Chương 4: Sự nhờ vả
"Long Nguyệt..." Yato muốn nói gì, nhưng nghĩ đến Hiyori vẫn còn đang gặp nguy hiểm lập tức ngừng lại, nói: "Hiện tại ta đang bận...để khi khác nói chuyện đi!"
"Eh..." Long Nguyệt nghiêng đầu nhìn bóng dáng Yato chạy đi, khó hiểu nói: "Tên này đúng là đã sa đoạ...Thực sự là một tên ngốc."
"Hắn ta rất quan tâm một nhân loại." Chiếc gương treo trên thắt lưng của nàng sáng lên, Kanna xuất hiện. Nàng dùng giọng nói không chút phập phồng của mình giải thích: "Hắn nhất định là rất thích nhân loại kia. Cho nên hắn không thể trở về như trước được nữa."
"A." Nàng nhẹ a một tiếng: "Ngu xuẩn...Sẽ có ngày, nhân loại đó cũng sẽ quên hắn mà thôi. Nhưng mà.."
"Chuyện này đâu có liên quan đến ta đâu?" Nàng nhẹ câu môi, hừ một tiếng: "Đi, đi xem hắn ta làm gì."
"Bạch Dạ."
Một trận ánh sáng bạc loé lên, Bạch Dạ biến ảo thành một con hạc giấy xuất hiện. Nhẹ nhàng nhảy lên trên, càng hưng phấn cười ra tiếng.
"Để cho ta xem xem nhân loại làm hắn điêu đứng như vậy lớn lên như thế nào."
Thông qua chiếc gương thần nhìn Hiyori miên man nằm trên giường bệnh cùng sắc mặt đáng sợ của Yato, nàng ngồi vắt vẻo trên thành lan can, gãi gãi đầu:
"Ầy...Sắc mặt đáng sợ thật đấy. Đột nhiên thấy hắn chẳng thay đổi chút nào."
"Do người quan tâm gặp nguy hiểm thôi mà." Hakudoshi từ từ tiến lại, vươn tay gạt lọn tóc của nàng qua một bên. Nàng nhìn hắn một lúc, cuối cùng thở dài:
"Vẫn thích Tiểu Bạch ở dạng tiểu chính thái hơn."
Hakudoshi rống giận:
"Cho ngươi biến thành tiểu loli đi!"
"Ha ha ha..Tiểu Bạch đừng tức giận mà! Ta chỉ là đùa một chút mà thôi...phải không, Tiểu Long?"
Long Cốt Tinh liếc mắt nhìn nàng một cái, ừ nhẹ một tiếng.
"Hakudoshi, thu hồi tiểu tính tình của ngươi lại."
Sesshomaru: "Hakudoshi, yên lặng đi."
Kikyo: "Hakudoshi, im miệng."
Inuyasha: "Nói đúng mà."
Naraku: "Năm đó cho ngươi ở dạng chính thái thật đúng đắn."
Kagura: "Yêu~ Tiểu Bạch đệ đệ~"
Bạch Dạ: "Ha—-"
Hakudoshi rống lên: "Câm miệng hết đi!"
Đám người này thi nhau công kích hắn, điên hết rồi!
Trong lúc cả đám đang mải cãi nhau, Yato nặng nề tiến lại. Hắn nhìn nàng, mở miệng:
"Long Nguyệt."
"Ừ?" Nàng nghiêng đầu: "Yatocchi muốn nói gì?"
"Xin hãy giúp ta cứu Hiyori. Cô ấy đã bị Bishamonten bắt giữ, tình hình đang rất nguy cấp. Nếu không kịp...cô ấy sẽ chết mất. Cho nên..." Hắn mạnh ngẩng đầu: "Đổ máu là không tránh khỏi!"
"Hm." Nàng nhếch miệng, vươn lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ mọng: "Không cần phải sử dụng từ 'xin' đâu. Ngươi nên biết, chúng ta là bằng hữu mà."
Yato ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười.
Phải rồi...
Cho dù có bao nhiêu người hay thần linh quên hắn, Long Nguyệt vẫn sẽ nhớ.
Nàng là bằng hữu của hắn, cho nên không có phản bội.
Được gặp ngươi...thật tốt, Long Nguyệt.
Goshinki: "Hắn nói được gặp Long Nguyệt thật tốt."
Sekki nhóm: "!!"
Yato 囧, cái tên chuyên phá hư không khí này!
...
Yato vội vàng chạy lại chỗ ở củ Kofuku, tìm kiếm Yukine cùng nhau đến toà thành của Bishamon.
"Gì chứ?! Hai chú không thể đến đó một mình được!" Daikoku hét lên.
Yato dừng lại, nói: "Không phải."
"Hả?" Daikoku khó hiểu. Yato quay đầu lại, mỉm cười: "Ta...không một mình. Không chỉ có ta, có Yukine, mà còn có cả...bằng hữu của ta."
"Bằng hữu?" Daikoku nhướng mày: "Nhưng ngươi làm gì——Này! Dừng lại!"
Long Nguyệt mỉm cười nhìn Yato và Yukine lao đến, quay lưng tiếp tục đi.
"Đến đền thờ của ta đi."
Yukine kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn sang Yato nói nhỏ:
"Yato, đó là..."
"Là bằng hữu của ta. Hảo hữu đấy!"
Nhìn nụ cười đó của Yato, Yukine ngẩn ra. Hảo...hữu?
"Được rồi.." Nàng chống hông: "Hiện tại chúng ta sẽ đến đó."
Chỉ trong chớp mắt, nàng vung tay lên, cả hai biến mất trong đền thờ của Nữ Thần Ám Tử.
Sau khi xuất hiện, Yato nhanh chóng sử dụng sekki chém thẳng vào trong dinh thự.
Hàng loạt sekki chạy trốn, nhìn giống như đám nhân loại ngu xuẩn bị yêu quái tấn công vậy.
Nàng đứng ở trên cao nhìn xuống, thất vọng nói:
"Eh...Đây là mà là vị thần chiến tranh mạnh nhất á? Đùa ta à?"
"Kufufu..." Naraku nhếch miệng cười: "Thu nhận cho lắm sekki vào...một nữ nhân ngu xuẩn. Giờ này cô ta...đã bị đâm chích thành cái sàng rồi."
Nhìn Yato và Bishamon đánh nhau, nàng bẻ bẻ ngón tay:
"Muốn đánh quá..."
"Kiên nhẫn chút đi." Naraku nhìn xuống: "Sắp rồi, khoảnh khắc có thể để máu tươi nhuộm đỏ mặt đất."
"Heh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro