Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 801: Ai mới là kẻ thứ ba? (Giữa)

Editor: Đào Tử

______________________________

 Mặc dù biết rõ từ đầu đến cuối, cũng biết cái gọi là quỷ ám không có tính chất hại người, nhưng Dương Ái Liên vẫn lên tiếng giữ Bùi Diệp ở nhà thêm một chút. Bùi Diệp thấy nét mặt chị Dương tiều tụy, không do dự liền gật đầu ở lại.

"Vậy tôi đành quấy rầy thêm một hồi."

Kim đồng hồ chuyển đến chín giờ rưỡi tối, Bùi Diệp Nhạy phát hiện âm khí chung quanh biệt thự trở nên nồng đậm.

Một làn sương mù dày đặc màu đen từ trên mặt đất trào lên, hội tụ thành một cánh cửa lớn thuần đen bị xiềng xích trói chặt, trên đó khắc lệ quỷ dữ tợn.

Gần như trong khoảnh khắc quỷ môn xuất hiện, tựa như có khí lạnh xẹt qua vành tai, kích thích da thịt run rẩy từng đợt.

Quách Dịch Lăng và Dương Ái Liên đều là người bình thường, đối với cái này không có phản ứng gì.

Theo quỷ môn xuất hiện, Bùi Diệp thính tai nghe được động tĩnh xiềng xích kéo trên mặt đất.

Không bao lâu, thanh âm cửa đá nặng nề đẩy ra hai bên vang lên, phía sau cánh cửa tối đen như mực mơ hồ có hai bóng người tới gần.

Một là công chức âm phủ mặc trang bị Âm sai —— Âm sai.

Một người khác thì là người đàn ông giống hệt anh Dương trong phòng làm việc lầu hai.

Người đàn ông này chính là sinh hồn của anh Dương bị phân bộ bảy mươi hai ti âm phủ câu hồn qua toà án thẩm vấn.

Khi bọn họ vượt qua quỷ môn tiến vào phòng khách biệt thự, Bùi Diệp lại nghe được tiếng anh Dương nhẫn nhịn nói với âm sai.

"Việc này tôi nhất định phải khiếu nại, khiếu nại! Tôi không phục kết quả phán quyết!"

Anh Dương ở trạng thái sinh hồn không khác nhiều so với quỷ hồn bình thường, nhưng bởi vì cảm xúc phẫn nộ kích động, trên mặt thêm vài phần huyết sắc.

"Các người dựa vào đâu phán như vậy!"

Ngay từ đầu anh Dương gặp quỷ cũng sợ, nhưng được cho biết nguyên do, nội tâm của anh ta chỉ còn lại có "Đậu má" và "Clgt".

"Âm phủ các người còn có vương pháp hay không? Các người xem công lý dương gian bọn tôi để bài trí sao?"

Âm sai im lặng không lên tiếng, dưới mũ trùm rộng không có biểu cảm gì, mà lửa giận của anh Dương lại đạt tới đỉnh điểm.

"Tôi nói với các người rồi, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với vợ! Các người nằm mơ đi! Nằm mơ đi nghe chưa! Tôi sẽ không chấp hành!"

Âm sai đi ở phía trước dẫn đường, anh Dương theo sau lưng, hai hồn một trước một sau chuẩn bị lên lầu.

"Bị loại bạo lực bất hợp pháp này ép buộc ly hôn, dương gian không nhận —— không nhận!"

Rất hiển nhiên, dọc theo đường anh Dương không ít lần dùng ngôn ngữ công kích lỗ tai Âm sai, đối phương rốt cuộc nhịn không được.

"Đây chỉ là phiên tòa sơ thẩm, đề nghị anh Dương tìm luật sư giỏi giúp anh kiện tụng, có điều tôi thấy có vẻ tương đối thấp..."

Âm sai nói chưa dứt lời, anh Dương thì càng tức giận hơn.

"Âm phủ các người phân biệt giới tính trần trụi! Tư pháp bất công!"

Âm sai kéo tỏa hồn liên tiếp tục lên lầu, cực kỳ mặt dày thừa nhận lời lên án của anh Dương: "Đúng vậy đó, bọn tôi phân biệt giới tính đó, không phân biệt thì làm sao vận hành nữa? Nói tới nói lui cũng là nghiệt dương gian các người tạo ra, chuyện này làm sao có thể trách bọn tôi?"

Anh Dương bị nghẹn nói không ra lời.

Dương Ái Liên chú ý tới ánh mắt Bùi Diệp rơi vào nơi không có một ai.

Ánh mắt đại sư không hề vô thần ngẩn người, mà là sáng ngời như đang xem náo nhiệt.

Chị ta không nhịn được thấp giọng hỏi thăm.

"Đại sư... Bên kia... Có đồ vật gì sao?"

Lời của Dương Ái Liên cũng rơi vào trong tai Âm sai và anh Dương, âm sai đi đến cầu thang nửa đường dừng lại, quay đầu nhìn về phía mấy người Dương Ái Liên, vừa vặn đụng phải tầm mắt Bùi Diệp. Anh Dương cũng dừng bước, nhìn âm sai rồi nhìn Bùi Diệp, mừng rỡ như điên.

Anh ta bước chân cực nhanh xuống lầu chạy về phía Bùi Diệp, phảng phất thấy được cứu tinh.

"Đại sư đại sư, cậu có thể nhìn thấy tôi sao?"

Cách Bùi Diệp còn mấy mét, Âm sai nắm chặt xiềng xích trong tay áo, kéo anh Dương chạy xa trở về. Đây là sinh hồn, kiêm cả hai khí âm dương, một ít ác quỷ làm xằng làm bậy thích nhất, án lệ nuốt mất sinh hồn lại chiếm cứ thân thể sinh hồn không phải không có. Nếu âm sai phụ trách áp giải sinh hồn trở về làm mất sinh hồn, hậu quả nhẹ nhất cũng phải mất việc, thậm chí còn phải bồi thường âm đức khổng lồ.

Âm sai bất mãn kéo người trở về.

"Đừng có chạy lung tung!"

Những người sống này thực sự là ngày càng không tôn trọng âm sai.

Trăm năm trước đi câu hồn, những hồn phách này nhìn thấy hắn run rẩy giống như chim cút.

Hiện tại đi câu hồn, những hồn phách này ngay từ đầu còn có thể thành thật trong chốc lát, không bao lâu miệng này liền giống như súng máy nói chuyện liên tục.

Đặc biệt là Âm sai những năm gần đây thi công chức đậu thành Âm sai, quá mất phong thái.

Lúc này, Bùi Diệp mới nhìn thấy hai tay, cổ tay, cổ chân và cổ anh Dương đều quấn quanh xiềng xích, mà âm sai cũng chú ý tới Bùi Diệp, đáy mắt quỷ dưới mũ tăng thêm vài phần cảnh giác.

Trực giác nói cho hắn biết, thanh niên trước mắt này cũng không đơn giản.

Bùi Diệp gật gật đầu với âm sai, xem như đã chào hỏi, lại chuyển hướng anh Dương: "Tôi có thể nhìn thấy anh."

Mà tình cảnh này đặt ở trong mắt Quách Dịch Lăng và Dương Ái Liên lại là quỷ dị.

Một người thình lình nói chuyện với không khí, suy thôi đã sợ cực.

Nhưng sợ hãi qua đi, Dương Ái Liên liền nghĩ đến chồng.

"Đại sư, chồng tôi trở về rồi?"

"Ừm, là anh ta trở về."

Dương Ái Liên căng thẳng níu ngón tay, muốn biết kết quả nhưng lại sợ nghe được tin tức xấu.

Âm sai ở một bên thúc giục nói: "Canh giờ sắp đến, tôi phải mau chóng đưa sinh hồn này về thân thể kẻo ảnh hưởng đến tuổi thọ."

Bùi Diệp nghiêng người tránh ra, Âm sai dắt anh Dương đi phòng làm việc lầu hai.

Trong chốc lát Âm sai liền xuống, mà thư phòng cũng thêm tiếng bước chân đi lại.

Bùi Diệp không để ý đến anh Dương lạch bạch chạy xuống lầu, mà là ra hiệu Âm sai có thể qua một bên nói chuyện hay không.

Âm sai không có cự tuyệt, nhưng cũng nói rõ mình đi công tác làm việc, hắn không thể ở dương gian lâu.

Quách Dịch Lăng nhìn Bùi Diệp ra động tác mời hướng về phía không khí.

Ả thầm gọi hệ thống.

【 Cậu giúp tôi mở mắt Âm Dương trước đi. 】

Quách Dịch Lăng trợ giúp khách hàng hoàn thành tâm nguyện, ở thế giới nhiệm vụ dùng thân thể khách hàng, tài nguyên của khách hàng để học tập, thứ học được trong đầu chính là của mình, mà chỗ xấu là ả bị điều kiện của khách hàng hạn chế. Ví như ả có pháp môn tu luyện, nhưng thân thể khách hàng quá nhiều tạp khí không thích hợp tu luyện, cho dù ả cưỡng ép tu luyện cũng là làm nhiều công ít, cùng lắm là mạnh hơn người bình thường một chút.

Hiện tại tình huống của Quách Dịch Lăng chính là vậy.

Nhưng ả có thể để hệ thống giúp mình bật xíu hack.

Khi một cỗ cảm giác mát mẻ giống như thuốc nhỏ mắt lan tràn ở hai mắt, Quách Dịch Lăng lại mở mắt lập tức nhìn thấy bóng đen bên người "Tiểu Thương".

Một người một quỷ nói hai câu, Âm sai liền rời khỏi từ quỷ môn.

"Em thấy được?"

Bùi Diệp vừa quay đầu lại liền thấy Quách Dịch Lăng không còn che giấu ánh mắt.

"Đúng vậy, từ nhỏ em đã có thể nhìn thấy. Chẳng qua khi còn bé em thường không phân biệt được sự khác biệt giữa người sống và quỷ, cuối cùng người nhà mời cao nhân giúp em đóng nó, em mới có thể sống cuộc sống của người bình thường. Sau khi thành niên, chỉ cần không cố xem, bình thường không nhìn thấy."

Quách Dịch Lăng nhanh như chớp viện ra lý do.

"Vừa rồi cái đó..." Ngón tay chỉ chỉ phương hướng Âm sai rời đi, trên mặt ả hiếu kỳ, "Chính là Âm sai trong truyền thuyết?"

Bùi Diệp gật đầu.

"Anh thật giỏi ghê." Trên mặt Quách Dịch Lăng toàn là sùng bái chân thành, đôi mắt đen tuyền sáng tỏ như chỉ chứa một mình Bùi Diệp, nếu đổi lại người đàn ông bình thường, dù không có ý với ả cũng sẽ âm thầm hưởng thụ sùng bái, "Anh cũng không sợ à?"

Bùi Diệp ngay thẳng hỏi lại.

"Vậy em có sợ cảnh sát chứ?"

"Đương nhiên em sẽ không sợ cảnh sát, em đâu có phạm tội."

Bùi Diệp tỏ vẻ đương nhiên nói: "Tương tự, trong lòng tôi cũng không có quỷ. Vì sao phải e ngại âm sai? Vai trò của âm sai ở âm phủ tương tự như cảnh sát và công chức ở giữa dương gian, bọn họ đều là sự tồn tại không thể thiếu để duy trì trật tự xã hội âm dương."

Quách Dịch Lăng ngượng ngùng gãi gãi mặt.

"Được rồi... Là em nghĩ lầm, khi còn bé xem phim truyền hình miêu tả Âm sai không chính diện lắm."

Bùi Diệp tỏ ra đã hiểu: "Hiểu lầm là việc thường có."

Dù người trong lòng không có quỷ cũng sẽ sợ quỷ, bởi vì không biết.

Quách Dịch Lăng thừa dịp khoảng trống hỏi hệ thống.

【 Độ thiện cảm hiện tại của Tiểu Thương đối với tôi là bao nhiêu? 】

Hệ thống nhanh chóng trả lời ả ta.

【 Vẫn là 50 điểm. 】

Trên mặt Quách Dịch Lăng thoáng chốc cứng ngắc.

Làm sao có thể vẫn là 50 điểm?

Ả rõ ràng cảm giác được vừa rồi "Tiểu Thương" đối với ả mềm mại một phần.

Dựa theo kinh nghiệm thường ngày, nói thế nào cũng sẽ tăng một hai điểm.

Hệ thống tận chức tận trách đề nghị: 【 Ký chủ, tôi cảm thấy cô có thể thay phương án công lược hoặc là biến thành thiết lập khác. Tiểu Thương có liên quan đến Huyền Môn, liền mang ý nghĩa bối cảnh của hắn phức tạp hơn tình báo khách hàng cung cấp, nước phía dưới cũng càng sâu. Dùng biện pháp công lược người bình thường để công lược hắn, dù có hiệu quả cũng chỉ làm nhiều công ít, quan trọng nhất là —— với loại thẳng nam này phải đánh trực diện! 】

Quách Dịch Lăng không nhịn được trợn trắng mắt.

Cái này còn cần hệ thống nhắc nhở?

Ả vẫn luôn đánh trực diện!

Nếu như kịch bản không đổi, ả đã thuận lý thành chương lăn giường với Tiểu Thương tại khách sạn.

Đến bước đó rồi lợi dụng cơ hội hắn đang ở thung lũng cuộc đời mà xâm nhập, lấy cớ "Phú bà bao nuôi" ngày ngày ở chung với hắn, để ả có đầy đủ thời gian biểu hiện ra thiết lập nữ thần hoàn mỹ được xây dựng tỉ mỉ, bện cho Tiểu Thương một tấm lưới tình yêu khổng lồ...

Bắt được mục tiêu công lược chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn.

Thế nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, bước đầu tiên trong kịch bản tỉ mỉ chế tạo đã gặp sự cố thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro