Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 79 + 80

Chap 79:

Vương Nguyên nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia thì kinh ngạc kêu lên một tiếng, mà Vương Tuấn Khải lại là mày đẹp lạnh lẽo nhăn lại, trong mắt sát ý càng đậm.

Trời ạ, người đàn bà này thế nhưng không hề xấu xí, thậm chí còn có thể nói là một giai nhân thanh tú, vậy cô ta sao phải mang mặt nạ? Giấu đi gương mặt đẹp như vậy để làm cái gì đây? Nhìn vẻ mặt của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải có thể thấy, bọn họ đều biết nhau, chẳng lẽ là tình yêu rối rắm? Nói như vậy, bắt cóc Vương Nguyên không phải là muốn tống tiền, đáng chết, cô ta thế nhưng lại khiến cho Tử Du cô mất toi bao công sức, giờ phút này trong lòng Tử Du đang giận dữ ngút trời.

-"Quan Dĩnh? Tôi với cô không thù không oán, cô tại sao muốn bắt cóc tôi? Còn tay của cô sao . . ." Vương Nguyên lay lay một tay đang túm lấy mình của Quan Dĩnh chất vấn, kể từ sau lần cậu bị ám sát đó, liền chưa từng nhìn thấy cô ấy, khi đó cậu không có hỏi, cho là cô ấy bị Tuấn Khải phái đi làm chuyện khác, không nghĩ tới gặp nhau lần nữa, lại là cô ấy bắt cóc mình, cũng là bởi vì cô ấy yêu Tuấn Khải sao? Còn có một tay của cô ấy là vì sao lại thành tàn phế?

-"Tại sao? Ha ha ha. . . Mày còn hỏi tao tại sao, đây tất cả không phải là nhờ mày ban tặng sao? Tao biến thành dáng vẻ quỷ quái như hôm nay đều là do mày làm hại, nhìn vào cánh tay tàn phế này của tao đi, nó là bởi vì mày mới bị đứt, anh ta tại sao yêu mày như vậy? Tại sao? Tao yêu anh ấy như vậy, thế nhưng lại đối xử với tao như thế, không công bằng! Không công bằng!" Quan Dĩnh giống như nổi điên lắc lắc người Vương Nguyên quát.

-"Tôi . . . . . Tôi không có. . . Tôi thật sự không biết tay của cô tại sao lại phải biến thành như vậy, thật không phải là tại tôi, cô có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không?" Vương Nguyên uất ức nói, cậu bình thường nhìn thấy máu liền đầu óc choáng váng, làm sao có thể làm bị thương cánh tay của cô ấy chứ, huống chi họ mới biết nhau không tới một tuần lễ, cô ấy lại đột nhiên biến mất, nên cô ấy cũng không thể nào vì cậu mà bị thương nha.

-"Ha ha ha. . . Không phải mày, dĩ nhiên không thể nào là mày tự tay làm, cái người kia yêu mày đến thế, làm sao có thể để cho mày làm chuyện hai tay vấy máu tanh như vậy, ha ha ha.. . Tao yêu anh ta như vậy, thế nhưng anh ta lại đối với tao tàn nhẫn như vậy, cũng chỉ là bởi vì mày bị người đuổi giết, tao không có tiến lên cứu mày mà thôi, anh ta lại đem tao giam lại, bỏ thuốc tao, còn nghĩ giao tao cho đám đàn ông ghê tởm kia, nếu như không phải là tao dùng hết tàn lực cuối cùng trốn ra được, tao sớm đã chết ở bên dưới đám đàn ông khốn kiếp kia rồi, là ở phía dưới, hiểu ý của tao không? Tất cả đều là bởi vì tiện nhân là mày, tại sao? Tao chờ anh ta ước chừng đến mười năm, mà mày thì đã làm được cái gì? Tại sao đối với tao như vậy?" Quan Dĩnh rống giận tựa như phát điên.

-"Bốp... Bốp...." Mắt Quan Dĩnh đột nhiên đỏ lừ, dữ tợn tát Vương Nguyên mấy bạt tai.

-"Dừng tay! Đáng chết, tôi kêu cô dừng tay." Vương Tuấn Khải nhìn Quan Dĩnh bạt tai Vương Nguyên, trong lòng đau đến cực kỳ khó chịu, nghiến răng quát, con đàn bà chết tiệt, vẫn còn chưa có chết, dám can đảm tổn thương bé cưng của anh quả thật không thể tha được!

-"Ha ha ha. . .Đau lòng? Ha ha ha. . . Thì ra là tất cả tâm tình cùng với sự dịu dàng của anh đều chỉ giành cho nó mà thôi, ha ha ha. . . .Anh yêu nó càng sâu, tôi càng muốn hành hạ nó đau đớn, ha ha ha. . . . ." Quan Dĩnh đột nhiên cười đến càng ngày càng thê lương.

Cô làm tất cả chẳng qua là muốn giành được sự chú ý của anh thôi, anh tại sao cho tới bây giờ cũng không hiểu, chỉ cần cho cô một chút xíu dịu dàng, cô sẽ lưu lại cho Vương Nguyên một con đường sống, cô cũng chỉ là muốn tình yêu của anh mà thôi, chẳng lẽ cũng là cô quá tham lam sao? Không, không, không, đều là bởi vì thằng tiện nhân Vương Nguyên này, chỉ cần nó biến mất, Quan Dĩnh cô có thể có được tình yêu của anh, chính là như vậy, nhất định là. . .

-"Dừng tay, mau dừng tay!" Vương Tuấn Khải tức giận quát ầm lên, anh thật sắp điên mất rồi, không nghĩ tới Quan Dĩnh lại cảnh giác đến mức này, ép Nguyên Nhi đứng ở sát mép nước, đến bây giờ anh cùng đám ám vệ kia cũng không có cách nào có thể ra tay, bởi vì anh không thể mạo hiểm, chỗ sông kia cũng không phải sâu bình thường, té xuống thật sự là sẽ lập tức mất mạng, trong lòng Vương Tuấn Khải càng ngày càng nóng nảy, một bên anh nói với cô ta, cố gắng dẫn dụ lực chú ý của cô ta, vừa quan sát địa hình, nhưng một tràng bạt tai của cô ta đánh lên Nguyên nhi đã khiến cho lý trí của anh thiếu chút nữa mất kiểm soát.

-"Muốn tôi dừng tay, được, anh lập tức ly hôn với nó, sau đó lấy tôi!" Quan Dĩnh ngừng lại động tác, vẻ mặt tươi cười đầy mong đợi.

-"Không thể nào, tôi sẽ không cùng Nguyên nhi ly hôn, cũng sẽ không cưới cô." Vương Tuấn Khải thẳng thừng cự tuyệt, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay Nguyên nhi ra, tuyệt đối sẽ không.

-"Ha ha ha. . . . . Anh đến cả việc nói dối cho qua chuyện cũng không được sao, anh yêu cậu ta đến như vậy sao?" Quan Dĩnh điên tiết lại bạt tai Vương Nguyên một cái thật mạnh.

-"Chuyện tình cảm yêu đương vốn không thể miễn cưỡng, đây là chuyện hai người cam tâm tình nguyện, làm sao cô có thể chỉ vì ái mộ Tuấn Khải mà yêu cầu anh ấy làm điều anh ấy không muốn chứ?" Vương Nguyên nhịn đau khuyên nhủ.

-"Câm mồm! Đều là bởi vì mày, chỉ cần mày biến mất, anh ấy sẽ yêu tao, mày sao cứ phải cản trở hạnh phúc của tao như vậy?" Quan Dĩnh giống như nổi điên bắt đầu xuất ra tay đấm chân đá.

-"Dừng tay, mau dừng tay, cái gì tôi cũng đồng ý với cô, chớ làm tổn thương em ấy."Vương Tuấn Khải nhìn tình cảnh Vương Nguyên cắn môi nhịn đau, nhất thời mở miệng trấn an, anh không cách nào để cho bảo bối của anh phải chịu dù một chút đau đớn thương tổn nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời thỏa hiệp, tất cả đợi cứu được Nguyên nhi rồi hãy nói.

-"Ha ha ha. . . . Mày có nghe hay không? Anh ấy rốt cuộc đồng ý lấy tao rồi, ha ha ha. . . Vương Nguyên, mày sẽ phải trở thành một người bị chồng bỏ rồi, ha ha ha. . . . ." Quan Dĩnh nghe được lời anh nói, nhất thời vui vẻ cười nói, chỉ cần anh mở miệng đồng ý cưới cô, bất kể là bằng cách nào có được, cô đều không quan tâm, chỉ cần để cho cô ở lại bên cạnh anh là tốt rồi, một ngày nào đó cô sẽ chạm được đến trái tim của anh.

-"Không, không thể, tôi không muốn Tuấn Khải cưới người khác, dù là nói dối cũng không được, bởi vì tôi sẽ ghen! Tuấn Khải, không cần chịu người khác uy hiếp, cũng không cần ăn nói khép nép như vậy đối với người khác, bởi vì em sẽ đau lòng, chúng ta liền ước hẹn kiếp sau, được không? Anh phải sống thật tốt, em sẽ luôn sống mãi trong anh, em yêu anh!" Vương Nguyên cười nói, trong mắt toát ra một tia giảo hoạt, sau đó tránh khỏi tay của Quan Dĩnh, xoay người nhảy vào dòng sông.

-"Không .... không cần, Nguyên nhi. . . . . . Mau trở lại. . . . . . Mau lên đây . . ." Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên gieo mình xuống nước, nhịp tim nhất thời dừng lại, hung hăng co quắp, tiếng gào tê tâm liệt phế kinh động những con chim nhỏ bên bờ sông, thanh âm khổ đau kia không ngừng vang vọng trên khắp mặt sông.

Mà ám vệ ở trong bóng tối thấy động tác của Vương Tuấn Khải, tổng đầu lĩnh lập tức ra ám hiệu, toàn thể xuất động, vừa nhanh vừa mạnh đánh về phía Quan Dĩnh và Tử Du, mặc dù hiện tại Quan Dĩnh chỉ còn một tay, nhưng là thực lực của cô ta không thể xem nhẹ, nếu không trước kia cô ta làm sao có thể đảm nhiệm được cái chức Đường chủ của "Hắc Bang".

Tử Du thấy tình hình này, kêu lên một tiếng, liền tính toán hướng về phía không có người chạy tháo thân, đáng tiếc vô luận cô ta đi tới chỗ nào, cũng sẽ có một bầy người áo đen đột nhiên chạy đến, trời ạ, không lẽ đây chính là đám người xã hội đen trong lời đồn đại sao? Con đàn bà chết tiệt kia rốt cuộc đã kéo cô dính vào một đống hỗn loạn gì vậy, chẳng lẽ Tử Du cô hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này sao?Không cần, tuyệt đối không muốn, Tử Du cô vẫn còn cả một tương lai rất dài, Tử Du đột nhiên từ trên mặt đất cầm lên một khẩu súng, thật nhanh chạy đến bên người Quan Dĩnh, Quan Dĩnh đang lúc không kịp đề phòng liền bị Tử Du bóp chặt cổ họng.

Tử Du dí súng vào đầu Quan Dĩnh uy hiếp nói: "Không nên cử động, tất cả không được cử động, nếu không tôi sẽ giết cô ta."

-"Đứa con gái chết tiệt, chúng ta là cùng hội cùng thuyền, cô muốn nổ súng thì cũng nên tìm đúng kẻ địch, cô rốt cuộc có hiểu hay không hả? Con ngu này!" Quan Dĩnh giận dữ hét, Tử Du này thực sự cũng thuộc loài người sao? Thế nào còn ngu hơn cả heo, họ đều là người đối phương muốn bắt, cô ta cho là bắt được Quan Dĩnh cô, bọn họ sẽ thả cô ta qua cửa sao?

-"Bắt lại!" Theo một câu ra lệnh của đầu lĩnh, tất cả ám vệ nhanh chóng tiến gần đến bọn họ, đột nhiên, Quan Dĩnh dùng lực lớn gạt súng trong tay Tử Du sang bên, một tiếng súng nổ, đạn nhanh chóng xuyên qua đầu Tử Du, máu trên đầu cô ta tuôn xối xả, cô ta còn không kịp kêu một câu cứ như vậy vĩnh viễn nhắm hai mắt lại ngã xuống.

Quan Dĩnh nhanh chóng rút lui, đáng tiếc ám vệ càng ngày càng nhiều, khiến cô ta không còn chỗ nào trốn, trong chốc lát, cô ta liền bị túm lấy đè chặt xuống đất.

-"Giữ chặt lấy, chờ chủ tử xử lý!" Tổng đầu lĩnh lạnh lẽo phân phó, sau đó đi về phía Vương Tuấn Khải.

-"Nguyên nhi...." Vương Tuấn Khải gọi một hồi lâu vẫn không có nhận được lời đáp của Vương Nguyên, tâm lập tức lạnh một nửa, lập tức tính toán nhảy xuống, không nghĩ tới bị người từ phía sau kéo lại.

-"Buông ta ra, đáng chết, mau buông ta ra!" Vương Tuấn Khải bi phẫn hét lớn, anh muốn đi tìm bé cưng của anh, cậu chỉ có một mình nhất định sẽ sợ.

Không để ý tới tiếng kêu gào của Vương Tuấn Khải, tổng đầu lĩnh kéo lấy anh, hô lớn: "Chủ tử, bình tĩnh một chút! Nơi này là sông Đại Hà, nước sông rất sâu, ngài không muốn sống sao?"

Vương Tuấn Khải vẫn không nhìn đến lời khuyên của thuộc hạ, dường như phát điên muốn gỡ cánh tay ôm chặt của hắn ra nhảy xuống, bất đắc dĩ, tổng đầu lĩnh không thể làm gì khác hơn là đánh xuống một chưởng vào gáy anh, Vương Tuấn Khải nhất thời lâm vào hôn mê.

-"Đưa chủ tử trở về đi! Những người khác chuẩn bị thuyền bè, xuống nước tìm kiếm phu nhân!" Tổng đầu lĩnh vừa nói xong, một người áo đen trong nháy mắt vác Vương Tuấn Khải đang hôn mê đi về phía bờ.

-"Dạ!" Tất cả ám vệ bắt đầu công việc tìm kiếm.

Lúc này ở trong nước Vương Nguyên thật sự vô cùng hối hận, mới vừa rồi cậu hùng dũng nhảy xuống nước, thứ nhất là bởi vì cậu tin tưởng vào kỹ năng lặn của mình, nhất định sẽ không có chuyện gì, mặt khác cũng muốn trừng phạt Vương Tuấn Khải một chút, ai bảo anh thế nhưng đồng ý với yêu cầu của Quan Dĩnh, cho dù biết rõ là đang lừa gạt cô ta thôi cũng không được, hơn nữa cậu cũng không hi vọng anh phải chịu sự uy hiếp của Quan Dĩnh.

Ai biết sau khi nhảy xuống, cậu thế nhưng xui xẻo bị chuột rút, ông trời nha, không cần chỉnh người như vậy, hiện tại cậu chỉ có thể cứ nằm im dưới nước, chờ đợi người khác tới cứu, hi vọng Tuấn Khải nhanh lên một chút tìm được cậu, nếu không bọn họ thật sự sẽ phải vĩnh viễn cách biệt âm dương rồi.

Chap 80:

Vương Nguyên sau một hồi ngây ngẩn trong nước xong, cảm giác càng ngày càng mệt mỏi, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cuối cùng lâm vào hôn mê, mặc cho nước sông nhấn chìm cậu xuống.

-"Ừ. . . Ừ. . . . Không. . . Không cần. . . Nguyên nhi!" Vương Tuấn Khải bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, phát hiện hiện tại anh đang nằm ở trên giường của bọn họ, nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, anh giống như nổi điên lập tức muốn rời giường, lảo đảo té xuống đất, sau đó kinh hoảng đứng lên, chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý trên đường đi không cẩn thận đụng vào gì đó.

Quản gia và tổng đầu lĩnh thấy Vương Tuấn Khải lảo đảo từ trên thang lầu chạy xuống, lập tức đi tới đỡ anh.

-"Chủ tử, ngài vẫn là nên quay lại nghỉ ngơi đi! Cả đêm qua ngài cũng không có ngủ, chuyện của phu nhân ngài đừng lo, tất cả ám vệ đã đi tìm, tin rằng sẽ rất nhanh tìm được." Tổng đầu lĩnh cung kính nói, chủ yếu hắn lo lắng nhất là chủ tử vừa đến bờ sông lại không nhịn được nhảy xuống.

-"Bụp. . Bụp. . .." Vương Tuấn Khải nghe được hắn nói, lập tức tức giận vung tay táng cho tổng đầu lĩnh mấy quả đấm, túm cổ áo của hắn giận dữ hét: "Là ai cho phép ngươi làm như vậy? Ai cho phép ngươi đánh ngất ta? Khốn kiếp, ngươi có biết Nguyên nhi chỉ có một mình sẽ rất sợ không? Em ấy một mình sẽ rất sợ hãi, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với em ấy, ta sẽ không tha cho ngươi. . . . ."

Tổng đầu lĩnh không hề lên tiếng cũng không có đánh trả, từ cái khắc hắn đánh ngất chủ tử mang về, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng tất cả trừng phạt của chủ tử, bất kể chủ tử trừng phạt hắn ra sao, thậm chí là giết hắn, hắn cũng sẽ không có bất kỳ một câu oán hận nào, bởi vì không có chủ tử cũng sẽ không có hắn.

-"Chủ tử, ngài bình tĩnh một chút! Tổng đầu lĩnh cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của ngài thôi, huống chi nếu để cho phu nhân biết ngài vì phu nhân mà nhảy sông tự vận, cậu ấy nhất định sẽ khổ sở." Quản gia thấy vẻ mặt kích động của Vương Tuấn Khải, bi thống khuyên nhủ.

-". . . . . . . . ." Nghe quản gia nói, Vương Tuấn Khải vô lực buông cổ áo tổng đầu lĩnh ra, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt mở ra, trong mắt tràn đầy hàn băng.

-"Tìm kiếm thế nào rồi?" Vương Tuấn Khải lạnh lẽo hỏi, anh tin tưởng bé cưng của anh nhất định sẽ không có việc gì, cậu đã đồng ý với anh, vô luận như thế nào cũng sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh, Vương Tuấn Khải siết chặt tay, ngừng thở chờ đợi trả lời của tổng đầu lĩnh.

-"Tạm thời vẫn chưa thấy bóng dáng của phu nhân" Tổng đầu lĩnh cúi đầu nhỏ giọng nói.

Vương Tuấn Khải nghe được hắn nói, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, vẫn còn chưa có tin tức của Nguyên nhi ư, nhưng nước sâu như vậy, Nguyên nhi nhảy xuống đó đã lâu như vậy, em ấy còn có thể sống sao? Vương Tuấn Khải ở trong lòng bi ai tự nhủ, không, không, không, anh không thể buông tay nhanh như vậy, không có tin tức cũng là tin tốt, ít nhất chứng minh em ấy còn chưa chết, Vương Tuấn Khải lập tức chạy đi.

-"Ai, chủ tử ....." Tổng đầu lĩnh gọi với theo bóng lưng của Vương Tuấn Khải, lập tức muốn đuổi theo.

-"Thôi, tổng đầu lĩnh, cứ để cho ngài ấy đi đi." Quản gia khẽ thở dài một cái.

-"Nhưng. . . Nhưng thân thể chủ tử . . ." Tổng đầu lĩnh không cho là đúng nói.

"Không có việc gì, thể trạng của ông chủ nhất định rất tốt, chỉ cần khi có thời gian ngủ vài ngày là không có chuyện gì, huống chi ông chủ luôn quan tâm đến phu nhận như vậy, cậu không để cho ngài ấy đi, ngược lại sinh chuyện tệ hơn, tình yêu đến tột cùng là cái gì, lại để cho người ta không màng sống chết,ai. . ." Quản gia than thở đi ra khỏi phòng khách, chỉ lưu lại duy nhất một mình tổng đầu lĩnh vẫn đứng đó ngẩn người.

Lúc này, trên sông có rất nhiều thuyền tư nhân đang không ngừng tìm kiếm, những người đánh cá ở vùng lân cận cũng bị cấm chỉ tới chỗ này đánh cá, trận thế bày ra lớn như thế khiến đám người đánh cá kia có oán hận cũng không dám lên tiếng.

Vương Tuấn Khải ở trên mặt sông không ngừng đảo qua đảo lại, không có chút động tĩnh nào, mặt sông phẳng lặng một chút động tĩnh cũng không có, lòng của Vương Tuấn Khải càng ngày càng lạnh, tay anh buông ra tay lái của du thuyền, bủm một tiếng, nhảy vào lòng sông

-."Chủ tử. . . . . ." Khi thuyền bè của những ám vệ ở xung quanh thấy động tác của Vương Tuấn Khải, kêu lên một tiếng, tiếp đó cũng nhảy theo xuống dòng sông, nhất thời trên mặt sông không ngừng vang lên tiếng bì bõm.

Vương Tuấn Khải ở trong sông không ngừng lặn ngụp, khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Vương Nguyên, mỗi một lần lặn ngụp, thất vọng của anh lại lớn thêm một phần, cho đến khi thể lực của anh từ từ biến mất đến chống đỡ không nổi nữa, mắt từ từ chìm vào bóng tối, thấy vậy ám vệ cũng đang ở trong nước lập tức bơi về phía anh.

Trên một con sông lớn của thành phố KaiYuan, có một chiếc du thuyền sang trọng đang dừng ở trên mặt sông, lúc này có một bóng dáng to lớn tựa vào trên lan can của du thuyền, gương mặt nhẵn nhụi dưới ánh mặt trời có vẻ trắng nõn khác thường, lộ ra gương mặt anh tuấn lạnh lùng góc cạnh rõ ràng; tròng mắt màu xanh dương thâm thúy, phủ một sắc thái mê người; lông mày dày rậm, mũi cao thẳng, đôi môi hình dạng tuyệt mỹ, không một chút nào không triển lộ cao quý cùng ưu nhã, hắn cứ đứng như vậy mà đón gió, một đầu tóc ngắn vàng óng tung bay theo gió."

-Thiếu gia, ngài lại ra ngoài hóng gió, phu nhân biết nhất định sẽ tức giận." Một người làm từ trong du thuyền vừa đi ra ngoài, nhẹ giọng trách móc người đàn ông đang đứng dựa vào lan can tàu kia.

-"Ha ha ha. . . chỉ có ra ngoài mới có thể ngắm được phong cảnh tuyệt đẹp của nơi này, nếu không sau này sẽ không có cơ hội." Đoạn Thừa Phong khổ sở nói, thân thể của hắn từ nhỏ liền di truyền căn bệnh quái lạ của gia tộc, theo số tuổi càng trưởng thành bệnh càng chuyển xấu, hắn đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, những mẹ của hắn vẫn không chịu buông tha, khắp nơi tìm đến danh y, đã sắp xếp hai ngày nữa hắn sẽ phải đến nước Mĩ tiến hành trị liệu, vì để cho mẹ an tâm, hắn chỉ đanh tiếp nhận sắp xếp của bà, sau này sẽ không thể được ngắm nhìn phong cảnh đẹp này nữa rồi.

-"Nhưng. . . . . . ." Người làm A Mao thấy bóng dáng lành lạnh này của Đoạn Thừa Phong, đem những lời sắp thốt ra miệng nuốt vào, thiếu gia đã đủ đáng thương, từ nhỏ đến lớn, ngày ngày được bảo hộ ở nhà, rất nhiều nơi không thể đi, đại bộ phận thời gian trôi qua là nằm ở trên giường uống thuốc, hôm nay là lần đầu tiên hiếm hoi được ra ngoài, cứ để cho thiếu gia phóng túng một lần thoải mái đi! Chỉ cần thiếu gia vui vẻ là được rồi, trong lòng A Mao thầm nghĩ.

-"Ha ha ha. . . . Không nghĩ tới cảnh sắc bên ngoài đẹp như thế, ngay cả gió cũng rất thơm ngọt nha." Đoạn Thừa Phong nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu nói.

-"Hả? Rất thơm sao?" Bên cạnh A Mao bắt chước bộ dạng của Đoạn Thừa Phong, hít một hơi, dùng lỗ mũi ngửi một cái xung quanh, ah? Gió này không có mùi vị gì, thật là kỳ quái, thiếu gia tại lại nói là gió rất thơm ngọt, chẳng lẽ thiếu gia đã bệnh đến mất đi khứu giác? A Mao nhất thời kinh hoảng muốn đi vào trong khoang thuyền, hắn muốn đi gọi điện thoại cho phu nhân, đây mới thật sự là chuyện nghiêm trọng nha.

-"Hả? A Mao, ngươi mau qua đây xem một chút xem đó là cái gì?" Đoạn Thừa Phong nhìn phía xa xa một vật thể màu trắng đang lập lờ trên mặt nước, gọi giật A Mao đang sắp chạy vào trong khoang thuyền.

-"Dạ.... tới ngay." A Mao nghe Đoạn Thừa Phong gọi, lập tức xoay người đi về phía hắn, nhìn về phương hướng hắn chỉ, về chuyện bệnh thiếu gia trở nặng đợi sau khi trở về nhà thông báo cho phu nhân cũng được, dù thế nào đi nữa bọn hắn đã ra ngoài đã quá lâu, cũng nên nhanh trở về rồi.

-"Ah.... cái gì vậy? Hình như là người?" A Mao không thể tin nói, đích xác, chẳng lẽ có người chết đuối ở khúc sông này, vậy không phải sẽ có quỷ sao, nghĩ đến đây, trong lòng A Mao nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

-"Mau kêu người lái tàu hướng du thuyền qua đó nhìn một chút!" Đoạn Thừa Phong hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt quái dị lúc này của A Mao, nói với hắn.

-"Thiếu gia, nhưng. . . Nhưng đó là một người chết, chúng ta. . . " A Mao còn chưa nói hết liền bị ánh mắt sắc bén của Đoạn Thừa Phong quét một lượt, khiến hắn chỉ đành ngoan ngoãn làm theo phân phó của cậu chủ, thật ra thì hắn muốn nói là "chúng ta nên trở về đi thôi", bất đắc dĩ bị ánh mắt của thiếu gia quét tới, khiến lòng hắn run sợ. Trời mới biết, mặc dù thiếu gia thân mang bệnh nan y, nhưng là từ khi còn rất ít tuổi đã tự mình quản lý công ty của gia đình, trong công ty một đám nhân viên không có ai không sợ ánh mắt sắc bén kia. Rất nhanh, thuyền liền sáp lại gần vật thể màu trắng kia, Đoạn Thừa Phong vươn tay túm được vật thể màu trắng, không, phải nói là một người mặc quần áo màu trắng, hắn kéo người này lên thuyền.

-"Hộc . . Hộc. . ." Cho đến khi người đang trôi lập lờ trên sông kia được kéo an toàn lên thuyền rồi thì Đoạn Thừa Phong mới đứng ở bên cạnh thở hồng hộc, đầu mày đẹp hơi cau lại, thân thể của hắn thật kém, chỉ là làm một chút chuyện nhỏ thế nhưng khổ cực đến như vậy.

-"Thiếu gia, ngài không sao chứ?" Giọng A Mao gấp gáp hỏi, thân thể thiếu gia luôn luôn không tốt, sớm biết thế sẽ không để ý tới cái người trôi sông kia rồi.

-"Không có việc gì, ngươi xem một chút cậu ta thế nào, còn có hơi thở không?" Đoạn Thừa Phong nói với A Mao, nếu như không phải là hắn mệt chết đi, hắn liền mình tự mình đi qua nhìn một cái.

-"Nhưng. . . . . ." A Mao do dự nói, nếu như đây thật sự là người chết thì làm thế nào? Trong lòng hắn vô cùng sợ, nhưng lại ngại vì giọng nói cường ngạnh này của thiếu gia, hắn đành chầm chậm đi đến bên cạnh người mặc đồ trắng kia ngồi xổm xuống, sau đó nhắm mắt lại, đưa tay từ từ dò vào mũi của cậu ta.

-"Ah? Còn có hơi thở, thiếu gia, cậu ấy còn chưa có chết!" A Mao nhất thời mở mắt kích động nói, khi ánh mắt vô tình tiếp xúc với dung nhan của Vương Nguyên thì kêu lên một tiếng, sau đó gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.

"Hả? Sao thế?" Đoạn Thừa Phong nghe được tiếng kêu của A Mao, lập tức đi tới bên cạnh hắn hỏi.

-"Cậu ấy, cậu ấy . . ." A Mao đỏ mặt ấp úng nói, cậu ấy thật là đẹp!

-"Hả?" Đoạn Thừa Phong thấy A Mao ấp a ấp úng nói năng không rõ ràng, lập tức nhìn về phía Vương Nguyên đang nằm trên sàn tàu.

Trời ạ, cậu bé này thật là đẹp, mới vừa rồi chỉ lo kéo cậu ấy lên, không có nhìn kĩ, cậu ấy giống như một thiên sứ xinh đẹp đến mức khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc, một vài lọn tóc vương trên gương mặt trắng nõn tinh xảo của cậu, chính như thế lại khiến lòng người ta mềm lại, lông mi giống như hai cây bàn chải nhỏ vừa cong vừa dài, quần áo màu trắng ướt bết dính vào trên người cô, làm lộ ra vóc người linh lung hấp dẫn, tim của hắn đột nhiên thình thịch nhảy lên thật nhanh, đây là việc hai mươi mấy năm qua chưa từng xảy ra.

Khi hắn thấy mặt đỏ của A Mao thì Đoạn Thừa Phong nhất thời không vui ôm lấy Vương Nguyên đi vào trong khoang thuyền, hắn không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của cậu, trong tâm tư không muốn.

P/s: Toi mệt mỏi lắm rồi nha :< Cho mấy bả nữ phụ xào couple với mấy ông nam phụ có phải perfect không, đậu móa bà Quân nhé =]]

Còn về việc xào couple nhà mình, từ lúc bắt đầu đến thời điểm hiện tại, chỉ có mỗi đối phương là Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên chưa từng phủ nhận. Haizz, chính là vì như vậy mới làm cho bà mẹ già này càng thêm hi vọng mà =3=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro