CHƯƠNG 5: VIP
Vương Nguyên lôi kéo tay áo len xám tro tiến về phía hành lang vắng lặng dẫn lên sân thượng, sau bữa ăn trưa nhạt nhẽo hoàn thành nhanh chóng.
"Nói cho anh biết nơi bí mật của tôi, thực sự tuyệt vời"
Thoải mái tuyên bố cùng hành động cạy mở dễ dàng chiếc ổ khoác cũ kỹ cấm biệt học sinh bén mảng đến, cậu đương nhiên vui vẻ còn hắn im lặng chẳng chút cảm xúc.
Nhanh nhẹn vòng qua sau bức tường rêu, xuất hiện cầu thang đứng trèo lên phía trên cũng ám bụi không kém, cậu không nói không rằng tay chân náo nhiệt, leo đến nửa chừng thì quay xuống nhìn hắn ra ám hiệu rằng nơi này tuyệt đối an toàn.
Thế rồi hắn vẫn để mặc cậu điều khiển theo ý mình, ngây ngốc ngồi một chỗ nhìn cậu bận rộn dọn dẹp sơ sài nơi trú đông ưa thích, miệng không ngừng lảm nhảm trò chuyện như chính tính cách vô tư từ trước đến nay.
"Phải là người tôi tin tưởng mới biết đến nơi này đấy, và anh là người thứ hai sau Chí Hoành, dù sao thì cậu ta cũng chẳng bao giờ trốn tiết"
Hắn yên lặng tựa lưng, cậu cầm lấy cái gối nhỏ, vẻ mặt hào hứng giới thiệu đồ vật không thể thiếu của mình, như cũ chỉ cần một người ở bên ngoan ngoãn lắng nghe cậu lải nhải cả ngày mà thôi.
"Anh cảm thấy thời tiết mát mẻ không? Thích hợp để ngủ trưa đó, nhưng tiếc là nơi này lại không có nệm"
Vương Nguyên ôm gối vào lòng tiến đến ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt đưa đẩy một dấu hiệu kỳ lạ mà rõ ràng con người vô cảm này chẳng màng để tâm.
"Không tệ"
Thờ ơ ngắm nhìn khoảng trời trong xanh trước mặt, cảm nhận giác quan dần thả lỏng khi gió mùa liên tục thổi tung mái tóc như thế.
"Phải phải, ở đây chỉ thiếu mỗi nệm thôi"
Cậu hất vai hắn cười ám muội, nhưng quả thật kiểu cách mù mờ ra dấu này có mà đến năm sau hắn cũng chẳng giải mã nổi.
Vì vậy hắn quay sang nhìn cậu, ánh mắt lãnh đạm, hơi nhướn mày, rốt cuộc chỉ còn hai mươi phút trước khi vào tiết tiếp theo, tại sao cậu vẫn kiên nhẫn mỉm cười mà không nghỉ ngơi ngay lập tức?
Cuối cùng đành bỏ cuộc, hiểu rằng con người nhạt nhẽo không bao giờ đặt nặng vấn đề người khác cần gì, thở dài một hơi, cậu vội nuốt ực một tiếng lấy can đảm.
"Tôi có thể ngồi vào lòng anh không?"
Hắn trước tiên là kinh ngạc mở to mắt, sau lại nhanh chóng bình tĩnh quan sát chăm chú, câu đề nghị nghe qua chẳng phải vướng bận quá nhiều điều cần sáng tỏ sao?
"Không có nệm, dạo này tôi thường đau lưng nữa, tôi có thể dựa vào anh và ngủ không?"
Vương Nguyên tưởng rằng hắn nghe không rõ đành lặp lại, mắt cũng híp đến nơi rồi, chỉ mong mau chóng được nghỉ ngơi một lúc.
Lắng đọng hồi lâu, hắn khẽ chớp, bình thản dùng thanh điệu trầm thấp hồi đáp.
"Được"
Tâm trạng dâng cao như bắt được vàng, đón nhận câu trả lời liền xen vào giữa hai cái chân dài ngoằng ấy mà ngồi bệch xuống, đuôi mắt cười đến phát sáng, bàn tay níu gối và thư thả tựa vào lồng ngực hắn.
"Tuyệt vời, anh muốn đặt tay ở đâu cũng được, tôi ngủ đây!"
Toan nói xong cậu liền nhắm mắt, thản nhiên hoàn toàn dựa dẫm không chút ngại ngừng, cảm giác được bảo bọc trọn vẹn khi cơ thể cậu khá nhỏ bé so với thân hình cao nhòng ấy, bất chợt cảm nhận tim có chút loạn nhịp.
Nhưng kệ thôi, cậu thực sự muốn say giấc ngay bây giờ.
Vương Tuấn Khải ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, gần như bị hương thơm ngọt ngào từ mái tóc đối phương vây hãm đầu mũi, kỳ lạ lại cảm thấy yên bình hơn là phiền phức vài phần, cũng chẳng mấy ghét bỏ, chỉ trầm lắng mạnh mẽ làm điểm tựa.
Hắn thật ra không phải là hoàn toàn không có cảm xúc của riêng mình, nếu nhận xét về tên nhóc vô tư thoải mái quá độ này thì quả thật hắn không thể dùng lời lẽ bày tỏ những suy nghĩ thành thật trong tâm thức.
Vương Nguyên khá lạ lẫm, tính cách phóng khoáng, chỉ quan tâm đến bản thân, vui là được, chẳng buồn để tâm đến xúc cảm từ người khác, luôn tìm chuyện lảm nhảm không ngừng, đói liền xanh mặt, mệt mỏi chỉ việc dựa dẫm vào cơ thể người bên cạnh, chẳng ngại ngùng, đôi khi còn phát ngôn gây sốc, cả thói mỉa mai chưa bao giờ giảm nhiệt.
Hầu hết chính là hắn không quá để tâm, nhưng từ khi tên nhóc này trực tiếp xuất hiện cạnh bên hắn và làm phiền không thôi thì có lẽ hắn cũng nên bắt đầu phô bày vài phần tính khí giấu nhẹm trong mình.
Chẳng qua là hắn cảm thấy cậu thực sự ngốc nghếch lại thành thật, vui buồn đều hiện rõ, nên đột nhiên đòi hỏi được ngồi vào lòng hắn cũng là điều dễ tiếp nhận đúng không?
Trong khi hắn mãi trầm ngâm, cậu bé nhỏ ở trong lồng ngực xoay chuyển tư thế, quay mặt về phía khác và vô thức ôm chầm lấy cánh tay hắn, khẽ cọ má cảm nhận ấm áp cùng độ thoải mái tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Hắn yên lặng quan sát, sao cũng được, rõ ràng là không hề phòng bị, rõ ràng là tin tưởng hết lòng, nhưng chẳng ngờ đến hai thằng con trai ở chốn riêng tư một người ôm một người lại cảm thấy không quá kỳ lạ, hay thực chất bị đối phương lay nhiễm đến mức chẳng còn cảnh giác xung quanh?
Không hiểu nổi chính mình, hắn bỗng chốc đặt bàn tay lên cao, ngang tầm mắt con sâu ngủ đang bị ánh nắng khiến cho nhau mày, giúp cậu che đi phiền nhiễu.
Một hành động nhỏ mà chính hắn chưa bao giờ nhìn nhận, bản thân có lúc lại quan tâm người khác đến thế.
Cuối giờ tan học, Vương Nguyên đứng trước bàn học của hắn, đưa đến một tấm thẻ màu đen bóng loáng chặn ánh nhìn.
"Xem nè, tuyệt chưa?"
Nhìn thấy nét mặt vô cảm khiến cậu từ trạng thái vui vẻ biến chuyển thành một mảng đen tối trên đầu, nhẹ nhàng thở hắt một hơi lấy lại tinh thần.
"Anh không biết đọc chữ sao? Đây là thẻ VIP của tiệm bánh tôi làm đấy"
"Liên quan đến tôi?"
Hắn hỏi như kiểu chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn vậy, mà khoan, thật sự có liên quan đâu chứ?
"Chính là có tấm thẻ này, mỗi ngày anh đều có thể đến Cupcake Cutie ăn vài cái bánh miễn phí!"
"Tôi không thích ngọt"
"Có bánh cho người ăn kiêng nữa, không ngọt chút nào!"
Lưu Chí Hoành nãy giờ đều nghe ngóng cuộc đối thoại ngớ ngẩn phía sau lưng, chịu không thấu liền quay sang ý kiến.
"Tôi nói, Vương Nguyên, cậu là muốn tặng tấm thẻ cho nam thần đúng chưa? Tại sao không nói thẳng mà tốn công vòng vo như vậy?"
Vương Nguyên có chút bực tức khi bị xen ngang, chán ghét lườm quýt, ý chỉ cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm.
Là bạn thân nối khố đương nhiên hiểu rõ, ậm ừ vài tiếng đã trở lại tư thế cũ.
"Vậy, anh sẽ đến chứ?"
"Tôi..."
"Anh nhất định phải đến, tôi sẽ chờ!"
Trao vội chiếc thẻ bóng bẩy vào tay kẻ vô cảm, cậu nhanh chóng kéo tay Chí Hoành cùng chạy ào khỏi lớp, tựa hồ mọi dự định sắp đến đều diễn ra theo đúng đường lối mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro