Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Trường Huy] GIỮA QUÊN VÀ NHỚ [END]

Xuân Trường thêm một thói quen, vừa mở mắt đã hỏi Đức Huy "hôm nay ngày bao nhiêu rồi". Mới đầu Đức Huy cũng không rõ tại sao Xuân Trường làm vậy, chỉ cho rằng Xuân Trường sợ mình ngủ quá lâu làm hắn lo, nhưng sau đó mới phát hiện, Xuân Trường đang đợi, chống đỡ để cùng hắn trải qua sinh nhật tuổi 27, vì cùng hắn trải qua ngày đó.

Tim phổi của Xuân Trường đều bắt đầu suy yếu, anh bắt đầu thường khó thở, sốt cao, mỗi ngày đều đứng ở ranh giới sự sống cái chết, nhưng hết lần này đến lần khác đều vượt qua được.

Cho tới hiện tại, sức mạnh để Đức Huy chống đỡ được là Xuân Trường còn sống, nhưng khi Xuân Trường sống không bằng chết, hắn đột nhiên cảm thấy không có lý do để kiên trì nữa.

Đức Huy cúi người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm tóc Xuân Trường, đến gần Xuân Trường, nước mắt rơi xuống tóc anh, giọng hơi khàn nhưng dịu dàng: "Trường, Trường..."

Xuân Trường mở mắt nhìn hắn, chờ hắn nói chuyện.

"Trường, không cần cố chống đỡ... tao không sao, chúng ta, ở đây nói tạm biệt đi, mày đi đi."

Từng câu từng chữ đau đến chết tâm.

"Không." Giọng Xuân Trường rất yếu, cũng rất kiên định, "Tao không đau, chỉ hơi khó chịu..."

"Trường..." Giọng Đức Huy run rẩy, "Đã như vậy rồi, mày còn muốn kiên trì đến cùng sao?"

"Ừ." Xuân Trường nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhu hòa, dáng vẻ như lần đầu gặp gỡ, "Huy..."

"Hử?" Đức Huy nhìn anh, cố nhếch môi, muốn hắn cười, ngậm nước mắt.

"Tao vẫn muốn... bên mày thêm nữa..." Xuân Trường từ từ nhắm mắt lại, nước mắt ở khóe lăn xuống chiếc gối trắng tinh, loang ra từng chút.

Cuộc đời mày như nước chảy dài, vẫn muốn như hạt bụi nhỏ bầu bạn với mày thêm chút.

Ngày 20 tháng 1.

Cuối cùng anh vẫn không chịu đựng được, chịu đựng quá khó khăn. Nước uống không trôi, mạch máu vì cắm ống tiêm thời gian dài nên nhìn không thấy, cũng không thể truyền nước biển, chỉ chống đỡ bằng hơi thở. Bác sĩ hỏi Đức Huy có muốn cắm ống NG(*) không, hắn nhắm mắt nói "không được". Kết cục đã định trước, cần gì phải tăng thêm đau khổ.

(*) NG (Nasogastric): còn gọi là ống thông mũi - dạ dày, dùng để truyền dinh dưỡng từ mũi vào dạ dày cho bệnh nhân không tiếp nhận thức ăn theo cách thông thường.

Anh không ăn được, còn lo Đức Huy không ăn nhiều cơm, nên mỗi lần tỉnh đều nằm nhìn Đức Huy ăn cơm. Đức Huy cảm thấy đồ ăn đều rất đắng, nhưng vẫn nuốt xuống.

Bác sĩ nói với Đức Huy, có thể kéo đến bây giờ đã là kỳ tích. Thật ra Đức Huy biết, Xuân Trường không bỉ hắn được, muốn bên hắn nhiều hơn, lại lo sinh nhật hắn thành cuộc sống đau thương, nên đành chống đỡ.

Mười một giờ đêm, nhịp tim của Xuân Trường từ 120 hạ xuống 40.

Đức Huy không gọi bác sĩ, chỉ ở mép giường khẽ nắm lấy bàn tay lộ rõ khớp xương của anh, khóe mắt ửng hồng, không nói một lời.

Anh đã chống đỡ quá mệt mỏi rồi, anh đã quá mệt mỏi rồi, hắn không muốn anh tiếp tục bị hành hạ như vậy nữa. Nhưng vẫn như cũ, qua năm phút, nhịp tim của Xuân Trường dần trở lại bình thường, chỉ là hô hấp có chút khó khăn, nhưng ánh mắt sáng lạ thường.

"Huy... mấy giờ rồi?" Anh hỏi.

Đức Huy nhìn giờ trên điện thoại, 11:20 ngày 20 tháng 1. Đức Huy cảm thấy ưu tư nghẹn ở cổ họng mình muốn bộc phát, nhưng cố nén lại: "Vừa qua 12 giờ, ngày 21 tháng 1."

Nét mặt Xuân Trường có chút thay đổi, dáng vẻ như rất thoải mái, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Huy, vậy tao có thể là người cuối cùng bên mày vào ngày sinh nhật rồi..."

"Mày... phải sống tốt... không được..."

"Tao biết, đã hứa với mày, chẳng lẽ tao lại chơi xấu sao?" Đức Huy cúi người ôm Xuân Trường, ôm cơ thể không có sức nặng kia, cả người run rẩy nghe người mình yêu tỏ tình rồi chia tay.

"Huy, tao yêu mày."

Trước kia yêu mày, sau này cũng yêu mày, yêu mày cả đời.

Mười đầu ngón tay đan vào nhau rất lâu sau đó một bên mất lực trước, cuối cùng anh nhìn Đức Huy, chậm rãi nhắm mắt, thở nhẹ ra một hơi, cuối cùng ngừng thở.

"Trường?"

Tiếng máy reo lên rất chói tai, Đức Huy nhắm mắt lại, bản thân bình tĩnh đến chết lặng, chỉ có lông mi run lên, "Trường, mày đi rồi?"

Dáng vẻ của anh yên tĩnh giống như đang ngủ vậy. Nhưng Đức Huy biết, lần này kết thúc thật, đối phương sẽ không mở mắt nữa, sẽ không gọi tên hắn, không cười với hắn nữa.

Rốt cuộc anh không phải chịu đau đớn nữa.

Anh đi rồi.

Đức Huy cảm thấy cơ thể không có chút sức lực, dựa vào ý chí mạnh mẽ nhiều năm mới có thể miễn cưỡng vực cơ thể đứng dậy. Có bác sĩ và điều dưỡng chạy vào phòng, Tuấn Anh và Văn Toàn đều vội chạy đến bệnh viện.

Hơi ấm của người trên giường tản đi rất nhanh, rốt cuộc hắn không cần giả vờ kiên cường nữa, có thể càn rỡ khóc lóc gào thét, nhưng khóe mắt cùng cổ họng vào lúc này đều khô khốc, không có một giọt nước mắt.

Khi thấy Tuấn ANh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Đức Huy đột nhiên thấy trước mắt mình tối sầm lại, hôm mê bất tỉnh.

Khi Đức Huy tỉnh lại đã là ngày hôm sau, ở trong bệnh viện, Tuấn Anh ngẩn người ngồi bên giường. Đức Huy ngồi dậy, thấy thông tin bệnh nhân treo trước giường - Phạm Đức Huy, trầm cảm mức độ trung đến nặng.

"Huy?" Tuấn Anh ngẩng đầu nhìn hắn, "Cậu có ổn không?"

Đức Huy không chút cảm xúc dời mắt khỏi tờ giấy kia, giọng trầm cùng kiên cường như thường ngày: "Tao không nằm viện."

Tuấn Anh không lên tiếng, giống như không bất ngờ với lời của Đức Huy. Anh dừng một chút, nhẹ giọng đáp được, sau đó lái xe đưa Đức Huy về nhà.

"Huy, vậy về nhà ở mấy ngày đi."

Đức Huy đang định mở miệng từ chối, lại bị lời của Tuấn Anh chặn lại: "Là nguyện vọng của Trường."

Đức Huy mở to mắt.

"Nó nói, không muốn để cậu tham gia tang lễ, không khí ở đó không hợp với cậu. Sau khi Trường đi, hy vọng tôi có thể sống cùng cậu trong thời gian ngắn. Một mình cậu, Trường không an tâm." Tuấn Anh rũ mắt, "Còn nữa, Trường có đưa một đứa trẻ... từ viện mồ côi về, hy vọng cậu nuôi dưỡng thằng bé trưởng thành."

"Đứa trẻ?" Đức Huy nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu. Tuấn Anh không biết làm rõ mọi chuyện thế nào, bản thân hắn là người không kiên nhẫn, huống hồ hắn không giỏi sống chung với trẻ con, cũng không thích trẻ con.

"Ừ, cậu gặp thằng bé sẽ hiểu thôi." Tuấn Anh nhẹ nhàng nói.

Đó là đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, rất e lệ, nhút nhát, cẩn trọng ngồi ở ghế salon, nghe tiếng mở cửa lập tức đứng lên, cúi người một cái: "Chào chú."

TUấn Anh ôn hòa cười một tiếng: "Đừng sợ, đây là chú Đức Huy. Con vào trong chơi đi, Minh Bình."

Đức Huy nhìn đứa trẻ kia, đôi mắt trong suốt sáng ngời tựa chứa đầy sao giống như Xuân Trường.

"Cậu nhóc tên Minh Bình, có lẽ vì không nhìn thấy nên bị ba mẹ bỏ rơi, là một đứa trẻ đáng thương, rõ ràng đôi mắt đẹp như vậy, nếu không nhìn thấy thật đáng tiếc." Tuấn Anh thấp giọng nói, "Trường nói... cậu nhóc nhìn đi nhìn lại chỉ có đôi mắt hoàn hảo."

Cả người Đức Huy chấn động, không tin nhìn Tuấn Anh.

"Trường sợ cậu không đồng ý, cũng sợ cậu khó chịu, nên đã sắp xếp xong từ lâu." Tuấn Anh nhẹ nhàng nói.

Đức Huy cảm thấy ưu tư trong lòng lại muốn bộc phát, lúc Xuân Trường bệnh nặng đã hết lòng vì hắn, dịu dàng với hắn đến cùng, sau khi hắn rời đi, ngay cả kế hoạch sau khi anh rời đi cũng đã nghĩ đến.

Yêu như vậy, chỉ vì để sau khi anh rời đi, hắn có thể nén đau thương mà sống tốt.

Ba giờ rưỡi. Đức Huy nhắm chặt mắt, tầm mắt dần dần bị nước làm mờ đi, giữa cơn nửa tỉnh nửa mê hắn tựa như thấy gì đó.

Giọng nói thuở thiếu thời, những bận tâm lúc ly biệt, toàn bộ nhớ lại rõ ràng. Đối phương vẫn bộ dnagj thiếu niên ấm áp an nhiên, không góc cạnh, cười nhẹ nói:

Huy, ánh mắt tao, luôn nhìn mày.

Đôi mắt đứa trẻ kia, có thể thay tao bên mày đến già.

[END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro