PHẦN 19 - CHỈ LÀ THOẢ MÃN
Nghe thấy tiếng sột soạt bên vành tai, Kiến Nhu vội quay đầu, mỉm cười hài lòng đón nhận bóng hình yêu mến.
"Em đến thật, tốt rồi"
"Kem của em đâu?"
Nguyên bình thản ngồi xuống lớp cỏ xanh mượt, bàn tay nhỏ vươn đến, liền được đáp trả bằng cây kem ốc quế ngon lành vị đắng của chocolate.
"Em đang học tiết thể dục à? Trốn ra đây không sao chứ?"
Kiến Nhu ngắm nhìn cậu vui vẻ đón nhận, cả ánh mắt đều tràn ngập tình ý. Kéo lấy cây kem trở về, dành phần giúp cậu lột sạch lớp vỏ bọc.
"Đương nhiên là có, nhưng vì tôn trọng anh em mới đến"
"Thật không? Thằng bé ngốc, em cũng biết nói dối sao?"
Xoa lấy mái đầu mỏng mịn như một thói quen yêu thích, cảm giác từng đốt ngón tay luồn vào chúng thực sự khiến anh dễ chịu và yên bình.
Anh thực sự thích như thế, thích tất cả thuộc về đàn em nhỏ nhắn đáng yêu này.
"Đừng xoa đầu em mà, cao không nổi đâu"
Bĩu môi vẻ bất mãn, thành ra đã hoàn toàn khiến trái tim Kiến Nhu đập loạn nhịp.
"Vương Nguyên..."
"Hm?"
Thanh âm dịu dàng, ánh mắt anh chìm đắm hình ảnh cậu bé mắt to tròn long lanh đang mãi tập trung ăn kem, điều đó thật dễ thương và anh không thể kìm hãm tấm lòng luôn ngập tràn trong sự nhớ nhung của mình thêm nữa.
"Anh muốn bảo vệ em"
Tiếng gió đu đưa thổi nhẹ tán cây trên cành cao, Nguyên mở to mắt vội liếm mép khi đón nhận lời tuyên bố hùng hổ từ người đàn anh nổi tiếng cùng chiều cao vượt quá mét tám.
"Anh muốn dành cho em những điều tốt nhất, muốn ở cạnh em, muốn mỗi ngày đều có thể xoa đầu em"
Kiến Nhu bất chợt vòng tay kéo chặt cậu vào lòng, cây kem cũng vì thế mà đột ngột rơi xuống, hoàn toàn thụ động trong tình thế kỳ lạ ám muội.
"A-anh..."
"Em không cần phải trả lời ngay, anh muốn em phải suy nghĩ thật kỹ, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ vừa qua. Anh thật sự, yêu em rất nhiều, Vương Nguyên"
Ánh mắt mãnh liệt dường như toát lên vẻ chân thành đầy mong đợi, Kiến Nhu nắm chặt bả vai cậu, ngắm nhìn vẻ ngơ ngác đến thuộc lòng, sau đó bù đắp một cây kem vị khác trước khi chính thức rời khỏi.
Nguyên như người mất hồn cùng cây kem ngon lành trong lòng bàn tay, tình thế diễn ra quá nhanh khiến cậu không kịp tiếp nhận.
Ai đó làm ơn lên tiếng giải thích cho cậu được không? Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế? Hết nam thần biến thái đến đàn anh Kiến Nhu mà cậu từng tôn trọng, bọn họ đang trở thành cái loại người gì vậy?
-------------------
"Cái gì! Đó rõ ràng là tỏ tình đó đồ ngốc!"
Nguyên vội vã cố ngăn chặn tiếng thét lớn từ tên bạn thân đang nổi điên sau khi nghe tường thuật.
"Rồi sau đó? Cậu sẽ đồng ý đúng chưa? Anh ta giàu và đẹp trai! Có thể mua bất cứ món ăn nào cậu thích!"
"Lưu Chí Hoành!"
Hoành thở dốc sau từng ấy tức giận, ừ thì có chút vô lý khi đột nhiên la hét trước mặt Nguyên như thế. Nhưng mà nhìn và xem xét tình hình đi, mấy tuần qua chẳng phải hai người đều ở bên cạnh nhau sao? Còn hẹn hò đi đây đó, xa nhau một phút liền nhắn tin qua lại, Nguyên chắc chắn sẽ đồng ý trở thành người yêu bé nhỏ của anh ta thôi!
"Cậu mới là tên đần! Tớ chỉ thích con gái thôi!"
"Hả?"
"Hả cái gì, tớ nói với cậu nhiều lần rồi, tớ thích con gái!"
"..."
"Này nhé, con gái nhỏ nhắn và dễ thương cực, tính tình hiền dịu lại hay làm nũng. Còn con trai thì to oành và khó ưa, làm sao tớ có thể thích được? Đó chẳng phải là lẽ tự nhiên thôi sao?"
"À...Nguyên..."
"Còn nữa, đường đường là một thằng con trai cao ráo và nổi tiếng như tớ, cậu nghĩ tớ sẽ ngu ngốc đâm đầu vào đàn ông à? Không bao giờ!"
Nhìn thấy Hoành chỉ lặng lẽ vuốt mặt cúi đầu, bên vành tai vang đến từng bước chân đều đặn, Nguyên khẽ nuốt ực, cảm thấy bất an.
"Không làm phiền hai người chứ..."
Chất giọng khàn đặc phía sau lưng hệt như tàn nhẫn đâm xuyên thấu tim can cậu, chẳng những không dám quay đầu, một câu hồi đáp cũng không thể hé mở.
La hét trên hành lang chắc không phải là một việc sai trái đâu nhỉ? Chỉ là Nguyên vừa thức tỉnh bản thân đang ở cái xó xỉnh nào thôi.
"À Vương Tuấn Khải! Anh đang đến phòng giáo viên đúng không? Vậy hay quá đem tên này đi cùng giúp tôi, tôi đột nhiên nhớ ra có chuyện phải làm!"
"N-này!"
Hoành nhanh chóng đùn đẩy trách nhiệm rồi biến mất khỏi cái tình huống đang rơi vào vòng xoáy kỳ lạ, mặc cho tiếng hét níu giữ cầu cứu từ bạn nối khố.
Khoảng lặng khó chịu tồn tại một phút mà tưởng chừng như hàng ngàn thế kỷ, Nguyên chết điếng tại chỗ, không dám đả động hay nhúc nhích, vì cảm giác mang lại giống như ngoại tình mà bị bắt gặp vậy.
"..."
"..."
"...Đi thôi"
"Đ-được!"
Nam thần Khải bước lên trước, Nguyên mới dám thở hắt một hơi rồi lẽo đẽo theo sau.
Nhưng tại sao cậu phải tỏ ra sợ sệt như vậy? Cậu đã làm sai chuyện gì sao? Không có mà, những gì cậu lớn tiếng phát ngôn khi nãy hoàn toàn là sự thật và có cơ sở. Thế quái nào phải hoảng loạn khi phát hiện nam thần ở phía sau nghe thấy tất cả chứ?
Ừ thì hai người đã làm cái chuyện trái lẽ thường, nhưng như vậy cũng không thể buộc cậu biến thành người của hắn mà? Vì cậu thích con gái, cậu thực sự chỉ có cảm giác với con gái thôi!
Đúng là kỳ lạ, mặc nhiên vẫn có chút run rẩy khi ngắm nhìn tấm lưng đơn độc từ nam thần.
-----------------------
"Ừm...t-tại sao chúng ta lại làm chuyện đó..."
Suốt đoạn đường dài đến văn phòng, cả hai chỉ im lặng bước đi. Chỉ đến khi cậu không thể chịu nổi khoảng cách xa vời và tù túng đành lên tiếng hỏi han tình hình.
Khải ngừng bước, lặng lẽ vài giây trước khi quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dường như thoáng chút lạnh lẽo.
"Cậu có thể quên nó đi, đó chỉ là một loại bản năng khi ham muốn dục vọng"
Câu từ thực tế và tàn nhẫn, đột ngột dáy lên tim cậu một tia âm ỉ, dù cho cậu là người đã đánh tiếng trước muốn làm rõ mọi chuyện.
"...A-anh là cái gì? Sao lại có ham muốn với tôi?"
Chút bực tức len lỏi, Nguyên nghiêm mặt, hắng giọng. Vẫn biết rằng hắn là loại người vô cảm và lạnh lùng, nhưng cũng đừng đối xử như thể cậu là cái gai chướng mắt như vậy.
"Không quan trọng, Nguyên...đó chỉ là thoả mãn"
Giương đôi mắt nâu sẩm đầy ác cảm hướng về phía cậu, cảm xúc hoàn toàn bay biến, hệt như gã tồi đã thoả mãn dục vọng liền phũi bỏ trách nhiệm nên có.
Hắn toan quay lưng sau lời nói tàn độc, đột ngột bị giọng hét thất thanh từ cậu níu lại lần nữa.
"Anh đã thoả mãn đâu!"
Giật thót xoay về, nét mặt căng thẳng cùng hơi thở dồn dập khi quyết định phản bác sự thật nơi cậu khiến hắn có chút do dự, tuyệt nhiên vẫn duy trì vẻ lãnh cảm cay ghét.
"Ý-ý tôi là...tôi nhớ...chỉ có tôi là th-thoả m...còn anh..."
Lấp bấp và ngập ngừng, thanh âm dần thu nhỏ đến mức chẳng thể nghe lọt tai, mặc nhiên càng nghĩ đến càng khiến cậu đỏ mặt cúi thấp đầu.
Từ lúc nào ở bên cạnh hắn đều tồn tại nhiều khoảng lặng đáng sợ đến thế mà trước giờ cậu không hề nhận ra? Và tại sao cậu lại đang bối rối và lúng túng đến mức chẳng dám ngước nhìn hắn đáp trả?
Hắn không nói không rằng, đột ngột tiến gần đến cậu, ép sát vào thành tường, tay chống ngang khoá chặt cậu trong vòng vây.
"Vậy cậu muốn thế nào? Đến lượt tôi thoả mãn? Hay cậu sẽ trả thù chuyện đó với tôi? Nguyên?"
"K-khoan đã! Anh nói chuyện không cần dính sát vậy chứ!"
Nguyên sợ hãi trước giọng điệu mỉa mai lạnh lùng phía hắn, cảm nhận hơi ấm phả đều gần kề khiến tim cậu nhảy loạn và bắt đầu mất kiểm soát, hơn nữa còn gợi nhớ đến khoảnh khắc ám ảnh đêm hôm đó.
"Tôi quên là cậu chỉ thích con gái, tôi sẽ không chạm vào cậu, đừng lo"
Bất giác khoé môi hắn mỉm cười, ra vẻ hào phóng đưa hai tay lên cao.
Đó chắc chắn là nụ cười cực kỳ khó ưa nhất từ trước đến giờ mà Nguyên không cách nào chấp nhận.
"Cậu cũng đừng đến tìm tôi, tôi không chắc mình sẽ kiềm chế được nếu ở riêng với cậu"
Hắn lạnh nhạt quay lưng bước đi, cái liếc mắt tràn ngập cô độc hệt như lần cuối cùng hắn còn đủ kiên nhẫn trò chuyện với cậu vậy.
Bóng lưng ấy rời khỏi tầm mắt, dịch vị chua đắng nhanh chóng bủa vây lấy tâm can, Nguyên cảm thấy đau nhói vô thức đặt tay lên ngực trái thở gấp.
Cảm giác như không thể chạm tay, xa vời và khó nắm bắt vô cùng.
Nhưng tại sao lại khó chịu như vậy? Chẳng phải hắn vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng như thường thức thôi sao?
Hay thật ra vì cậu không thể giúp hắn thoả mãn nên mới gây ra loạt hiểu lầm to lớn như thế? Vậy hắn đang giận cậu?
Cậu thực sự ghét bản thân phải lâm vào tình trạng khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro