Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.

Cuối hạ, ánh nắng vàng óng ả phủ lên những tán phượng già cằn cỗi, nơi những cánh hoa đỏ rực còn sót lại lác đác giữa màu lá xanh. Tiếng ve không còn râm ran như trước mà chỉ vọng lại đôi ba tiếng lẻ loi, tựa như lời chào khẽ khàng của mùa hè sắp rời đi.

Bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, tạo thành từng vệt sáng lấp lánh nằm lại trên tập bài vở lộn xộn.

Lớp 12, tôi quyết định chuyển từ khối A sang khối A1. Tôi biết đây là một quyết định phần gấp rút và có phần táo tạo vì hầu hết, các học sinh ngay khi mới bước vào lớp 10 sẽ xác định rõ mục tiêu của mình để lựa chọn khối học cho phù hợp. Việc chuyển khối giữa chừng cũng sẽ khiến khả năng tiếp thu kiến thức của môn khối gặp khó khăn, nhất là ở thời điểm nhạy cảm như lớp 12. Nhưng tôi cũng đã dành thời gian để suy nghĩ và tìm hiểu kỹ lưỡng về lựa chọn này của mình. Cơ bản thì khối A với khối A1 chỉ khác nhau giữa môn Hoá và môn Tiếng Anh. Vậy nên tôi suốt 3 tháng hè của lớp 11 để ôn lại toàn bộ những kiến thức Tiếng Anh mà mình bị hổng trong suốt 2 năm học vừa rồi.

Sau khi chuyển khối thì tôi cũng đã chuyển lớp. Với tôi thì học lớp nào cũng vậy vì tôi cũng chẳng có bạn bè thân thiết gì phải luyến tiếc.

Trong lớp học, các bạn xung quanh thì trao đổi bài tập rôm rả còn tôi thì thu mình một góc, im lặng và làm bài của mình. Tôi không phải quá giỏi giang hay thần đồng gì, tôi cũng có những bài không biết làm nhưng chẳng ai chỉ cho tôi cả. Căn bản trong cái lớp này, mọi người hầu như chẳng chú ý đến sự tồn tại của tôi. Nếu có bắt chuyện với tôi thì một là hỏi mượn đồ dùng học tập, hai là nhờ vả điều gì đó. Người ta chơi với nhau bằng mối quan hệ lợi ích nên tôi cũng phải diễn một vai phụ.

Xung quanh có ít mối quan hệ cũng có cái vui nhưng cũng có cái buồn. Vui vì tôi có nhiều thời gian để học tập, không dính vào những mối quan hệ bạn bè toxic. Lớp tôi, nhất là đám con gái nhìn bề ngoài thì có vẻ thân thiết với nhau lắm mà bên trong thì toàn nói kháy, nói khịa nhau. Thật may mắn khi tôi không dính líu gì đến bọn họ. Một đứa sáng có mặt trên lớp, tối có mặt ở nhà, không drama, không toxic chính là thứ tôi gọi là bình yên tuổi mười bảy.

Nhưng ít mối quan hệ đôi khi cũng làm tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi đã ghen tị với những người mà xung quanh họ có rất nhiều bạn bè, cùng đi ăn, đi chơi, đi học với nhau. Khi buồn thì có người chia sẻ, khi cô đơn thì có người bầu bạn tâm sự. Có những mối quan hệ thực sự khiến tôi phải ngưỡng mộ và ao ước.

"An ơi có tẩy không cho mình mượn với." Lâm Thảo Chi gọi tôi.

Chi là bạn cùng bàn với tôi từ đầu năm, cũng là người nói chuyện với tôi nhiều hơn bất kì ai trong lớp này. Nó là đứa hoạt bát và năng nổ. Nhưng chúng tôi không phải bạn thân thiết gì. Thảo Chi có bạn của nó, chúng tôi đơn giản chỉ là bạn xã giao.
Tôi gật đầu, đưa tẩy cho Chi rồi lại tiếp tục làm bài của mình.

"Chi ơi chốc nữa về đi ăn Tokbokki ở Tiệm đồ Hàn mới mở đi."

"Ừ được đấy! Gọi thêm gà rán nữa, thấy bảo ngon."

"Thế tan học bốn đứa mình đi nha!"

"Ok."

Đó là cuộc hội thoại của vài bạn xung quanh Chi mà tôi nghe nhiều đã thành quen. Mấy bạn ấy chơi thân với nhau nên chiều nào học xong cũng rủ nhau đi ăn uống rồi tám chuyện. Kể ra thấy cũng vui thật.

Tôi ngồi chống cằm lại nhìn ra cửa sổ. Thiết nghĩ những năm tháng cấp ba vô vị bao giờ mới đi qua. Nhưng hết cấp ba còn phải lên Đại học, cuộc sống sinh viên xa nhà chắc còn tấp nập và xô bồ hơn nữa. Tôi thực sự không dám nghĩ về tương lai.

Tan học, tôi phải đi đổ rác vì hôm nay đến lượt nhóm tôi trực nhật. Các bạn tranh hết mấy nhiệm vụ quét lớp, lau bảng rồi, còn đổ rác là chừa lại cho tôi. Vì chẳng ai muốn phải chạy từ tầng ba xuống tầng một đổ rác rồi lại chạy lên lớp để cất xô rác đâu. Thôi kệ, sao cũng được.

Đi đến trước sảnh tầng một thì tôi bắt gặp một bạn nữ đang tỏ tình với một bạn nam. Bạn nữ ấy chính là hoa khôi lớp cũ của tôi - Ngô Phương Thảo. Bạn nam đang đứng trước mặt kia là bạn bàn dưới tôi - Lê Viết Hoàng Long.

Không hiểu sao tôi nhớ rất rõ tên của mọi người. Chỉ cần nghe một lần cũng nhớ đầy đủ cả họ và tên. Còn mọi người xung quanh có khi chẳng nhớ đến tên của tôi chứ đừng nói đến họ hay tên đệm.

Ngô Phương Thảo là một trong số các bạn nữ xinh đẹp có tiếng trong trường cấp 3 của tôi. Cô bạn có mái tóc xoăn lơi xoã ngang thắt lưng. Gương mặt mang nét đẹp thanh thoát của tiểu thư nhà quyền quý. Cũng phải thôi, Thảo được sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ đều là doanh nhân thành đạt nên nói cô nàng là tiểu thư cũng không có gì sai.
Lê Viết Hoàng Long nổi tiếng với gương mặt điển trai có nét lạnh lùng. Mái tóc mullet dài che đi đôi mắt lười biếng. Với chiều cao 1m85 và tài năng thể thao xuất sắc thì cậu ta chính là nam thần trong mắt các bạn nữ. Tôi nhớ từ khi mới bước chân vào cổng trường cấp ba thì đây là cái tên mà trong bất kỳ cuộc trò chuyện nào của các bạn nữ cũng nhắc đến. Hồi đó, tôi chẳng quan tâm lắm, thậm chí hình ảnh của cậu ấy trong mắt tôi còn rất mờ nhạt. Còn bây giờ, cậu ấy là bạn cùng lớp với tôi nhưng thực sự thì từ đầu năm học đến giờ chắc tôi nói chuyện với cậu ấy được ba câu.

Chuyện của hai người họ tôi cũng hay nghe người ta bàn tán bởi Thảo luôn đối xử với Long rất đặc biệt và đầy sự nhiệt tình. Nói thẳng ra thì Thảo thích Long từ năm lớp 11. Khi Long chơi thể thao, Thảo luôn là người đầu tiên đem nước cho cậu. Mỗi lần Thảo đi qua cửa lớp tôi cũng đều nán lại tìm kiếm bóng hình của Long. Một người là hot girl, một người là hot boy hẳn sẽ có một cuộc tình lãng mạn khiến người ta ngưỡng mộ.

Cấp ba của người ta có tình bạn, tình yêu, có những kỉ niệm đẹp. Tôi cũng ghen tị lắm nhưng nghĩ lại nếu mình không có thì cũng không sao. Thà không có còn hơn phải cố gắng đuổi theo, cố gắng ép buộc mình vào một mối quan hệ chỉ vì sợ bản thân mình bị bỏ lại, cô đơn và lạc lõng.

Đứng dậm chân tại chỗ nãy giờ mà tôi quên mất việc của mình là đi đổ rác. Thiết nghĩ mình không nên đi qua khu vực này để hai người có không gian riêng tư. Tôi đành quay đầu đi đường xa hơn một chút vậy.

"Dương Khánh An, đứng lại đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro