Chương 67: Đường hành quân
Hiện tại, liên quân Trường Hải - Thành đã trở thành một trong các thế lực hùng mạnh nhất. Dù vậy, theo lời Thành, anh không muốn trực diện đối đầu với An Khánh vương (tức hoàng đế hiện tại) quá sớm. Ngoài nỗi lo về việc hao mòn binh lực, tạo thời cơ cho Lâm ngư ông đắc lợi thì còn một mối nguy nhỏ hơn mới nổi lên ở phía tây nam, đó là thế lực của Lê Uy. Người này vốn là quan lại trong triều, nhưng lòng sinh bất mãn nên tự cát cứ một phương. Tuy thế lực này nhỏ, nhưng nếu Thành dồn toàn lực đánh về kinh thì nguy cơ bị "cắn trộm" ở phía tây nam vẫn còn thường trực. Vì thế, Trường Hải và Thành có ý định chia quân thành hai đội. Trường Hải, Chiêu Vũ ở lại duy trì thế đối kháng với triều đình. Thành và Lãng Vân hành quân về phía tây nam để thu phục Lê Uy. Tôi sẽ đi cùng đạo quân này trong vai trò thầy thuốc. Sau đó cả hai nhóm cùng đánh úp kinh thành bằng thế trận gọng kìm.
Thật khéo làm sao, Xuân Thủy sẽ ở lại cùng Trường Hải vì Thành từ chối dẫn cô nàng đi cùng với lý do "em vừa tới đây vẫn còn mệt mỏi".
Buổi chiều cuối cùng trước khi đi cùng đạo quân của Thành tiến về phía tây nam, tôi cố ý tới tìm Trường Hải để cáo biệt. Điều tôi không ngờ nhất là mình lại vô tình gặp được một hoạt cảnh vô cùng đặc sắc!
Tôi thấy Trường Hải và Xuân Thủy đang - làm - gì - đó cùng nhau! Cụ thể là Trường Hải cố gắng lại gần Xuân Thủy, ép cô nàng đứng vào góc tường, còn Xuân Thủy thì tìm cách bỏ chạy.
Máu hóng hớt nổi lên, tôi ngay lập tức nép vào chỗ khuất sau một gốc cây to, dỏng tai lên nghe ngóng.
- Xuân Thủy! Em muốn thành thân với Duệ Thành vương để hoàn thành ước nguyện của cha nuôi, nhưng em có vui không? Sao em lại muốn chôn vùi hạnh phúc của mình chứ? Anh sẽ chăm sóc cho em, anh muốn làm thế!
Ái chà chà căng đấy! Tôi nghiêng người qua thân cây, lén lút nhìn đôi trẻ đang "trao đổi chiêu thức" cùng nhau. Một tay Trường Hải đang nắm chặt cả hai tay Xuân Thủy. Cô nàng bặm môi cố gắng giật tay ra nhưng không được nên ngồi thụp xuống đất. Trường Hải thả tay Xuân Thủy ra, rồi chuyển sang ôm trọn cô nàng vào trong lòng.
- Trường Hải, em hiểu tình cảm của anh, nhưng không được đâu, em không thể!
- Tại sao lại không thể? Tại sao chứ! Có ai bắt ép em đâu? Chỉ có chính em ép mình thôi.
Thế rồi Xuân Thủy bất chợt đứng phắt dậy. Chuyển động đột ngột khiến Trường Hải không phản ứng kịp và bị cô nàng húc mạnh đầu vào cằm. Trong khi anh ấy đang bưng lấy gương mặt sau cú va chạm, Xuân Thủy nhanh chóng xách váy lên và chạy vụt đi.
Tôi đứng im trong góc khuất tận năm phút rồi mới tiến tới vỗ vai Trường Hải. Tưởng tôi là Xuân Thủy, anh vội ngẩng đầu lên, câu vui mừng còn chưa kịp thốt ra đã tắt ngấm khi khổ chủ nhìn thấy gương mặt "hóng hớt" của tôi.
- Không sao hết! Anh có tự tin. Xuân Thủy cũng xiêu lòng rồi, chỉ cần thêm một chút dũng khí thôi!
***
Theo dự kiến, đạo quân cần di chuyển trong bốn ngày mới tới nơi. Đoàn đi tới đâu là dựng trại tới đó. Buổi tối, tôi ngủ riêng trong một trại nhỏ bên cạnh trại của Thành. Mới là ngày hành quân thứ hai mà sức tôi đã gần như cạn kiệt. Hành trình này thật sự là quá sức chịu đựng của tôi.
Mọi chuyện đều bình lặng cho đến nửa đêm hôm đó - khi tôi bị đánh thức bởi tiếng lạo xạo rất nhẹ. Lúc đầu, tôi còn chưa dám khẳng định âm thanh đó chính xác là gì, đợi đến khi có thể khẳng định thì đã là quá muộn. Hai người đàn ông không đeo mặt nạ nhưng chẳng thể nhìn rõ mặt nhanh chóng ập vào phòng và áp sát giường. Một người kề lưỡi dao sắc lạnh vào cổ tôi, ra dấu im lặng. Người kia nhanh chóng bịt miệng, rồi kéo hai tay tôi về phía trước và trói chặt lại. Mọi thứ diễn biến quá nhanh, tôi thậm chí còn không có cơ hội phản ứng.
Một trong hai gã đàn ông vác tôi lên vai rồi lén lút chuồn ra cửa, mượn bóng đêm như hũ nút để che giấu hành tung. Có một chiếc xe đang chờ sẵn, cùng với đó là vài người cưỡi ngựa hộ tống. Tôi bị vứt vào trong xe một cách thô bạo. Đoàn người ngay lập tức khởi hành. Trời vẫn còn tối đen, có lẽ là khoảng hai, ba giờ sáng. Trên ghế xe ngựa có trải một mảnh chiếu cói. Lúc này, tất cả những thứ tôi có thể làm chỉ là rút sợi cói từ chiếc chiếu rồi thả dọc đường đi. Hi vọng Thành sớm phát hiện ra sự biến mất của tôi và kịp thời ứng cứu. Nếu không... Ôi, chẳng dám nghĩ nữa!
Là ai làm chuyện này nhỉ? Giữa doanh trại đầy kín người nhưng có thể thuận lợi bắt cóc tôi mà ma không biết, quỷ không hay. Chỉ có thể là nội gián thôi. Nội gián là ai? Lãng Vân ư? Gã luôn tin rằng tôi là mầm mống tai họa khiến Thành không thể tập trung vào mục tiêu tranh đoạt hoàng vị. Phải chăng là gã? Rốt cục gã định làm gì? Nếu muốn trừ khử tôi, chỉ cần giết luôn là được, đâu nhất thiết phải bày ra nhiều bước đến vậy. Có lẽ tôi vẫn chưa phải chết...
Xe ngựa di chuyển khoảng một tiếng thì vầng dương bắt đầu ló rạng trên đường chân trời. May cho tôi là rèm cửa đang không ngừng bay lên vì gió lộng. Bởi thế, tôi mới có thể suy đoán được xe ngựa đang di chuyển cùng hướng hành quân, tức là về phía tây nam ư? Càng đi lâu càng vào sâu trong lòng địch, đồng nghĩa với nguy hiểm càng tăng cao. Tốc độ di chuyển rất nhanh, rất xóc nảy, cộng thêm việc tôi bị trói tay chân nên việc giữ thăng bằng lại càng khó khăn. Sau một thời gian dài cố gắng giữ bản thân ngồi trên ghế, chân tay tôi đã mỏi nhừ. Thôi kệ đi, thể diện chỉ là phù du thôi! Nghĩ vậy, tôi bèn trườn luôn xuống sàn xe. Tư thế này chỉ có thể bị xóc nảy qua lại, chứ không thể bị rơi xuống dập mông. Tôi cần giữ sức để đối phó với những sự kiện sắp tới.
Thế rồi khi ánh ban mai bắt đầu trải xuống vạn vật, cây cỏ ánh lên màu đỏ hồng ấm áp, thì sóng gió lại bắt đầu nổi lên. Cỗ xe ngựa vẫn luôn phi nước đại chợt giảm tốc rất đột ngột. Tôi nghiêng đầu cố gắng quan sát xem chuyện gì đang diễn ra. Đứng chắn phía trước con đường hẹp là một toán người ngựa đông áp đảo. Đừng đầu là hai gương mặt không quá xa lạ với tôi - Hồng Khê và Phục. Khi tôi còn chưa biết mình nên làm gì thì Hồng Khê đã lên tiếng:
- Để con ả lại đi. Chúng ta hứa là làm, sẽ quy phục khi Duệ Thánh vương hành quân tới nơi.
"Con ả" ư? Từ giọng điệu cay nghiệt này, phải chăng bọn họ đã biết tôi là kẻ mạo danh rồi?
Mấy kẻ bắt cóc tôi không nhiều lời mà rút lui cực kỳ nhanh. Chỉ còn lại tôi và đám tàn dư triều Nguyễn. Tôi biết phen này mình chết chắc rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro