Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

156->160

Chương 156: Đoạt cơ sở chính

Lệ Sâm và Nam Ca ngồi cùng một chỗ, tay bọn họ thủy chung đều nắm lấy nhau. không chút nào kiêng kỵ ánh mắt của những người khác.

Chỉ cần Lệ Sâm tỉnh lại, Nam Ca liền trở lại bản chất Zombie ngu xuẩn của mình. Vuốt vuốt tay Lệ Sâm, đề tài bọn họ, cô một chút cũngkhông quan tâm.

"Phương án đơn giản có hai loại, từ trong hoặc là từ ngoài công phá. Tấn công từ ngoài thì phòng ngự cơ sở chính quá mạnh mẽ, khó tránh khỏi tổn thất thảm trọng. Cho nên tôi quyết định tự mình đi một lần."

Những người khác lo lắng nhìn Lệ Sâm: "anh thật sự đã quyết định rồi sao? Nếu là một mình chiến đấu, rất có thể sẽ không ra được nữa."

"sẽ không không ra được." Lệ Sâm mà sử dụng dị năng di chuyển tức thời, người cơ sở chính làm sao giữ được anh chứ.

Nam Ca cũng kiêu ngạo nói: "Bọn họ nếu mà thật muốn tìm phiền toái, tôi liền phá hủy thần kinh của bọn họ."

Lệ Sâm sủng ái cười cười, còn nói với những người khác: "cô ấy chính là đơn giản mà thô bạo như vậy đấy, các anh quen một chút là tốt rồi." Chỗ nào mà đơn giản thô bạo chứ! Đây là quá hung hãn rồi đó! một lờikhông hợp là phá hủy thần kinh của người ta luôn!

Còn có Lệ Sâm, anh nhìn anh nói chuyện văn nhã như thế. thật ra anhcũng là đại sát khí nhá! Chỉ cần cho anh vào cơ sở chính, còn có cái gì mà anh không làm được chứ?

đã quyết định một loạt chi tiết, Lệ Sâm còn cho căn cứ số mười làmmột cái điện báo, khiến cho bọn họ bắt đầu tản việc xấu của Doãn Húc Trạch ra. Hơn nữa ở lúc cần thiết, toàn lực ủng hộ chính mình.

Thời điểm Thẩm Cầm Nhã nhận được điện báo, cực kỳ kinh ngạc. Lệ Sâm không phải là đang tham gia nhiệm vụ của cơ sở chính sao? Tại sao hiện tại đi căn cứ thứ hai rồi?

Tuy nhiên Lệ Sâm nói cái gì thì bà làm theo đó, còn chút ít lý do, đợi lúc bà nhìn thấy Lệ Sâm hãng hỏi lại.

Cả buổi tối, Lệ Sâm đều ôm Nam Ca, để Nam Ca nghỉ ngơi thật tốt. côxác thực rất mệt mỏi, lúc cô nghỉ ngơi không phóng tinh thần ra. Có chút giống với nhân loại ngủ.

Nhưng Lệ Sâm bị thương khiến cô tiếp nhận rung động quá lớn, cô lúc nào cũng "Bừng tỉnh". Mỗi lần tỉnh lại, Lệ Sâm cũng sẽ vỗ lưng, hôn hôn môi với gò má cô: "Nam Ca đừng sợ, anh ở đây mà."

Nam Ca lúc nào cũng sương mù nhìn anh trong chốc lát, mới tiếp tục nhắm mắt lại.

Sáng ngày thứ hai, hết thảy công tác chuẩn bị đã làm tốt. Vài căn cứ cung cấp xe cho bọn họ, cùng với loại xe của cơ sở chính giống nhau như đúc.

Lúc này đám người tham dự hành động với Doãn Húc Trạch, phân biệt ngồi trên mấy cái xe.Giả vờ như mới từ trung tâm Bắc Hải đi ra.

Đoàn xe mượn nắng sớm mông lung, chạy nhanh hướng về phía cơ sở chính.

Cơ sở chính thủy chung đều đề phòng nghiêm ngặt, thời điểm nhìn thấy có đoàn xe lại đây còn phát ra đèn tín hiệu, ý bảo bọn họ ngừng xe để kiểm tra.

thật ra hiện tại cơ sở chính cũng là lòng người bàng hoàng, bởi vì bên ngoài đều đang lan truyền, Doãn Húc Trạch đối với Doãn anh Nam chết làm như không thấy. Xem như tự tay giết cha anh ta luôn rồi mới ngồi vào vị trí này.

Dạng người lãnh đạo này làm bọn họ sợ hãi từ trong lòng.

Vừa định thì kia đoàn xe kia lại gần, bọn họ vừa nhìn. Đây không phải là đoàn xe của Doãn Húc Trạch sao? không nói hai lời liền cho đi.

hiện giờ mấy người cao tầng trong căn cứ cũng đang rối loạn lung tung, ai có thể nghĩ tới Doãn Húc Trạch thế nhưng sẽ là cái người âmngoan như thế chứ?

Vài thân tín của Doãn Húc Trạch ngược lại biết rõ tác phong làm việc của anh ta, cho nên bọn họ thực sự muốn gặp Doãn Húc Trạch mộtlần. Hỏi anh ta một chút, tiếp theo nên làm như thế nào đây.

Thừa dịp những người khác ở cao tầng còn chưa có nháo lên, thanh lý bọn họ. Lại tuyển thêm một nhóm người trung thành là được. Vì vậy nghe nói đoàn xe trở về. Bọn họ dằn nôn nóng trong lòng do hai ngày chưa liên lạc được với Doãn Húc Trạch xuống, tất cả đều ra cửa đón.

Đáng tiếc sau khi cửa xe mở ra, bọn họ không thấy được thân ảnh Doãn Húc Trạch. Ngược lại là nhìn thấy đội viên của mười căn cứ khác.

Có một người đàn ông tai to mặt lớn chạy tới, liếc mắt liền thấy được Lệ Sâm, hỏi anh: "Người lãnh đạo của chúng tôi đâu? Chẳng lẽ còn trong xe không xuống?"

Lệ Sâm cùng Nam Ca đứng chung một chỗ, vốn chính là tuấn nam mỹ nữ. Trông hai người đẹp dị thường, đám cao tầng kia còn đang suy nghĩ. không phải là nói Trần Bàn Tử cùng Lệ Sâm cùng nhau đến sao, vì sao còn dẫn theo một cô gái?

Bây giờ trong lòng Trần Bàn Tử rất đau khổ, chị dâu cùng Lệ Sâm hòa hảo. anh ta liền biến thành bia đỡ đạn, nguyên nhân chính là trách anhta thế nhưng cùng Lệ Sâm đơn độc hành động, không có mật thám cho chị dâu biết!

Vì vậy Trần Bàn Tử đã sa vào công việc lái xe, người khác đều xuống xe, anh ta còn phải ở trên xe chờ đây.

Lệ Sâm mang theo Nam Ca không hề động, nghiêng đầu hỏi cô mộtcâu: "Có thể phá huỷ toàn bộ thiết kế phòng ngự của họ sao?"

Thần kinh của con người cũng có thể bị phá hủy, huống chi là tín hiệu. Nam Ca muốn đạt thành mục tiêu là chuyện dễ như trở bàn tay. Vì vậycô nắm tay Lệ Sâm, tự tin cười một tiếng: "Đương nhiên có thể."

Người đàn ông tai to mặt lớn thấy Lệ Sâm không đáp lời, cũng phẫn nộ: "Lệ Sâm, anh có nghe thấy lời tôi nói không."

"Ông là đang hỏi Doãn Húc Trạch sao? anh ta đã chết rồi." Lệ Sâm nhàn nhạt trả lời.

"Cái gì?" Người đàn ông kia mãnh liệt lui về phía sau hai bước. Ông ta hoảng sợ tìm kiếm, xác thực không phát hiện bóng dáng Doãn Húc Trạch! Hơn nữa nhân viên nghiên cứu khoa học anh ta mang đi cũngkhông ở trong đội ngũ!

Điều này sao có thể chứ? Doãn Húc Trạch đã là vạn toàn chuẩn bị mới rời đi. Thậm chí bên ngoài Bắc Hải còn có đội ngũ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp ứng anh ta cơ mà! Mấy người có dị năng này phải bị Doãn Húc Trạch khống chế được mới đúng!

Ông ta nghĩ không sai, Doãn Húc Trạch có rất nhiều thủ đoạn. Nhưng có nhiều thủ đoạn cũng không bù được năng lực cường đại.

Lệ Sâm cùng Nam Ca, chính là người anh ta không nên động tới nhất.hiện tại anh ta không chỉ đem mệnh chôn vùi, mà còn phải đem căn cứ hai tay dâng lên.

Trần Bàn Tử nhìn thấy có cơ hội biểu hiện, vội nhảy xuống xe. Đứng ở bên cạnh Lệ Sâm nói: "trên đường chúng tôi gặp được Zombie biến dị siêu cường, Doãn Húc Trạch vì bảo vệ chúng tôi đã mất mạng. anh ta tại lúc trước khi chết đã đem vị trí người lãnh đạo cơ sở chính người nhừơng cho Lệ

Sâm rồi."

"anh nói bậy!" Sắc mặt người đàn ông tai to mặt lớn đỏ hô lên: "anh tasẽ không làm chuyện như vậy! nói sau đi, Lệ Sâm căn bản cũng khôngphải là người của Bắc Hải, anh ta cũng không thể làm người lãnh đạo được!"

"Vì sao lại không thể?" Nam Ca đã bắt đầu không biến sắc phá hư phòng ngự của căn cứ. Trần Bàn Tử chịu trách nhiệm cùng người trong căn cứ cãi cọ: "Lệ đại ca đã gia nhập căn cứ mười bảy rồi, vậy thì có thể làm lãnh đạo Bắc Hải. Lẽ nào ông không thấy được, những trụ sở khác đều phái đại biểu lại đây bày tỏ ủng hộ với Lệ đại ca sao?"

Ông chú tai to mặt lớn kia nhất thời thẹn quá hoá giận, móc ra mộtkhẩu súng, nhắm ngay đầu Trần Bàn Tử: "Bọn họ là muốn làm phản!" Ông ta lớn lối tỏ vẻ: "Các người thật sự xác định có thể tiếp nhận được lửa giận của cơ sở chính à?"

Trần Bàn Tử khinh thường nhìn họng súng: "Đến lúc nào rồi mà ông còn mưu toan dùng viên đạn tới giết người có dị năng chứ?"

Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời. một ngọn gió lưỡi dao từ đằng sau bắn tới, xoát một tiếng. Toàn bộ họng súng đều bị gọt sạch! Rất chỉnh tề!

Ông ta hoảng sợ lui về phía sau hai bước, hô to: "Người đâu! Đem những phản đồ này đều giết chết hết cho tôi! Thuận tiện tập hợp quân đội, xuất binh chinh phục những trụ sở khác!"

Lời ông ta nói vẫn rất có lực, Lệ Sâm mắt lạnh nhìn rất nhiều người có dị năng từ bốn phương tám hướng vọt tới. Phong kín tất cả đường lui của bọn họ.

Nam Ca còn đang chiến đấu hăng hái cùng hệ thống phòng ngự cơ sở chính, bởi vì về sau còn muốn một lần nữa sử dụng. cô không thể triệt để tiêu hủy, vì thế mới mất chút thời gian.

Lệ Sâm còn vỗ cánh tay cô, trao cho cô một ánh mắt ra hiệu khôngcần phải gấp. Chờ tất cả mọi người tập trung đông đủ, Lệ Sâm hỏi cái người đàn ông tai to mặt lớn kia: "Ông đây là đã đem tất cả binh lực đều triệu tập đến sao?"

Ông chú đắc ý nhìn anh: "Sao? hiện tại biết sợ chưa? Tôi biết rõ anh là hệ không gian, nhưng mà anh lợi hại hơn nữa thì như thế nào chứ? Bọn họ đều là người có dị năng, lại còn có các loại vũ khí cao cấp. Thức thời liền ngoan ngoãn quỳ xuống nói xin lỗi, tôi còn có thể choanh một kiểu chết có thể diện."

"Kia chỉ sợ làm ông thất vọng rồi." Người phía sau cũng đã vây Lệ Sâm cùng Nam Ca lại, làm ra bộ dáng bảo vệ bọn họ. Nghe Lệ Sâm tiếp tụcnói: "Chỉ dựa vào vài người như thế vẫn không giết được tôi đâu."

"thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Nơi này chính là có hơn ngàn người đấy. anh ta thế nhưng dám nói là vài cái! Đến cùng có để cơ sở chính vào trong mắt không không!"anh đừng tưởng rằng bản thân mạnh lên mà có thể bức hiếp ai chạy đi. Những người ở đây hôm nay đều là người không hề sợ chết!"

"A?" Lệ Sâm mắt phượng chớp chớp: "Là thế này sao?"

Vừa dứt lời, người đàn ông tai to mặt lớn, còn có mấy tên thủ hạ bên cạnh đều bị Lệ Sâm dùng không gian bao trùm, nhấc tới giữa khôngtrung!

Toàn bộ người có dị năng đưa ánh mắt nhắm ngay Lệ Sâm, chuẩn bị ra tay!

Ông chú tai to mặt lớn ngay lập tức kinh hãi kêu: "A! Thả tôi xuống!" Ông ta cũng thúc giục dị năng, nhưng mà cả một khoảng không gian đều bị giam cầm. Phát ra dị năng còn bị bắn ngược lên trên người chính mình. Quả thực là khiến ông ta khổ không thể tả.

Nhưng mà ông ta lại không thể cầu xin tha thứ, chỉ có thể kêu lên với người dị năng khác: "Ai giết người này cho tôi, tôi cho người đó mộtnăm vật tư!"

Toàn bộ phòng ngự của căn cứ đều khởi động, các loại họng súng họng pháo, toàn bộ nhắm ngay đoàn người Lệ Sâm.

Trần Bàn Tử cũng kêu một câu: "Thức thời liền quy thuận Lệ đại ca, về sau vật tư cũng không thiếu phần các người!"

Kỳ thật trong lòng mấy người có dị năng này đều rất khó khăn, làm sao bây giờ. Doãn Húc Trạch đã chết, bọn họ thật muốn cùng Lệ Sâm là địch sao?

Dị năng hệ không gian, bọn họ còn là lần đầu tiên gặp. hiện tại anh ta chỉ là đơn thuần giam cầm người khác, nếu như không gian cuồng bạothì sao...

Vì vậy những người có dị năng này chậm chạp không có ai động thủ. Những hệ thống phòng ngự lại phát động! Nhưng sau vài giây, tất cả mọi người kinh ngạc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

"Chuyện gì xảy ra? Vì sao công sự phòng ngự không có phản ứng?"

Có người vội vàng chạy qua, vừa chạy vừa kêu: "không tốt, căn cứ chúng ta bị tín hiệu khác quấy nhiễu. Toàn bộ hệ thống đều mất tác dụng!" Người đàn ông tai to mặt lớn thống hận nhìn Nam Ca: "Là chúng mày!"

Lệ Sâm không phủ nhận, anh chỉ nhàn nhạt nhìn những người có dị năng vây quanh bọn họ: "Mọi người bây giờ còn muốn cùng chúng tôi đối địch sao?"

Có mấy người có dị năng chần chừ trong nháy mắt liền để tay xuống. Có người lập tức nhìn người đàn ông tai to mặt lớn kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em gái tôi chính là bị ông cưỡng bức mới tự sát! Mà ông còn dám gạt tôi nói em ấy là vì cảm thấy căn cứ không nuôi dưỡng người rảnh rỗi cho nên áy náy tự sát! Tôi sớm đã hận không thể giết ông!"

Nhóm người có dị năng bị Doãn Húc Trạch coi trở thành súc vật mà dùng cũng đều đứng ra kháng nghị: "Có đồng bạn bị thương, các người mỗi lần nói là cứu trị. Nhưng cũng không biết đã dẫn bọn hắn tới nơi nào! hiện tại ông nói cho tôi biết, có phải các ông đã dùng bọn họ làm thí nghiệm rồi hay không!"

Thần phục đối với Lệ Sâm, cộng thêm thống hận đối với Doãn Húc Trạch khiến tình thế đổ về một bên.

Bạn đang đọc truyện Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi được tải miễn phí tại .

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.

Chương 157: Tiếp nhận Bắc Hải

Mặc dù có một nhóm người bởi vì bất mãn với cơ sở chính mà phản bội, nhưng nhiều hơn vẫn là trung thành với Doãn Húc Trạch, khăng khăng đối địch cùng Lệ Sâm.

Những người vây quanh Lệ Sâm, súng trong tay bọn họ thủy chung vẫn luôn không bỏ xuống. Nhìn thấy có đồng bạn thế nhưng giúp Lệ Sâm nói chuyện, đầu lĩnh quyết định thật nhanh không đi quản người đàn ông tai to mặt lớn kia nữa, lúc này liền ra lệnh: "Giết bọn họ!"

Nhóm người có dị năng cầm súng, ào ào hướng tới phương hướng Lệ Sâm cùng Nam Ca bóp cò.

Mà người đi theo phía sau Lệ Sâm một bước cũng không hề nhúc nhích. Thậm chí Nam Ca vẫn luôn quấy nhiễu hệ thống phòng ngự cơ sở chính không ngừng, ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái.

Mọi người còn tưởng rằng, coi như mấy người có dị năng này rất lợi hại. Nhưng dù sao bọn họ thắng ở số lượng, nhất định có thể bắn chết bọn họ. Ai có thể nghĩ tới viên đạn bọn họ bắn ra ngoài, nhưng mà ở giữa không trung liền chuyển phương hướng!

Tốc độ quá nhanh, người có dị năng cấp thấp một chút đều khôngnhìn ra quỹ đạo viên đạn. Nhưng những người cao cấp đều nhìn rõràng rành mạch, viên đạn kia bắn tới chỗ Lệ Sâm, thế nhưng toàn bộ đều hướng về phía trên bay lên!

Tiếng súng bên tai không dứt, nhưng mỗi một phát súng đều là bắn lén! thật sự có thể tổn thương tới đám người Lệ Sâm thì một cái cũngkhông có!

Mà đây cũng không phải là chuyện người có dị năng bình thường có thể làm đến, đây là Lệ Sâm vận dụng dị năng không gian của mình thay đổi quỹ đạo viên đạn!

Mọi người cơ sở chính nhìn thấy Lệ Sâm cường đại như thế, nhất thời tâm như tro tàn.

Lệ Sâm như vậy, bọn họ ai còn có thể đánh thắng được chứ? hiện tại hệ thống phòng ngự lại mất tác dụng, anh ta muốn đoạt được quyền khống chế căn cứ chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao!

So với đám người sợ hãi, sắc mặt Lệ Sâm vẫn lãnh đạm như cũ. anhlạnh lùng nhìn mọi người, thấy họ sẽ không tiếp tục nổ súng nữa mới cho bắn cho Trần Bàn Tử một ánh mắt.

Trần Bàn Tử đi lên phía trước hai bước, sinh động mà kể lại mấy chuyện Doãn Húc Trạch làm trong đội ngũ.

Ban đầu những người có dị năng trong căn cứ cũng không tin Doãn Húc Trạch đang làm thí nghiệm này. Cố ý hấp dẫn Zombie lại khống chế không nổi. anh ta đây là muốn tự chịu diệt vong sao!

Chờ Trần Bàn Tử nói xong, Lệ Sâm ý bảo Nam Ca trước dừng lại, sau đó mới nói: "Nếu như mọi người không tin, vậy thì theo chúng tôi đến chỗ này." Nam Ca ở lúc anh nói chuyện đã dò xét rõ ràng phòng thí nghiệm cơ sở chính ở đâu, Lệ Sâm đưa mắt cô liền dẫn đường cho mọi người.

Sau khi đến phòng thí nghiệm, những phòng ngự dày đặc kia căn bản là không làm khó được Nam Ca cùng Lệ Sâm. Hai người rất nhanh liền lấy được tài liệu Doãn Húc Trạch thí nghiệm giao cho người cơ sở chính.

Bọn họ xem qua xong, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Hoàn toàn khôngthể tin được người lãnh đạo của bọn họ đang làm nhiều thí nghiệm nguy hiểm như thế.

Trong phòng thí nghiệm vốn còn mấy nhân viên nghiên cứu khoa học cũng đã bị khống chế. Nam Ca vận dụng dị năng hệ tinh thần, muốn để cho bọn họ mở miệng quá dễ dàng.

Có khẩu cung của đám nhân viên, còn có cái gì không rõ chứ? hình tượng Doãn Húc Trạch ở trong lòng mọi người ầm ầm sụp đổ. Người còn ủng hộ anh ta hiện giờ đã đặc biệt ít.

Nhưng mà Doãn Húc Trạch đã chết, bọn họ muốn tìm người tính sổ cũng không có chỗ để tìm. Lệ Sâm cùng Nam Ca dù sao cũng khôngphải là người của cơ sở chính bọn họ, hai người kia thật sự có giá trị để tin tưởng sao?

Lệ Sâm cũng không quá ép người cơ sở chính, bọn họ có kiến thức lại còn có giá trị võ lực cường đại. Sau này, chỉ cần dẫn dắt bọn họ mộtchút là thần phục với mình.

Điểm này, hai người căn cứ thứ hai so với Lệ Sâm còn có kinh nghiệm hơn. Bọn họ mang theo những người của trụ sở khác, giống như tuyên thệ nói cùng cơ sở chính: "Ở trong đội ngũ, nếu như không có Lệ cathì chúng tôi đã sớm chết đi. Cho nên mười căn cứ chúng tôi liên hợp lại chính là muốn đề cử Lệ đại ca trở thành người lãnh đạo mới của Bắc Hải!"

Lệ Sâm một người phân lượng không lớn, vậy mười căn cứ đại biểu cùng nhau thì sao? Lòng người cơ sở chính không lay chuyển cũng khó.

Lệ Sâm dắt tay Nam Ca cũng đi đến đằng trước, khuôn mặt đặc biệt tuấn lãng như cũ nhưng không còn giống người trong trí nhớ của Nam Ca nữa. hiện tại quanh thân Lệ Sâm đều là khí chất người trên cao, trầm ổn làm cho lòng người an tâm.

"Doãn Húc Trạch liên tục dùng cơ thể con người làm nghiên cứu những thí nghiệm này, cực kỳ chẳng ra cái gì cả. Mà chuyện tôi muốn nói cho mọi người là, việc hấp dẫn Zombie, chúng tôi cũng sớm đã thành công. Nếu như mọi người cảm thấy hứng thú, không ngại cùng tới xem mộtchút."

Thời điểm Nam Ca không nói lời nào cũng không cười thì chính là mộtmỹ nhân băng sơn. Nhưng ai nấy cũng hiểu được, cô ấy chỉ nghe mộtmình Lệ Sâm thôi.

Người của cơ sở chính không biết Lệ Sâm muốn làm cái gì nhưng vẫnđi theo anh đi đến cửa căn cứ. Những người của mười cái căn cứ, trong lòng cũng nổi lên nghi hoặc.

nói đến chuyện này bọn họ vẫn còn không biết, khuya ngày hôm trước thủy triều Zombie là thế nào. Lệ Sâm cùng Nam Ca lại làm như thế nào từ trong trung tâm bom nổ mà dời đi.

Nhìn bóng dáng hai người này, hóa ra hai người còn mang rất nhiều bí mật mà bọn họ không biết nha.

Lệ Sâm cùng Nam Ca đứng ở trước cửa chính căn cứ, không có bất kỳ gợi ý, Nam Ca liền phóng thích tinh thần lực.

Zombie xung quanh cơ sở chính cũng không nhiều, bởi vì nơi này là nơi cường giả tụ tập. Zombie xung quanh cơ hồ đều bị săn giết sạch. Nhưng mà Nam Ca là ai chứ? Chỉ cần cô ở đây, Zombie ẩn giấu sâu hơn nữa cũng sẽ bị cô hấp dẫn đi ra.

Vì vậy người của cơ sở chính liền nhìn thấy có Zombie từ bốn phương tám hướng vọt tới. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi con đều là Zombie biến dị cao cấp đó!

Bọn họ thay đổi sắc mặt chuẩn bị nghênh chiến, Lệ Sâm lại khoát tay áo, ý bảo bọn họ nhìn lại một chút.

Tinh thần lực cấp bảy khác biệt rất lớn với cấp sáu, Nam Ca thao túng đám Zombie dừng ở khoảng cách cách căn cứ 1000m. Chờ tất cả mọi người xem qua rồi mới nhàn nhạt nói: "Muốn giết Zombie thì chờ lần sau lại hướng dẫn đi, đám Zombie này tôi sẽ xua đi."

Vì vậy cô từ từ thu hồi tinh thần lực, những con Zombie kia quả nhiên giống như thủy triều ào ào thối lui.

Ở đây trừ Lệ Sâm cùng Nam Ca bình tĩnh, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Đồng dạng, ánh mắt bọn họ nhìn Nam Ca cũng phát sinh biến hóa rất lớn.

Những người chuẩn bị cùng Lệ Sâm đối địch, toàn bộ không ai dám lên tiếng.

Có một người lãnh đạo như vật là vận may của Bắc Hải, đừng nói hiệntại anh ấy muốn thân phận người lãnh đạo cơ sở chính, coi như là anhấy muốn toàn bộ tài nguyên Bắc Hải. Bọn họ cũng nguyện ý cho anh! Chỉ cần Lệ Sâm có thể ở lại bảo vệ bọn họ!

Nếu như ép cường giả dạng này đi, một khi anh ấy đến Thượng Kinh được coi trọng. Vậy thì thực lực của Bắc Hải cùng Thượng Kinh có thểsẽ bị kéo ra.

Lệ Sâm vô cùng hài lòng thay đổi của người trong căn cứ, sau khi Zombie thối lui. Xa xa lái tới mấy chiếc xe, trên xe còn mang ký hiệu đặc biệt của căn cứ mười bảy.

Lệ Sâm mang theo Nam Ca xoay người, thời điểm hai người đứng chung một chỗ tạo nên một thế giới riêng, hiển nhiên là không người thứ ba nào đi vào được.

"Chúng tôi thành công không riêng gì kỹ thuật hấp dẫn Zombie, chúng tôi còn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc."

Xe đã chạy đến trước cửa lớn, người cơ sở chính mở cửa cho bọn họ. Sau khi mấy chiếc xe dừng lại, từ trong đó nhảy xuống mười mấy người.

Cầm đầu là một người mặc áo khoác trắng, một người đàn ông có khuôn mặt văn nhã. Cái người đàn ông này rất nhiều người đều có ấn tượng, đúng bác sĩ Diệu Thiệu tiếng tăm lừng lẫy đây rồi.

Thời điểm Diệp Thiệu xuống xe vừa vặn nghe được lời Lệ Sâm nói. Ởtrên đường anh ta cũng đã hiểu được Lệ Sâm đang muốn làm gì rồi.nói đến anh ta cũng không phải là người có dã tâm, chỉ cần bên cạnh có Nam Ca thì để anh ta ở đâu làm thí nghiệm cũng được.

Mà nếu Lệ Sâm đã muốn cái vị trí người lãnh đạo này, vậy thì anh ta liền giúp một chút vậy.

Vì vậy Diệp Thiệu tự nhiên tiếp lời: "Hãy để cho tôi tới giải thích rõ chõ mọi người thuốc này có tác dụng gì đi."

Diệp Thiệu tiếp nhận trợ thủ đưa tới một cái hòm, sau khi mở ra để bọn họ nhìn thấy thuốc ở bên trong: "Thuốc này sau khi tiêm vào trong cơ thể con người, sẽ có tỷ lệ khiến người bình thường kích phát ra dị năng."

"Cái gì?" Trong đám người một mảnh xôn xao. Vẫn còn có loại thuốc nghịch thiên như thế sao? Nếu như tất cả người bình thường đều được tiêm thuốc, vậy thì trong tận thế sẽ xuất hiện bao nhiêu người có dị năng đây! Zombie tiến hóa càng lúc càng nhanh, bọn họ thật lo lắng nhân loại sẽ bị Zombie đè đầu cưỡi cổ!

Thuốc này xuất hiện, quả thực là vận may cực lớn của toàn thể nhân loại.

Mà Diệp Thiệu còn tự tin nho nhã bổ sung một câu: "Trước kia tỷ lệ thuốc này kích thích được chỉ có một phần mười, hiện tại trải qua chiết xuất đã đạt được một phần năm. Chắc hẳn về sau hiệu quả sẽ tốt hơn nữa."

Người của cơ sở chính đã hoàn toàn chẳng quan tâm Doãn Húc Trạch có phải đã chết hay không, Lệ Sâm có phải là người ngoại lai haykhông. Bọn họ nghĩ tới đều là, tôi cuối cùng cũng có thể đem người thân / người yêu / bạn bè của mình hiện đang là người bình thường đến làm người có dị năng rồi!

Bây giờ còn có ai không phục Lệ Sâm sao? anh ta là người hệ khônggian cường đại, người yêu anh ta là hệ tinh thần có thể hấp dẫn điều khiển Zombie. Diệp Thiệu còn có thể nghiên cứu ra loại thuốc nghịch thiên dạng này! Cho nên không có người nào không phục cả!

Giờ phút này người của cơ sở chính, toàn bộ đều hướng về phía Lệ Sâm hô lớn: "Lệ ca!"

Lệ Sâm khẽ mỉm cười, cùng Nam Ca liếc nhau một cái rồi nắm chặt taycô.

Cơ sở chính cứ như thế biến thành vật trong tay Lệ Sâm.

Mà Lệ Sâm ở lúc mọi người tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Tôi sẽ khôngcùng mọi người nói thêm cái gì nữa, nếu đã trở thành người lãnh đạo liền mời mọi người chứng kiến những chuyện tôi làm được cho căn cứ. Ba ngày sau, hai mươi căn cứ Bắc Hải sẽ liên hợp lại. Khởi xướng hành động giải quyết Bắc Hải chìm, mở ra không gian sinh tồn lớn hơn nữa!"

Những người có dị năng ở đây, mặc kệ nam hay nữ đều có dã tâm cùng khát vọng. Bị Zombie bức đến một khu vực nhỏ sinh tồn như thế, lại còn lúc nào cũng bị Zombie gây áp lực đè nặng. Bọn họ đã sớm bất mãn, hiện tại có người nói muốn dẫn bọn họ đi giải quyết Bắc Hải chìm. Đoạt lại những mảnh đất bị Zombie chiếm lĩnh, bọn họ sao có thể mất hứng được chứ!

Vì vậy toàn bộ người ở đây đều dõng dạc hô: "Được!"

"Giết chết Zombie trong Bắc Hải chìm!"

"Giết chết sinh vật biến dị!"

Lệ Sâm ủn Nam Ca vào trong lòng, anh không có gia nhập vào những người gào thét kia nhưng ánh mắt nhìn Nam Ca, hiển nhiên càng nóng rực.

Nam Ca của anh, anh nhất định phải cường đại hơn, cường đại hơn nữa, mới có thể an tâm ôm cô vào lòng.

Lệ Sâm nghĩ, chuyện anh cùng Nam Ca kết hôn phải sắp xếp kế hoạch từ giờ thôi.

So với mọi người trong mấy căn cứ Bắc Hải kích động tới cực điểm, Nam Ca ngược lại rất nhạt nhẽo. Dù sao vị trí người lãnh đạo lại khôngphải là cô đảm đương nha, cô chỉ cần an tâm làm sâu gạo là được rồi.

Hơn nữa... Nhiều người có dị năng cao cấp, nếu như mình đi theo Lệ Sâm. Vậy máu bọn họ chẳng phải đều là của mình sao! Mắt Nam Ca lấp lánh lấp lánh.

Lệ Sâm cảm nhận được Nam Ca kia vui vẻ tế nhị, lại bất đắc dĩ mộtchút, nhưng càng nhiều hơn vẫn là sủng ái.

Mà thôi, cô ấy thích nhất đơn giản chỉ là vài đồ vặt như vậy. Nếu như cũng đã trở thành người lãnh đạo Bắc Hải mà vẫn không thể thỏa mãncô, chính mình cũng không xứng làm chồng cô nữa.

Bạn đang đọc truyện Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi được tải miễn phí tại .

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.

Chương 158: Muốn kết hôn

Sau khi Lệ Sâm tiếp nhận toàn bộ Bắc Hải, sự tình đột nhiên chuyển biến nhiều hơn. Lòng người trong Cơ sở chính khác nhau, cách vận hành cũng khác căn cứ mười bảy, anh cần phải hiểu rõ nhanh mộtchút.

Thế lực Doãn Húc Trạch để lại cũng phải thanh lý một phen.

Còn có mười căn cứ khác, chớ nhìn nhóm bọn họ ủng hộ mình trước tiên. trên thực tế, bọn họ hỗ trợ cũng là hy vọng Lệ Sâm có thể chiếu cố bọn họ nhiều hơn một chút.

Trước kia Thẩm Cầm Nhã cho anh đến làm người lãnh đạo căn cứ mười bảy lại bị Lệ Sâm cự tuyệt, hiện tại anh tiếp nhận căn cứ lớn như thế, mỗi ngày thời gian ngủ đều rất ít, lại càng không cần phải nói đến làm bạn với Nam Ca.

Nam Ca là cái người không chịu ngồi yên, Lệ Sâm vốn muốn cho Nam Ca đi lại trong căn cứ một chút. Làm quen hoàn cảnh một chút, nếu như quá nhàm chán thì đi ra bên ngoài săn giết Zombie cũng có thể.

Tuy nhiên lần này Nam Ca thần kỳ nhu thuận, thời gian nhàn hạ thế nhưng đều bồi ở bên cạnh Lệ Sâm. Mặc dù Lệ Sâm xử lý những chuyện kia, Nam Ca căn bản là xem không hiểu.

Lệ Sâm tiếp nhận cơ sở chính đến ngày thứ hai, Thẩm Cầm Nhã mang người lại đây. Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa cường giả như vậy tự nhiên là muốn thu đến căn cứ chính. Lệ Sâm còn đang suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể triệu tập đám người Tô Hoằng đến đây.

Thẩm Cầm Nhã sau khi tiến vào phòng làm việc của Lệ Sâm liền trêu chọc anh: "không trách được anh không nhận lấy căn cứ mười bảy, hóa ra anh mưu đồ là chỗ này."

Bà chỉ là đùa một chút mà thôi, Lệ Sâm từ trong mắt bà nhìn ra bà cũng không có cái gì bất mãn cả.

Nam Ca lúc này còn đang loay hoay đống tinh hạch của mình, Lệ Sâm sờ sờ đầu Nam Ca rồi mới cùng Thẩm Cầm Nhã dở khóc dở cười: "Thẩm tỷ, chị cũng đừng trêu chọc tôi nữa. Nhiều chuyện như vậy, tôi nhất thời thật không biết nên xử lý từ nơi nào mới tốt đây, lúc này mới tìm thẩm tỷ đến hỗ trợ."

Thẩm Cầm Nhã cũng nhìn ra Lệ Sâm không được nghỉ ngơi tốt, đau lòng thở dài, rốt cục cũng chịu thua: "Chúng tôi nha, cũng không biết là ai thiếu ai. Em trai cậu bắt cóc con gái của tôi rồi, hiện tại tôi còn phải giúp cậu xử lý những chuyện này nữa."

Lệ Sâm nhíu mày, nghĩ thầm Lệ Ngạn tiểu tử thối kia cuối cùng cũng ra tay rồi sao? anh còn cho là bọn họ phải phí một thời gian nữa mới có thể ở cùng một chỗ đấy.

"Lệ Ngạn mặc dù hiện giờ không phải là người có dị năng cao cấp, nhưng mà tôi tin tưởng năng lực của nó. Hơn nữa, nếu như nó đối xử với Tần Mộ Yên không tốt. Chắc hẳn Thẩm tỷ cũng sẽ không giao congái mình cho nó đâu."

Lời Lệ Sâm nói xem như nói trúng lòng Thẩm Cầm Nhã. Lúc Lệ Ngạn vì Tần Mộ Yên mà bỏ căn cứ, Thẩm Cầm Nhã cũng đã thừa nhận cậu ấy.

Có thể vì một người mà có dũng khí đối kháng với toàn bộ thế giới, mặc kệ là vị nam sinh này có phải người có dị năng hay không, Thẩm Cầm Nhã cũng không để ý. Bởi vì Lệ Ngạn nhất định sẽ dốc hết khả năng để bảo vệ tốt Tần Mộ Yên.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Cầm Nhã còn cười lắc đầu: "Tôi già rồi, chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, tôi không định nhúng tay vào."

Chỉ dẫn Lệ Sâm xử lý một vài sự vụ xong, Thẩm Cầm Nhã hỏi Lệ Sâm: " Kế hoạch hai ngày sau giải quyết Bắc Hải chìm đã chuẩn bị bắt đầu, các cậu thật sự có lòng tin giải quyết chỗ đó sạch sẽ sao?"

"Bắc Hải chìm rất lớn, chuyện này không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành. Nhưng chỉ cần có người đi làm, luôn có thể thành công." Lệ Sâm tự tin nhìn Thẩm Cầm Nhã, hào quang trong mắt khiến Thẩm Cầm Nhã không cách nào phản bác.

Bởi vì bà biết rõ, những lời Lệ Sâm nói đều là nghiêm túc. Zombie cùng các loại sinh vật biến dị trong Bắc Hải chìm này thật sự là xui xẻo lắm mới đụng phải Lệ Sâm, cái đại sát thần này.

Thẩm Cầm Nhã còn định hỏi một chút chuyện kết hôn của Lệ Sâm cùng Nam Ca đã chuẩn bị như thế nào rồi. Mới vừa nhìn sang liền pháthiện Nam Ca thế nhưng nằm ngủ trên ghế salon. Vì vậy bà còn nóigiỡn: "Nam Ca quả thật là mệt quá rồi, từ trước kia cho tới bây giờ côấy chưa bảo giờ ngủ trước mặt chúng tôi đâu nha."

Lệ Sâm vốn còn đang suy tư chuyện của Bắc Hải chìm, nghe được Thẩm Cầm Nhã nói thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi. anh quay đầu lại nhìn Nam Ca, phát hiện Nam Ca đang cuộn mình thành một cục ở trênghế sofa, khuôn mặt rất là an bình. cô ấy là bởi vì lên cấp mới té xỉu sao? Tại sao một chút dấu hiệu cũngkhông có chứ?

Lệ Sâm đi tới bế Nam Ca lên, chuẩn bị đưa cô ấy vào trong phòng nghỉ. Có kinh nghiệm mấy lần trước, lần này ngoài mặt Lệ Sâm tương đối trấn định.

Nhưng tay bế Nam Ca vẫn run rẩy hai cái.

Mới vừa ôm lấy cô, Nam Ca thế nhưng lại mở mắt ra. Lệ Sâm đối mặt với cô vậy mà lại không biết rõ nên nói cái gì cho phải.

Ánh mắt Nam Ca không tỉnh táo, nói chuyện cũng mềm mại nhu thuận: "Lệ Sâm, em buồn ngủ quá..."

"Buồn ngủ?" Lệ Sâm nói lại câu này, nhưng không đợi anh hỏi ra chuyện gì thì Nam Ca quả nhiên lại ngủ thiếp đi rồi.

Lệ Sâm đưa lưng về phía Thẩm Cầm Nhã, vươn tay thăm dò hơi thở Nam Ca, cũng không có thở mà. Ma xui quỷ khiến anh đặt tay ở ngựccô. Qua một lát vậy mà thật sự cảm giác được tim Nam Ca nhảy mộtcái!

Thẩm Cầm Nhã thấy Lệ Sâm mãi vẫn không cử động, còn cười hỏianh: "Sao rồi, còn không ôm cô ấy trở về đi, cậu định để cho cô ấy ngủ ở chỗ này sao?"

Lệ Sâm không có trả lời, bởi vì sự chú ý của anh đều bị động tĩnh ở lòng bàn tay hấp dẫn. Trái tim của Nam Ca lại nhảy một cái!

anh cuối cùng cũng có thể xác định, cô ấy lại từ từ thay đổi trở nên giống nhân loại hơn rồi. Bây giờ đã có nhịp tim, có phải bày tỏ rằng máu trong cơ thể cô ấy đã bắt đầu lưu động hay không? Qua mộtđoạn thời gian nữa, cô ấy có thể có hô hấp đúng không?

Nhận thức được Nam Ca có thể sẽ biến thành nhân loại khiến Lệ Sâm càng thêm kích động. anh không muốn cô gánh vác lấy gông xiềng Zombie mà sống sót, xung quanh đều là nhân loại, như vậy quá mệt mỏi.

Đây là bí mật chỉ thuộc về Nam Ca cùng mình, Lệ Sâm ai cũng khôngnói cho.

Thời điểm lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Cầm Nhã, tâm tình Lệ Sâm lại khôi phục như thường: "Tôi ôm cô ấy trở về ngủ."

Thẩm Cầm Nhã hiểu rõ gật gật đầu, còn hé miệng cười.

Lệ Sâm an trí Nam Ca tốt, ngồi ở mép giường cô một lát rồi mới trở về phòng làm việc.

Nhìn thấy Thẩm Cầm Nhã, câu nói đầu tiên anh nói là: "Tôi cùng Nam Ca chuẩn bị kết hôn, Thẩm tỷ, chuyện liên quan đến hôn lễ còn nhờ chị hao tâm tổn trí. Coi như là ở tận thế, tôi cũng không muốn ủy khuất Nam Ca."

Thẩm Cầm Nhã nhất thời nghiêm túc: "Mặc dù hôn lễ không thể long trọng như lúc trước tận thế, nhưng những thứ nên suy tính đến, tôi nhất định sẽ giúp cậu làm tốt. Cậu yên tâm đi."

Căn cứ mười bảy, Thẩm Cầm Nhã tạm thời giao cho Lệ Ngạn. Bà ở lại cơ sở chính, bên ngoài tuyên bố là trợ thủ của Lệ Sâm, trên thực tế bà là thầy của Lệ Sâm.

Thẩm Cầm Nhã là một người lãnh đạo đặc biệt ưu tú, Lệ Sâm lại rất thông minh. Những thứ Thẩm Cầm Nhã đã dạy, anh rất nhanh đã học được, lại còn có thể thông hiểu đạo lí trong đó.

Mà Nam Ca mê man không giống như trước kia, một lần là ngủ đến vài ngày. Khoảng chừng ba giờ sau cô đã tỉnh lại. Thời điểm Lệ Sâm trở lại gian phòng, Nam Ca còn đang lười biếng nằm ở trên giường khôngmuốn đứng lên.

anh đi tới cười nhéo nhéo chóp mũi Nam Ca: "sao thế? Bắt đầu muốn ngủ nướng sao?"

Nam Ca là đang nghĩ đến bản thân trong mộng kia. Lần này tình cảnh trong mộng biến thành cô ở trên đường liên tục bôn ba. Rồi sau đó, côlại gặp được một người đàn ông.

Bản thân cô trong mộng rất nhỏ bé, lại còn mất đi rất nhiều ký ức. Saumột thời gian ngắn cùng người đàn ông thứ hai chung đụng, cô liền mở miệng kêu ba ba.

Nhưng mà hai cái người ba ba này lớn lên chẳng hề giống nhau nha...

Nam Ca không có đẩy tay Lệ Sâm ra, cô chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn qua Lệ Sâm, lại hỏi một câu: "Lệ Sâm, anh nói xem nếu như cha ruột em vứt bỏ em. Về sau cha nuôi thu dưỡng em, lại đem em nuôi dưỡng đến sau này. Vậy thì ai mới là cha em đây?"

Tâm tư trêu chọc Nam Ca của Lệ Sâm lui xuống. Sau khi anh ngồi xuống, rất là kiên nhẫn nói cùng cô: "Em là nhớ ra cái gì đó sao?"

Nam Ca đem mấy chuyện xảy ra trong mộng gần đây nói qua một lần với Lệ Sâm, sau khi anh nghe qua đã rất khách quan nói cho Nam Ca: "Cha ruột của em có khả năng không phải là muốn vứt bỏ em, nhưng cha nuôi nhiều năm như thế lại đối xử với em không sai. Dưỡng em lớn, lại còn để cho em học y. Chân tướng còn cần tự mình em trở về nghĩ. Nam Ca, anh không thể quyết định cho em được." Trong giọng nói cùng ánh mắt Lệ Sâm đều tràn đầy tôn trọng, khiến Nam Ca trong nháy mắt cảm động.

anh còn ôm lấy cô, ở trên gương mặt cô hôn một cái. Cười cười tuyên thệ chủ quyền của mình: "Dù sao mặc kệ em có bao nhiêu người cha, riêng chồng thì chỉ có một mình anh thôi nhé. Hôn lễ của chúng ta đãchuẩn bị gần xong, Nam Ca, em sắp gả cho anh rồi."

Đầu óc Nam Ca chuyển a chuyển, vẫn luôn cảm thấy bản thân côgiống như là đã xem nhẹ một bước rất mấu chốt nào đó.

Rất nhiều năm sau cô mới biết được, hóa ra là Lệ Sâm không có cầu hôn =. =

Nhưng bây giờ cô lại nghĩ không ra, chỉ hé miệng cười đến hạnh phúc ngọt ngào. Cái đầu nhỏ liên tục gật rồi lại gật, rất là nghiêm túc hỏi Lệ Sâm:

"Vậy thì ở trong hôn lễ, tiệc mừng của chúng ta đều là dùng máu tươi làm sao?"

Lệ Sâm suy nghĩ một chút tươi hình ảnh đầy bàn đều là máu, đối mặt với Nam Ca giật giật khóe miệng: "... Em nghĩ quá nhiều rồi."

Nam Ca vẫn còn có chút mong đợi hôn lễ, tuy nhiên hai ngày sau côliền bị những chuyện khác hấp dẫn đi sự chú ý.

Kế hoạch giải quyết Bắc Hải chìm tại ngày ấy đã bị Lệ Sâm thăng cấp làm kế hoạch "Giải quyết Bắc Hải", nói cách khác, kẻ địch của bọn họ còn có cả những con Zombie trong trung tâm thành phố Bắc Hải đó.

Lệ Sâm cùng mười người lãnh đạo căn cứ khác cùng nhau tham dự đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân. Lần giải quyết kế hoạch này, kỳ hạn là hai năm. Mục đích cũng rất rõ ràng, chính là giải quyết trọn vẹn cả Bắc Hải này, tất cả là vì nhân loại có chỗ dừng chân.

Tất cả mọi người biết rõ cái mục tiêu này rất dài rất xa, tâm tình rất ngưng trọng. Chỉ có Nam Ca đứng ở bên cạnh Lệ Sâm, ngoài mặt cao lãnh, trên thực tế nội tâm liên tục manh manh nghĩ tới. Sau khi giải quyết Bắc Hải xong, nhiều tinh hạch cùng túi sách như vậy đều là của mình sao!

Về nguyên lý hấp dẫn Zombie, Lệ Sâm cũng không có giải thích qua cho những người này, chỉ nói bọn họ cần những người có dị năng trong căn cứ, không định giờ cung cấp máu tươi.

Vốn là mấy người có dị năng cũng đã làm ra động tác chuẩn bị cắt cổ tay, họ đều cho là bọn họ hấp dẫn nhiều Zombie như vậy thì cần phải có máu tươi của ngàn vạn người cơ. Ai biết Lệ Sâm lại nhàn nhạt nói: "Hôm nay chỉ cần ba người, mỗi người cung cấp 200cc là được." Mọi người quả thực là vẻ mặt chìm trong mộng: "..."

Vốn là bọn họ còn lo lắng máu tươi không đủ để cung cấp, hiện tại tình huống này sao? một ngày chỉ cần ba người thôi à? Lại còn chỉ cần mộtchút máu như thế?

Lệ Sâm trước đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân liền đề ra mộtphương án thưởng phạt. Người có dị năng trong căn cứ làm ra cống hiến, địa vị sẽ không giống nhau nữa. Bọn họ còn đang chuẩn bị trong kế hoạch kỳ hạn hai năm lần này kiến công lập nghiệp đâu. Kết quả chiến dịch giải quyết còn chưa bắt đầu, bọn họ liền phát hiện chuyện hiến máu đều chẳng ra gì!

Tượng gỗ cũng đã khắc, một ngày chỉ ba người thì đến lúc nào mới có thể đến phiên bọn họ chứ? Chúng tôi thỉnh cầu chủ động hiến máu được hay không a Lệ ca!

Bạn đang đọc truyện Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi được tải miễn phí tại .

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.

Chương 159: Anh làm chủ đi

Lệ Sâm ở thời điểm động viên mọi người trong căn cứ, Nam Ca đứng ở bên cạnh anh, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thời điểm Lệ Sâm nói đến chế độ thưởng phạt, Nam Ca vẫn là một vẻ mặt lạnh lùng.

Về sau Lệ Sâm nói đến chuyện mọi người mỗi ngày cung cấp máu tươi, vừa dứt lời, Nam Ca liền trưng ra vẻ mặt đứng đắn bắt đầu vỗ tay. Trong lòng đều đã cười đến nở hoa luôn rồi.

Quá tốt rồi, cô đã biết Lệ Sâm sẽ không quên cô đâu mà.

Diệp Thiệu chỉ là bác sĩ của cơ sở chính, hiện tại cũng đã là chủ nhiệm của phòng nghiên cứu. Lần này Lệ Sâm triệu tập đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, anh ta bất quá chỉ là dự thính thôi.

Còn như Lệ Sâm nói gì đó thì anh ta cũng không phải là rất quan tâm. Giống như Tông Hạo Hiên ở chỗ xa xa, anh ta đưa mắt nhìn chỉ có mộtmình Nam Ca mà thôi.

Vẫn là động tác của Nam Ca đột nhiên biến hóa, lúc đấy Diệp Thiệu mới phản ứng được nội dung Lệ Sâm vừa nói.

anh ta không khỏi mất khống chế cười rộ lên, Lệ Sâm, anh đây là lấy việc công làm việc tư mà cũng làm quá ngay thẳng rồi đấy. Bản thân mình đã biết rõ, những thứ máu tươi kia nộp lên rồi cũng sẽ tiến vào trong bụng Nam Ca thôi.

Nhưng mà vì sao... Diệp Thiệu lại thấy mấy người có dị năng ở bên cạnh đều là vẻ mặt tiếc nuối vậy. anh ta có thể đoán được, tương laimột đoạn thời gian rất dài, số người vì chuyện mỗi ngày ba người được hiến máu tươi mà vung tay, nhất định không phải là số ít đâu.

Sau khi cười xong, Diệp Thiệu lại có chút buồn buồn. Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân tiến hành đến đây, buổi chiều tiến hành phân tổ cùng phân vùng. Ngày mai mới chính thức chiến đấu, Diệp Thiệukhông muốn nhìn Lệ Sâm cùng Nam Ca ở cùng một chỗ ngọt ngọt ngào ngào liền quyết định về phòng thí nghiệm trước.

Ai biết sau khi anh ta đi không bao lâu, Lệ Sâm cùng Nam Ca thế nhưng lại đây.

Bác sĩ Diệp nghĩ, tôi cũng đã chủ động rời xa các người, các người lại còn lại đây ngược tôi, trong lòng tôi quá đau khổ rồi.

thật ra Nam Ca cũng không hiểu Lệ Sâm mang mình tới đây làm cái gì. Vẫn là đi nửa đường, Lệ Sâm nghiêm túc hỏi cô: "Em có biết em hiệntại đã có nhịp tim, lại giống như nhân loại đi ngủ sao?"

Nam Ca gật gật đầu: "Biết rõ mà."

Lệ Sâm thật muốn gõ Nam Ca một cái, một hồi lâu sau mới không còn gì để nói nói: "Vậy sao em không sớm một chút nói cho anh biết?"

"... đã quên."

"Trí nhớ này của em a, còn có thể nhớ tới cái gì chứ." Lệ Sâm bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nam Ca. Giải thích với cô: "trên thân thể em có biến hóa, anh cảm thấy chuyện này không tầm thường cho nên muốn tìm Diệp Thiệu kiểm tra cho em một phen." anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô: "Nhưng nếu như em không muốn khiến người khác biết, chúng ta trở về đi."

Nam Ca trừng mắt nhìn, không phải chỉ là kiểm tra sức khoẻ thân thể sao, vì sao Lệ Sâm sẽ nghiêm túc nói cùng cô như vậy chứ?

cô đột nhiên không có thói quen, dù sao trước kia Lệ Sâm đều là nghĩ đến cái gì liền đi làm luôn. Cũng không cần cô phải quan tâm. hiện tạicô bắt đầu tự mình quyết định, vì sao một chút cảm giác xoay người làm chủ nhân cũng không có, chỉ cảm thấy rất là phiền toái đâu...

Vì vậy Nam Ca đáng yêu ngây ngốc trả lời: "Em tùy tiện nha."

Lệ Sâm bị chẹn họng một cái, một hồi lâu sau mới thở dài: "... Thôi, vậy thì đi đi." anh không nên đối với Nam Ca có quá nhiều ảo tưởng, thời điểm đitheo bên cạnh mình, cô ấy thà rằng làm một phế vật cũng khôngmuốn động não mà...

Vì vậy đến phòng thí nghiệm của Diệp Thiệu, Lệ Sâm giải thích cho Diệp Thiệu rõ mục đích đến, Diệp Thiệu cũng rất là kinh ngạc. "anh nóicô ấy thế nhưng có triệu chứng bệnh tật của nhân loại?" Diệp Thiệu cũng chẳng quan tâm lòng chua xót, tinh tế hỏi.

Nam Ca một hồi đáp lại, tỷ như khi nào thì bắt đầu có khứu giác, thời điểm nào có cảm giác, thời điểm nào xuất hiện tim đập, thời điểm nào lại bắt đầu muốn ngủ...

Diệp Thiệu tường tận ghi lại, lại còn hỏi Lệ Sâm: "Có thể rút một chút máu của cô ấy không?"

Lệ Sâm nhíu mày, hiển nhiên rất là không tình nguyện. Nhưng bây giờ muốn làm rõ ràng biến hóa bên trong thân thể Nam Ca, đây là chuyệnkhông thể thiếu.

Nam Ca đau lòng nhın Lệ Sâm, nước mắt lưng tròng: "Em không cần rút máu."̀

Máu của cô rất trân quý nhé, cô một chút cũng không bỏ được.

Lệ Sâm chỉ có thể ôn nhu dụ dỗ cô: "Nam Ca, em ngoan ngoãn nào, chỉ như vậy một lần thôi, được không?"

Cuối cùng, Lệ Sâm đồng ý dùng máu của mình làm trao đổi, Nam Ca mới chậm rì vươn cánh tay của mình ra.

Quá trình Diệp Thiệu rút máu rất nhanh, máu cũng không nhiều, Lệ Sâm nhìn máu Nam Ca, màu sắc so với người bình thường thì đậm hơnkhông ít.

Đặt máu ở trong hòm ướp lạnh, Diệp Thiệu nói với Lệ Sâm: "Như này là được, tôi sẽ cẩn thận phân tích." Lệ Sâm gật đầu: "Vậy thì phiền toái anh."

Dù sao cũng là nhờ đến trên đầu tình địch, Lệ Sâm không có dẫn Nam Ca tại đây trong thời gian quá dài, rất nhanh đã kéo Nam Ca rời đi.

Diệp Thiệu buông tất cả thí nghiệm trong tay xuống, bắt đầu phân tích máu Nam Ca. So sánh thành phần một chút, phát hiện cùng máu của nhân loại giống nhau. Xem ra muốn biết rõ biến hóa trong thân thể Nam Ca còn cần dụng cụ chính xác hơn mới được.

Hơn nữa Nam Ca là Zombie... Diệp Thiệu nhìn nhìn dụng cụ chứa virus Zombie bên cạnh, lấy một chút máu tươi Nam Ca ra, đưa vào trong đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, anh ta quan sát thấy phản ứng trong dụng cụ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Vì sao máu Nam Ca lại có chức năng giết chết virus Zombie chứ? Lệ Sâm cùng Nam Ca có biết chuyện này không?

Diệp Thiệu quả thực muốn chảy mồ hôi lạnh mà, may mắn Lệ Sâm mang Nam Ca đến cho anh ta kiểm tra. Nếu như đổi thành bác sĩ khác, khi phát hiện chuyện này thì Bắc Hải nhất định nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Buổi tối khóa kỹ phòng thí nghiệm, Diệp Thiệu còn đi tìm Lệ Sâm nóiphát hiện của mình ra.

Ai biết, vẻ mặt Lệ Sâm chưa hề thay đổi. anh chỉ dặn dò Diệp Thiệumột câu: "Chuyện này nhất định phải giữ bí mật."

Diệp Thiệu không chút do dự gật đầu: "Tôi đương nhiên rõ ràng, nếu như tôi muốn làm chuyện gì thì đã sớm đem phát hiện này công khai ra bên ngoài. Tuy nhiên Lệ Sâm..." Diệp Thiệu nói ra chần chừ của mình: "Máu Nam Ca có dạng công hiệu này, anh có biết đối với toàn bộ nhân loại mà nói sẽ có ý nghĩa như thế nào không."

Lệ Sâm tỉnh ngủ nhướn mày: "Thuốc để trị liệu virut Zombie sẽ luôn có người khác nghiên cứu, nếu như anh muốn lấy Nam Ca làm vật thí nghiệm, tôi sẽ không đồng ý."

Diệp Thiệu cũng lạnh mặt xuống, vì Lệ Sâm không tín nhiệm mà phẫn nộ: "yêu Nam Ca không chỉ có một mình anh, anh nghĩ rằng tôi sẽ ích kỷ như vậy?" Lệ Sâm hơi hối hận, nhưng cũng không xin lỗi.

Diệp Thiệu quay đầu ra, trầm trầm nói: "Mà thôi, anh muốn che chở Nam Ca, tôi hiểu. Tôi chỉ muốn nói, nếu máu này đã lấy ra thì đừng lãng phí. Tôi có thể nghiên cứu một chút cấu tạo của máu cô ấy, xem xem sẽ phát hiện ra cái gì không."

Lệ Sâm cảnh giác nói tiếp: "Nếu như không đủ, anh cũng không thể lại tìm Nam Ca rút máu."

Diệp Thiệu hướng Lệ Sâm bảo đảm: "Nghiên cứu chế tạo thuốc khẳng định không cần Nam Ca hy sinh, nhưng muốn phân tích ra được thể chất Nam Ca cũng tuyệt đối không chỉ một chút máu này là có thể giải quyết."

"một tháng một lần, không thể nhiều hơn nữa." Lệ Sâm rất đau lòng Nam Tiểu Ca của anh đấy, thể chất kiểm tra không rõ ràng lắm thìcũng lắm là không được liền không tra xét nữa.

Diệp Thiệu càng phát hiện ra Lệ Sâm đã thay đổi không ít, giao Nam Ca cho anh, chính mình cũng có thể yên tâm rồi.

"Được." Diệp Thiệu đồng ý, trầm mặc trong chốc lát lại bắt đầu nóiviệc riêng: "anh xác định muốn cùng Nam Ca kết hôn?"

Nhắc tới kết hôn, mặt mày Lệ Sâm hiện lên một tia ấm áp. nói chuyện cũng dịu dàng không ít: "Ừm, nếu như không phải là trên đường xuấthiện nhiều chuyện như vậy, hai người chúng tôi đã sớm kết hôn rồi."

Diệp Thiệu mặc dù không cam lòng nhưng cũng không có nói ra lời gì hung ác, nửa là vui mừng nửa là khổ sở gật đầu: "Danh chính ngôn thuận, rất tốt." nói xong, anh ta không tiếp tục nhìn Lệ Sâm nữa mà xoay người trở về phòng thí nghiệm. Đêm hôm đó, đèn ở phòng thí nghiệm sáng cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, dựa theo phân phối chiều hôm qua, tất cả đội ngũđã tụ họp xong. Tầng tầng lớp lớp xuất phát tới Bắc Hải chìm. Trước tiên giải quyết Bắc Hải chìm là do mọi người nhất trí thông qua. Dù sao những con Zombie trong nước so với Zombie trên đất bằng thì thực lựckhông phải chỉ kém hơn một bậc thôi đâu.

Hơn nữa mọi người cũng rất tò mò người cơ sở chính đến cùng thì hấp dẫn Zombie như thế nào?

Tiểu đội của Lệ Sâm đều ở trong xe anh, tổng cộng có bốn người. anh, Nam Ca, Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa.

Sắc trời ngoài trụ sở thủy chung đều là bụi bay mịt mờ, gần đây nhiệt độ ở Bắc Hải càng tăng cao. Giờ phút này mặt trời còn chưa mọc cũngđã nóng đến phát sợ.

Bọn họ là người có dị năng, bởi vì tố chất thân thể so với người bình thường thì cường hãn hơn cho nên đối với loại nhiệt độ cao này khôngđến mức khó có thể chịu đựng được.

Lệ Sâm lái xe, Nam Ca ngồi ở ghế trước thủy chung luôn điều động tinh thần lực, quản chế tình huống phụ cận.

Liên tục có sinh vật biến dị bay qua đỉnh đầu bọn họ, Nam Ca nhớ tới buổi sáng Diệp Thiệu dặn dò. Cầm lấy bộ đàm phân phó: "Nhớ bắt mấy con chim biến dị trở về nhé."

Mặc dù cô cũng không biết Diệp Thiệu muốn làm gì đâu.

Đoàn xe đi liên tục một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến gần Bắc Hải chìm. Sau khi xuống xe, Lệ Sâm dùng kính viễn vọng, còn Nam Ca khởi động tinh thần lực trực tiếp bắt đầu dò xét khu vực nước này.

"Mặc dù phần lớn Bắc Hải bị chìm ngập nhưng chỗ này nước chẳng hề sâu, nếu như có thể giải quyết Zombie sạch sẽ thì có thể xếp hàng lấy nước ở đây đi." Nam Ca còn dò xét ra trong nước này có rất nhiều tài nguyên. Sau khi truyền lại tin tức cho đội ngũ sau lưng, mọi người càng thêm mong đợi.

hiện giờ tài nguyên của căn cứ Bắc Hải mặc dù không đến mức lấy trứng chọi đá, nhưng một năm sau, hai năm sau thì sao đây?

Sau khi mỗi đội ngũ chuẩn bị sẵn sàng, Nam Ca ý bảo Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa lui lại một chút liền điên cuồng thúc giục dị năng trong thân thể.

hiện giờ phụ cận Bắc Hải chìm căn bản không có gió, có thể là vì tinh thần lực cắt không khí, Nam Ca giống như đứng ở trong cuồng phong. Mái tóc đen dài được buộc lên còn rủ xuống vạt áo, cũng ở trongkhông trung bay múa.

Năng lực hiện tại của cô đã đủ để cho người thường sinh lòng sợ hãi.

Bởi vì cô hướng dẫn, Bắc Hải chìm nhất thời không còn bình tĩnh nữa. Các loại Zombie toàn bộ đều tụ họp lại đây, Lệ Sâm thấy tình thếkhông sai biệt lắm mới nói với Nam Ca: "Có thể dừng lại rồi."

Sau đó trận chiến tuyệt đối là nghiêng qua một bên, bởi vì hải vực quá lớn, thời gian Nam Ca có thể duy trì liên tục hấp dẫn Zombie chỉ có hai giờ.

Cho nên trong ngày này, Nam Ca đều là hấp dẫn từng nhóm Zombie lại đây, từ từ diện tích Zombie bị người có dị năng đánh chết lớn dần.

Lệ Sâm cùng Tông Hạo Hiên mỗi người chiếm một khu vực, ai bảo dị năng của bọn họ quá cường hãn, người khác lại gần dễ dàng bị ngộ thương.

Tân Vũ Hoa vì không để Nam Ca xem thường cũng rất anh dũng. Người có dị năng khác lại càng không cần phải nói, mọi người đoàn kết cùng nhau hành động, giữa mỗi tiểu đội bọn họ trong lúc đó cũng có cạnh tranh nha!

Rảnh rỗi nhất chính là Nam Ca...

Lệ Sâm giao cho cô một cái nhiệm vụ đặc biệt thanh nhàn, để cho côđi nhặt tinh hạch. Cho nên Nam Ca liền kéo một cái túi so với mình còn cao to hơn, người khác giết Zombie cô liền đi nhặt. Nếu như khôngphải là xung quanh quá máu tanh thì rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy cô là đang nhặt vỏ sò. một cơn sóng chém giết không sai biệt lắm kết thúc, Nam Ca tiếp tục hấp dẫn. Cuộc chiến đấu tiếp tục bắt đầu, cô lại có thể tiếp tục đi theo nhặt rồi...

Cho nên những viên tinh hạch xinh đẹp nhất, lớn nhất đều lọt vào trong túi áo Nam Ca.

Bạn đang đọc truyện Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi được tải miễn phí tại .

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.

Chương 160: Bắc Hải khai hỏa

Lúc tối, mọi người quả thực là thắng lợi trở về, tâm tình cực kỳ vui vẻ.đi theo Lệ Sâm Nam Ca có thịt ăn nha! Ha ha.

Nam Ca nhặt tinh hạch một ngày rất là mệt mỏi, lúc trở về liền ngồi ở chỗ ngồi phía sau. Tân Vũ Hoa cùng cô ngồi cùng một chỗ vẫn luôn muốn nói lại thôi.

Mãi cho đến khi xe chuẩn bị lái vào trong căn cứ, Tân Vũ Hoa mới ngồi trong xe mở miệng: "Nam Ca tỷ, chị thật sự muốn kết hôn sao?" Nam Ca còn đắm chìm trong đống tinh hạch xinh đẹp khó có thể kiềm chế đâu, mới nghe đến lời Tân Vũ Hoa nói, còn "Hử?" một tiếng. không đợi Tân Vũ Hoa nói lại lần nữa Nam Ca liền gật đầu, tự nhiênnói: "Đúng vậy." không phải là nói hôn lễ đã chuẩn bị sắp xong sao.

Tân Vũ Hoa ở thời điểm mở miệng hỏi, thân thể Tông Hạo Hiên đanglái xe liền bắt đầu căng chặt. Bởi vì Tông Hạo Hiên cũng muốn hỏi mộtcâu về chuyện này.

Ngồi ở tay lái phụ Lệ Sâm chú ý tới, Tông Hạo Hiên trong nháy mắt liền nắm chặt tay lái. Mặc dù là tình địch nhưng giờ phút này Lệ Sâm cũng chỉ làm như không thấy.

Mà Nam Ca tự nhiên trả lời như vậy khiến bên miệng Lệ Sâm hiện lên nụ cười tươi rói.

Tân Vũ Hoa nhất thời đỏ mắt lên, cậu đặc biệt không muốn để cho Nam Ca gả cho Lệ Sâm đâu. Ô ô ô, về sau lập gia đình, Nam Ca tỷ liềnkhông phải là của mình rồi.

Nếu như Lệ Sâm biết rõ ý nghĩ này của cậu, nhất định phải uốn nắn lại. Nam Ca tỷ của cậu căn bản cũng chưa bao giờ thuộc về cậu đâu nhé.

"Vậy Nam Ca tỷ, chị cảm thấy hạnh phúc không?" Tân Vũ Hoa hỏi lại.

Vẻ mặt Lệ Sâm có chút lạnh lẽo. Rất tốt, đây là muốn trước mặt tôi đục khoét góc tường đúng không?

Nam Ca cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Tân Vũ Hoa, ôn hòa gật đầu: "Hạnh phúc nha."

Có chỗ ở, có tinh hạch ăn, có máu uống, lại còn có người bao bọc, rốt cuộc không cần lo lắng hãi hùng nữa. Hơn nữa... cô rất thích cùng Lệ Sâm ở cùng một chỗ nha. trên đời này nếu như không phải là có anh tồn tại thì chính mình khả năng vẫn là một con Zombie lêu lổng ở ngoài đấy.

"Trừ anh ấy ra thì tôi không nghĩ ra mình sẽ cùng ai khác kết hôn nữa cả." Nam Ca nói ý tưởng chân thật nhất của mình lại thiếu chút nữa là ép nước mắt Tân Vũ Hoa chảy xuống.

Xe cũng mãnh liệt dừng lại một cái, phát ra tiếng thắng xe chói tai.

Mặt Tông Hạo Hiên âm trầm, nhưng lại không có dũng khí quay lại nhìn Nam Ca ngồi ở đằng sau một cái. Lời cô ấy đã quá rõ ràng, trừ Lệ Sâm ra. cô ấy không thích bất luận kẻ nào khác nữa.

Cứng ngắc mở cửa xe, Tông Hạo Hiên chỉ nói mấy chữ: "Tôi đi về trước."

Tân Vũ Hoa xoa xoa khóe mắt, Nam Ca phát hiện đầu ngón tay cậu trong suốt. không muốn để cho Nam Ca nghĩ nhiều, Tân Vũ Hoa còn cố hết sức cười một cái: "Vậy thì Nam Ca tỷ, chúc hai người hạnh phúc."

Sau khi nói xong, cậu giống như là chạy trốn khỏi xe vậy. Mặc dù cậu cùng Tông Hạo Hiên đi là hai phương hướng khác nhau, nhưng tâm tình bọn họ lại giống nhau.

Nam Ca còn đang duy trì trạng thái trong mộng không động đấy, mộthồi lâu sau cô mới nhìn Lệ Sâm hỏi: "Bọn họ làm sao thế?"

Thời điểm giết Zombie không phải là còn rất hăng hái sao?

Lệ Sâm ý tứ sâu xa cười cười: "Cảm thấy em sắp kết hôn nên hâm mộ em thôi."

Nam Ca cực kỳ tin tưởng Lệ Sâm gật gật đầu, lại còn rất là ưu việt nói: "Hóa ra là như thế. Bọn họ nhìn em là một con Zombie mà cũng có thể kết hôn, mà bọn họ làm con người lại vẫn còn độc thân, trong lòng chênh lệch khẳng định rất lớn nha."

Lệ Sâm:... Công lực bổ não của vợ tôi thật là làm cho ta nhìn thế là đủ rồi đấy.

Đề tài của Nam Ca lúc này đã trôi đến: "Xem ra chúng ta trong khoảng thời gian này không thể xuất hiện trước mặt bọn họ nhiều, dễ dàng kích thích đến bọn họ đấy."

Lệ Sâm buồn cười: "Ừm, em thật sự là quá tri kỷ."

Nam Ca ưỡn ngực ngẩng đầu, tự hào nói: "Đó là đương nhiên, cục cưng vẫn luôn tri kỷ như thế."

Bảo trì tiết tấu ngày đầu tiên, toàn bộ nhân lực giết hết một tháng. Giải quyết được một khu vực rất lớn, vật tư cùng tinh hạch lấy được lại càng nhiều không kể xiết. Còn như đến cùng đã giết bao nhiêu Zombie, Nam Ca cũng không nhớ rõ nữa.

Mà bởi vì động tĩnh ở Bắc Hải lớn như vậy, cơ hồ là cả nước đều biết rõcăn cứ Bắc Hải đổi người lãnh đạo. Vị lãnh đạo này lại là người có thủ đoạn đặc biệt, không chỉ có thể hấp dẫn Zombie mà trong căn cứ lại nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc thử nghịch thiên, có thể làm cho người bình thường kích thích dị năng!

Vô số căn cứ trên đất nước đều phái người đến, muốn xác định mộtlần. Những tình huống tại căn cứ Bắc Hải này, là thật hay giả. Nếu quảthật có dạng thuốc này, bọn họ còn chờ cái gì chứ. Mặc kệ phải trả giá cao như thế nào cũng phải mua một nhóm mới được!

Về phần tại sao không tranh đoạt? anh cho rằng căn cứ Bắc Hải giống như là căn cứ Tân Bình dễ khi dễ sao?

Xem một chút trong căn cứ Bắc Hải đều là những người nào? Chưa nóiđến Lệ Sâm cùng Nam Ca, làm chủ trong trụ sở còn có các loại người có dị năng cao cấp khác, những người đó không vừa đâu. Quan trọng nhất là, hệ thống phòng ngự của căn cứ Bắc Hải là số một số hai trêncả nước đó!

anh dám cùng căn cứ dạng này cứng đối cứng sao? Trừ phi là khôngmuốn sống lâu nhé.

Còn như ý nghĩ muốn ám sát Lệ Sâm cùng Nam Ca thì càng đừng nghĩ, Nam Ca nhưng là hệ tinh thần cấp bảy đấy. không đợi anh lại gần thìngười ta đã phát hiện ra anh rồi, chuyện nghiền ép thần kinh anhkhông hề là áp lực.

Cho nên bọn họ chỉ có thể làm ra thái độ hữu hảo lui tới, mỗi ngày đều lo lắng chờ người bị phái đi hỏi thăm truyền đến tin tức.

Tuy nhiên một ngày sau, trạm radio bọn họ liền hận không thể bị đập nát. Bởi vì những người kia truyền tin tức về nói, người của căn cứ Bắc Hải giết Zombie giống như đạp đồ ăn vậy!

"Những con Zombie kia xoát xoát liền bị hấp dẫn từ trong nước đi lên, người trong căn cứ Bắc Hải có rất nhiều binh sĩ, có rất nhiều đoàn đội tác chiến. Những con Zombie kia căn bản không phải là đối thủ! Nhìn bọn họ chém giết Zombie thật sự là quá sảng khoái!"

Giờ phút này người được căn cứ Thượng Kinh phái đi chính là người cùng lãnh đạo tối cao của căn cứ Cố Liệt trò chuyện. Thượng Kinh cùng Bắc Hải đều là căn cứ lớn, có người đứng sau cho nên có thể thông qua truyền thanh mà trò chuyện.

"Đợi chút..." Cố Liệt hỏi: "Cậu là nói, bọn họ cho các cậu đứng ngoài quan sát sao?"

"Đúng vậy." Người kia cũng có chút không tin tưởng nói: "Loại tình cảnh này chúng ta đều cho là cơ mật, ai biết bọn họ một chút cũngkhông có kiêng kỵ chúng ta! Ngài còn không thấy được, người có dị năng hệ sét kia ném một cột sấm sét xuống, đùng đùng, mấy trăm Zombie than khóc liền trực tiếp bị giật chết! Hơn nữa tôi nghe người bên cạnh nói, anh ta mới chỉ dùng ba thành lực! Các loại người khủng bố tôi đã thấy nhiều nhưng lúc đó cũng chết lặng!"

Cố Liệt cũng đột nhiên hứng thú: "Thuốc trong truyền thuyết kia đâu?"

"Cái này lại để cho tôi còn giật mình hơn, bọn họ thế nhưng tại chỗ tuyển vài người bình thường đi ra. hiện tại tỷ lệ thành công của thuốc thử này là một phần ba! Tuyển ra đến mười người, có đến bốn người kích thích được dị năng! Hơn nữa người lãnh đạo căn cứ Bắc Hải nóicho chúng tôi biết, nết muốn thuốc thử thì chỉ cần lấy vật tư đi đổi thôi."

Tâm tình Cố Liệt trầm trọng hỏi: "Cần bao nhiêu vật tư?" Đồng thời, ông ta còn âm thầm tính toán tồn kho còn dư lại bao nhiêu.

"một liều thuốc thử chỉ cần lượng vật tư cho một người trưởng thành ăn ba ngày đi đổi!"

"Cái gì?" Cố Liệt trợn to hai mắt, bởi vì ông ta mở loa ngoài. Đừng nóilà ông ta, mà ngay cả Trần Bạch Kiêu ở bên cạnh dự thính cũng cảm thấy rung động. Thuốc thử trân quý như thế mà chỉ cần lượng vật tư ba ngày sao? Đây cũng quá ít rồi đấy? Xác định không nhầm lẫn gì chứ?

"Ha ha, lúc ban đầu chúng tôi phản ứng giống hệt ngài, đều cho rằng căn cứ Bắc Hải có âm mưu. Có người gan to trực tiếp cầm ba ngày vật tư đi ra, sau đó liền đổi được thuốc! Khi đó Lệ Sâm còn nói, thuốc này lấy về là để chính mình dùng. Còn mời người nghiên cứu cũng phải dựa vào chúng ta tự mình làm chủ! Tôi cũng đổi được ba liều đấy!"

Tâm tình Cố Liệt rất phức tạp. Tại tận thế, ai mà không vì một chút tài nguyên mà tranh đoạt được ngươi chết ta sống? Nếu như căn cứ Bắc Hải muốn xưng bá toàn bộ hoa hạ thì dựa vào loại thuốc nghịch thiên này cũng có thể.

Nhưng mà bây giờ anh ta làm như thế cũng không phải là coi tiền như rác, mà là anh ta nguyện ý vì toàn bộ nhân loại mà cống hiến! Cố Liệt thậm chí khẳng định, căn cứ Bắc Hải có bác sĩ lợi hại như thế, chờ về sau bọn họ nghiên cứu ra các loại thuốc khác, cũng sẽ cống hiến cho nhận loại hết thôi!

Chỉ cần người đi đổi lấy thuốc thử có thể hơi không chịu thua kém mộtchút cũng có thể lấy ra đủ vật tư đến, đồng giá trao đổi.

Căn cứ Bắc Hải đây là muốn theo chính sách nhân từ!

Sau khi cắt đứt trò chuyện, Cố Liệt nói với Trần Bạch Kiêu: "Cậu đi gọi điện thoại cho Bắc Hải, nghiêm túc một chút. Ước thời gian đi, tôi chuẩn bị tự mình đi thăm hỏi Lệ Sâm của căn cứ Bắc Hải."

Trần Bạch Kiêu nhíu nhíu mày: "Chuyện này tôi có thể an bài, nhưng mà mấy tháng nay ông cũng không đi được. Việc trong căn cứ Thượng Kinh cũng rất nhiều, chúng ta cùng nước ngoài còn có hợp tác. Hơn nữa, người ông vẫn đang tìm kiếm kia còn chưa có tung tích."

Cố Liệt cũng không khỏi tiếc nuối: "Chuyện đi Bắc Hải liền kéo dài thêm một chút đi. Biệt hiệu D vẫn luôn không có tin tức, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.

Nhưng mà thứ trong tay anh ta, chúng ta nhất định phải tìm được."

Trần Bạch Kiêu có chút không giải thích được: "Ông hình như cũngkhông biết thứ kia cụ thể là cái gì, tại sao phải cấp bách như thế? hiệnnay, bất kể là vũ khí hay là người có dị năng, chúng ta cũng khôngthiếu mà."

"Mặc dù không biết là cái gì, nhưng tôi lấy được tin tức chuẩn xác từ nước ngoài. Thứ trong tay anh ta đủ để cứu vớt toàn bộ nhân loại.hiện tại toàn bộ động vật đều đã biến dị, cậu cảm thấy chúng ta còn có bao nhiêu thời gian chứ? Tài nguyên đã càng ngày càng ít rồi."

Trần Bạch Kiêu thấy ông ta ngưng trọng như thế, tim cũng không khỏi trầm xuống. Đúng vậy, anh ta cùng Lệ Sâm đều có lòng bác ái, nếu đãbị anh ta biết rõ cái tin tức này, anh ta tất nhiên sẽ không buông tha.

"Cậu ở trước khi giải ngũ không phải cùng anh ta là chiến hữu sao, nhà của anh ta ở Thượng Kinh. Tôi cảm thấy được, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trở về thôi." Trần Bạch Kiêu mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng tuyệt không khẳng định, cũng chỉ là anh ta cho bản thân cùng Cố Liệt một chút an ủi mà thôi.

"Chỉ mong là thế. Thời thời khắc khắc quản lý mỗi một tuyến đường phòng vệ cho tôi. Vừa có tin tức của anh ta thì lập tức báo cho tôi."

Hai ngày sau, người Thượng Kinh phái đi đã kết thúc chuyến "Tham quan học tập" ở căn cứ Bắc Hải. Theo đạo lý mà nói, Cố Liệt phái đi là máy bay trực thăng. Khi bọn họ chuẩn bị trở về, sao có thể vẫn chưa nhận được tin tức chứ?

Chờ đến lúc cảm thấy lo lắng, Bắc Hải quả nhiên chấp nhận thông qua đường dây. Người đàn ông bên cạnh kia cực kỳ hứng thú đối với Cố Liệt nói:

"Tiên sinh, chúng ta lùi ngày trở về vài ngày nữa đượckhông."

"Sao thế? sự tình có biến?" Cố Liệt khẩn trương, rất sợ người Bắc Hải đổi ý.

"không phải, hàng đều đã được đóng gói cất kỹ. Là chuyện Lệ Sâm kết hôn, những người trong Bắc Hải đều mời chúng tôi ở lại uống rượu mừng! không riêng gì chúng tôi mà người của những trụ sở khác cũngkhông đi!"

Vừa nghe đến là nguyên nhân này, Cố Liệt thở phào nhẹ nhõm, còn cười dặn dò: "Được, vậy các cậu liền ở lại tham gia hôn lễ rồi hãng trở về. Thuận tiện thay tôi chuẩn bị một phần lễ vật đi. Cảm tạ căn cứ Bắc Hải khẳng khái trợ giúp."

"Ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ chuyển lời cho ngài!"

Cúp điện thoại xong, ngườicủa căn cứ Bắc Hải đã thúc giục anh ta: "Mau lại đây dọn bàn đi! Chờ thêmlát nữa sẽ không có vị trí tốt đâu!" �:#x��E'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro