Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 809: Thiên sư Huyền môn (Đầu)

Editor: Đào Tử

____________________

 Anh Dương uất hận giống là như ăn phải mấy con ruồi.

Cơ mà anh ta không thể phát tác, chỉ có thể nhìn bóng lưng "Tình địch" nghênh ngang rời đi.

Anh Dương ấm ức trong lòng.

"Vì sao... Đột nhiên có loại cảm giác vợ bé bị vợ cả khinh bỉ..."

Anh ta quyết định từ hôm nay trở đi mỗi ngày mang theo giấy hôn thú.

Hiện thực lạnh lùng này, chỉ có giấy chứng nhận kết hôn mới có thể mang đến cho anh ta một tia an ủi.

Dương Ái Liên bật cười trước sự hài hước của chồng.

Chị an ủi chồng: "Anh nghĩ nhiều vậy làm cái gì? Mặc kệ sau khi chết thế nào, chí ít hiện tại em đứng ở bên cạnh anh nha."

Anh Dương trầm muộn nũng nịu cùng vợ.

"Vậy em hứa với anh đi, nói em yêu anh đời đời kiếp kiếp."

Dương Ái Liên bất đắc dĩ.

"Em yêu anh, nhưng cái hứa hẹn này... Không cho được đâu."

Nghe lời này chút đi, đây là lời người nên nói?

Trap girl mười vẹn mười.

Dương Ái Liên cũng không muốn.

Nhưng xem từ phản ứng của Lục Y phu nhân, tình cảm của mình với nàng kiếp trước vô cùng sâu đậm.

Không liên quan đến giới tính và thế tục, chỉ có những cảm xúc tinh khiết nhất.

Điều đáng quý nhất là bọn họ sinh ra gần ngàn năm trước, tập tục của thời đại đó không cởi mở như hiện nay.

Giúp đỡ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, bao dung lẫn nhau.

Nếu không phải như thế, mặc cho ai nhìn thấy người yêu chuyển thế có bến đỗ mới cũng sẽ chịu không nổi kích thích chứ nhỉ?

Bởi vậy Dương Ái Liên chỉ có thể đại biểu bản thân hứa hẹn với chồng, nhưng không cách nào đại biểu cho kiếp trước của mình.

Anh Dương: "..."

Anh ta thà rằng trên đời này không có quỷ.

Như thế còn có thể ôm hy vọng, kiếp này chưa thấy đủ còn có thể nối duyên sang kiếp sau.

Cẩu độc thân Bùi Diệp bị ép ăn thức ăn cho chó của cặp vợ chồng trung niên này, còn một chậu thêm một chậu nữa chứ.

Cô mở to mắt chết lặng, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở hai người.

Đừng cố show ân ái nữa, hai người mặc kệ con gái à?

Hơn nữa, đời người nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, sau này còn mấy chục năm, cần gì khóc tang như hôm nay đã phải chia ly?

So sánh với nhau, cô ngược lại càng đồng tình với Lục Y phu nhân.

Lúc này vợ chồng Dương Ái Liên mới thu lại cảm xúc.

Anh Dương cầm bùa hộ mệnh Bùi Diệp cho đến gara lái xe đón con gái.

Bùi Diệp cũng đi theo xem manh mối nữ quỷ để lại, thuận tiện đón người giấy nhỏ về nhà.

Nhóc con không có đồng nào trong mình, đi công tác gần như trải dài cả thành phố A để làm việc, thật sự là vất vả.

Quách Dịch Lăng tìm cớ rời đi.

Ả tới vì nhiệm vụ chi nhánh, hiện tại nhiệm vụ chi nhánh thất bại, dĩ nhiên không cần thiết đi theo.

Độ thiện cảm của "Tiểu Thương" với ả như đóng băng, đến mức hiện tại ả ta nhìn thấy "Tiểu Thương" đã chán ghét mà còn không thể biểu hiện ra ngoài.

Chẳng bằng tách ra một hai ngày, chờ ả điều chỉnh tốt tâm trạng rồi công lược.

Ngồi trên xe, anh Dương lái xe thấy Bùi Diệp không vui, còn tưởng rằng là "Cậu ta" hơi phiền muộn vì tách ra với bạn gái.

Bùi Diệp nhấc mí mắt, thản nhiên nói: "Bạn gái tôi không phải cô ấy, cô ấy chỉ là khách hàng quen biết trong quá trình làm việc."

Quả thực, Quách Dịch Lăng là đại gia nguyên chủ "Tiểu Thương" quen biết trong quá trình làm rau.

Miễn cưỡng cũng coi như "Trong lúc công tác".

"Tình địch" rời đi, con gái an toàn, tâm trạng anh Dương thoáng chuyển biến tốt đẹp.

Thậm chí có tâm tư hóng chuyện của "Đại sư".

"Bạn gái của đại sư không phải là cô ấy —— nói vậy đại sư có bạn gái?"

Chó độc thân rất nhạy cảm với vấn đề này.

Bùi Diệp không trả lời mà hỏi lại.

"Anh thấy tôi giống người độc thân?"

Anh Dương nói: "Những người trẻ tuổi ngày nay cởi mở hơn thế hệ của chúng tôi rất nhiều, đại sư xuất sắc như vậy, thực sự không giống như độc thân."

Trong thời điểm thị trường hôn nhân ngày càng cạnh tranh khốc liệt, tốt nghiệp đại học còn chưa yêu, chắc ăn chỉ có thể dựa vào xem mắt để thoát ế.

Yêu đương sớm, người thông minh đã sớm định ra đối tượng trong khuôn viên trường, càng là người ưu tú càng chạm tay có thể bỏng.

Đại sư ưu tú đến vậy, có cô gái nào sẽ để "Hắn" độc thân chứ.

Nếu đạo đức "Hắn" suy đồi làm một người đàn ông cặn bã, thay đổi bạn gái thường xuyên như thay quần áo cũng có thể lắm. Nếu không phải đại sư đã là sinh viên đại học, còn có bạn gái, mà em vợ Tái Nhã nhà mình còn nhỏ, anh ta cũng muốn làm mai cho hai người này, làm anh em cột chèo cùng đại sư.

Lời nói của anh Dương đã thỏa mãn sự phù phiếm của một cẩu độc thân rất nhiều.

Thành phố S vào ban đêm khác với ban ngày.

Ban ngày giờ cao điểm có thể ùn tắc giao thông đến nghi ngờ cuộc sống, ban đêm là một đường thông suốt, một số đoạn đường còn có thể thưởng thức cảnh đêm trên sông.

Bùi Diệp khoanh tay tựa trên cửa sổ xe nghỉ ngơi dưỡng thần.

Cho đến khi anh Dương dừng xe, nói một câu.

"Đại sư, chúng ta đến rồi."

Bùi Diệp mở mắt ra, phát hiện đang ở trong tiểu khu biệt thự.

Giá của khu biệt thự này còn đắt hơn cả gia đình anh Dương.

Ở thành phố S tấc đất tấc vàng có hai biệt thự giàu có, tài lực của nhà này so với tưởng tượng của cô còn hùng hậu hơn.

Niềm vui của người giàu có lẽ là đi đâu cũng có nhà.

Vừa xuống xe, cô lập tức nhận ra biệt thự trước mặt có âm khí còn sót lại của tà ma.

Thậm chí ngay cả gió đêm thổi tới cũng xen lẫn một chút tanh hôi nói không nên lời.

Bùi Diệp dùng tay quơ quơ trước chóp mũi, cau mày nói: "Quỷ này thú vị..."

Khi còn sống chết chìm trong nhà vệ sinh à?

Vợ chồng Dương Ái Liên lo lắng nhìn cô.

"Quỷ còn ở đây?"

Bùi Diệp nói: "Không có, nhưng hai người có từng nghe một câu là 'Tuân lệnh lưu hương' chứ? Còn lệ quỷ là 'Ác quỷ lưu thối' ..."

_ *留香荀令: phép ẩn dụ, kể về việc Tuân lệnh ghé thăm nhà người ta, chiếc ghế ông ngồi còn tỏa hương đến mấy ngày.

Không rõ là phân thối hay là hôi nách chân thối...

Tản không ít mùi...

Nếu bản tôn ở chỗ này, Bùi Diệp có cơ sở hoài nghi nó đang nấu phân chơi.

Phù mở mắt của vợ chồng Dương Ái Liên đã hết hiệu lực, không nhìn thấy âm khí tà vật cũng không ngửi được mùi.

Anh ta lấy khẩu trang cho Bùi Diệp từ trên xe.

Bùi Diệp cười khéo léo từ chối.

Đó là mùi âm phủ, khẩu trang dương gian không ngăn được.

Dương Ái Liên đã thông báo trước rằng bọn họ sẽ đến, mẹ ruột, Trần Tái Nhã, con gái và một thanh niên không quen biết đã ở phòng khách chờ.

Cả nhà Dương gia còn chưa kịp nói chuyện, người giấy nhỏ buồn chán vắt chân ngồi trên vai cô bé nghe bé kể công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn thay đổi vẻ lười biếng và không tha thiết cuộc đời ban đầu, cả tấm giấy giống như được tiêm một liều máu gà.

【 Đại khả ái! ! ! 】

【 Đại khả ái! ! ! 】

【 Đại khả ái! ! ! 】

Bùi Diệp bị người giấy nhỏ bay tới dán chặt lên mặt.

"Không cần nhiệt tình như vậy đâu..."

May mắn là một tờ giấy, nếu như là một con Husky, Bùi Diệp thật lo lắng mặt mình sẽ bị đầu lưỡi và nước bọt đối phương chà sạch.

Người giấy nhỏ nào quan tâm đến chuyện đó?

【 Đại khả ái đại khả ái, một ngày không gặp, như cách ba tháng. 】

【 Đại khả ái đại khả ái, một ngày không gặp, như cách ba thu.】

【 Đại khả ái đại khả ái, một ngày không gặp, như cách ba năm.】

Bùi Diệp không chỉ bị người giấy nhỏ dán lên mặt, bịt hai mắt, còn phải tiếp nhận "Công (xà) kích (nẹo)" tinh thần của nó.

Cô buồn cười nói: "Đừng chế lời thơ của người khác."

Trấn an một phen, người giấy nhỏ rốt cục yên tĩnh, cảm thấy mỹ mãn nằm sấp trên đỉnh đầu mềm mại của Bùi Diệp.

Đời giấy viên mãn.

Lại không biết hơn mười luồng hơi thở không có ý tốt từ trong túi Bùi Diệp truyền ra, âm thầm xoa tay khóa chặt nó.

【 Bất kỳ một kẻ nào có ý đồ độc chiếm đại khả ái, đều là kẻ địch mà chúng phải đánh bại!】

Thanh niên vừa nhìn đã hiểu.

Người trước mặt nhỏ hơn hắn một hai tuổi (Bùi Diệp), hẳn là người tạo ra người giấy nhỏ.

_______________

Đào: Dạo này Wattpad lỗi không hiện thông báo nên ít người xem tui cũng ngại đăng huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro