Chap 21: Ngoại truyện (Eric)
~HOA BỒ CÔNG ANH~
Gì thế?
Bóng tối dần dần lan ra...
Eric bị nhấn chìm...
Tan biến?
Hắn chợt cảm nhận được thứ gì đó mềm mại phớt qua mặt, vương trên tóc.
"Này... anh ơi..." - Một giọng nói trong trẻo và dịu dàng cất lên.
Hắn giật mình mở mắt, điều đầu tiên hắn nhìn thấy trước mặt là bồ công anh, những cánh hoa bồ công anh trắng muốt bay bay trong gió. Hắn xoay người sang phía phát ra giọng nói thì đập vào mắt hắn là một nam nhân với bộ đồ màu hổ phách.
Màu hổ phách? Thật giống với người đó.
Người đó?
Là ai?
Trong trí nhớ hắn xuất hiện một nam nhân khác, nhưng thế nào cũng không thấy rõ mặt, thật sự... hắn không nhớ? Hắn nhíu mày lấy hai tay ôm lấy đầu khó chịu, rốt cuộc "người đó" là ai chứ?
"A... a... không sao chứ?" - Nam nhân bên cạnh nhìn thấy hành động kì lạ của hắn, rụt rè hỏi.
Hắn ngồi dậy, đối diện với nam nhân, giọng lạnh lùng:
"Cậu là ai?"
"Em là Vương Nguyên, còn anh?" - Cậu ngây thơ trả lời.
"Xin chào, tôi là Eric, rất vui được làm quen!"
- Một giọng nói vang lên trong đầu hắn, rất quen thuộc.
"E...Eric..." - Hắn lầm bầm.
"Nguyên rất vui được làm quen Eric?" - Cậu vui vẻ bắt chuyện.
"Sao Eric lại ở đây?"
Hắn nhìn lại, xung quanh hắn đầy hoa bồ công anh, rốt cuộc đây là đâu? Tại sao hắn lại ở đây?
"Nhà Eric ở đâu? Nguyên đưa về nhé?"
Nhà? Hắn tới từ đâu còn không nhớ nói gì là nhà? Rốt cuộc hắn là ai? Sao hắn chỉ nhớ được cái tên của mình thôi chứ? Hắn cố nghĩ, nhưng càng nghĩ càng thấy đau đầu dữ dội, hắn khó chịu ôm đầu kêu lên.
"A... đây là đâu? Tôi là ai?"
"Anh bị... mất trí nhớ sao?" - Vương Nguyên tròn mắt hỏi.
"Tôi không biết nữa?"
"Chà... căng rồi đây... hay là... Eric tạm thời về nhà Nguyên trước đi?" - Cậu đề nghị.
"Nhà cậu?"
"Ừm!" - Cậu vui vẻ gật đầu rồi tiếp - "Nhà Nguyên chỉ có ba và mẹ, nhưng họ rất tốt bụng, nên Eric đừng lo"
Hắn nghĩ, tạm thời cũng chẳng có nơi nào để đi nên đành gật đầu đồng ý theo Vương Nguyên về nhà. Bây giờ để ý kĩ thì thấy Nguyên Nguyên đáng yêu thật đấy. Mái tóc mềm mượt cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt baby trắng hồng. Và đặc biệt ở cậu là bộ đồ màu hổ phách, chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác đặc biệt khi nhìn vào bộ đồ đó.
"Tới nhà Nguyên rồi!" - Cậu mỉm cười lon ton chạy lên trước mở cửa: "Eric vào nhà đi?".
Hắn nhìn xung quanh rồi theo cậu vào nhà.
"Ơ? Ba mẹ lại đi công việc rồi à?" - Vương Nguyên cầm lấy mẩu giấy trên bàn tự hỏi. Vì công việc nên ba mẹ Nguyên thường xuyên vắng nhà. Tất nhiên chuyện này đã khá quen với cậu.
"Chắc Eric đói rồi nhỉ? Nhưng không sao, hôm nay, Nguyên sẽ tự trổ tài nấu nướng cho Eric nhé?" - Cậu giơ nắm tay tự tin nhìn Eric.
"..."
"Eric ngồi đây đợi Nguyên một chút nhé!" - Nói rồi cậu lon ton chạy vào bếp.
Hắn thẫn thờ ngồi phịch xuống chiếc ghế. Rốt cuộc đây là nơi nào? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với hắn vậy chứ. Người mà liên quan đến màu hổ phách kia sao nhớ thế nào cũng không ra, màu hổ phách... ngây thơ... u buồn. A, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu dữ dội, giống như có thứ gì đó ngăn cản hắn nhớ lại kí ức vậy.
Đúng lúc Vương Nguyên bước lên, tiến lại gần Eric hỏi:
"Eric không khoẻ chỗ nào à?"
Lại nữa rồi, cái cảm giác quen thuộc ấy lại trỗi dậy.
"Này..." - Hắn gọi.
"A...hả?!"
"Tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy, chúng ta có quen nhau sao?"
"Nguyên là lần đầu gặp Eric đấy? Nguyên muốn giúp đỡ mọi người mà?"
"Vậy à...?"
"Nguyên vào trong bếp làm tiếp đây"
Hắn gật.
Vương Nguyên đúng là đảm đang nha, chỉ trong vòng nửa giờ đã chuẩn bị xong cả bữa trưa, tuy đơn giản nhưng nấu bằng cả tấm lòng đấy. Từ cách bày biện đến cách trang trí món ăn đều cho thấy cậu là một người rất chu đáo. Sau bữa ăn, cậu nhanh nhẹn thu dọn bát đũa.
"Eric này, có muốn cùng Nguyên đi dạo không?" - Cậu đột nhiên hỏi.
"Đi đâu?"
"Cứ coi như là đi tham quan ấy, Eric đi nhé?" - Cậu ngây thơ cầu xin khiến hắn chẳng thể kiềm lòng mà gật đầu.
Cậu dẫn hắn đi khắp nơi, chủ yếu là xung quanh nhà. Nơi đây thật là thanh bình, có những con suối trong xanh róc rách chảy. Thỉnh thoảng,nhìn lên trời lại có hoa bồ công anh bay bay bình yên. Khung cảnh buổi chiều tà đẹp như tranh vẽ vậy. Gặp ai cậu cũng lễ phép chào rồi hỏi han.
Giống như một thiên thần, Vương Nguyên hồn nhiên và thơ ngây, biết quan tâm tới mọi người, hoà đồng và vui vẻ. Đâu có như hắn, một kẻ bị mất đi kí ức, đến cả bản thân cũng vô dụng không nhớ được.
"Eric?"
"...?"
"Eric có sao không?"
"Sao?" - Hắn nhíu mày khó hiểu.
"Tới nhà rồi?"
Hắn nhìn lại, "À" một tiếng rồi bước vào trong.
"Vương Nguyên...?" - Hắn bất giác gọi tên cậu.
"Sao vậy?"
"Cảm ơn cậu!"
"Sao phải cảm ơn?"
"Vì đã giúp đỡ tôi!"
"Nguyên nghĩ đây là việc mình nên làm mà!" - Cậu mỉm cười vui vẻ.
Nguyên... đáng yêu thật đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro