CHƯƠNG 8: NHỊP ĐẬP TRÁI TIM
"Nhà anh buôn bán thùng giấy à?"
Vương Nguyên đảo mắt quan sát khuôn khổ căn phòng lớn đang hiện diện cùng đoạn hành lang kéo dài chỉ độc mỗi phòng bếp và ba căn phòng khác đóng im ỉm, vô số thùng giấy đặt lung tung không xác định trải đều khắp nơi, còn những vật dụng thường thức của một ngôi nhà nên có thì lại chẳng thấy đâu, thực sự khiến cậu cảm thấy tò mò.
"Tôi mới chuyển đến đây hai tháng, không đủ thời gian dọn dẹp"
Hắn khó chịu ngắm nhìn những nốt đỏ ngứa ngáy đang ngự trị trên cánh tay, cùng với thân nhiệt nóng bừng khiến đầu óc dần trở nên mờ mịt.
"Sao? Hai tháng đủ dài để anh hoàn thành căn nhà này đấy, nghe không hợp lý chút nào"
Cậu còn chưa nói đến, cái quái gì đã xảy ra khi căn phòng lớn nhất trong nhà chỉ hiện hữu mỗi chiếc nệm dày đặt trên khung giường dẹp bằng gỗ cao cấp? Hệt như mấy bộ phim Hàn Quốc lãng mạn mà cậu từng ao ước sở hữu một cái tương tự vậy, chắc chắn nằm ngủ trên ấy sẽ luôn có những giấc mơ thật đẹp.
"Chỉ toàn quần áo"
Hắn đột nhiên vừa nói vừa cởi phăng chiếc áo thun trắng bên ngoài quẳng sang một góc, hành động kỳ quặc đó khiến cậu giật nảy theo phản xạ dùng tay bịt mắt lại.
Nhưng mà ngại cái gì chứ? Chẳng phải hai người đều là con trai sao?
"Giúp tôi lấy áo ở thùng kia, khó chịu quá"
Cái dáng vẻ nhờ vả bình thản đến mức khiến người khác cảm tưởng bản thân mới chính là người đang có hành động kỳ lạ, cậu bất chợt ngẫm lại, không còn che khuất tầm nhìn nữa, nhanh chóng nghe theo lời hắn tìm kiếm cái áo nào đó nằm trong cái thùng nào đó ở vô số các thùng đặt trong phòng.
"Sao anh nổi mẫn đỏ nhiều thế này? Có cần đến bác sĩ không?"
Vương Nguyên tiến gần về phía hắn, được dịp nhìn rõ cả cơ thể chuẩn mực ấy toàn bộ đều ửng đỏ đến khó coi, cậu chắc chắn rằng hắn đang cực kỳ ngứa ngáy.
"Bác sĩ bảo chỉ cần thoa thuốc và nghỉ ngơi"
"Anh đã thoa chưa?"
Khi hắn toan khoác vội áo thì đột ngột dừng lại, ánh mắt nâu sẫm ngước nhìn vẻ mặt còn đang ngây ngốc hỏi thăm tình hình.
"Tôi không thể thoa sau lưng, cậu giúp tôi đi"
Hắn thản nhiên với tay đến chiếc tủ nhỏ đặt cạnh đầu giường cùng mang một sắc trắng trùng lặp, đưa đến trước mặt cậu một chai thuốc dạng đặc dùng để xoa lên những vết thương gây ngứa.
À mà, tên nam thần vô cảm này, dường như phát cuồng vì màu trắng thì phải, cái màu vô cùng dễ vấy bẩn ấy, đi đến đâu đều bắt gặp cả.
Nhưng cái việc đáng quan tâm lúc này chẳng phải là câu mệnh lệnh đáng xấu hổ từ hắn hay sao? Làm sao có thể bình thản đến mức trơ trẽn trực tiếp yêu cầu cậu dùng chính tay mình thoa thuốc trên cơ thể hắn chứ?
Là dùng tay không trực tiếp xoa đều lên lớp da mẫn cảm của hắn đấy? Chỉ vừa mường tưởng nên cảnh tượng đó cũng khiến cậu cảm thấy khó xử vô cùng, huống chi còn cố điều chỉnh vẻ ngoài giống như mọi chuyện vẫn ổn thỏa.
"C-cái này...không có gì là miễn phí, anh biết chứ?"
Lời nói phát ra đôi phần ngập ngừng càng khiến tình thế chìm nghỉm trong sự lắng đọng, cảm giác bản thân dường như đang mất kiểm soát đến mức câu từ nghe qua đều lộn xộn.
Hắn đưa ánh mắt chẳng vướng bận chút cảm xúc cá nhân nhìn cậu rồi gật nhẹ đầu, hoàn toàn đối ngược với tâm can nhảy loạn trong tâm não phía cậu.
Đúng thật là, Vương Nguyên sẽ bùng nổ nếu cứ tiếp tục đón nhận cái thái độ thản nhiên đầy chướng mắt ấy, lẽ ra cậu đã không nên đồng ý, ai bảo tính cách cậu lại luôn tốt bụng đến thế làm gì?
Lặng yên trong vài giây ngắn ngủi trước khi nhẹ nhàng đặt chân lên chiếc giường lớn mà bản thân ưa thích, chậm rãi ngồi xuống phía sau hắn.
Lúc này cậu mới đủ cơ hội diện kiến tấm lưng trần cứng cáp đặc biệt của nam thần mà mọi người ngưỡng mộ, nhưng mà, còn tưởng rằng cơ thể hắn chắc chắn phải là sáu múi, thật thất vọng quá, cũng chỉ như người bình thường mà thôi.
Phát hiện khóe môi mình đang mím cong cười cợt mỉa mai, cậu lắc lắc mái đầu rối bù trấn tỉnh rồi lần nữa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý lâm trận.
Hai tay hắn chống ra sau thoải mái giúp cậu dễ dàng cho việc xoa thuốc hơn, tên mặt lạnh đáng ghét này đúng là không hề biết đến ý nghĩa của từ ngại ngùng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Nguyên mới biết đến cái gì gọi là điện giật thông qua kẽ tay, sự va chạm da thịt khi bất chợt dùng thuốc đập mạnh vào lưng hắn đùa giỡn ngược lại càng khiến vành tai cậu trở nên ửng hồng kỳ lạ, cảm giác hệt như một luồng điện vừa đủ tê liệt lưu lạc sang các dây thần kinh rót đậm vào tim gây nên cơn choáng váng nhất thời.
Cậu cúi thấp đầu, không còn đủ can đảm thẳng thắn nhìn vào hàng vạn vệt đỏ ngự trị trên da hắn nữa, chỉ tùy tiện xoa hết chỗ này đến chỗ kia một cách nhanh chóng.
"Nguyên, chậm lại, cậu khiến tôi ngứa ngáy"
Cảm nhận thân thể hắn khẽ khàng lay động khi bàn tay nhỏ bất chợt xoa dọc nơi sống lưng, hòa lẫn cùng câu nói lạ lẫm ẩn chứa nhiều phần mơ hồ lại không khiến cậu muốn làm sáng tỏ chút nào.
Mà khoan đã, hắn vừa gọi thẳng tên cậu sao? Đây thật sự là lần đầu tiên hắn gọi cậu bằng tên!
Vì Chúa, tại sao phải kèm chung với cái loại câu đầy khó nghe như vậy?
Vội ngước đầu mong mỏi tìm kiếm sự công bằng cho cái tên đẹp đẽ của mình khi bị gọi thành một cách hời hợt, chợt nhận ra vành tai đối phương từ góc độ phía sau của cậu nhìn đến đã sớm ửng đỏ.
A, còn đây là gáy của nam thần, mặc nhiên vẫn tràn đầy sức quyến rũ.
"Tôi thoa xong rồi!"
Vương Nguyên đứng bật dậy trên giường khi gò má bắt đầu biến chuyển bởi suy nghĩ lệch lạc vô phép tắc, lắng nghe phía ngực trái từ lúc ban đầu tiếp cận hắn cho đến hiện tại đều đập loạn xạ đến mức khiến cậu khó thở hơn là nỗi lòng nôn nao muốn tìm hiểu sâu về xúc cảm thần bí của nam thần.
Cậu nghĩ cậu sắp phát điên, thật đấy.
"Xong rồi, xong rồi..."
Cậu lầm bầm trong vòm miệng, nhanh nhẹn bước chân rời khỏi mặt giường, nhưng lần nữa bị giọng nói bình thản nơi hắn đánh gục và chết điếng tại chỗ.
"Còn phía trước"
"Tôi có nghe lầm không? Anh thực sự bị bất lực à?"
Khuôn miệng trở nên cứng nhắc hệt như đang ra sức đối chọi với sự mất bình tĩnh trong tâm não, hay nói đúng hơn, cậu chính là đang kìm hãm cơn giận vô cớ có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
"Chỉ là sẵn tiện thôi"
Nét mặt nhợt nhạt cùng tóc mái lòa xòa trước trán khác hẳn hình tượng hoàn chỉnh mỗi ngày đều gặp gỡ, vẻ ngoài phong trần của hiện tại thực sự còn dễ dàng giết chết động lực từ người khác hơn cả việc luôn chuẩn bị kỹ càng.
Lạ thật, ánh mắt hắn, trông chân thành biết bao.
"Sau này anh cái gì cũng phải nghe theo tôi"
Vương Nguyên hậm hực bước đến giữa khoảng trống trước mặt hắn rồi ngồi phịch xuống, hệt như khoảnh khắc ngày hôm ấy lọt thỏm trong lòng hắn vậy, nhưng bây giờ là mặt đối mặt, còn phải tự tay xoa thuốc trên người hắn...
"Được"
Một nụ cười ngọt ngào đáng lý phải được thể hiện vào lúc này khi thuận theo ai đó, nhưng nam thần vẫn là nam thần, cái dáng vẻ không cảm xúc lặng lẽ dõi mắt quan sát bàn tay nhỏ nơi cậu đang từ tốn thoa từng lớp thuốc mỏng trên da thịt.
Chỉ là vô tình nghĩ đến, cái lý do dị ứng có lẽ một phần là tại cậu đã ép buộc hắn cắn lấy một miếng bánh ngon lành khi đó, nhưng cả hương vị việt quất hấp dẫn bao người mà hắn cũng bị dị ứng cho được, liệu có phải là người ngoài hành tinh lạc xuống trái đất không?
Khoan đã, thật không đúng lúc, xoa đến ngực trái rồi, ngay tim.
Bỗng chốc một ma lực kỳ lạ trấn áp, lòng bàn tay ấm áp đột ngột dừng hẳn.
Thình thịch, thình thịch, cảm nhận rõ rệt qua từng hành động áp sát, trái tim hắn dường như đập mạnh hơn thường thức rất nhiều, là rất nhiều đến mức cả cậu cũng có thể khẳng định.
"Tại sao tim anh lại đập nhanh như vậy?"
"Động chạm trên cơ thể đương nhiên sẽ dao động"
Lại nữa, vô cùng khó ưa, nét mặt tự cao không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào khi phát ra từng ấy ý nghĩa của câu nói mang tính khiêu khích, hắn làm sao có thể luôn giữ bình tĩnh trong mọi loại tình huống thế kia? Kể cả hiện tại đang tràn lấp bởi mớ ngượng ngùng nhường này?
"Này! Anh tuyệt đối, tuyệt đối không được rung động trước tôi, có nghe không?"
Nguyên thông thái vươn ngón tay dài cấm đoán, hoàn hảo phá vỡ bầu không khí xấu hổ lấn át mỗi nhịp xoa dịu trên lớp da thịt nóng bừng như thiêu đốt.
Rồi thì cậu thông minh hay là thực sự ngốc nghếch đến mức tự cho mình cái quyền hạn tự mãn, tin tưởng hoàn toàn vào sức quyến rũ của bản thân đã đánh đổ nam thần?
Bất giác cảm nhận mái đầu mỏng nơi mình bị xoa mạnh đến rối tung, vài lọn tóc lộn xộn chạm vào mi mắt khiến cậu khó chịu nhắm tịt, đến khi hé mở, ánh nhìn hơi nhòe nước, dường như trông thấy nụ cười mỉm nhẹ hẩng vừa tắt vội.
"Ngốc, đừng tự tin như vậy"
Cứ việc xác định là do cậu hoa mắt cũng được, nhưng mà, cái cử chỉ thân thiện đột ngột xoa đầu người khác không phải đã trở nên rất khác biệt so với lần đầu gặp mặt rồi sao?
Hơn nữa, hắn còn cười, thực sự có cái gì đáng cười ở đây à? Chắc chắn là mang hàm ý muốn mỉa mai cậu!
"Tôi không có ngốc!"
"Được rồi, tôi phải ngủ một chút"
Nam thần là thế, chẳng màng quan tâm đến vẻ cay cú đang sôi sục từ cậu, vội mặc lại áo rồi nhích người sang phía bên kia giường nằm nghỉ.
"Nếu tôi gãi lung tung thì ngăn lại"
Vương Nguyên vẫn còn ngơ ngẩn ngồi bệch một bên, không trực tiếp đồng ý nhưng im lặng cũng như một kiểu hồi đáp quen thuộc.
Cậu nghĩ, nam thần của ngày hôm nay, có chút gì đó lạ lẫm so với những ngày trước, hắn gần như đã chịu hé miệng nói rất nhiều, chắc hẳn không phải là do tâm bệnh mà có thể biến thành một người dễ gần gũi đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro