Chương 58
Cả 4 người người bước lên xe với ánh mắt cáu gắt của bác lái xe. Nó vội nhìn quanh một vòng để tìm kiếm gương mặt thân quen mà quên mất rằng Vân Anh bí thư của lớp kiêm bạn thân có tiếng của nó đang ở nhà đánh giấc nồng để ngày mai có thể đến lớp, đến trường ôn tập bài tập hè vì không qua nổi môn Hóa học. Vậy nên, đại diện của lớp nó lần này chỉ có hai đứa - Nam và nó.
Lẽo đẽo bước theo cậu tìm chỗ ngồi thì nó kéo áo bằng một lực mạnh, thêm xe vừa chuyển bánh nên nó không giữ được thăng bằng va vào người một bạn đang ngủ, vội vã xin lỗi thì.
- Ơ, Linh!
Số phận chớ trêu chưa kìa, đụng ai không đụng lại đụng trúng Lan bao giờ không chứ? Nó giở khóc giở cười chào Lan, cố không phô cái thái độ khó chịu ra mặt.
- Ừ, Chào cậu!
- Cậu ngồi luôn với tớ này!
Giờ mới để ý, Lan xinh đẹp lại phải ngồi một mình, chắc chắn là để chỗ cho Nam đây mà nhưng nó sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Nó hí hửng.
- Cảm...
- Ây! Linh không ngồi với em đâu, Linh ngồi với chị cơ! Linh nhỉ?
Chị My nói với Lan giọng ngọt sớt rồi quay sang nó, thái đô khác hẳn, khiến nó mặt nhăn như khỉ.
- Tại sao?
- Bí mật đó? Muốn biết không?
Nó thật chẳng biết diễn tả cảm xúc của mình sao nữa. Bà chị này đang cố lấy điểm yếu của nó ra mà hù dọa đây mà. Nhưng biết sao được điểm yếu mãi là yếu điểm, nó chỉ biết ngậm ngùi từ chói Nam, cay đắng hơn là...
- Nam, mày ngồi lên với Lan đi, chị cả Linh ngồi ở dưới cho!
Cảm xúc của nó giờ đang khó chịu ở mức độ n + 1 lần, đang định nói gì đó thì đôi môi chị My lại mấp máy cụm từ khiến bản thân nó bất lực, cố gắng lấy lại nhịp thở đều, giữ cho tim không dập nhanh, mặt không bị biến sắc. Nó chẳng nói chẳng rằng, hàng ghế nó ngồi lại ngay sau cặp nam nữ kia, nó tự hỏi sao có thể chịu nổi đây chứ?
- Bình tĩnh!
Chị nói câu này mà nó chỉ muốn nhảy dựng lên mắng cho My một trận té tát. Mặt xị như cái bơm, nó khoanh tay, vắt chân phớt lờ thì chị My lại nhích lại gần nó thì thầm.
- Chẳng lẽ mày không thích chị nói ra cái lúc nãy?
- Cái lúc nãy?
Nhướng lông mày đầy nghi ngờ, nó nhắc lại khiến chị My càng tỏ vẻ thần bí.
- Thì là bí mật của thắng em quý của chị đó! Nếu mày chịu bê đồ cho chị hết kỳ tình nguyện
Nó cũng không biết có nên tin không nữa, một yêu cầu cũng không hẳn không có lợi nhưng... Nó nhìn My đầy vẻ nghi ngờ, khiến chị bĩu môi, tựa lưng vào ghế, mắt khẽ nhắm lại.
- Không tin chị à?
Thấy nó im lặng chị liền nói tiếp.
- Không tin thì thôi vậy...
Dẫu sao chị cũng đang tạo hy vọng cho nó mà, đành ngậm ngùi xuống giọng.
- Thôi được em làm..em làm.. Chị phải giữ lời đó!
- Ok. Vậy là thỏa thuận được kí kết rồi nhé. Cấm có bùng không là mất hết nghe cưng.
Nó ngửi thấy mùi thuyết âm mưu ở đây, nhưng giờ bất cứ thông tin gì về cậu cũng là vàng với nó vậy nên đành nhịn nhục.
"Bà cáo già"
Và dĩ nhiên đây chỉ là lời nói âm vang trong đầu nó chứ nó đâu dám mở lời nói ra.
Suốt dọc đường nó chỉ biết ngắm cảnh, thỉnh thoảng quan sát xung quanh mọi người trên xe, có lẽ ai cũng phải dậy từ sớm nên ai cũng tựa ghế ngủ say. Nghĩ vậy, nó vươn vai, vừa đưa tay lên thì có một chiếc tai phone được đặt vào tai nó, khiến nó giật mình, ngẩng đầu nhìn lên chủ nhân của chiếc tai phone. Mặt nó, và mặt anh đối diện nhau, anh mỉm cười, vẫn nụ cười ấm áp như mọi khi làm nó đỏ mặt cúi đầu, thì ra anh ngồi sau nó.
- Mọi người ngủ hết rồi! Chán nhỉ?
Nghe giọng anh khe khẽ ở bên trên như sợ đánh thức mọi thứ làm nó khẽ cười, đúng là sáng yên tĩnh như vậy cũng chán thật. Nó cũng khẽ trả lời như anh.
- Em có mang vài quyển truyện, tính đọc mà đèn xe không mở nên cũng không đọc được.
- Anh ngồi một, có mang đèn, nếu em muốn cứ xuống ngồi cạnh đến khi nào My dậy em có thể lên nói chuyện với My.
Dù gì còn tận 5 tiếng nữa mới tới nơi, nên nó cảm thấy ý tưởng của anh cũng không tồi, liền khẽ đi qua chị My đang ngủ say, rồi chui xuống ghế sau xe. Anh nhẹ nhàng vén tóc nó khiến nó rùng mình. Anh chợt cười, giơ chiếc tai nghe ám hiệu
"Anh chỉ định mang tai nghe cho em nghe thôi"
Đúng là đầu nó suy nghĩ hơi quá mà.
Trong bóng tối, có quầng ánh sáng nhỏ từ chiếc đèn pin mini, nó đọc truyện, anh cầm đèn, Có lẽ từng tiếng nhạc du giương được truyền qua chiếc tai phone bé nhỏ, làm mắt nó nặng dần rồi từ từ nhắm lại lúc nào không hay.
Anh nhẹ nhàng đưa đầu nó tựa vai mình. Duy như chàng bạch mã còn nó giống như một nàng công chúa, anh ngắm nhìn khuôn mặt nó bị vài lọn tóc xõa xuống, khẽ nhấc chiếc kính khiến nó khó chịu kia đi. Mọi hành động của anh đều ân cần, khẽ tới mức sợ hãi rằng nếu chỉ cần sơ xẩy là đánh thức nó vậy. Anh muốn trân trọng từng giây phút được ở bên nó. Bởi ngay từ đầu, anh đã biết mình là người thua cuộc...
Duy luôn vậy, chỉ là một con người lặng lẽ bước theo nó, rụt rè bám víu rồi lại bị tuột mất. Anh nhận ra bản thân mình tệ hại thế nào chứ.
Sau cái ngày ấy, anh càng khẳng định hơn, anh chẳng là gì cả. Anh không ngừng suy nghĩ, nhiều đến mức kết quả học tập cũng tụt theo không kém.
Anh biết...nhưng anh vẫn cố chấp.
Dù muốn buông xuôi nhưng con tim lại chẳng thể làm, chẳng thể nào kiểm soát nổi hành động nữa.
Có lẽ tại đây – nơi chứa đựng con tim này đang trống rỗng này đang muốn cố cứu vớt giống như một người chết đuối đang chới với chăng?
Anh cũng chẳng biết nữa!
Chỉ biết thở dài một cái, rồi nhìn ra phía cửa sổ
"Hình như mặt trời đang ló rạng thì phải"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro