Chương 97: Ngoại Truyện 12 - Thẩm Giai x Trương Luân [2]
Thẩm Giai và Trương Luân đỗ xe, cùng đi vào quán lẩu.
Quán lẩu này làm ăn khấm khá, giá cả lại phải chăng, rất hợp cho học sinh đến ăn. Lúc này quán khá đông, Thẩm Giai trông thấy vài học sinh mặc đồng phục Nhất Trung, bất giác thấy hơi chột dạ, vội cởi áo đồng phục ra, mặc bên trong là một chiếc áo lông màu trắng.
Cô nhìn Trương Luân, lí nhí: “Trương Luân, cậu cũng cởi áo đồng phục ra đi…”
Trương Luân sửng sốt, hiểu ra cô nghĩ gì, mỉm cười: “Được.”
Hai người cất áo vào cặp sách, nhân viên dẫn họ tới chỗ ngồi trong góc quán, bởi vì đã hết bàn.
Trương Luân nhíu mày: “Hay là đợi một lát, không khí chỗ này không tốt lắm.”
Thẩm Giai vội nói: “Không cần, tớ thích ngồi ở góc.”
Khó trông thấy mới tốt.
Trương Luân để Thẩm Giai chọn món, Thẩm Giai cũng không khách sáo õng ẹo, chọn những món mình thích ăn như lòng bò, thị bò cuộn,… Cô vừa cầm bút chọn vừa hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Tớ chọn giúp cậu.”
Trương Luân cười: “Cậu chọn gì tớ cũng ăn.”
Thẩm Giai khựng lại, đột nhiên đỏ mặt, cắn đầu bút không nói, lại chọn linh tinh mấy món, lí nhí nói: “Tớ chọn xong rồi.”
“Nhân viên.”
Trương Luân giơ tay gọi.
Ban đầu Thẩm Giai còn khá e dè, nhưng thấy Trương Luân không khác gì bình thường, lòng cô cũng dần bình tĩnh lại, chuyên tâm ăn lẩu.
Lúc ra về, Trương Luân đạp xe chạy theo sau cô suốt dọc đường, đưa cô về đến đầu ngõ.
Thẩm Giai đạp xe, dừng ở cuối ngõ, quay đầu nhìn cậu.
Trương Luân vẫn đứng ở nơi ấy, thấy cô quay đầu, cậu cười vẫy tay, ý bảo cô mau về đi.
Dưới đèn đường mờ ảo, thật ra cô không nhìn rõ mặt cậu, nhưng cô nghĩ, cậu nhất định đang cười.
Trái tim Thẩm Giai đột nhiên đập thình thịch.
Cô đỏ mặt quay đầu, đạp xe như bay, cấp tốc rẽ vào cổng nhà mình, tốc độ chạy xe gần như ngang với nhịp tim.
Kỳ nghỉ đông ấy, Thẩm Giai và Trương Luân cùng nhau đi ăn lẩu ba lần, xem phim một lần.
Chỉ có hai người họ.
Những buổi hẹn âm thầm lén lút, mang theo cảm giác chột dạ, lại không phá vỡ rõ ràng ấy khiến Thẩm Giai lần nào cũng nhộn nhạo ý xuân, kinh hồn bạt vía, cùng với… phiền muộn.
Trước khi vào học hai ngày, Trương Luân lại mời cô đi ăn, Thẩm Giai vội nói: “Tớ mời cậu, lần này tớ mời cậu.”
Trương Luân ngẫm nghĩ, cười đồng ý.
Hai người gặp nhau ở một hiệu sách, Trương Luân cười nhìn cô: “Gần đây có một quán lẩu không tồi.”
Thẩm Giai kêu lên, chỉ mấy nốt mụn trên trán mình, đau khổ nói: “Chúng ta có thể đừng ăn lẩu không, tớ sắp bị nhiệt rồi…”
Trương Luân: “…”
Thẩm Giai lí nhí lẩm bẩm: “Lần nào cũng ăn lẩu, cậu không chán à…”
Trương Luân gãi đầu, hiếm khi lộ vẻ quẫn bách: “Tớ tưởng cậu thích ăn, xin lỗi nhé.”
Thẩm Giai đỏ mặt, lại không kìm được nở nụ cười: “Thích chứ, nhưng cũng không thể ăn mỗi ngày, phải thường xuyên thay đổi khẩu vị, thử món khác nữa.”
Sau khi ngộ ra, Trương Luân cười nói: “Được, tớ biết rồi.”
Phải thường xuyên thay đổi khẩu vị.
Ngày ấy, hai người đi ăn buffet tự chọn, Thẩm Giai ăn cực vui.
Ăn xong, hai người vốn định đi xem phim, kết quả gặp người quen ở cửa rạp, Thẩm Giai vội kéo Trương Luân lại, lí nhí: “Chúng ta đừng đi nữa.”
Trương Luân biết cô lo lắng, mấy lần hai người hẹn hò, Thẩm Giai luôn căng thẳng nhìn ngó xung quanh. Thật ra cậu không sợ người khác nhìn thấy hay hiểu lầm, cậu cười nhìn cô, cố ý hỏi: “Sợ người khác thấy như vậy à? Không phải cậu nói chúng ta là bạn học bình thường, cùng nhau ăn uống, xem phim thì đâu có gì phải chột dạ sao?”
Cái này là do lần trước hai người cùng đi xem phim, Trương Luân thấy cô quá căng thẳng nên hỏi, kết quả Thẩm Giai đáp lời như thế.
Hiện tại, cậu trả lại cô nguyên vẹn câu ấy.
Thẩm Giai đỏ mặt, đánh một cái vào vai cậu, hất cao cằm, chết không chịu nhận: “Tớ không thích xem phim nữa, không được hả?”
Trương Luân cúi đầu cười: “Vậy cậu muốn đi đâu?”
Thẩm Giai cũng không biết nên đi đâu, cô day mũi chân trên mặt đất: “Đi linh tinh thôi.”
“Được.”
Hai người dạo quanh đường phố lạnh giá hơn một tiếng, đi đến đầu ngõ ngoài tiểu khu nhà Thẩm Giai.
Trương Luân cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng vì gió lạnh của cô, lòng rung động, giơ tay chạm vào.
Tay cậu nóng hôi hổi, Thẩm Giai hoảng hốt cúi đầu, tim đập càng thêm nhanh.
Tay Trương Luân dừng lại giữa chừng, cậu mím môi, bình tĩnh thu tay lại, đút vào túi quần.
Nhất thời, hai người đều im lặng.
“Thẩm Giai, tớ…”
Trương Luân mở lời trước, giọng cậu khô khốc.
“Tớ, tớ về trước đây!”
Thẩm Giai không đợi cậu nói xong, co chân chạy biến.
Trương Luân: “…”
Cậu đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn cô bé kia lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét lao vào cổng tiểu khu.
Gãi đầu, cậu chợt cười.
Không sao, thế này cũng được, ít nhất cô đã biết.
Nhưng cô không từ chối.
Bắt đầu học kỳ hai năm lớp 10, Thẩm Giai cất hết những tâm tư thiếu nữ bất cẩn nảy mầm trong kỳ nghỉ đông vào đáy lòng, chuyên tâm học tập.
Trương Luân cũng không nhắc lại những chuyện ấy, khi hai người thi thoảng gặp nhau ngoài hành lang, Thẩm Giai sẽ đỏ mặt quay đi, không dám nhìn cậu. Trương Luân đã khi nào dễ dàng buông tha cho cô, đôi lúc cô đi vệ sinh ngang qua lớp cậu, cậu sẽ gọi: “Thẩm Giai.”
Thẩm Giai đáp tiếng, nhoẻn cười, cũng không dám nói nhiều với cậu, giả vờ bình tĩnh quay lại lớp.
Lâu ngày, mọi người đều biết, lớp trưởng lớp mình và lớp trưởng lớp bên cạnh quen nhau, hơn nữa rất thân thiết. Trước kia hai người là bạn cùng lớp cấp Hai, một người làm lớp trưởng, một người làm lớp phó, suốt ba năm.
Đang thời thanh xuân xốc nổi, thi thoảng Thẩm Giai và bạn học đi nhà vệ sinh ngang qua, nam sinh đứng trên hành lang sẽ cười đùa Trương Luân: “Lớp trưởng, lớp trưởng cũ của cậu đến rồi kìa.”
Thẩm Giai: “…”
Trương Luân hừ một tiếng: “Cũ mới gì, đừng nói vớ vẩn.”
Lời này không may mắn, cậu với Thẩm Giai còn chưa xác định quan hệ đâu.
Cho dù xác định rồi, cậu cũng không muốn chia tay cô, cái gọi là cũ hoàn toàn không tồn tại.
Thẩm Giai đỏ mặt, kéo tay bạn học đang trộm cười bước vội.
Bạn học thì thầm: “Này, lớp trưởng, cậu với lớp phó có gì đó phải không?”
Thẩm Giai giậm chân: “Sao có thể!”
Hai người họ đều là lớp trưởng, chuyện yêu sớm…
Dù có lòng, cô cũng không dám.
Cô không có cái gan ấy.
Cô không có, Trương Luân có.
Để chứng minh bản thân không có tâm tư xiêu vẹo, Thẩm Giai ra sức học tập, trong cuộc thi giữa kỳ, tổng điểm của cô cao hơn Trương Luân một điểm.
Cô đắc ý hớn hở chạy đi khoe khoang: “Cuối cùng tớ cũng vượt qua cậu rồi.”
Trương Luân rất thông minh, không phải liều mạng ôn tập, tự có phương pháp học của riêng mình, bình thường thi cử không bao giờ căng thẳng, lần này kém một điểm là vì nhất thời lơ là, chọn sai một câu trắc nghiệm.
Cậu thấy cô vui, mỉm cười: “Thẩm Giai, cậu đừng đắc ý, thi cuối kỳ cậu chắc chắn sẽ phải thua tớ.”
Thẩm Giai chưa vui được mấy phút đã bị dội một gáo nước lạnh, bĩu môi: “Hừ, chưa chắc.”
Thiếu nữ hất cao cằm, dáng vẻ bĩu môi không phục, thật sự khiến lòng người rung động.
Trương Luân mím môi, cười: “Vậy đợi xem.”
“Được.” Thực ra Thẩm Giai cũng không nắm chắc, Trương Luân thông minh hơn cô, cô thừa nhận điều này.
Trương Luân nhìn cô: “Hiếm khi cậu vượt qua tớ, tớ mời cậu một bữa chúc mừng nhé?”
Thẩm Giai: “…”
Cái gì mà hiếm khi? Cô lườm cậu.
“Đi không?” Trương Luân cười.
Thẩm Giai cúi đầu, đá chân: “Ăn gì vậy.”
“Ăn gì cậu thích.”
“…”
Thẩm Giai đỏ mặt, đáng ghét, lại nói những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập này.
“Tối thứ Bảy tớ đợi cậu ở chỗ cũ.” Trương Luân nói.
Thẩm Giai ngây người, họ đã có cả chỗ cũ rồi.
Chỗ cũ mà cậu nói thực ra chính là hiệu sách trên một con phố gần nhà cô, hồi nghỉ đông, hai người đều hẹn gặp trước ở nơi ấy.
10 giờ sáng thứ Bảy, Thẩm Giai mặc một chiếc áo mới, không buộc đuôi ngựa mà xõa mái tóc dài đen nhánh, chuẩn bị ra khỏi nhà. Trước khi đi, mẹ Thẩm nhìn cô: “Sao buông tóc vậy? Tóc tai rũ rượi ra dáng học sinh gì?”
Thẩm Giai: “… Con quên mất.”
Bởi vì buông tóc trông đẹp hơn! Cô sợ mẹ mắng, bĩu môi chạy vào nhà vệ sinh buộc tóc lên, ra đến cửa thì gọi với vào phòng ngủ: “Mẹ, con hẹn bạn ra hiệu sách ạ.”
“Nhớ về sớm!” Mẹ Thẩm đáp.
“Vâng!”
Thẩm Giai chột dạ nhảy ra khỏi cửa, vỗ ngực, lại nở nụ cười cười, nhảy chân sáo xuống dưới nhà. Thật ra cô và Trương Luân hẹn nhau lúc mười một giờ, nhưng cô ở nhà không nổi, định đến hiệu sách trước, vừa đọc sách vừa đợi cậu.
Nhà cô cách hiệu sách không xa, đi bộ qua đó khoảng mười phút là đến.
Thẩm Giai không ngờ Trương Luân cũng đến sớm, cô vừa bước vào cửa đã thấy cậu đang lấy một quyển sách trên giá, định mở ra đọc. Tựa như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trương Luân quay đầu nhìn sang, nhướng mày cười, vẫy tay gọi cô…
Lại đây.
Tim Thẩm Giai đập thình thình, cô đỏ mặt đi tới, lí nhí hỏi: “Cậu đến lúc mấy giờ vậy?”
Trương Luân nói: “Chín giờ.”
Hiệu sách vừa mở cửa, cậu đã đến.
“Sớm thế.” Thẩm Giai cảm thán, thấy cậu cầm trong tay một cuốn sách về y học, cô tò mò, “Cậu đọc hiểu á?”
Trương Luân cười lắc đầu: “Không hiểu lắm, chỉ hiểu cơ bản, không thể đi quá sâu.”
Thẩm Giai ồ lên, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu muốn học y à?”
“Ừm, trước mắt muốn học y, sau này không biết có thay đổi không.” Cậu của cậu là bác sỹ ngoại khoa, bình thường nghe cậu mình kể về chuyện phẫu thuật, Trương Luân dần cảm thấy hứng thú, nhưng cậu mới lớp 10, có vài chuyện vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.
Cậu nhìn cô: “Còn cậu?”
Thẩm Giai nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cô có rất nhiều ước mơ, bắt nguồn từ phim ảnh và tiểu thuyết, chẳng hạn như làm giáo viên, phiên dịch, luật sư, nhân viên tinh anh, đi giày cao gót và trang điểm nhẹ ngồi trong phòng làm việc,…
Trương Luân cười: “Chưa nghĩ tới?”
Thẩm Giai ngượng ngùng lắc đầu: “Cũng không hẳn, chắc là tớ sẽ học tài chính.”
Lương ngành tài chính vẫn luôn khá cao, bố cô làm việc ở ngân hàng, hiểu biết sâu rộng về mảng này, bố mẹ cô hy vọng cô học ngành này. Cô thật sự chưa nghĩ kỹ, cũng không có chuyên ngành đặc biệt muốn học.
Nếu sau khi thi đại học, cô vẫn chưa nghĩ ra, vậy chỉ có thể học tài chính.
Trương Luân nói: “Tài chính tốt lắm, nhưng khá vất vả.”
Thẩm Giai bĩu môi: “Học y còn vất vả hơn nhiều, dễ bị hói đầu nữa.”
Trương Luân: “…”
Cậu vô thức gãi mái tóc ngắn đen sẫm của mình, vẫn dày lắm mà.
Thẩm Giai chợt nhận ra mình vừa nói gì, buồn bực lè lưỡi, vội cứu chữa: “Không phải tớ nói cậu…”
Trương Luân bật cười: “Không sao, dù gì tớ cũng không hói được, có hói thì cũng phải sau sáu mươi tuổi.”
Thẩm Giai cũng nở nụ cười: “Sao cậu biết?”
Trương Luân nói: “Cảm giác, không tin cậu chờ xem.”
Thẩm Giai quay lưng về phía cậu, trong mắt ngập tràn ánh cười, cự nự: “Ai biết cậu sau sáu mươi tuổi đang ở đâu, chuyện lâu lắc như vậy, sau này có gặp hay không còn chưa biết đâu…”
“Muốn gặp chắc chắn sẽ gặp được.”
Trương Luân nhìn mái đầu cô gái, khẽ nói, mắt ngậm cười.
Thẩm Giai cắn môi, tim đập thình thịch, quay người cười: “Lúc đó đều sáu mươi tuổi, già cả rồi, ai thèm gặp cậu…”
Nói không chừng ngày nào cũng gặp ấy chứ? Nếu sau này họ kết hôn.
Trương Luân không kìm được cười, cười đến nỗi bả vai run rẩy, cậu nhét sách về chỗ cũ, vỗ vai cô: “Cô nhóc, đi thôi, mời cậu ăn.”
Thẩm Giai quay đầu, đối diện với ánh mắt của cậu, cô vội cúi xuống, nụ cười nơi khóe môi chẳng thể giấu đi: “Ăn gì vậy? Vẫn chưa đến trưa mà…”
Mới hơn mười giờ.
Trương Luân chỉ tiệm đồ ngọt đối diện: “Uống trà sữa nhé?”
Thẩm Giai ngẩng đầu thoáng nhìn: “Được đó, nhưng mà đổi thành tớ mời cậu.”
“…Được rồi.”
Hai người vào tiệm đồ ngọt, Thẩm Giai gọi trà sữa nóng, thêm trân châu và thạch dừa.
Trương Luân gọi hồng trà.
Trong tiệm chỉ có hai chiếc bàn nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Giai cắn ống hút, hút từng viên trân châu, Trương Luân thấy cô thích ăn, không kìm được nói: “Hay là mua riêng cho cậu một bát trân châu nhé? Hút vậy mệt quá.”
Thẩm Giai: “… Không cần.”
Cô không muốn nói, hút trân chân có thể khiến trái tim cô không đập nhanh như vậy nữa.
Nhân viên trong quán phì cười.
Thẩm Giai: “…”
Trương Luân ho khan, uống hết ly hồng tra, nhìn nhân viên: “Chị này, chị cười gì vậy?”
Nhân viên che miệng cười: “Không có gì, chị định bảo tiệm chị không bán trân châu riêng, em có muốn mua cho bạn gái em một ly nữa không?”
Thẩm Giai đỏ mặt, vội giải thích: “Em không phải bạn gái cậu ấy! Bọn em…bọn em chỉ là bạn học.”
Trương Luân nhìn cô, ho khan: “Đúng, hiện tại là bạn học.”
Thẩm Giai: “…”
Cái gì gọi là hiện tại? Sau này…sau này không phải nữa sao?
Có phải cậu đang ám chỉ điều gì đó?
Nhân viên cười khanh khách, Thẩm Giai đỏ mặt đứng dậy, vẫn cầm ly trà sữa chưa hút hết trân châu, vội vã nhìn Trương Luân một cái, lí nhí giục: “Đi thôi.”
Trương Luân gãi đầu, nhìn chị nhân viên, bất đắc dĩ mỉm cười.
Bọn họ đã đến tiệm trà sữa này mấy lần, đương nhiên chị nhân viên nhớ họ.
Thật là… thích đùa.
Dù sao Thẩm Giai cũng chỉ là một cô bé, đỏ mặt chạy ra ngoài.
Trương Luân vội đuổi theo, chị nhân viên ở phía sau nói vọng: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Thẩm Giai đứng ngoài cửa, nhìn đông ngó tây, xem liệu có người quen không.
Trương Luân đi đến bên cạnh cô, không kìm được cười: “Cậu chạy cái gì? Còn tưởng cậu chột dạ đấy.”
Thẩm Giai đỏ mặt: “Sao tớ phải chột dạ…”
“Vậy sao cậu lại chạy?”
“…Tớ muốn chạy thôi.”
“Rõ ràng cậu chột dạ.”
“…”
Thẩm Giai quay đầu, lườm cậu.
ó biết giữ mặt mũi cho con gái không vậy!
Cô quay người đi trước: “Tớ đói rồi, không được hả?”
Trương Luân thấy buồn cười, đuổi theo mấy bước, nhìn bóng lưng cô: “Vậy chúng ta đi ăn, cậu muốn ăn gì?”
“Lẩu.”
“… Không phải cậu bảo chán rồi sao?”
“Hôm nay tớ cứ muốn ăn lẩu đấy.”
“Được, cậu vui là được.”
Thẩm Giai khựng bước, quay đầu nhìn cậu.
Trương Luân rảo bước, đi đến bên cạnh cô, cười nói: “Đi thôi, đi ăn lẩu.”
Hậu quả sau khi ăn lẩu là, trán Thẩm Giai lại mọc thêm mấy cái mụn. Cô ép tóc mái xuống, buồn bực lẩm bẩm: “Lần sau không ăn lẩu với Trương Luân nữa.”
Tuy thành tích thi giữa kỳ của Thẩm Giai rất tốt, nhưng cô không dám lơ là, bởi thi cuối kỳ xong sẽ phải phân ban, đến lúc đó còn chia đến lớp chọn và lớp thường. Thẩm Giai chọn ban khoa học tự nhiên, Trương Luân cũng chọn khoa học tự nhiên, không biết liệu có thể vào cùng một lớp…
Điểm số ngang tầm nhau, chắc là xác suất cũng cao?
Thẩm Giai nghĩ ngợi lung tung một hồi, càng cố gắng học tập.
Trước kỳ thi một tuần, hai lớp trùng giờ học tiết thể dục, bởi lớp Thẩm Giai có sự điều chỉnh giữa hai môn thể dục và sinh học. Chạy tám trăm mét xong, Thẩm Giai đỏ mặt thở hổn hển, cùng bạn học ra căng tin mua sữa đậu nành uống.
Gặp Trương Luân ở ngay cửa căng tin, Trương Luân và mấy nam sinh khác cầm chai nước lạnh trong tay, đang định đi chơi bóng.
Nhìn thấy cô, cậu cười: “Mua gì vậy?”
Thẩm Giai nói: “Mua sữa đậu nành.”
Trương Luân gật đầu: “Đi đi, tớ đi chơi bóng đây.”
Thẩm Giai: “…Ừ.”
Đợi người đi rồi, bạn học không kìm được trêu đùa: “Sao tớ thấy giọng điệu lớp trưởng lớp bên cạnh nói chuyện với cậu…giống giọng bạn trai báo cáo hành tung cho bạn gái thế?”
Thẩm Giai đỏ mặt: “Đâu có, cậu nói linh tinh!”
Bạn học: “Ha ha, không nói linh tinh nhé, tớ thật sự cảm thấy như vậy đấy.”
Thẩm Giai: “…”
Thật ra cô cũng có cảm giác này.
Kỳ thi cuối kỳ đến rất nhanh, thi xong môn cuối cùng, Thẩm Giai cầm túi bút ra khỏi phòng thi, thở phào một hơi dài, cuối cùng cũng thi xong rồi.
Quay đầu liền thấy Trương Luân ra khỏi phòng thi bên cạnh, cậu cười với cô: “Thi thế nào?”
Thẩm Giai cũng cười: “Ừm, tớ thấy cũng được.”
Trương Luân nhướng mày: “So với tớ thì sao?”
Thẩm Giai: “…”
Thật ra cô có một câu Toán không hoàn toàn chắc chắn, so đáp án với các bạn trong lớp thì khác nhau, cũng không biết là ai đúng ai sai. Cô nhìn Trương Luân, hỏi đáp án câu đó.
Trương Luân nói xong, Thẩm Giai nhăn mày, có lẽ cô sai rồi.
Bởi vì Trương Luân vẫn luôn giỏi Toán hơn cô.
Trương Luân rất tự tin với câu đó, thấy sắc mặt cô là biết cô đã làm sai, ngẫm nghĩ, cậu nói: “Đừng nghĩ nữa, câu đó cũng ít điểm, đi thôi, tớ mời cậu uống sữa đậu nành.”
Thẩm Giai bĩu môi: “Hừ, tám điểm đấy.”
Ít cái gì! Rất nhiều là đằng khác!
Trương Luân an ủi: “Vậy tớ mời cậu uống thêm vài ly sữa đậu nành nữa được không?”
Thẩm Giai hừ một tiếng: “Được thôi, dù sao lần này chắc chắn tớ lại thua cậu, lần sau tớ mời cậu.”
Thẩm Giai nhìn cậu: “Lại mời cậu uống trà sữa.”
Trương Luân cúi đầu cười: “Trà sữa thì cứ để tớ mời cậu, cho cậu thêm trân châu.”
Thẩm Giai cúi đầu, tai lặng lẽ đỏ lên. Trương Luân…chắc chắn là thích cô nhỉ? Bằng không sao lại đối xử với cô ngày càng tốt như thế? Cô len lén ngước mắt nhìn cậu, cô đã hoài nghi vấn đề này rất lâu, nhưng dù sao cũng mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, cô không dám nghĩ nhiều, càng không dám nghĩ kỹ…
Nhưng như thế không có nghĩa là cô không có cảm giác gì, hai người thường cùng nhau đi hiệu sách, lại cùng nhau đi ăn lẩu, cậu mua trà sữa cho cô luôn gọi thêm trân châu, còn có rất nhiều rất nhiều…
Trương Luân thật sự rất tốt với cô.
Chưa từng có nam sinh nào tốt với cô như thế.
Đương nhiên, cũng có vài nam sinh thích cô, mua đồ ăn vặt cho cô hoặc tặng cô quà, nhưng những thứ này chỉ khiến Thẩm Giai thấy phiền phức và nặng nề, cô không thích họ tặng cô quà.
Trương Luân thì không giống vậy, lúc cậu tặng cô gì đó, cô chỉ có cảm giác vui sướng râm ran.
Sau khi có kết quả thi cuối kỳ, Thẩm Giai nhìn bài thi, quả nhiên đã làm sai, may mà Anh văn và Ngữ văn của cô rất tốt, vẫn đứng trong top 3 của lớp. Không biết Trương Luân thi thế nào? Thẩm Giai nghĩ cậu nhất định sẽ đứng đầu lớp.
Thầy chủ nhiệm dặn dò một vài công việc xong, toàn thể trường học mở họp, họp xong thì nghỉ hè.
Thẩm Giai đứng trên sân trường, quay đầu nhìn lại, một lát sau thì thấy Trương Luân đi tới. Trương Luân dường như cũng đang tìm cô, hai người nhìn nhau, đáy mắt đều ngập ý cười.
Thẩm Giai chợt thấy xấu hổ, cúi thấp đầu.
Trương Luân bước đến trước mặt cô, mỉm cười: “Sao vậy, vẫn đang buồn vì câu kia à?”
Thẩm Giai ngẩng đầu lên, bĩu môi: “Còn lâu, tớ chỉ đang nghĩ đến chuyện vẫn nợ cậu một bữa, thấy không vui thôi.”
Trương Luân buột miệng: “Vậy để tớ mời cậu, bao nhiêu bữa cũng được.”
Thẩm Giai lập tức đỏ mặt, lí nhí: “…Tớ không có ý đó.”
Cô…đùa thôi mà!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Trương Luân ngẫm nghĩ, thấp giọng hỏi: “Tối nay cậu rảnh không?”
Lòng Thẩm Giai ngọt ngào, thỏ thẻ: “Không được, tối nay tớ đi ăn với bố mẹ rồi.”
Trương Luân cũng không vội, cười: “Không sao, vậy hôm khác tớ lại gọi cho cậu nhé?”
Hồi đó Thẩm Giai chưa có điện thoại, bố mẹ cô sợ cô nghịch nhiều, không mua cho cô, thường là hai người hẹn nhau trước ở trường. Trương Luân thì có điện thoại, nhưng bình thường Thẩm Giai cũng không dám gọi cho cậu, bởi cô thấy ngại.
Thẩm Giai vội nói: “Đừng…cứ để tớ gọi cho cậu.”
Nhà cô có điện thoại bàn, bình thường cũng có bạn bè gọi tới tìm cô, nhưng đa số là bạn gái, rất ít khi có con trai gọi...Nếu để bố mẹ cô nghe máy, hỏi ra, cô không biết phải trả lời thế nào.
Dù sao cô cũng không để Trương Luân gọi.
Trương Luân nghe cô, chưa từng gọi đến.
Bố mẹ Thẩm Giai làm cùng công ty nhưng không cùng bộ phận, hai người đã sớm sắp xếp nghỉ phép, tính nghỉ hè đưa con gái đi du lịch. Những kỳ du lịch như vậy mỗi năm phải có ít nhất một lần, từ hồi Thẩm Giai còn nhỏ đã luôn thế.
Trước kia đều là qua hơn nửa kỳ nghỉ hè mới đi, năm nay thì vừa mới nghỉ đã chuẩn bị xong xuôi, bởi vì họ định ra nước ngoài. Thẩm Giai không hề biết gì, ngày hôm sau mới bị mẹ kéo dậy đi dọn đồ, nói tối nay phải ra sân bay.
Thẩm Giai: “…Dạ?”
Thẩm Giai ngây người, cô đã hẹn Trương Luân tối nay sẽ cùng đi ăn.
Mẹ Thẩm nhìn dáng vẻ sững sờ ngốc nghếch của cô, vỗ đầu: “Dạ gì mà dạ? Dọn đồ nhanh lên.”
Thẩm Giai nhăn nhó, lại không thể nói gì, buồn bực thu dọn hành lý với mẹ. Nhân lúc bố mẹ không để ý, cô lén đi gọi điện cho Trương Luân, áy náy nói rõ nguyên nhân, nói xong lại thấy buồn bã luyến tiếc.
Trương Luân nghĩ lần này Thẩm Giai sẽ đi suốt mười ngày, cũng thấy không nỡ, nhưng cậu không biểu hiện ra, chỉ cười an ủi: “Không sao, đợi cậu về rồi nói.”
Thẩm Giai buồn bã: “Xin lỗi nhé…tớ sẽ mang quà về cho cậu.”
“Ừ.” Trương Luân cũng không từ chối, nghe ra cô buồn, bật cười: “Chơi vui nhé, không cần nhớ tớ.”
Thẩm Giai: “…”
Trương Luân ho khan: “Ý tớ là không cần nhớ chuyện áy náy với tớ.”
Càng giải thích càng rối.
Thẩm Giai đỏ mặt cúp máy, đi du lịch với bố mẹ.
Cô thật sự mang quà về cho Trương Luân, là một bộ sách y học, toàn bằng tiếng Anh, tốn rất nhiều tiền của cô, đã thế còn không dám để bố mẹ phát hiện, len lén nhét trong đáy vali của mình. Lúc bố cô xách vali cho cô còn lẩm bẩm: “Nhóc con nhét gì trong vali vậy, nặng thế?”
Thẩm Giai: “…Không…không có gì, con mang ít quà về cho bạn ạ.”
Cứ thế lấp liếm cho qua.
Ngày thứ hai sau khi về nhà, bố Thẩm Giai đưa cô đi mua một chiếc điện thoại, Thẩm Giai đắn đo rất lâu mới đồng ý. Sau khi có điện thoại, Thẩm Giai liền lén gửi tin nhắn cho Trương Luân.
Chẳng mấy chốc, Trương Luân gọi lại.
Thẩm Giai quang minh chính đại nói: “Tớ vừa gửi tin nhắn qua mà cậu đã gọi lại rồi, nhanh ghê.”
Bố Thẩm nhìn cô, tưởng cô nói chuyện với bạn học, cũng không bận tâm, bảo cô mau theo về nhà.
Trương Luân cười: “Bố cậu ở cạnh cậu à?”
Thẩm Giai thấy căng thẳng chột dạ ít nhiều: “Ừm…”
“Cậu sợ cái gì?”
“…”
Sao cô biết! Thì cứ…sợ thôi!
Thẩm Giai nhìn bóng lưng bố, đỏ mặt nói: “Tối mai tớ mời cậu đi ăn bữa trả nợ.”
Trương Luân: “Được.”
Hai người hẹn thời gian, Thẩm Giai cũng không dám nói nhiều, vội vã cúp máy.
Chiều ngày hôm sau, hai người hẹn gặp nhau ở hiệu sách. Thẩm Giai khoác cặp sách, trông rất nặng. Trương Luân nhìn cô: “Cho tớ à?” Thẩm Giai gật đầu, Trương Luân giúp cô lấy cặp sách xuống, nhướng mày cười: “Cái gì mà nặng vậy?”
Thẩm Giai đỏ mặt, lí nhí: “Sách…”
Trương Luân: “…”
Cậu nên nói gì đây? Khoác một cặp sách nặng trịch từ nước ngoài xa xôi trở về?
Thẩm Giai càng đỏ mặt: “Tớ không biết nên mua gì…” Lúc đi dạo hiệu sách với bố, nhìn thấy chúng, cô bèn lén lút mua rồi nhét vào cặp.
Trương Luân ho khan, cười nói: “Không sao, tớ sẽ đọc.”
Hai người nhìn nhau, đều ngượng ngùng quay mặt đi, Trương Luân mím môi: “Đi thôi, mua trà sữa cho cậu.”
Thẩm Giai vẫn nhớ chuyện lần trước bị chị nhân viên trêu, cô thấy ngại, đứng ở cửa không chịu đi vào. Trương Luân vào trong mua trà sữa, quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đứng ở cửa, buồn cười: “Vào đây.”
Thẩm Giai nhìn ngó, thấy nhân viên hôm nay không phải chị kia, bấy giờ mới đi vào.
Họ đi ăn buffet bò, Thẩm Giai thực sự ăn rất khỏe, trước kia mới đi ăn cùng Trương Luân còn giữ kẽ, sau này dần lộ ra. Thẩm Giai nói: “Cậu không hiểu đâu, tớ phải ăn buffet mới hời.”
Trương Luân chỉ cười: “Tớ không chê cậu ăn nhiều mà.”
Thẩm Giai: “…”
Ăn buffet xong, hai người đi dạo quanh quảng trường, Trương Luân nói: “Hay là ra công viên gần đây?”
Vào mùa hè, công viên rất đông người, không khí tốt hơn ở quảng trường, Thẩm Giai gật đầu: “Ừ.”
Ngang qua quán trà sữa, Trương Luân lại mua cho cô một ly nữa, Thẩm Giai đã no căng, Trương Luân lại cười: “Cầm đi, lát nữa muốn uống thì uống tiếp.”
Thẩm Giai ngẩng đầu nhìn cậu, mím môi, nhận ly trà sữa. Hai người một trước một sau đi đến công viên gần đó, thi thoảng Thẩm Giai lại ngẩng đầu nhìn tấm lưng thon gầy của thiếu niên trước mắt. Trương Luân ngoái đầu nhìn cô: “Thẩm Giai, sao cậu đi chậm vậy?”
Thẩm Giai đi đường buồn chán, đã lại cắm ống hút trà sữa, cô hút được một viên trân châu, miệng toàn vị ngọt. Cô bước đến bên cạnh cậu, giọng mơ hồ: “Ừm…tớ đang nghĩ, trước kia cậu nói, nếu cậu thi tốt hơn tớ, cậu muốn tớ phải làm gì?”
Sắc mặt Trương Luân hơi kỳ lạ, cười nhìn cô: “Tớ tưởng cậu quên rồi.”
Thẩm Giai nghiêng đầu nhìn cậu: “…Chưa quên đâu.”
Thật ra cô quên rồi, nhưng vừa nãy thất thần nhìn bóng lưng cậu, cô đột nhiên lại nhớ đến.
Trương Luân nhìn cô chăm chú, không nói gì, cúi đầu cười tủm tỉm, bước đi trước.
Thẩm Giai không hiểu ra sao, nghi hoặc đuổi theo cậu.
Hai người vào công viên, vẫn sớm, già trẻ nam nữ đều có, tiếng ồn ào của trẻ nhỏ làm không gian càng thêm náo nhiệt. Thẩm Giai nhìn đám nhóc, không kìm được nở nụ cười, Trương Luân quay đầu nhìn cô mấy lần, cô mới hoàn hồn, vội đuổi theo cậu.
Đến một chỗ tương đối yên tĩnh, Trương Luân mới dừng lại, Thẩm Giai nuốt nốt hạt trân châu cuối cùng, cậu cầm chiếc ly rỗng trong tay cô, nhìn cô: “Thẩm Giai.”
Giọng nghiêm túc chưa từng có.
Thẩm Giai bất giác hồi hộp, không dám động đậy: “Sao…sao vậy?”
Trương Luân im lặng mấy giây, nói: “Chúng ta cùng thi vào chung một trường đại học nhé.”
Trương Luân nhìn cậu, sắc mặt thiếu niên rất nghiêm túc, lẳng lặng nhìn cô. Ma xui quỷ khiến thế nào, Thẩm Giai gật đầu: “Ừm…được…”
Trương Luân mỉm cười, cậu đeo kính, nhưng dáng vẻ không thể tính là nho nhã, ngũ quan đoan chính, cười lên rất đẹp, Thẩm Giai thấy vậy.
Cậu nói: “Vậy cậu đồng ý làm bạn gái tớ rồi phải không? Chỉ có bạn gái mới cùng nhau học tập, cùng nhau thi vào chung một trường đại học.”
Thẩm Giai sửng sốt tròn xoe mắt, tim đập dồn dập như trống, nhưng không phải cô hoàn toàn không có cảm giác, thật ra cô cũng đã có chút linh cảm, chỉ không ngờ Trương Luân lại thổ lộ sớm như vậy. Yêu…yêu sớm?
Trương Luân nhìn cô đỏ mặt, rất lâu sau, mới chầm chậm gật đầu.
Lòng thở phào, cậu vui đến nỗi không biết nên làm sao, chỉ biết đứng đó cười.
Thẩm Giai quay mặt đi, cúi thấp đầu, cắn môi, khóe miệng không kìm được cũng dần cong lên.
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Thẩm Giai nhớ lại ngày ấy, cô đều cảm thấy Trương Luân đã ủ mưu từ lâu, kéo cô rơi vào cái hố yêu sớm.
Nhưng…cô cam tâm tình nguyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro