Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Chương thứ tư

.

.

Sau lễ cập kê, còn chưa cởi lễ phục rườm rà , Tú Nghiên ngồi ở trong viện nhìn ánh trăng lắc lư trên cao, khóe miệng hạ xuống chứng tỏ nàng đang không vui.

Du Lợi an bài thị vệ xong, mới đi tới cửa viện công chúa đã nhìn thấy nàng lại không đóng cửa viện, ngồi ở trong viện, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng trong trẻo lạnh lùng. Chân mày Du Lợi nhăn lại, nàng không vui sao? Tại sao?

Dù Du Lợi rất muốn nàng vui vẻ, nàng ta cũng không thể đi vào trong nữa, công chúa đã trưởng thành, là đại công chúa đương triều người người mến phục, thân phận khác biệt, tôn ti khác biệt.

Du Lợi cúi đầu, nghĩ đến thân ảnh cùng  khuôn mặt Tú Nghiên trong lễ cập kê, Du Lợi chưa bao giờ thấy rõ khoảng cách giữa bọn họ như vậy, nàng là thiên chi kiêu nữ, là ánh sao trên bầu trời, Du Lợi dù nhìn lên, dù nhón chân lên muốn chạm vào cũng không với tới.

.

Nắm chặt tay, Du Lợi lùi ra sau, canh giữ ở ngoài viện, chợt nghe bên trong có tiếng đồ sứ vỡ, trong lòng Du Lợi cả kinh, quay đầu lại nhìn Tú Nghiên trong viện, chỉ thấy nàng đứng dậy, ác độc nhìn mình chằm chằm, Du Lợi không rõ đã xảy ra chuyện gì, Tú Nghiên quát lên:

“Đi vào!”

.

Du Lợi ngoan ngoãn đi vào, Tú Nghiên nhìn chòng chọc vào Du Lợi hồi lâu, thấy nàng ta vẫn không nói một lời, rốt cục không nhịn được lớn tiếng nói:

“Lễ vật đâu!”

Tú Nghiên đưa bàn tay mảnh khảnh đến trước mặt Du Lợi giống như muốn cướp,

“Lễ vật của ta đâu!”.

Dưới ánh trăng trâm cài đầu được chế tác tinh xảo trên tóc nàng làm Du Lợi hoa mắt, nàng ta căng thẳng lại giấu đồ trong tay áo đi, cúi đầu:

“Xin lỗi, ta…… Ty chức không có……”.

Tú Nghiên giận quá:

“Nói bậy! Mấy ngày trước rõ ràng ta……”

Nàng cắn môi, nuốt câu nói kế tiếp vào, cố chấp xòe bàn tay trước mặt Du Lợi, nhưng lại có chút run rẩy khó nhận ra, nàng hạ mắt, hốc mắt ửng đỏ.

Thật ra thì Tú Nghiên sao không biết Du Lợi đang e ngại cái gì, nàng biết lúc nàng đi lên đài cao hành lễ, ánh mắt người này nhìn nàng lộ ra cô đơn. Mấy năm làm bạn, nàng lại cảm thấy giữa bọn họ càng tiếp tục càng xa, Du Lợi tự xưng ty chức, hành lễ với nàng, cung kính với nàng…… Tú Nghiên sợ, có một ngày đối thoại giữa bọn họ sẽ biến thành ra lệnh cùng tuân mệnh đáng buồn cười.

Nhìn cô gái đang cúi đầu, lòng Du Lợi mềm nhũn, đau lòng áp chế tất cả tâm tình, Du Lợi lấy từ trong ống tay áo một cây trâm cài đầu, thấp giọng nói:

“Ta làm không tốt lắm”.

Tú Nghiên nhìn trâm cài đầu trong lòng bàn tay nàng ta, có chút thất thần. Tai Du Lợi đỏ ửng:

“Mài đến mài đi, liền mài thành như vậy, mặc dù nhìn không đẹp lắm, nhưng cũng để phòng thân.”

Ánh mắt Du Lợi đảo qua chung quanh một lát, nhìn vào cây lê bên cạnh không dám nhìn nàng,

“Không thích có thể mắng ta.”

Cầm cái trâm cài đầu, Tú Nghiên vô cùng quý trọng đặt trước ngực, lửa giận cùng bất an lúc trước cũng bị xoa dịu, nàng nhu thuận gật đầu một cái:

“Ừ.”

Tươi cười dần dần lan ra,

“Ta rất thích.”

Nàng cong cong đôi mắt, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng động lòng người, Tú Nghiên ngửa đầu nhìn Du Lợi mỉm cười:

“Ta rất thích.”.

Du Lợi lặng lẽ chuyển mắt, nhưng thấy nụ cười trên mặt Tú Nghiên, những tâm tình phức tạp trong lòng đều an tĩnh, trong thoáng chốc nàng ta nhớ lại lý do mình ở lại bên cạnh nàng, không phải vì bảo vệ nụ cười sạch trong rực rỡ này sao, không phải là…… Muốn nhìn thấy nàng vui vẻ sao.

.

“Nhưng là……”

Tú Nghiên giả bộ khổ não.“Cây trâm này hình như sẽ không có đất dụng võ mất”.

Du Lợi kinh ngạc

“Bởi vì, ngươi sẽ luôn che chở ta, không phải sao?”

Trong lòng run động, thiếu chút nữa Du Lợi đã vượt qua khoảng cách thân phận sờ lên mặt của nàng. Công chúa của nàng ta thật là gian xảo, ở vào thời điểm này đòi cam kết. Du Lợi bất đắc dĩ cười một tiếng, trịnh trọng gật đầu.

Ta vốn sẽ luôn che chở nàng, sẽ luôn che chở nàng……

Tiếng vó ngựa kịch liệt không biết từ đâu truyền đến khiến Du Lợi giật mình, đạp bể an bình. Ánh trăng đẹp như mộng ảo vỡ tan, khuôn mặt Tú Nghiên trước mắt nàng ta tiêu tán, giấy cấp báo về triều đình tựa như sấm sét nổ vang bên tai. Du Lợi nhớ, đó là một năm sau khi Tú Nghiên gả đến Hoạt quốc, tin tức từ biên cảnh truyền đến –

Hoạt quốc nội loạn, hoàng hậu từ Đại Tề gả qua, bị quân phản loạn đánh chết.

“Ngươi sẽ luôn che chở ta.”

Nụ cười của Tú Nghiên giống như ánh mặt trời khiến cho thế giới của Du Lợi khuynh đảo, rực rỡ như vậy, nàng ta lại không thấy, cũng vĩnh viễn không nhớ gì cả…….

 

Chương thứ năm

Ngủ trưa vừa tỉnh, Du Lợi nằm trên tháp ( giường hẹp ) mở mắt ra, nhưng thần thức tựa như còn dừng lại trong mộng, Du Lợi run rẩy ngồi dậy, cảm giác như tất cả chỉ là ảo mộng, là trăng trong nước, Du Lợi cảm thấy nơi này mới giống như một giấc mộng, nàng ta thật sự chỉ sống ở trong mộng, chỉ tồn tại trong quá khứ.

Du Lợi nhớ đầu mùa hè năm ấy, hoàng đế Hoạt quốc bị quân phản loạn đánh cho ném khí giáp chạy tới Đại Tề cầu cứu, hoàng đế đáp ứng mượn binh, Hoạt quốc cam kết sau khi trấn áp phản loạn sẽ cắt mười tòa thành cho Đại Tề. Khi đó cũng là lúc Du Lợi làm chuyện vọng động nhất đời này, ngay trước trăm quan nàng ta hành hung hoàng đế Hoạt quốc.

Du Lợi gào thét hỏi:

“Tại sao ngươi trốn ra được! Công chúa đâu! Công chúa của Đại Tề ta đâu! Ta……”

Tú Nghiên trân quý nhất của ta đâu!

Du Lợi giao nàng cho vua một nước, nàng ta vốn đánh giá người này có thể vì Tú Nghiên mà khuynh quốc, nhưng giờ hắn lại để cho nàng bị đả thương mà chết!

Không ngoài dự liệu, sau khi phát tiết lửa giận Du Lợi bị mang vào thiên lao, ba ngày sau hoàng đế tự mình đến nhìn nàng ta:

“Ngươi nguyện lập công chuộc tội, đi Càng quốc trấn áp phản loạn không?”

Du Lợi ngửa đầu nhìn hoàng đế:

“Hoàng Thượng, sau khi dẹp phản loạn có thể đem di thể công chúa về Đại Tề được không? Tú Nghiên…… rất muốn về nhà.”

.

Đế vương trầm mặc, than nhẹ một tiếng:

“Nếu tìm được nàng, dẫn nàng trở về.”

Du Lợi không chút do dự mặc chiến giáp, tiến về Hoạt quốc. Trên chiến trường Du Lợi tựa như máy chém, phàm là quân phản loạn Hoạt quốc rơi vào tay nàng ta đều không có kết quả tốt, mỗi ngày chém giết, trong lòng nàng ta lệ khí sâu nặng.

Đêm Du Lợi không thể say giấc, nhưng nó không át được đau đớn thống khổ, không diệt được hận ý trong lòng nàng ta, ngày đêm thiêu đốt Du Lợi, tựa như thực cốt chi thư*, cắn nuốt từng tấc từng tấc trên người hắn…….

* 蛆 thư: con giòi

--

Tâm tình bắt đầu xúc động, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy khi nhớ lại chuyện trước kia, lòng Du Lợi vẫn không thể an ổn.

Phòng ngoài “cạch” một tiếng vang nhỏ, Du Lợi không khoác thêm y phục, đi ra ngoài, nhìn thấy Tú Tinh ngồi bên thư án, nàng đang xem mấy bức họa Du Lợi vẽ, nhưng thấy Du Lợi đi ra, Tú Tinh cả kinh, cúi người hành lễ:

“Tướng quân.”.

Du Lợi gật đầu một cái. Lại nhìn nàng một lát:

“Vì sao không mặc màu đỏ?”.

Tú Tinh cúi mắt:

“Vạt áo…… bị bẩn.”

Nàng nhẹ nhàng đáp, ngón tay khẽ vuốt giấy trên thư án,

“Tướng quân, những bức họa này…… Vì sao cũng không có khuôn mặt.”

Nàng thấy được, người trong tranh là nàng, nhưng thần thái người trong bức họa kia có điểm khác nàng, hơn nữa tất cả các bức họa đều không vẽ mặt, thật giống như có một linh hồn người khác ngụ trong đó

Du Lợi đi lên phía trước, yên lặng thu bức họa lại:

“Khuôn mặt ta đã quên.” Du Lợi nhẹ giọng trả lời, có chút thở dài.

Du Lợi từng cho là sẽ vĩnh viễn nhớ khuôn mặt Tú Nghiên, bất kể tương lai như thế nào. Song tương lai có bao xa? Năm tháng dài dằng dặc chỉ còn lại trong hồi ức, Du Lợi dần dần quên mất giọng nói của nàng, khuôn mặt nàng cũng từ từ mơ hồ. Thời gian mài mòn so với đao kiếm còn vô tình hơn, xé tan hình ảnh Tú Nghiên trong đầu nàng ta, đến mức không thể chắp vá lại được nữa.

Quên?

Tú Tinh yên lặng quan sát Du Lợi, vô số vấn đề muốn hỏi, cô gái trong tranh rốt cuộc là ai, nàng ta lại coi nàng là ai, tại sao phải quên khuôn mặt?

Nhưng Tú Tinh nhớ thân phận của mình, nàng không có tư cách hỏi.

Tú Tinh cười nói:

“Tướng quân hôm nay ngủ trưa đã lâu, ta nấu cho ngài bát canh uống cho đỡ mệt”

Du Lợi gật đầu, nhìn Tú Tinh bưng bát cháo trên bàn đưa lên. Du Lợi nhận lấy bát cháo, hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Tú Tinh, nhưng thấy nàng nhẹ nhàng cười, đôi mắt cong cong, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt rực rỡ của nàng. Trong chớp mắt, Du Lợi thất thần.

Cháo đặt ở bên miệng, mùi thơm thanh đạm bay vào mũi, Du Lợi cười một tiếng, ngửa đầu uống, rồi sau đó vươn tay, nhẹ nhẹ vỗ về đầu Tú Tinh.

Chương thứ sáu

Chiều nay Du Lợi mơ thấy Tú Nghiên lúc nhỏ, nàng còn là một tiểu nha đầu giống như một viên thịt, năm đó nhà Du Lợi sa sút, bị bán vào phủ công chúa, lần đầu tiên Du Lợi thấy Tú Nghiên là lúc tối, Tiểu công chúa len lén chạy đến bên hồ nước bắt đom đóm, nàng chụp nửa ngày cũng không bắt được con nào, Du Lợi tiện tay bắt cho nàng một con,  khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn mắt tròn to nhìn nàng ta kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng

“A a”

“Đại tỷ tỷ thật là lợi hại.”

Nhà Du Lợi xưa kia cũng có chút khá giả, khi đó cũng không cảm thấy mình có chỗ nào không bằng người, Du Lợi nói:

“Bay đầy trời như thế, muốn bắt quá dễ”.

Thịt viên công chúa đang cầm đom đóm ủy khuất nói:

“Tú Nghiên không bắt được”.

Trái tim mềm nhũn, Du Lợi sờ sờ đầu công chúa:

“Ta giúp ngươi.”

Cầm một túi đom đóm, Tú Nghiên vui vẻ cười khanh khách. Sau đó Du Lợi nhớ lại, có lẽ là bắt đầu từ khi đó, nàng ta không thể chống cự lại nụ cười đó của nàng.

Sau nô phó hầu hạ Tú Nghiên tìm tới, trước không nói gì liền mắng Du Lợi té tát liền bị Tú Nghiên cắn một cái, sau đó nàng lảo đảo chạy tới ôm một cánh tay Du Lợi, nói:

“Ngươi mắng ta! Tú Nghiên làm sai thì mắng Tú Nghiên! Không cho phép bắt nạt Đại tỷ tỷ !”.

Vì vậy sau này Du Lợi trở thành thị vệ bên người công chúa.

Tú Nghiên đối xử với Du Lợi không giống những người khác, Du Lợi cũng dốc lòng hồi báo tâm ý của nàng, nhưng, cho dù Du Lợi hồi báo thế nào, cuối cùng nàng ta vẫn nợ nàng, hơn nữa không cách nào đền bù được.

--

Trời sáng, Tú Tinh lại hầm cháo cho Du Lợi, nàng ta lẳng lặng uống hết.

Du Lợi muốn dùng tất cả của bổ khuyết vào chỗ trống kia, mặc dù, nàng ta chỉ lấp được một chút, chỉ cần có chút liên quan đến Tú Nghiên dù ít đến đáng thương, đối với Du Lợi mà nói cũng là vô cùng trân quý.

Xuân đi thu tới, hộ quốc tướng quân bệnh nặng. Nằm liệt giường không dậy nổi.

Hoàng đế lo lắng phái ngự y trong cung đến thăm mấy lần, lần nào cũng giống nhau, khí hư thể yếu, mọi người đều nói Hộ quốc tướng quân Du Lợi đã sắp đi đến điểm cuối cuộc đời rồi.

Du Lợi lại cảm thấy không có gì không tốt, thời gian nàng ta ngủ mỗi ngày một nhiều, thì được mơ thấy Tú Nghiên cũng nhiều lên. Cho dù phải nhớ lại những đau đớn kia, nhưng so với việc sau khi tỉnh lại trong đầu trống rỗng thì những điều đó tất cả đều là hạnh phúc.

.

Tú Tinh ngày ngày túc trực bên giường, trong phòng mùi hoa quế lượn lờ, Du Lợi đang ngủ say tựa như lại gặp phải ác mộng, nàng ta xoay người, miệng nỉ non nói mơ, Tú Tinh nghiêng người lại gần nghe, mơ hồ cảm giác được Du Lợi đang gọi:

“ Tú Nghiên… Tú Nghiên……”

Tựa như muốn khắc hai chữ này vào cốt tủy, ngay cả chết cũng không thể quên.

Tú Tinh run lên, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một hộp gỗ dưới gối của Du Lợi, nàng ta chưa bao giờ ngủ cùng nàng, nên Tú Tinh chưa bao giờ nhìn thấy cái hộp này. Trong lòng nàng căng thẳng, cuối cùng tò mò rút hộp gỗ kia ra .

Mặt ngoài hộp gỗ bóng loáng, giống như bị người vuốt ve ngàn vạn lần, mở cái khóa nhỏ, bên trong là một dải lụa đỏ, cùng với đó là vài lọn tóc dài, được người quý trọng cuốn thành một túm, lấy dây đỏ buộc lại.

Tú Tinh không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc dài kia, hình như đã qua rất nhiều năm, tóc đen đã có chút khô cứng, nhưng Tú Tinh có thể tưởng tượng, lúc đầu những lọn tóc này chắc hẳn vô cùng xinh đẹp.

==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic