Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Lựa chọn

Shinichi ngồi lặng im nghe bác sĩ Hatshushi thuật lại tình trạng đôi chân của Shiho. Một số dây thần kinh đã bị tê liệt nghiêm trọng do sự biến đổi các tế bào diễn ra trong thời gian dài, dẫn đến việc khả năng hoạt động của chân bị thoái hoá.

Tệ hơn hết nữa là tử cung của cô xảy ra hiện tượng nhi hoá, cấu tạo hai vòi trứng cũng đang biến đổi không phải theo chiều hướng trưởng thành, mà ngược lại, giống trẻ con.

Xác suất trở thành mẹ của cô ấy hiên nay chỉ còn khoảng 10%.

Và vẫn còn tiếp tục giảm nếu hiện tượng nhi hoá không dừng lại.

o0o

Anh quay lại phòng bệnh đã thấy bác Agasa ngồi chờ sẵn. Ông nhìn anh bằng đôi mắt buồn rầu.

- Cháu đã biết...hiện nay con bé thế nào rồi, phải không?

Shinichi không trả lời mà hướng mắt về căn phòng.

- Cháu có thể vào không bác Agasa?

Ông lắc đầu.

- Con bé...không muốn gặp cháu bây giờ đâu. Hãy để nó bình tĩnh một thời gian đi.

Shinichi bật cười khan, cay đắng.

-Cháu biết, hẳn cô ấy rất giận cháu...

-Shinichi- ông tiến sĩ ngắt lời- Con bé không giận cháu đâu. Nó chẳng oán trách ai cả, đặc biệt là cháu.

- Nếu cô ấy không cho mà cháu cứ xông vào thì sao nhỉ? - Anh lẩm bẩm với nụ cười vô hồn.

- Hãy để con bé được yên tĩnh trong lúc này- Ông tiến sỹ kéo tay Shinichi và ép cậu ngồi xuống.- Rồi nó sẽ ổn thôi.

Agasa thở dài não nề, khi nhìn gương mặt thẫn thờ của Shinichi. Cả 2 đều là những đứa cháu mà ông hết mực yêu quý, nhưng sao số phận chúng lại đau khổ như vậy...

o0o

Ran ngập ngừng đứng trước cổng bệnh viện. Cô được tin Shiho đã tỉnh lại.

Nhưng Ran vẫn băn khoăn không biết có nên gặp cô ấy hay không.

Tâm trạng Ran bây giờ rất rối.

Cô không biết nên dùng thái độ gì hay nói chuyện thế nào với cô ấy.

4 năm...

Cô đã chờ đợi suốt 4 năm, giống như Shinichi, bất lực và mệt mỏi, mong cô ấy tỉnh lại, để nói với cô ấy hãy buông tha Shinichi, đừng làm khổ anh nữa!

4 năm qua, nhìn Shinichi dù bận rộn đến đâu cũng phải ghé qua bệnh viện mỗi ngày 2 lần chăm sóc cô ấy, Ran vừa giận dữ vừa khổ sở. Nhưng cô không thể ngăn cản anh. Vì cơ bản là không gì cản được một khi Shinichi đã quyết định.

Tuy Ran chẳng phải người vô cảm đến nỗi không biết ơn cô ấy đã cứu mạng Shinichi, nhưng cứu sống anh ấy mà lại đẩy anh rời xa cô, khiến cô chợt trở nên lẻ loi thừa thãi trong mắt anh...thì Ran làm sao chịu đựng được.

Nên tâm trạng cô rối beng lên khi nghe Shiho đã tỉnh.

Cô không biết nên vui mừng vì cuối cùng Shinichi cũng được giải thoát, hay giận dữ vì cô gái ấy đã khiến anh đau khổ suốt thời gian qua.

Cuối cùng, hít một hơi thật mạnh, Ran đẩy cửa bước vào.

o0o

-Shinichi ?

Ran tròn mắt nhìn Shinichi đang dựa người vào ghế, đôi mắt nhắm hờ vẻ mệt mỏi. Cô biết Shinichi chắc chắn đã đến đây sớm hơn cả cô, nhưng cô nghĩ anh đáng ra đang ở trong phòng chăm sóc cô ấy- như cái cách anh vẫn làm suốt 4 năm qua vậy.

Ran băn khoăn nhìn Shinichi, sau đó liếc qua ông tiến sỹ dò hỏi.

Cô ấy đã tỉnh, đáng lẽ mọi người phải vui mừng mới đúng.

Nhưng sao ai cũng có vẻ buồn bã thế nhỉ.

Shinichi ngước nhìn Ran, mỉm cười.

- Em đến rồi à?

Anh lơ đãng nhìn về cánh cửa phòng đang đóng.

- Cô ấy..hẳn muốn gặp em lắm.

- Shiho muốn gặp em?- Ran ngạc nhiên.

- Nó có nhắn bác là khi nào cháu đến thì cứ vào- Ông Agasa lấy cặp kiếng ra lau lau, sau đó đeo lại, một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên mặt ông.- Nó muốn nói chuyện với cháu.

Ran nhìn qua Shinichi, đáp lại là một ánh nhìn sâu lắng. Lâu lắm rồi anh mới nhìn cô như thế.

Shinichi đứng dậy, vỗ vai Ran và đẩy nhẹ cô về trước.

- Đừng lâu quá nhé. Anh nghĩ Shiho cần nghỉ ngơi thêm.

Ran gật đầu, và mở cửa.

Trong một khoảnh khắc trước khi cánh cửa khép lại, Shinichi bắt gặp ánh mắt xanh biếc xinh đẹp đang nhìn mình bằng một vẻ u uẩn trầm mặc. Đôi mắt họ giao nhau, đủ cho đối phương cảm nhận tâm trạng cả hai đều đang ngổn ngang ngàn nỗi ưu tư như nhau...và tha thiết như nhau...Một nỗi đau nhói nhẹ khiến trái tim Shinichi thảng thốt...

o0o

Ran hơi lúng túng khi nhìn thấy cô gái trước mặt. Rõ ràng cô ấy trông không khác 4 năm trước là bao, nếu không muốn nói hình như còn trẻ hơn. Trừ mái tóc dài màu nâu đỏ đặc biệt đang trượt bên 2 vai, thì gương mặt kia vẫn in đậm hình bóng của Haibara ngày nào.

Shiho nhích nhẹ đôi môi, hình thành một nụ cười rất khẽ.

- Ran ngồi xuống đi, đứng lâu không thấy mỏi chân ah.

Cô nói gần như ra lệnh, và Ran nhận ra đâu đó một nỗi buồn phảng phất trong giọng nói hững hờ kia. Cô luống cuống nhìn quanh, và thấy một chiếc ghế nhỏ.

- Đây là lần đầu tiên mình đối diện với nhau bằng thân phận thực sự của mình, phải không nhỉ?

Tiếng nói Shiho cất lên khá nhỏ, khiến Ran nghĩ rằng có lẽ cô ấy thực sự chưa hồi phục hẳn. Thế nên 2 người ngoài kia mới tỏ ra lo lắng đến vậy.

Mình...nên nói cái gì bây giờ mới đúng nhỉ?

Nhưng sức khoẻ cô ấy chưa ổn định, nếu cô ấy bị kích động thì thế nào...

Qủa thật đối với mấy tình huống quá nan giải và mấy vấn đề phức tạp này, Ran chẳng có chút kinh nghiệm nào. Im lặng lâu quá lại thấy hơi khiếm nhã, nên Ran gật đầu.

Shiho mỉm cười.

-Đừng có căng thẳng, tớ có làm gì cậu đâu. Chẳng qua là cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ với nhau thôi.

Ran chớp mắt, và nhìn thẳng vào Shiho. Cô ngập ngừng lên tiếng.

- Tớ gọi cậu là Miyano chứ?

- Sao cũng được.

- Dù sao...Ờ, tớ cũng rất mừng khi thấy cậu tỉnh lại- Ran xoắn xoắn hai bàn tay vào nhau. Chẳng có gì hết nhưng sao cô thấy căng thẳng ghê gớm.

Rõ ràng cô đã chuẩn bị sẵn một bài "diễn văn" để nói chuyện với cô ấy, nhưng sao lúc giáp mặt thì tất cả câu chữ bay đi đâu hết.

Shiho vẫn lặng lẽ quan sát Ran bằng đôi mắt xanh buồn bã. Cô hiểu người con gái này đang lo lắng điều gì.

- Cậu yên tâm, tớ đã khoẻ rồi- Shiho bình thản lên tiếng- Và tớ cũng đã bảo cậu ấy từ mai không cần tới đây chăm sóc tớ nữa.

Ran ngẩng lên nhìn Shiho, hai hòn bi tròn xoe long lanh và rạng rỡ.

- Cảm ơn cậu đã cho tớ mượn Shinichi suốt 4 năm qua.- Vẫn giữ nụ cười nhợt nhạt trên môi, giọng cô chùn xuống- Đến lúc trả về cho cậu rồi.

- Thật sao?... - Ran hơi bất ngờ, vì cô không nghĩ Shiho có thể thẳn thắn nói ra những điều cô muốn nói đến vậy.

- Cậu không muốn à?- Shiho chớp nhẹ mi mắt- Thế tớ giữ cậu ấy lại nhé?- Shiho bắt đầu mỉa mai, đúng theo tính cách của Haibara ngày xưa, với chất giọng hơi cao ngạo.

Ran lắc đầu nguầy nguậy.

-Không, không...- Cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Shiho- Cậu biết chứ...tớ đã chờ rất lâu để gặp cậu...

Ran hít một hơi mạnh, thở hắt ra và hai tay túm lấy mép áo khoác, vò nhẹ.

- Tớ đã biết bí mật của cậu và Shinichi...tớ biết cậu là bé Haibara Ai.

Ran chờ đợi một phản ứng từ Shiho, nhưng cô chỉ đáp lại bằng vẻ hờ hững, như đã biết trước việc này. Ran ngồi thẳng người và tiếp tục với giọng gấp gáp, có vẻ đang cố ép bản thân phải bình tĩnh.

- Tớ đã hơi nghi ngờ khi cậu và Shinichi cùng trở về, đồng thời là sự biến mất của Conan và Haibara. Tớ đã gặp anh Shuiichi, cô Judy và mọi người đã xác nhận lại chuyện này, vì họ nghĩ tớ hiển nhiên biết rõ sự thật sau khi Shinichi trở về.

- Và sau đó...? - Nhìn vẻ mặt luống cuống và đôi mắt dần chuyển sang màu đo đỏ, Shiho thở dài.

- Tớ chờ đợi Shinichi nói với tớ sự thật, nhưng...tất cả những gì tớ nhận được chỉ có im lặng. Đó là lần đầu tiên trong suốt những năm qua, Shinichi không chia sẻ bí mật với tớ...

Shiho vẫn kiên nhẫn lắng nghe bằng một vẻ nửa thờ ơ nửa buồn bã.

- Nhưng, anh ấy lại nói tất cả điều đó với...cậu...

Cô nhìn Shiho, đôi mắt chuyển dần qua vẻ nghi ngờ.

- Cậu ấy chẳng nói gì cả - Shiho nhún vai- Tớ biết rõ chỉ vì tớ là người của tổ chức, vừa là người sáng tạo vừa là nạn nhân của loại độc dược ấy.

- Tớ biết...- đôi mắt cô rưng rưng- Nhưng...nhưng tớ đã ở bên cạnh cậu ấy suốt 20 năm...chẳng lẽ không đáng để cậu ấy tin tưởng sao?

- Tất cả sự im lặng của Kudou là để bảo vệ cậu, Ran.- Shiho lạnh lùng lên tiếng- Tất cả đều vì cậu.

- Tớ cũng nghĩ như thế, cho đến khi cậu xuất hiện trước mặt tớ, không phải là Ai-chan, mà với cái tên Shiho Miyano.

Ran nhìn về cánh cửa phòng bằng đôi mắt hoài tưởng.

- Tớ đã bên cạnh Shinichi đủ lâu để cảm nhận rõ từng thay đổi dù nhỏ nhặt nhất của anh ấy, Shiho..Tớ biết lý do anh ấy thay đổi.

- Cậu cho rằng tớ chính là lý do đó á?- Shiho nhếch mày lên tỏ vẻ buồn cười.

- Không phải tớ "cho rằng"...- Ran hạ giọng - Mà là tớ khẳng định.

Shiho bật cười khan. Khẳng định á? Không hiểu quý cô ngốc nghếch này dựa vào đâu khẳng định điều nhỉ, trong khi chàng thám tử kia thì một câu cũng Ran mà hai câu cũng Ran.

- Trực giác của phụ nữ nhạy cảm lắm, Miyano, nhất là trong chuyện tình cảm- Ran khẽ cười, một nụ cười thoáng chút u phiền.- Suốt 4 năm qua, tớ...đã trông thấy Shinichi lo lắng và quan tâm cậu như thế nào...

- Này, này, khoan đã..- Shiho giơ tay lên ra hiệu dừng lại- Tớ biết cậu định nói gì nhưng thực sự không như cậu nghĩ đâu.

Ran im lặng trong khi Shiho vuốt nhẹ tấm chăn.

- Tớ đã cứu cậu ấy, và..à như cậu thấy đó, cũng không phải vết thương dễ chịu gì...Nên Shinichi chăm sóc tớ như một trách nhiệm phải làm thôi, cậu biết tính cậu ta mà. Tớ cam đoan cậu ấy nghĩ là do lỗi của mình, nên hẳn cậu ấy đã rất ray rứt.

Cô mỉm cười, đôi mắt xanh lắng lại trong một thoáng.

- Còn bây giờ thì Shinichi có thể yên tâm rồi, và cả cậu nữa.

- Có thể sao?...- Giọt nước mắt long lanh rơi nhẹ lên vạt áo màu xanh nhạt, Ran có thể nhận ra tim mình đang nức nở.

- Cậu ấy..chỉ yêu cậu thôi, Ran Mouri- Giọng Shiho cất lên ấm áp, nhưng Ran nhận ra một nỗi buồn mêng mang phảng phất trong đôi mắt xanh đang ngả màu dần theo bóng chiều buông.

- Yêu tớ ư, không đúng...- Ran nắm chặt tay, cô cảm nhận được...cô gái này cũng...yêu Shinichi, một nỗi sợ hãi vô hình trào lên - Nếu là yêu, sao lại có thể giấu tớ nhiều điều đến vậy? Nếu là yêu sao không tin tưởng tớ? Nếu là yêu sao lại bỏ mặc tớ suốt từng ấy thời gian? Nếu là yêu...

Ran nhìn Shiho, đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ chìm trong màn thuỷ tinh lấp lánh.

- Nếu là yêu, sao Shinichi lại có thể nói với tớ rằng, cậu rất quan trọng với cậu ta?

Lời nói của Ran xuyên qua lớp băng mỏng Shiho đang xây dựng để tự bảo vệ mình nãy giờ, khiến trái tim mong manh của cô vang lên một tiếng rắc...rạn vỡ...

Gương mặt nhợt nhạt chuyển sang màu hồng nhẹ nhàng, sau đó lại tái dần đi.

- Ran - Shiho nén giọng thật nhẹ- Tớ chỉ là một cộng sự quan trọng của cậu ấy. Người quan trọng đâu nhất thiết là người yêu chứ? Vả lại tớ chỉ xem cậu ấy là bạn bình thường thôi.

- Cậu nói dối- Ran bắt đầu mất bình tĩnh- Tớ biết là cậu yêu Shinichi!

Tiếng Ran thét lên bất ngờ khiến Shiho giật mình. Cô run run nắm chặt tấm chăn.

- Ran Mouri! Tớ-không-có!

Gương mặt cô đổi sang màu trắng bệch. Tiếng thét của Ran lúc nãy khá to, Shiho không chắc có vọng ra ngoài hay không.

- Chẳng có người con gái nào sẵn sàng đỡ chừng ấy viên đạn cho một người mà cô ta xem là bạn bình thường cả.- Ran nhìn sâu vào đôi mắt mở to đầy sợ hãi của Shiho- đôi mắt của một tội phạm vừa bị vạch trần bí mật giấu kín- Cũng chẳng có người bạn bình thường nào lại tỏ ra xa lánh với bạn gái của bạn mình, trừ khi vì ghen mà thôi!

- Đủ rồi- Shiho gắt lên, đôi mắt đầy phẫn nộ- Tớ chẳng hề nghĩ là sẽ giành cậu ấy khỏi cậu, nên đừng dùng lời lẽ đó như một cách buộc tội tớ, Ran Mouri!

- Cậu đã làm chuyện đó rồi, Miyano à, dù vô tình hay cố ý, cậu cũng đang dần đẩy Shinichi rời xa tớ- Môi cô run rẩy và gương mặt Ran nhạt nhoà trong làn nước mắt.

- Ý cậu ...là lỗi của tớ sao? - Shiho cay đắng hỏi với vẻ đau đớn hiện rõ.

- Miyano- Ran có chút bối rồi và cô chợt thấy hơi ân hận vì hành động quá khích của mình- Tớ xin lỗi, nhưng tớ...tớ...ý tớ không phải vậy...

- Nhưng cậu biết không...Shinichi vẫn lo lắng cho cậu, quan tâm cậu...Anh ấy rất buồn, suốt 4 năm qua anh ấy chưa bao giờ cười một cách đúng nghĩa...- Ran thổn thức, cô đang gắng sức sắp xếp mớ từ ngữ lộn xộn đang ngợp trong mớ cảm xúc bản thân- Nhưng cả khi cậu tỉnh lại, anh ấy...anh ấy vẫn chờ cậu ngoài kia...Anh ấy vẫn rất buồn, rất mệt mỏi, và...và..cả ông tiến sỹ nữa, cũng lo lắng cho cậu...

- Thế cậu muốn tớ làm sao đây?- Shiho lẩm bẩm. Cô rất đau. Cô không nghĩ sự hiện diện của cô, sự tỉnh lại của cô lại khiến nhiều người khổ sở đến vậy.

Ran thở mạnh, cố nén những giọt nước mắt đang rơi không ngừng.

- Shinichi đã sống trong ân hận và day dứt không ngừng suốt 4 năm, nên xin cậu...buông tha cho anh ấy được không...Đừng tiếp tục giày vò anh ấy nữa... Đừng khiến Shinichi phải đau khổ thêm nữa...Mỗi ngày nhìn anh ấy đến bên cậu, tớ thực sự rất khó chịu, rất buồn nữa...Tớ..tớ...không cản được anh ấy, cậu biết đó, cho đến khi nào cậu hồi phục, mà dù cậu có tỉnh lại, cũng chưa chắc Shinichi chịu rời khỏi cậu...

Ran ngừng lại.

- Cũng như cậu đã nói, Shinichi rất coi trọng tình cảm, cậu vì Shinichi mà bị thương nặng như vậy, chắc chắn Shinichi không dễ dàng quên được..Cậu ấy..đã chịu đựng rất nhiều...Nên...nên...

- Chỉ cần tớ rời khỏi Shinichi là được thôi, phải không?- Shiho cắt ngang lời Ran bằng giọng lạnh lẽo chua chát.- Như vậy có đủ kết thúc những lo lắng nghi ngờ trong cậu chưa, Ran?

- Không, không phải- Ran lắp bắp, nhưng có gì đó chặn ngang họng cô. Hình ảnh Shinichi với gương mặt đầy nhẫn nhịn, mỗi ngày ra vào bệnh viện dù nắng hay mưa, chợt hiện lên khiến Ran đau nhói. Cảm giác Shinichi ngày càng rời xa cô khiến cô sợ hãi.

- Tớ hiểu rồi- Shiho nhắm mắt lại, ngả người ra sau mệt mỏi- Cậu đừng khóc nữa, gã đó ghét ai mít ướt lắm.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi Shiho.

- Ờ, tất nhiên, trừ cậu.

- Miyano, tớ xin lỗi.

Ran ngập ngừng định bước tới nhưng Shiho ngăn lại.

- Tớ muốn ngủ một chút, Ran.

Ran thừ người nhìn cô gái đang nằm trên giường, sau một phút đắn đo, cô quay gót ra cửa.

Khi tay vịn vào nắm cửa, Ran ngoảnh lại.

- Cậu...không giận tớ chứ?

- Không, sao tớ lại giận cậu.- Shiho đáp, khẽ cựa mình sang một bên.

- Thế cậu...có giận Shinichi không?

- Không. - Giọng nói vang lên thật nhẹ, nhưng thật buồn.- Và cậu cũng không cần lo lắng về quan hệ của bọn tớ đâu. Shinichi vẫn là của cậu thôi, Ran ah.

- Cảm ơn, Shiho-chan.- Ran quệt những giọt nước còn đọng ở bờ mi, và bước ra ngoài.

Trong căn phòng, Shiho úp mặt vào gối. Tiếng nức nở vang lên khe khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro