Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Scandal

Cô chưa nói hết câu, Sở Quân Việt đã buông tay cô ra, đứng lên vòng qua cái bàn, bước qua chỗ cô, một tay kéo cô lên.

Lúc này hai người đứng thẳng, mặt đối mặt, gần như có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương.

Sở Quân Việt có một đôi mắt rất đẹp.

Lông mi của anh rất dài nhưng không làm cho người ta cảm thấy nữ tính. Ngược lại rất tương xứng với đôi mày anh tuấn, khi nhìn sát vào khiến cho người ta cảm thấy có cảm giác sát phạt quyết đoán, vững vàng. Đôi mắt anh thâm thúy xa xăm, đường nét khuôn mặt rõ ràng, cho dù cách gần như thế cũng không nhìn ra một chút khuyết điểm.

Khuôn mặt này là con cưng của tạo hóa, chỉ sợ dù là những nam diễn viên anh tuấn trong giới giải trí, cũng không có ai có cặp mắt hoàn mỹ thế này.

Nhưng khuôn mặt này không thuộc về bất kỳ nam diễn viên nào mà thuộc về Sở thiếu, không có nhiều người được gặp anh nhưng chỉ cần nghe tên của anh, cũng đã đủ để làm người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Đường Bội bình tĩnh nhìn vào mắt Sở Quân Việt, ngực bọn họ dính sát vào nhau, phập phồng lên xuống theo từng đợt hít thở.

Đường Bội có thể cảm giác được rõ ràng, hô hấp của Sở Quân Việt trở nên nặng nề.

Khóe môi cô hơi cong lên, đôi mắt to xinh đẹp cũng nhiễm ý cười.

Cô khẽ vươn tay ôm lấy vòng eo hơi gầy cứng rắn của Sở Quân Việt, cười xinh đẹp nhìn anh, nói:

"Sở thiếu, chúng ta nên ăn cơm trước."

Ngón tay bướng bỉnh kéo từ eo Sở Quân Việt lên trên, khí nóng xuyên qua lớp quần áo thấm vào đầu ngón tay cô, cô cảm nhận xúc cảm tuyệt vời của những bó cơ, nụ cười của cô càng tươi hơn, giống như con hồ ly gian xảo, nheo mắt lại.

Cô nhẹ nhàng hôn lên chiếc cằm kiên nghị của Sở Quân Việt, giống như an ủi nói: "Ăn cơm đi, Sở thiếu của tôi."

Trong mắt Sở Quân Việt cũng có ý cười không rõ.

Anh buông lỏng tay, sửa sang lại quần áo, sau đó ngồi xuống chỗ của mình, cầm đũa, bắt đầu ăn những món Đường Bội gắp cho anh.

Bàn ăn của Thanh Hòa Trai rất đẹp, nhìn sơ chỉ thấy được làm từ cọc gỗ, nhưng thật chất phía dưới giấu diếm huyền cơ, mặt bàn có thể giữ nhiệt, khiến cho đồ ăn không không bị nguội. Nhưng cũng sẽ không vì nhiệt độ quá cao mà làm thức ăn thay đổi.

Lúm đồng tiền của Đường Bội như hoa, cô không ăn nhiều, toàn bộ quá trình cô đều cười tủm tỉm, mãi đến khi nhìn thấy Sở Quân Việt ăn được bảy tám phần.

Sở Quân Việt buông thìa, anh ít khi ăn cơm bên ngoài, thậm chí rất ít ăn cơm với người ngoài, nhưng ở cùng một chỗ với Đường Bội, cho dù cả buổi cô đều bình thản, lạnh nhạt, đôi mắt và nụ cười vô cùng gian xảo nhưng anh vẫn ăn uống cực kì thoải mái.

"Như vậy mới được chứ!" Đường Bội cười tủm tỉm gật đầu, khen ngợi nhìn thức ăn trên bàn, trong lòng có chút vui sướng nói: "Trao đổi như vậy mới vui, trò chơi này sẽ có nhiều lý thú hơn."

"Tôi đã đồng ý yêu cầu của em, tôi cũng có một vài yêu cầu." Sở Quân Việt cười khẽ, rõ ràng anh mới là người ở trên cao, phóng mắt nhìn khắp thành phố S, thậm chí cả đất nước này, không có người nào dám làm càn như vậy trước mặt anh, thậm chí còn coi anh như ... Trai bao!

Đổi lại là ngày xưa, có lẽ anh đã sớm phất tay áo bỏ đi, để lại bóng lưng khiến đối phương nơm nớp lo sợ.

Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!

Mà lúc này anh lại không tức giận.

"Anh nói thử xem." Đường Bội rộng rãi nói.

"Tôi không thích người phụ nữ của tôi quá thân cận với người đàn ông khác, cho nên mong em giữ khoảng cách với tất cả những người đàn ông bên cạnh mình." Hai tay Sở Quân Việt tao nhã đặt trên đùi, nhìn vào mắt Đường Bội, ung dung nói.

"Gì?" Ngón tay thon dài của Đường Bội nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, cười nói:

"Sở thiếu, tuy bây giờ là tôi chịu trách nhiệm với anh, nhưng yêu cầu này nghe qua hình như hơi quá rồi."

Sở Quân Việt giống như không nghe thấy lời cô nói, nói tiếp: "Đồng thời, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với những người khác phái xung quanh mình."

Đường Bội chớp mắt lại chớp mắt: "Tôi không nghe lầm chứ, ý của anh là chúng ta cần phải tận tâm với đối phương?"

"Chuyện này....Có phải tiến triển quá nhanh rồi không?" Đường Bội híp mắt nhìn Sở Quân Việt: "Huống chi tôi cảm thấy chúng ta không cần phải..."

"Tôi cảm thấy cần là được rồi." Sở Quân Việt thản nhiên nói.

Nói xong anh đứng lên, nhìn Đường Bội, sau đó khẽ hôn lên trán của cô: "Buổi tối phải về biệt thự của tôi, em đã từng đến đó rồi."

"Biệt thự bán đấu giá à?" Đường Bội hỏi.

"Không phải." Sở Quân Hàn cười, số lần anh cười hôm nay còn nhiều hơn từ lúc anh sinh ra đến giờ, nụ cười này là vì nhớ tới một vài hồi ức tốt đẹp: "Bây giờ không cần leo tường, anh đã nhập thông tin của em vào hệ thống rồi, em sẽ không bị ngăn cản, chỉ cần đón nhận sự hoan nghênh nhiệt tình là được."

"Hy vọng là vậy." Đường Bội lẩm bẩm nói.

"Buổi chiều, Lục Tử Mặc sẽ đưa em đến phim trường, nhớ kỹ, Hạ Tử Diệu, Tần Hạo Diễm, bao gồm cả Lục Tử Mặc em cũng đều phải giữ khoảng cách với họ." Sở Quân Việt lại nói.

Hình như anh nhớ tới cái gì đó, cúi đầu nhét một cái ví màu đen vào tay Đường Bội, thản nhiên nói:

"Trong phim, vợ chồng ra ngoài ăn cơm, tiền đều do vợ trả." Anh đứng thẳng người, nói tiếp:

"Tôi đi trước, nhớ tính tiền nhé."

Cửa phòng được mở ra rồi được đóng lại rất nhanh.

Đường Bội vẫn tiếp tục híp mắt, bất chợt ánh sáng sẹt qua đáy mắt.

Tuy thủ đoạn của Sở Quân Việt lợi hại nhưng cô không hề sợ hãi.

Nhưng một Sở thiếu không thích ngả bài, lại khiến ý chí chiến đấu của cô sục sôi!

Nếu như muốn chơi vậy tôi sẽ chơi với anh đến cùng!

Đường Bội đột nhiên đứng lên, tròng mắt xoay chuyển, cười cực kì vui vẻ.

Huống chi cô cũng không thiệt thòi khi có một đồng minh mạnh mẽ như Sở Quân Việt. Ít nhất có thể làm cho bọn người Đường Phỉ Phỉ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Cô lấy điện thoại ra, phía trên hiển thị tin nhắn được gửi đến từ lâu. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, tuy rằng âm mưu thất bại, nhưng Đường Phỉ Phỉ tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Phương tiện truyền thông có thể lợi dụng Đường gia đều cố gắng lợi dụng, chỉ khoảng giữa trưa, trên mạng đã tràn ngập rất nhiều rất nhiều tin xấu về Đường Bội.

Nhưng khiến người ta chú ý nhất có lẽ là....

"Người mới ôm đùi ảnh đế và đạo diễn nổi tiếng 'cùng lúc', xa lánh tiền bối trong giới giải trí."

Đường Bội muốn vỗ tay, chữ 'cùng lúc' mà bọn họ dùng thật đầy đủ đặc sắc và sinh động!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro