ cạnh tranh thương nghiệp hãm hại cả nhà bọn họ là rất ít.

Đạt được suy luận này, bọn họ chẳng thể vui nổi.

Mạch tư duy Bùi Diệp cung cấp điều tra, gần như nói cho bọn họ biết người muốn sát hại cả nhà bọn họ là người quen, thậm chí có thể là người thân.

"Tạ ơn thiên sư nhắc nhở, tôi sẽ đi tra ngay."

Anh Dương ngày thường mặc âu phục giày da, nho nhã hiền hòa, lúc này gương mặt lạnh lùng, cơ quai hàm theo sự dùng sức của răng hàm mà căng cứng —— rất hiển nhiên, phản ứng này của anh ta hẳn là đã có đối tượng hoài nghi. Dương Ái Liên cũng là nét mặt khó tin được.

Bùi Diệp thấy anh ta đã tiếp thu lời mình nói, xoay người phất tay.

"Vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt của anh, nếu có việc làm ăn khác, cũng phiền giới thiệu hộ."

Vòng tròn bạn bè của người giàu tự nhiên là kẻ có tiền chiếm đa số.

Có chiêu bài sống là anh Dương đây, sẽ không thiếu đại gia sau này tìm cô xử lý sự kiện ma quỷ.

"Ừm, nhất định nhất định, đại sư đi thong thả."

Anh Dương vốn định lái xe đưa Bùi Diệp về làng đại học, nhưng lúc này đầu óc đầy kiện tụng, tâm trạng hỗn loạn cũng không rảnh đoái hoài đến những lễ nghĩa này.

Hắn không muốn hoài nghi người kia, nhưng càng nghĩ càng thấy khả năng rất lớn.

Anh Dương nhất định phải trở về một chuyến, hỏi thăm rõ ràng.

Dương Ái Liên cũng mang nét mặt kiên định.

Thậm chí phát thông điệp cho chồng: "Nếu quả là hắn... Anh tuyệt đối đừng ngăn em."

Dù sẽ mất hàm dưỡng hơn ba mươi năm, chị cũng muốn cởi giày cao gót, dùng gót giày mạnh bạo đánh vỡ đầu thằng chó súc sinh đó.

Nhà bọn họ đã làm gì hắn cơ chứ?

Thế mà nghĩ ra biện pháp âm độc như thế, muốn hại chết cả nhà bọn họ.

Chỉ riêng cảnh Trần Tái Nhã miêu tả với chị, Dương Ái Liên liền cảm thấy máu chảy ngược toàn thân, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng vào đại não.

Con gái nhỏ như vậy, bị tà ma nắm lấy cổ chân treo ngược kéo ra ngoài lan can sân thượng.

Nếu không có cứu binh từ trên trời rơi xuống, cái đầu nhỏ của con gái đã trực tiếp đập xuống đất, có thể mất mạng ngay tức khắc.

"Anh biết, anh tuyệt đối sẽ không ngăn em."

Không chỉ không ngăn, anh còn có thể liên lạc với ICU tốt nhất, tốt nhất là làm cho hắn ta tê liệt suốt đời.

Tiền mời hộ công chăm sóc người thực vật cả đời, anh ta bỏ ra nổi.

Bùi Diệp và Phong Trường Trai một trước một sau đi ra khỏi tiểu khu biệt thự.

Phong Trường Trai quay đầu nhìn thoáng qua khu nhà giàu tấc đất tấc vàng này, thở dài nói: "Lại là một vụ bê bối hào môn nữa."

Bùi Diệp nói: "Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, không tiện đóng quan tài kết luận chứ nhỉ?"

Phong Trường Trai khép chặt áo khoác, hai tay đút vào túi áo.

Khuôn mặt trẻ tuổi lại có vài phần cảm khái cùng tang thương của người trưởng thành.

"Đạo hữu, bảy tám tuổi tôi đã theo sư phụ tiếp xúc các loại vụ án ma quỷ, chuyện dính líu đến những đại gia này, mười vụ ít nhất có bảy vụ bê bối nội đấu, còn lại ba vụ chính là bi kịch do bọn họ tạo ra —— ví như phụ lòng bạc tình bạc nghĩa, bỏ rơi vợ con... Còn có người chồng ăn bám hút sạch máu nhà vợ, giẫm lên thi thể bọn họ trèo lên, lại có tật giật mình sợ bị trả thù, mời cao nhân phong ấn oán linh của vợ con trên một con đường quốc lộ. Mỗi ngày đều có vô số xe chạy qua thi thể hai mẹ con. Chậc, không thể bảo là không thảm."

Mãi mãi chớ xem thường lòng người hiểm ác.

Bùi Diệp nghe vậy nhíu mày.

"Âm phủ mặc kệ?"

"Âm phủ còn lớn hơn dương gian, tình huống càng thêm phức tạp, dương gian còn có nhiều oan giả án sai như vậy, chứ đừng nói đến âm phủ?"

Phong Trường Trai cho rằng Bùi Diệp là thiên sư tân thủ có thiên phú nhưng mới ra trường đời, chưa thấy nhiều mặt tối lắm, còn giữ lại ý nghĩ ngây thơ.

"Có một số việc âm phủ muốn quản cũng không quản được."

Nghe Phong Trường Trai nói, nhớ lại tình báo tối hôm qua biết được từ bên Lục Y phu nhân, cô biết âm phủ của phó bản trò chơi này khác với âm phủ của phó bản trò chơi đầu tiên. Mặc dù vẫn còn tồn tại những cơ cấu —— ví như Hắc Bạch Vô Thường, các vị phán quan, còn có bảy mươi hai ti, thành Thiên Tử, nhưng cốt lõi lại khác. Âm phủ thế giới này không có Phong Đô đại đế, nói chuẩn xác hơn thì sau khi Phong Đô đại đế đời trước mất, từ đầu đến cuối không có sinh ra đại đế mới, thành Thiên Tử Phong Đô do bảy mươi hai ti chưởng quản vận hành thay.

Dù bảy mươi hai ti cố gắng duy trì, nhưng vì không có đầu não thống nhất, hiệu suất công việc khỏi cần nghĩ cũng biết.

Khóe miệng Bùi Diệp giật một cái.

Đại khái cô đã hiểu vì sao Lục Y phu nhân có thể thưa kiện cùng bảy mươi hai ti lâu như vậy còn thắng.

Không có thủ lĩnh thống nhất, âm phủ và dương gian rất ít khi thương lượng, chứ đừng nói ban ngành Phong Đô ngầm hợp tác với chính phủ dương gian.

Trong thế giới phó bản này, đều do Huyền Môn phụ trách tiếp xúc với thành Thiên Tử Phong Đô, mà từ đầu đến cuối Huyền Môn đều là tổ chức xây dựng tự phát ở dân gian, không có bối cảnh hay chính phủ dương gian ủng hộ, chớ nói chi là được âm thầm sắp xếp biên chế, hưởng thụ đãi ngộ tốt.

"Thì ra là thế à..."

Cô còn tưởng rằng có thể nhìn thấy "Phong Đô đại đế" ở phó bản này.

Nghe được tin tức này, Bùi Diệp cũng bỏ đi suy nghĩ dùng chú lệnh triệu hoán Âm sai chuyển phát nhanh viên tìm Hắc Bạch Vô Thường.

Ngay cả Phong Đô đại đế thế giới này cũng không có, bộ chuyển phát nhanh do hắn phê duyệt thành lập làm sao có thể ở đây?

Tất nhiên, không có ban ngành chuyển phát nhanh, chú lệnh tìm Âm sai chuyển phát nhanh cũng sẽ không có hiệu lực.

"Có điều —— "

Phong Trường Trai đột nhiên nói một câu.

"Có điều cái gì?"

Hắn nói: "Tôi nghe mấy vị trưởng bối sư môn nói, gần đây hình như Phong Đô có động tác lớn."

"Động tác lớn?"

"Nghe nói hai vị đại đế pháp tướng là Thần Đồ và Úc Lũy hiện thân."

Trong chuyện thần thoại, Thần Đồ đại đế và Úc Lũy đại đế là một đôi huynh đệ, sau này cũng được cổ nhân xem như môn thần trấn trạch.

Nhưng Thần Đồ đại đế và Úc Lũy đại đế chân chính như thế nào, ngay cả vạn quỷ Phong Đô cũng không rõ ràng, chỉ biết là có hai vị thần như thế.

Xuất thân từ Huyền Môn như hắn thì càng không biết.

Sự hiểu biết của hắn về hai vị đại đế chỉ giới hạn tại các loại sách.

Nếu Bùi Diệp không nhắc, hắn cũng sẽ không nhớ tới chuyện vặt này.

"Hai vị đại đế pháp tướng hiện thân cũng không biết là tốt hay xấu..."

"Vì sao nói như vậy? Âm phủ như rắn mất đầu, có thủ lĩnh không tốt sao?"

Phong Trường Trai bĩu môi nói: "Có một thủ lĩnh là chuyện tốt, có hai thì phiền toái rồi. Nếu hai vị đại đế một lòng, Phong Đô hỗn loạn chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, áp lực của Huyền Môn ở dương gian cũng có thể nhỏ một chút. Nếu không vì Phong Đô luôn thiếu nhân lực, hiệu suất công việc thấp thì đã không có tà ma làm loạn khắp nơi... Hiện tại quốc vận hưng thịnh còn đỡ, tưởng tượng loạn thế trước khi lập quốc, đó thật là cảnh tượng tà ma đầy đất..."

Nhờ "Phúc" của tà ma, mấy đời Huyền Môn đến nay thực lực cũng không tệ.

Bởi vì kinh nghiệm thực chiến nhiều, bức bách động lực tu luyện lớn.

Bùi Diệp: "..."

Lo lắng của Phong Trường Trai không phải không có đạo lý.

Tốt nhất là hai vị đại đế pháp tướng một lòng, nếu như không phải, ngược lại trái ngược ý kiến, thế tất sẽ phân thế lực âm phủ thành hai.

Nếu như vậy, chẳng bằng cứ mãi không có thủ lĩnh.

"Tôi nghĩ chắc lo lắng của anh dư thừa rồi, mọi thứ sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp thôi."

Phong Trường Trai như ông cụ non thở dài.

"Hy vọng như thế, mượn lời hay của đạo hữu."

Bởi vì người giấy nhỏ, giấy phép lái xe của Phong Trường Trai không dùng được, hai người chỉ có thể bắt taxi trở về.

Khu biệt thự nhà giàu đều là xe tư nhân ra vào, taxi bình thường không thể vào được.

Bọn họ đi cả một đoạn đường mới có thể đón xe.

Gọi một chiếc xe, chi phí hai người chia đều.

Khi xe nhận đơn dừng ở ven đường, Bùi Diệp không nhịn được cúi đầu nhìn bảng số xe một chút.

Biển số xe đúng rồi nha.

"Lên xe đi."

Cửa sổ của một chiếc xe thể thao sang trọng hạ xuống, để lộ một khuôn mặt đeo kính râm hợp thời trang.

Hai người lên xe, trang trí trong xe càng xa hoa.

Phong Trường Trai không nhịn được hỏi một câu: "Bác tài —— chiếc xe thể thao này của anh, cũng phải mấy trăm vạn nhỉ..."

Nhận chạy một chuyến xe chưa chắc kiếm đủ tiền xăng, nếu xe này va đập ở đâu đó lấy tiền đâu bảo dưỡng.

"Ông đây vui lòng."

Phong Trường Trai: "..."

Bùi Diệp: "..."

Có lẽ, niềm vui của kẻ có tiền chỉ giản dị tự nhiên như thế.

"Hai người đi làng đại học?"

Bùi Diệp nói: "Ừm, tôi xuống xe ở cổng phía đông đại học C là được, anh ta ở đại học E bên cạnh."

Bác tài một tay cầm tay lái, một tay mở hướng dẫn, cười nói: "Còn cùng trường nữa, tôi cũng là sinh viên đại học C."

Nghe thanh âm, vị tài xế này không lớn tuổi hơn cỗ thân thể của Bùi Diệp.

Vừa lái xe vừa tựa như quen thuộc trò chuyện.

"Đàn em năm mấy, xưng hô như thế nào, khoa nào?"

Hắn tùy tiện nhận một đơn, không ngờ sẽ chở hai sinh viên đại học tướng mạo chất lượng cao như vậy, một trong số đó còn cùng trường.

Bùi Diệp chủ động xem nhẹ vấn đề đằng sau.

"Tôi tên Tiểu Thương, năm hai."

Tài xế: "..."

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.

Một lát sau, tài xế mới ồ một tiếng.

"Tôi không biết năm hai có mấy người tên là Tiểu Thương, nhưng gần đây nghe được nhiều nhất. Đàn em, không phải cậu chứ nhỉ?"

Không thể ngờ, lên Hot search một lần, một ngày đã bị nhận ra hai lần.

Thấy Bùi Diệp không lên tiếng, tài xế tự mình nói: "Chuyện của cậu náo loạn quá lớn, đã trở thành người nổi tiếng trên mạng."

Khóe miệng Bùi Diệp giật giật.

"Nếu như có thể, tôi cũng không muốn dùng phương thức này nổi danh."

Toàn mạng biết "Tiểu Thương" bị bạn cùng phòng hại gánh vay qua mạng không có gì, nhưng người bên cạnh đều biết, cái này rất phiền.

Tài xế cười nói: "Tôi thấy tinh thần của cậu rất tốt, không giống như là người bị cho vay trực tuyến ép đến rơi vào đường cùng."

Bùi Diệp dùng lời của Phong Trường Trai phản bác.

"Dẫu sao giải pháp cũng nhiều hơn vấn đề."

"Tâm tính của đàn em rất tốt."

Xe trên đường hơi nhiều, thỉnh thoảng phải dừng lại chờ đèn đỏ, mất hơn nửa giờ so với lúc đi.

Tài xế cũng là người nhiều chuyện, miệng bla bla không ngừng nghỉ.

"Tôi đọc tin trên mạng nói, đàn em còn chơi Douyin, tích lũy được không ít fan?"

Bùi Diệp nhịn xúc động rút gân xanh trên trán.

"Hình như anh biết quá nhiều rồi."

Tài xế cười ha hả nói: "Hiếm khi đại học C lên Hot search một lần nha, người đại học C đương nhiên phải đi ủng hộ trường học, bán thêm Amway."

Bùi Diệp: "..."

Có sinh viên như vậy, đại học C sớm muộn cũng game over.

Bùi Diệp muốn nhắm mắt lại một lát, tối hôm qua cả đêm không ngủ, nhưng tài xế lắm lời lại không chịu thả người.

"... Tôi nghe được phong thanh, trường học chuẩn bị xử lý bọn họ..."

Bùi Diệp thản nhiên nói: "Chuyện ầm ĩ lớn đến vậy, nếu trường học không tỏ thái độ, vậy thì không phải lên Hot search bán Amway mà là mất mặt khắp toàn quốc. Xử phạt bọn họ là đương nhiên, khác nhau ở chỗ là xử phạt nặng bao nhiêu, có đuổi học bọn họ hay không..."

"Chắc sẽ đuổi học ba người, một người ghi tội cảnh cáo."

Bùi Diệp giật giật khóe miệng, không ngoài ý muốn.

Người duy nhất bị ghi tội cảnh cáo, có lẽ chính là tên con nhà giàu nọ.

Không phải bởi vì thằng nhãi này có tiền có phương pháp, đơn thuần là bởi vì hắn liên lụy nhẹ nhất...

Ừm, so sánh với nhau là nhẹ nhất.

Tài xế trêu chọc nói: "Đàn em, nhìn cậu thật không giống là sinh viên năm hai trẻ tuổi nhiệt huyết đâu..."

Chuyện này đặt ở trên người những người khác, đã sớm chửi trường xử lý có vấn đề, cho rằng nên khai trừ bốn người, tất cả đều ngồi tù.

Đàn em "Tiểu Thương" này lại có biểu cảm "Tôi đã có dự liệu từ trước".

"Cậu không cảm thấy bất công?"

Bùi Diệp cười, nụ cười dưới góc nhìn của Phong Trường Trai có một tia âm lãnh quỷ dị.

"Công bằng? Cho tới bây giờ đều là tự mình ra sức. Tôi rất hài lòng với cách xử lý của nhà trường và cảnh sát..."

Tài xế: "..."

Hắn thu hồi đánh giá trước đó —— người đàn em này bề ngoài trông không nhiệt huyết lắm, thậm chí có loại lười biếng nhàn nhã của người về hưu, nhưng trong lòng hắn đàn em này hơi trẻ trâu. Lời thoại xấu hổ như vậy, hắn chỉ từng nhìn thấy trong truyện nam chính củi mục nghịch tập.

Đại học E khá gần, Phong Trường Trai xuống xe trước.

Hắn thêm bạn tốt với Bùi Diệp, chuyển một nửa phí xe qua Wechat.

Tài xế tiếp tục lái xe.

"Đàn em à, cậu có tính toán lăn lộn trong giới giải trí không?"

Điều kiện ngoại hình này quả thực là ông trời thưởng cơm ăn.

Ngành giải trí nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng tướng mạo đại trà, mù mặt một tí là thật sự không phân biệt được.

__________________________

Đào: Dạo này số chữ trong chương gấp đôi nên thời gian edit cũng gấp đôi, bình luận của mọi người là động lực để mình ra nhanh nhanh nhoa >_<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro