PHẦN 17 - ĐÊM KHÓ QUÊN
"Nguyên..."
"..Hm..."
Cảm nhận mép giường bên cạnh bị đè nặng, Nguyên xoay người, dùng lưng nói chuyện. Cơn say cùng với sự mệt mỏi đang nhấn chìm cậu vào giấc ngủ sâu hơn.
"..."
Làn da lạnh lẽo từ ai đó đột nhiên áp sát phía lưng cậu, va chạm giữa lớp áo thun mỏng, nghe như tiếng trái tim đang đập mạnh bên vành tai.
"Buồn ngủ mà..."
Nguyên nheo mày, để khuôn mặt lún sâu vào chiếc gối to lớn, vươn tay kéo chăn che khuất gò má ửng hồng.
Đột nhiên vành tai nhạy cảm hệt như bị mút bởi một vật thể gì đó, lập tức truyền đến nhận thức những cơn rùng mình kỳ lạ.
Hơi thở ấm nóng liên tục phả đều, cơn buồn ngủ vẫn mặc nhiên điều tiết, nhưng cảm giác lạ lẫm mang lại tại sao đặc biệt sảng khoái đến thế? Nguyên đang nằm mơ sao?
"..Ưm...nhột quá..."
Nguyên mỉm cười dễ chịu, cố đẩy bờ ngực đang dính sát vào mình, đôi mắt to chẳng buồn hé mở, cũng vì thế mà thuận tiện đưa khuôn mặt xinh đẹp đối diện với trần nhà.
Bàn tay luồn qua lớp chăn dày ôm lấy eo cậu, đầu não mơ hồ cảm nhận thân ảnh nặng trĩu lần nữa đè ép trên người.
Đôi môi cong chậm rãi bị chạm phải, lấn lướt.
Đột nhiên phía trên đưa thứ gì đó ấm nóng tách rời miệng cậu, rồi sâu hơn, nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi cậu mơn trớn.
Trong cơn mê lười biếng không màng phản kháng mặc cho vòm họng bị xâm chiếm mãnh liệt, vô thức vì không khí bị cướp lấy mà phát ra những âm sắc rên rỉ càng kích thích mạnh mẽ người chủ động.
Chỉ đến khi bàn tay mang hơi lạnh ấy lướt lên ngực cậu, xoa nắn nơi ửng đỏ. Tay còn lại nâng cằm cậu nương theo đầu lưỡi đang đắm chìm trong đê mê.
"..A...ngừng..."
Thanh âm hốt hoảng khi chạm phải nơi nhạy cảm trên cơ thể, Nguyên hé mở mi mắt, khuôn mặt hoàn hảo nam tính hiện hữu gần kề.
Khải đang ngắm nhìn cậu với cặp mắt nâu sẩm đầy si mê.
"Bỏ tay ra..."
Nguyên trở nên bất lực khi ngón tay hắn vẫn không buông bỏ, nhạy cảm đến mức khi bất chợt chạm phải cũng có thể khiến cậu yếu đuối và sức lực phản kháng đều bốc hơi.
Hắn không những không nghe mà còn lấn tới hôn lấy hõm cổ cậu, đến xương đòn, trải dài khắp nơi, từng cái hôn va chạm phía hắn đều khiến cậu giật nảy và không khỏi rùng mình.
"..A...anh"
Những cảm xúc kích thích vượt xa tầm với, chiếc áo thun dài bị hắn kéo ngược, cả cơ thể trần trụi phơi bày trước mặt hắn.
Bờ môi lần nữa bị hắn chiếm lấy rồi mút chặt, như thể đang hào phóng thưởng thức một miếng thịt ngon lành, hoặc chỉ là đang cố ngăn cản những lời nói phản kháng vô nghĩa từ cậu.
Nhưng cảm giác mang lại quả thật rất kỳ lạ, cậu muốn đẩy hắn ra nhưng tiềm thức điên rồ kìm hãm không cho phép.
Những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán, dù cho cả hai ngự trị nơi phòng lạnh với nhiệt độ thấp nhất, mặc nhiên hơi thở trở nên dồn dập, nóng bức đến mức có thể tự tay lột sạch quần áo trên cơ thể.
"A...hah..Vương Tuấn Khải..."
Nguyên khó khăn gọi tên hắn, lại không biết rằng việc này còn kích thích hơn hẳn việc cậu có đáp trả lại những hành động mãnh liệt phía hắn hay không.
Đầu não nơi hắn lúc này chỉ ngập tràn hình ảnh về gương mặt đỏ bừng của cậu cùng làn hơi thở gấp gáp ve vãn bên vành tai.
Hắn muốn nữa, muốn nhiều hơn thế.
Trượt nhẹ chiếc lưỡi chạy dọc xuống ngực, chỉ vừa cắn hờ mà thân người cậu đã run rẩy cả lên, thậm chí vô thức vươn tay nắm lấy tóc hắn.
"Khoan...sao anh lại làm vậy...hả.."
Hắn đột ngột ngừng lại mọi hành động, ngước mắt nhìn vẻ mặt nóng bừng vì những phản ứng lạ lẫm chưa từng trải qua.
"...Đây là sớm muộn nếu em cứ tìm đến nhà anh vào buổi tối...và cư xử thoải mái như vậy"
"Không...được..không chịu nổi..."
Đôi mắt ướt nước khẽ khàng nhìn xuống, mơ hồ sức lực chẳng đủ để ngăn chặn một mối quan hệ đơn giản trở nên rối rắm thực sự, thành ra cái dáng vẻ cam chịu của hiện tại lại càng tăng nhanh sự thu hút tuyệt đối, hệt như chỉ có thể nằm yên mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
"Đừng lo, Vương Nguyên..."
Hắn dịu dàng thì thầm bên tai cậu, trong khi bàn tay lớn mang theo sự lạnh lẽo chạm lấy hạ thân đang nóng bừng phía cậu rồi mạnh mẽ nắm chặt.
Nguyên giật nảy hét lớn một tiếng run rẩy, mi mắt vẫn ngang nhiên bị chi phối bởi cơn buồn ngủ nhưng cảm giác nóng ran khắp người chạy đều lan đến tận sống lưng.
Một cơ thể vô cùng nhạy cảm khi chạm phải mặc nhiên đã khiến thằng bé cương cứng trong lòng bàn tay hắn, đôi môi ẩm ướt liên tục vờn vã vành tai rồi đảo quanh gò má, như thể nâng đỡ dịu dàng nương theo sự chuyển động thuần phục phía dưới.
"..A...không...anh ngừng...lại.."
Cơ thể thực sự bị thiêu đốt bởi hàng loạt tác động đến từ giác quan cảm xúc, cậu vô thức bấu lấy tấm lưng hắn khi mọi thứ trở nên mờ mịt và khoái cảm kỳ lạ không ngừng bủa vây lấy thân thể.
"Anh luôn tự hỏi tại sao cơ thể em lại ngọt như vậy..."
Đôi mi nặng trĩu nhắm chặt rồi hờ hững hé mở, những xúc cảm mãnh liệt điều tiết khiến cậu không thể ngừng kêu lên từng ấy âm sắc đặc sệt khiêu khích.
Bàn tay hắn mỗi lúc một nhanh hơn, cho đến khi dòng chảy nóng nảy trong người bứt phá sự kiểm soát rồi bắn phụt.
Cậu mệt mỏi thở hổn hển, buông lỏng ngắm nhìn khuôn mặt hoàn hảo nam tính từ người phía trên dường như vừa mỉm cười thoáng qua, đột nhiên lại cảm thấy đặc biệt quyến rũ hơn thường thức.
Sau đó thì, cậu không có sau đó, khi đã hoàn toàn thoả mãn cơ thể nóng bức cùng những cơn rùng mình khác lạ mang đến dư âm của sự thoải mái thì cậu liền nhắm mắt ngủ mặc kệ việc đời. Nói trắng ra là dù lúc này thế giới có sụp đổ hay người ngoài hành tinh tấn công cũng chẳng thể khiến cậu thức tỉnh khỏi cơn mê man.
Còn sau đó của hắn, thật không muốn bàn đến vì có chút tàn nhẫn.
Tại sao có loại người thưởng thức khoái cảm cá nhân xong liền quên đi người ở lại? Tại sao thoả mãn bản thân rồi thì liền chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành mặc cho hắn đang ngập trong sự bứt rứt khó tả?
Từng thớ thịt phía hắn căng tràn đến mức đầu óc cũng trở nên mụ mẫm, bất lực ngắm nhìn cơ thể trần trụi từ Nguyên, không còn suy nghĩ được nhiều, đành thầm lặng mang vác khoảnh khắc dâng trào khi nãy vuốt mặt đi vào phòng tắm, cùng những hình ảnh tua ngược trở lại khuôn mặt đỏ bừng rên rỉ đầy dục vọng.
Quả là một đêm tàn nhẫn và khó quên đối với Khải, còn người bên cạnh vẫn vô tư thở đều ngon giấc như thể chẳng làm nên lỗi lầm gì.
Giờ thì hiểu ra Nguyên thiên tài lợi hại thế nào chưa?
--------------------
"Wow, thật sảng khoái!"
Nguyên vươn tay căng cơ, một bữa sáng kỳ lạ khi thức giấc mà không cảm thấy bực tức, hoặc là lười biếng đến mức không mở mắt nổi.
Cậu vô thức tự hỏi, rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra những gì?
Có lẽ nào vì bên dưới trống trải nên giấc ngủ vô cùng thoải mái? Hay là...
"Nam thần kinh?"
Nguyên đảo mắt sang bên cạnh, phát hiện khuôn mặt đẹp đẽ bình yên vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Không phải cậu đang giận hắn sao? Mà sao cậu lại ở nhà hắn? Nằm chung giường? Ngủ chung đêm? Rồi thì?
Nhưng mà mặc kệ đi, cậu bất chợt phát giác ra một điều tuyệt vời hơn hẳn. Hôm nay là chủ nhật, đồng nghĩa với việc cậu có thể nằm xuống và tiếp tục cơn say sảng khoái.
Nguyên mỉm cười vui vẻ với những điều hài lòng đơn giản, nhanh chóng gối đầu lên cánh tay hắn, sẵn tiện ôm chặt rồi kéo chăn sưởi ấm cho cả hai.
Chính là ngủ trước đã, cái gì thì cũng để sau hẳn nhớ.
ĐỂ LẠI CMT TRƯỚC KHI RỜI KHỎI NHÉ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro