Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 57: Ý định

Vương Nguyên chạy một đoạn đường thật dài mới phì phò thở dốc dừng lại, một tay cậu chống đầu gối, một tay vỗ vỗ ngực bởi vì vận động mà (trái tim) kịch liệt nhảy loạn, nhớ tới những lời bàn luận của các bạn học ở cổng trường lúc vừa rồi, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu. Ở bất kỳ chỗ nào, bề ngoài tuấn dật của Tuấn Khải, khí chất cao quý luôn là đối tượng khiến đông đảo phụ nữ theo đuổi, kể cả con trai nhìn cũng có thể bị bẻ cong, chỉ là thật may là Tuấn Khải không hoa tâm, nếu không cậu sẽ phải đau lòng rồi.

Vương Nguyên cảm thấy hơi thở ngày càng bình ổn, đứng lên đi về phía trước. Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mặt cậu, mà cậu cứ như vậy không để ý đi lên đụng vào một lồng ngực.

-"Ưmh. . . . . ." Bị đụng đau, Vương Nguyên không khỏi ưm một tiếng, dùng sức nháy mắt, ý đồ hãm lại nước mắt vì đau đớn mà đang trực trào ra ở hốc mắt. (Dii: Bà au miêu tả nhân vật như là chảy máu mỗi cái ngón tay cũng la làng vậy :))))

Cậu cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Vương Nguyên sau khi nói xong, lúc lâu sau cũng không có nghe được tiếng đáp lại của đối phương, vì vậy cậu vòng qua bóng dáng kia liền muốn rời đi, ai ngờ vừa đi được vài bước, cánh tay của cậu bị người kia kéo lại. Cậu ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn người đang lôi kéo cánh tay của mình, thấy nam sinh đứng ở trước mặt cậu lại là bạn cùng lớp Dịch Dương Thiên Tỉ, nhất thời mở miệng nói:

-"Ah, Dịch Dương Thiên Tỉ? Là bạn sao, vừa rồi thật ngại quá, mình không phải cố ý."Sau đó yên lặng chờ sự tha thứ của hắn.

Bất quá Dịch Dương Thiên Tỉ không nói gì, không khống chế được đưa tay phải ra dịu dàng xoa cái mũi nhỏ của cậu vì đụng vào lồng ngực cứng rắn của hắn mà trở nên đỏ bừng, ngay cả hắn cũng không biết ánh mắt của mình chứa đựng dịu dàng cùng cưng chiều.

-"Đau không?" Dịch Dương Thiên Tỉ dịu dàng hỏi.

Thật ra thì vừa rồi hắn đang ở phía xa liền nhìn thấy cậu mỉm cười chạy về phía trước, ánh mắt của hắn không tự chủ được đi theo cậu, là chuyện gì khiến cho cậu cười đến hạnh phúc như vậy? Hắn vô cùng muốn biết thế giới nội tâm của cậu, cho nên hắn mới không khống chế được bước chân chậm rãi tới gần cậu, không nghĩ tới sẽ vì thế mà gây tổn hại tới cậu. Khi đôi mắt y như hồ nước sâu thẳm mang theo sương mù của cậu ngước lên, thời điểm cậu dùng tay che đi đồng tử hồng hồng nhìn hắn xin lỗi, hắn thế nhưng cảm thấy có một góc nào đó trong lòng bị đụng đổ sụp một tiếng. Ánh mắt của hắn rất kỳ quái, giống như đang nhìn người yêu vậy, ánh mắt nhu tình có thể dìm chết người. Trong nháy mắt khi tay hắn đụng phải cái mũi của Vương Nguyên, cậu nhanh chóng lui về phía sau một bước, vẻ mặt của hắn thật là quỷ dị, khiến cho cậu rất bối rối, cho nên mới phải lùi về phía sau, hơn nữa ngoại trừ Vương Tuấn Khải ra cậu cũng không thích người khác đến gần cậu.

Tay Dịch Dương Thiên Tỉ lúng túng dừng ở giữa không trung, ánh mắt bởi vì động tác của cậu mà mờ đi, rất nhanh hắn dùng mỉm cười che giấu mất mát, giọng nói nhẹ nhàng:

-"Đi thôi, còn không đi sẽ bị trễ đó."

-"A, phải rồi." Vương Nguyên ảo não vỗ đầu một cái, bắt đầu đi về phía phòng học, Dịch Dương Thiên Tỉ mờ ám liếc nhìn vẻ đáng yêu của cậu, cười lắc lắc đầu, theo sát phía sau bước chân của cậu.

-"Tiểu Nguyên, ở đây." Thời điểm Vương Nguyên đi vào cửa phòng học Lưu Chí Hoành liền ngoắc gọi, Vương Nguyên cười đi tới bên người bọn Lưu Chí Hoành ngồi xuống, lúc nàyDịch Dương Thiên Tỉ từ bên ngoài phòng học đi vào, yên lặng ngồi ở phía sau sát cạnh bọn họ, mắt nhìn bọn Vương Nguyên bên kia nháy cũng không nháy một cái.

-"Tiểu Nguyên, đây là cơm hộp mẹ mình tự tay làm, mẹ bảo mình đưa cho bạn, làm phiền Vương tiên sinh giúp một tay, công ty nhà mình đã tạm thời bảo vệ được, còn nữa, mẹ mình hỏi ngày nào đó hai người rảnh rỗi, mẹ muốn mời hai người tới nhà mình ăn cơm, cảm tạ sự giúp đỡ của hai người." Lưu Chí Hoành từ hộc bàn lấy ra một cái túi đựng một cái hộp cơm rất đẹp mắt đẩy về phía Vương Nguyên.

-"Chúng ta là bạn bè mà, không cần khách khí nha..., hôm nào bọn mình sẽ đến nhà bạn chơi." Vương Nguyên nhận lấy hộp cơm nói.

-"Được, hoan nghênh!" Lưu Chí Hoành cười nói.

-"Ai, Tiểu Nguyên, nghe nói buổi sáng hôm nay vị hôn phu của bạn đưa bạn tới."Vương Nguyên vừa an vị, Đinh Trình Hâm lập tức hưng phấn hỏi.

-"Ah, sao các bạn lại biết?" Vương Nguyên lấy sách ra nghi ngờ nói.

-"Oh, hôm nay vừa đến lớp liền nghe thấy bầy hoa si kia đang thảo luận vị hôn phu của bạn có bao nhiều anh tuấn, bao nhiêu phô trương, nghĩ đến vẻ mặt bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị, mình liền cảm thấy rất buồn cười nha" Đinh Trình Hâm cười nói.

-"Đúng rồi, Tiểu Nguyên, Vương tiên sinh hôm nay sao lại nghĩ đến việc muốn đưa bạn đi học thế? Lần trước mình nhìn thấy ngài ấy có vẻ rất bận rộn." Lưu Chí Hoảnh hỏi.

-"Ai nha, dù là bận mấy cũng không thể không trông nom vị hôn thê đi! Ngài ấy sớm nên như thế, khiến những thứ mắt chó coi thường người thấp kia có thể sáng mắt ra, Tiểu Nguyên nhà chúng ta thế nhưng là phu nhân tương lai của tổng giám đốc "Tập đoàn KarRoy". Đinh Trình Hâm cố ý nói lớn tiếng.

Vương Nguyên thấy phần lớn ánh mắt của mọi người đều dổ dồn về phía cậu, nhất thời gương mặt xấu hổ đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu, hận không tìm được cái lỗ nẻ nào để mà chui vào, cậu vươn tay lôi kéo vạt áo của Đinh Trình Hâm, Trình Hâm mới lập tức ngừng lại.

Tiết học hôm nay là của chủ nhiệm lớp mới, cô ấy cũng giống như chủ nhiệm lớp trước đây, luôn là thích gọi học sinh đứng lên trả lời câu hỏi, nhất là thích nhất gây khó khăn cho Vương Nguyên, chỉ vì cậu không có quyền thế, cho nên thường trước khi đi học cậu đều xem trước giáo trình, nhưng mà bởi vì tối hôm qua Tuấn Khải đưa cậu đến cái chỗ kia, khiến cậu vừa về tới nhà liền bịt đầu ngủ một giấc, thật hỏng bét, không biết hôm nay chủ nhiệm lớp sẽ hỏi cái vấn đề gì, mày đẹp của Vương Nguyên cau lại.

-"Học trò Vương Nguyên, em tới trả lời một vài nội dung chính của bài học trước" (Kiểm tra bài cũ). Chủ nhiệm lớp vừa lên bục giảng lập tức mỉm cười nói với Vương Nguyên.

Ah, chỉ có vậy, cô ấy làm sao lại đưa ra câu hỏi đơn giản như vậy, câik không được phép suy nghĩ nhiều, lập tức tự tin trả lời câu hỏi của cô ấy. Đợi cậu trả lời xong vấn đề được hỏi, chủ nhiệm lớp khoa trương khua tay, cười khen ngợi:

-"Rất tốt, vô cùng chính xác, mời em ngồi xuống."Nhất thời Vương Nguyên cảm thấy khóe mắt trượt xuống mấy cái vạch đen, chủ nhiệm lớp cứ như vậy buông tha cho cậu, chuyện từ trước đến nay chưa từng có, rất không bình thường nha.

-"Ai, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, tại sao hai người các cậu đều không bình thường như vậy đây? Thiên Tỉ ngẩn người còn dễ hiểu một chút, nhưng hoa hoa công tử Hoàng Vũ Hàng cũng ngẩn người, đó chính là một chuyện lạ rồi, hôm nay lão sư càng thêm không bình thường!" Lưu Hạo Nhiên lầm bầm lầu bầu nói.

Nghe bạn tốt chế nhạo, lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ mới rời tầm mắt khỏi người Vương Nguyên, nhàn nhạt liếc Hoàng Vũ Hàng một cái, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, vừa lúc cũng là đang nhìn về phía bọn Vương Nguyên bên kia, không giống như là đang nhìn Tiểu Nguyên, huống chi ban đầu mình đã tỏ rõ lòng nói thích Vương Nguyên, làm anh em bản thân cậu ta càng sẽ không lộ ra tình cảm ái mộ đối với cậu ấy, nói như vậy chính là một trong hai người Lưu Chí Hoành và Đinh Trình Hâm đi,Dịch Dương Thiên Tỉ vui đùa suy đoán.

Không nghĩ tới cậu ấy mấy ngày trước còn nản lòng, nản chí, hôm nay lại đã cười đến vui vẻ như vậy, nhất thời, ngực Hoàng Vũ Hàng giống như lây tâm tình tốt của Lưu Chí Hoành cảm giác vô cùng vui vẻ, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên. Đã một buổi sáng rồi, hắn cứ như vậy cưng chìu nhìn cậu, trong lòng chứa đựng vui vẻ vô hạn, giống như nhìn thế nào đều thấy không đủ. Tiểu Hoành đã thật lâu không còn dùng ánh mắt đau thương hoặc là ái mộ nhìn Thiên Tỉ rồi, có phải là lòng của cậu ấy đã hoàn toàn quên Thiên Tỉ rồi hay không? Nghĩ tới khả năng này, hắn đã cảm thấy mừng rỡ, ngay cả bản thân hắn cũng không biết vì sao lại có loại cảm giác vi diệu này, hắn chỉ biết mỗi buổi tối đều sẽ nằm mơ thấy cậu cười gọi tên của hắn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn thích vụng trộm gọi cậu là Tiểu Hoành , giống như cái tên này chỉ thuộc về đặc quyền của hắn vậy.

Dii: Hôm nay rảnh rỗi ngồi tán phét với mọi người chút đây =))) Chẳng là tối qua vào đọc comment thấy mọi người đều ủng hộ viết tiếp truyện nên lết cái thân già đi edit cho mọi người đọc đây QAQ. Với lại đi được một nửa chặng đường rồi, mình cũng không nỡ drop truyện, mặc dù truyện này đối với mình chẳng khác gì một cái nồi máu chó, như mấy bộ phim Ấn Độ :))) Hơn 50 chap rồi chứ ít gì, mà truyện còn chưa ra đâu vào với đâu cả, tình tiết phẳng lặng như dòng sông :))) Rồi bỏ đi, còn thông báo với mọi người một truyện nữa, trước khi edit lại mình chửa có đọc bộ này, nên có khi bé Hoành không về tay anh Thiên được nhé, đối với những ai yêu thích cp này thì gửi 715 lời xin lỗi nhé _....._ Đọc truyện đê và ngủ ngon nhé ^^
_________________
65 LIKE&COMMENT TA RA CHAP MỚI <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro