Chương 776: Đến, ăn viên thuốc
Editor: Đào Tử
(Đây là phó bản 6 của truyện SKĐLVH, mình cho ra quyển riêng vì thích thôi, phó bản 5 đã xong rồi nhé, đọc dòng này rồi đừng bảo mình treo đầu dê bán thịt chó, vì đây là thịt chó chất lượng cao)
________________________
Cảm giác chóng mặt và mất trọng lượng nhanh chóng rút đi như thủy triều.
Bùi Diệp vô thức trừng mắt nhìn, thích ứng với ánh sáng xuất hiện trong tầm mắt, đợi cô thấy rõ đèn chùm thủy tinh phía trên, cô liền biết mình còn ở trong phó bản trò chơi. Trong không khí thoảng hương hoa hồng, hương thơm nồng đậm ngọt ngào, mà thân thể này có vẻ uống khá nhiều rượu, hô hấp trong lúc hít thở toàn là mùi rượu nồng nặc. Bùi Diệp giơ tay chống giường chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện xúc cảm dưới lòng bàn tay có gì đó khác thường.
Đây là một chiếc giường nước hình tròn vô cùng rộng lớn, ga trải giường là màu đỏ thẫm chói mắt, trên đệm trải đầy cánh hoa hồng, trên tủ cách đó không xa đặt hai chai rượu vang đỏ đã uống sạch, hình như còn có thuốc gì đó.
Ý thức Bùi Diệp tỉnh táo, thân thể lại mềm nhũn khô nóng, phảng phất có một ngọn lửa mất khống chế mạnh mẽ đâm toạc thân thể.
Cô đưa tay vuốt trán, thân thể nguyên chủ trước đó đã làm chuyện gì. Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, trước khi Bùi Diệp tiến vào trò chơi, nguyên chủ trong phó bản trò chơi đều bởi vì đủ loại ngoài ý muốn mà chết, nói vậy lần này cũng không ngoại lệ.
Chẳng lẽ là ngộ độc rượu? ? ?
"Hay là ngủ trước một hồi đi..."
Nhắm mắt nằm trở về, bên tai lại vang lên giọng thanh niên khàn khàn.
Cô hơi bối rối, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cổ quái.
Mình vừa nói chuyện mà?
Vì sao lại nghe được một giọng của một người đàn ông xa lạ? ? ?
Cô duy trì tư thế nằm ngửa, hơi ngẩng đầu lên, cằm gần như có thể chạm vào xương quai xanh.
Bùi Diệp phát hiện không thích hợp.
Đưa tay sờ lên, trong lòng bàn tay rất phẳng.
Bùi Diệp: "..."
Dù con gái có như sân bay cũng sẽ không bằng phẳng đến mức ngay cả chút phập phồng cũng không có, cho nên...
Cô hơi nghiêng người, khom lưng, đưa tay xuống.
Thứ dư thừa xa lạ khiến Bùi Diệp lại một lần rơi vào khoảng lặng dài dằng dặc.
Trò chơi khốn nạn【 Yêu và nuôi trẻ 】thực biết chơi, cmn quả thật còn an bài cho cô một thân phận nam giới.
Mặc dù thân thể tràn ngập nhiệt độ bất thường, nhưng tâm trạng của cô lúc này lại giống như lão tăng nhập định tứ đại giai không.
Thậm chí trong đầu hiện lên nội dung thời niên thiếu đùa giỡn với mấy người bạn tốt.
Nếu như cô là đàn ông, đương nhiên sẽ thích mấy cô em gái thân thể mềm mại, vì sao phải đi ôm đàn ông cứng ngắc??
Khi đó chỉ là đơn thuần ba hoa ngoài miệng.
Ai ngờ nhiều năm sau, cô thật sự có thể trải nghiệm mùi vị nhập vào thân thể nam giới? ? ?
Cô câu được câu không nghĩ vậy, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn không có nội dung cụ thể, mùi rượu nồng đậm vẫn còn cảm giác tồn tại.
Nhiệt độ của cơ thể này không bình thường, nhưng không giống như sốt cao.
Bùi Diệp chuẩn bị đi tắm hạ nhiệt.
Còn chưa đứng dậy đã nhận thấy cửa truyền đến một chuỗi động tĩnh cực kỳ nhỏ.
Động tác của cô dừng hẳn nằm lại, nhắm mắt.
Ánh mắt không nhìn thấy, nhưng lỗ tai cô vẫn có thể nghe rõ ràng.
Người đó đi giày cao gót nhẹ nhàng, gót giày tiếp xúc với sàn gỗ phát ra âm thanh nặng nề, từng chút từng chút tiếp cận cô.
Theo bước chân người đó tới gần, một cỗ hương thơm hoa hồng nồng nàn hơn cả mùi rượu, càng thêm say lòng người truyền vào khoang mũi của cô.
"Anh ta ngủ rồi?"
Bùi Diệp vừa ngủ, nội tâm lại âm thầm nhíu mày.
Trong phòng chỉ có cô và người đó, đối phương nói chuyện với ai?
"... Chậc, ngủ như chết... Cũng chỉ có khuôn mặt này không tồi... Miễn cưỡng có thể nuốt trôi..."
Một bên giường nước lõm xuống, nhiệt độ cơ thể xa lạ tới gần Bùi Diệp, mùi hương này càng gần.
"... Cậu không cần quan tâm tôi làm như thế nào, tôi có biện pháp..."
Dứt lời, người tới đưa tay cởi nút áo sơ mi của Bùi Diệp, đầu ngón tay lạnh lẽo vô tình đụng phải xương quai xanh nóng bỏng, kích thích da thịt từng đợt run rẩy. Cởi bỏ một cái nút đang muốn cởi cái thứ hai, Bùi Diệp giả bộ ngủ không nổi, giơ tay bắt lấy cổ tay người đó.
Hình như đối phương không ngờ cô còn tỉnh dậy, tầm mắt hai người cứ như vậy va vào nhau.
Bùi Diệp lẳng lặng nhìn người đó.
Đó là một người phụ nữ quyến rũ thân hình nóng bỏng.
Mái tóc đen dài gợn sóng xõa tung ở hai vai, một đôi mắt phượng, đuôi mắt yêu mị, sống mũi cao thẳng, cánh môi hình trái tim được tô son đỏ thẫm, trên người mặc váy dài không vai cùng màu. Bả vai hơi hẹp, xương quai xanh cực đẹp. Thân thể mảnh mai như vậy lại có vóc người cực kỳ xuất sắc, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã làm cho người ta chú ý tới khuôn mặt cùng dáng người của ả. Người phụ nữ giống như một ngọn lửa đang khiêu vũ vậy.
Nếu như là bình thường, Bùi Diệp không ngại thưởng thức.
Nhưng đặt ở cảnh tượng hiện tại, cô bỗng cảm thấy có chút xấu hổ kèm khó hiểu.
Người phụ nữ cũng mở to đôi mắt ngập nước đen nhánh nhìn Bùi Diệp.
Hai người đối mặt hồi lâu, Bùi Diệp chọn ra một vấn đề không dễ mắc sai lầm.
"Cô muốn làm cái gì?"
Cô có hơi buồn bực, chưa tiếp nhận sơ bộ tình tiết phó bản, dẫn đến hiện tại hoàn toàn không biết gì về tình huống thân thể.
Cô vừa mở miệng, cũng là giọng thanh niên khàn khàn lười biếng lại vô lực.
Người phụ nữ nghe xong ánh mắt sáng ngời, môi đỏ cong lên.
"Không phải quý khách gọi điện thoại bảo tôi tới ư?"
Bùi Diệp: "..."
Tình cảnh này, đoạn đối thoại này...
Dường như Bùi Diệp hiểu ra gì đó, chẳng lẽ thân thể nguyên chủ còn làm cái kia? ? ?
"Xin lỗi nhiều, tôi không có gọi điện thoại, cô đi nhầm phòng rồi."
Cô đau đầu đỡ trán, vừa đẩy người phụ nữ ra vừa đứng dậy khỏi giường nước, thân thể vô lực làm cho cô suýt nữa không ngồi dậy nổi.
Dù nguyên chủ từng gọi, Bùi Diệp cũng phải nói không có gọi.
Chính trực như cô, làm sao có thể đi làm chuyện trái với kỷ luật?
Vốn tưởng rằng người phụ nữ sẽ biết khó mà lui, ai ngờ ả quấn lấy như rắn nước, ý đồ ôm lấy Bùi Diệp từ sau lưng.
Phía sau lưng đối với mỗi một chiến sĩ Liên Bang mà nói là vị trí tương đối kiêng kỵ.
Cho dù là người quen cũng sẽ không có chuyện chưa chào hỏi một tiếng đã đụng vào lưng.
Nhẹ thì trật tay, nặng thì gãy xương.
Bùi Diệp khống chế bản năng ra tay, chỉ đẩy ả ta ra, thuận thế mượn lực, lảo đảo rơi xuống đất đứng dậy.
Sau khi đứng vững, má cô nhiễm đỏ vì giận tái.
"Tôi nói rồi, cô vào nhầm phòng!"
Đầu tiên người phụ nữ lộ ra một chút kinh ngạc cực kỳ ngắn ngủi, chợt lại nhếch môi cười mị hoặc.
"Đây là sở thích của quý khách ư?"
Ả ta thoải mái nửa nằm trên giường nước, hai chân dài thẳng tắp bắt chéo nhau, bị làn váy màu đỏ che đi một nửa, lộ ra một nửa.
Ngón tay mảnh khảnh của cô ta chỉ vào tủ rồi chỉ Bùi Diệp.
Vừa làm nũng vừa hờn dỗi, giữa sóng mắt lưu chuyển từng tia quyến rũ.
"Thuốc đã uống rồi, không khó chịu?"
Bùi Diệp: "..."
Thuốc? ? ?
Thuốc gì? ? ?
Nghĩ đến một loại thuốc nào đó, sắc mặt Bùi Diệp trầm xuống dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro