[Mạnh Duy][AU|NGƯỢC|SỦNG|TRUY THÊ|HE] Chú Đến [3]
Duy Mạnh và Hồng Duy gặp nhau năm 18 tuổi, là bạn đại học cùng ngành quản trị kinh doanh. Ngay từ lần đầu gặp mặt Hồng Duy đã có thiện cảm với Duy Mạnh, cậu cũng không ngại tấn công người ta dữ dội, nhưng chỉ nhận lại được sự lạnh nhạt cùng câu nói "tao chỉ xem Duy là bạn, đừng yêu tao nữa."
Nhưng Nguyễn Phong Hồng Duy là ai chứ? Nếu sự lỳ của cậu xếp thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất.
Kể cả khi ánh mắt và trái tim Duy Mạnh chỉ mãi dõi theo người tên Trần Đình Trọng kia.
Đình Trọng là bạn tiểu học của Quang Hải, năm mười tuổi Quang Hải phải đi du học nên gửi Đình Trọng cho anh chăm sóc với lời đe dọa: "anh dám làm cậu ấy sứt mẻ miếng nào em xử đẹp anh". Từ đó cuộc sống của Đỗ Duy Mạnh 11 tuổi luôn yên bình cùng tâm niệm phải chăm sóc tốt cho Đình Trọng.
Cuộc sống yên bình và tâm niệm kia có bị phá bỏ họa chăng cũng chỉ có mình Nguyễn Phong Hồng Duy phá bỏ được mà thôi.
"Mạnh, đợi tao!"
Duy Mạnh đang chuẩn bị bước lên bậc thang lên lầu thì nghe thấy tiếng Hồng Duy ở đầu kia giảng đường gọi lớn, rồi lý lắc chạy lách qua hàng người chạy về phía Duy Mạnh, dáng người nhỏ nhắn nhưng chạy nhanh đến lạ.
Duy Mạnh nghe gọi cũng chỉ khựng một chút rồi tiếp tục chậm rãi bước từng bậc thang lên lầu. Chắc không ai biết bình thường anh bước hai bậc một đâu nhỉ.
Lúc Hồng Duy đuổi kịp cũng đã đến nửa phần cầu thang cần đi.
"Phù... tao... đã... bảo... đợi... tao..." Hồng Duy vừa nói vừa hít lấy hít để không khí vào buồng phổi, chân vẫn bước song song với Duy Mạnh.
"Không nghe." Duy Mạnh lạnh nhạt đáp.
"Ơ vậy hả? Tao gọi to lắm mà." Hồng Duy nghệch mặt hỏi.
"Đồ đần." Duy Mạnh cố sải bước dài đi vào phòng học.
Này này tên mặt gắt kia, dù anh chỉ cao hơn người ta 12 centimet nhưng anh cố sải chân thì người ta cũng theo không kịp đâu, mau chậm lại!
Hồng Duy vẫn chẳng nói gì, cười hì hì cố chạy theo Duy Mạnh, lúc vào lớp đi qua các bạn cậu đều vui vẻ vẫy tay chào hỏi, rồi chạy vào chỗ cạnh Duy Mạnh ngồi xuống, ổn định chỗ ngồi rồi lại quay xung quanh nói chuyện với mọi người, còn thuận tiện kéo Duy Mạnh vào cuộc nói chuyện, nhưng tên nào đấy chẳng quan tâm lắm, chỉ chăm chăm nhìn điện thoại mình rồi cười.
"Mạnh, hôm nay đi ăn với tao đi, tao mời." Tan lớp, Hồng Duy kéo áo Duy Mạnh nói.
"Tao có hẹn với Trọng rồi." Duy Mạnh không để ý, hất bàn tay đang nắm lấy áo mình rồi bỏ đi.
"Ừ, vậy thôi."
Hôm ấy sinh nhật 19 tuổi của Hồng Duy.
Sinh nhật 19 tuổi của Duy Mạnh, ngay trung tâm nơi tổ chức sinh nhật anh tỏ tình với Đình Trọng.
Đình Trọng chỉ cười ngại bảo: "Em muốn thi đậu đại học đã, anh đợi em một thời gian nữa nhé."
"Chỉ cần em thích là được."
Hồng Duy đứng ở một góc, cổ họng nghẹn đắng, mắt mũi cay xè nhưng chẳng thể làm gì được. Quay lưng lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
Cậu ngồi trong công viên với một túi đầy bia.
Cứ dốc hết lon này đến lon khác vào cổ họng trôi tuột xuống dạ dày, mắt mờ đi bởi lớp sương mỏng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn cái tên hiện trên màn hình, cậu lại thẳng thừng bấm nút tắt.
Chuông điện thoại liên tục vang lên, có lẽ đối phương sẽ không tha cho cậu nếu cậu không bắt máy.
"Alo." Giọng Hồng Duy lè nhè.
"Duy ở đâu?"
"Lo cho Trọng đi, đừng để ý đến tao."
"Tao hỏi lại, ở đâu?" Dường như đầu bên kia đã mất kiên nhẫn.
"Để tao yên!" Hồng Duy gào lên rồi ném điện thoại đi.
Cậu lắc lư đứng dậy rời đi.
Nên từ bỏ được rồi.
Cậu nghĩ vậy.
Chỉ là trái tim con người thật lạ, não bảo bỏ đi, nhưng tim lại chẳng nghe lời, để rồi bộ não cũng phải chịu thua mà tuân theo.
Những ngày sau đó, vẫn là Hồng Duy theo sau Duy Mạnh, vẫn là Duy Mạnh "vô tình" làm đau Hồng Duy vì một cái tên Đình Trọng.
"Mạnh, Mạnh đang ở đâu?" Hồng Duy nép trong mái che nhỏ xíu không che nổi một người để tránh mưa, tay cầm điện thoại nói với người đầu bên người.
"Xe Trọng bị hư, tao qua đón em ấy, mày về đi, đừng đợi tao."
"Nhưng..." Mạnh đã hẹn với tao rồi mà.
Hồng Duy chưa kịp nói đầu kia đã cúp máy, chỉ để lại cho cậu những tiếng tút dài.
Hôm ấy là sinh nhật 20 tuổi của Hồng Duy.
Đảo mắt một cái, lại đến sinh nhật 20 của Duy Mạnh.
Lần này còn tổ chức lớn hơn lần trước.
Đình Trọng cũng đến, chỉ là không đến một mình mà đưa theo bạn trai đến, nghe bảo người kia là quân nhân.
Đêm ấy Duy Mạnh uống rất nhiều, uống đến quên trời quên đất, uống đến nhìn đâu cũng thấy Đình Trọng, còn đè con người ta ra hôn, ừm... thậm chí còn hơn thế.
Duy Mạnh nghĩ vậy.
Chỉ là sáng hôm sau tỉnh dậy, mặc dù ở một nơi xa lạ không phải phòng mình nhưng quần áo anh vẫn chỉnh tề, bên cạnh cũng không có ai, chắc là anh bị lậm người ta quá thôi.
Duy Mạnh quyết định đi du học, thật ra gia đình có ý định cho anh đi du học từ năm anh lên cấp ba, nhưng vì nơi này có người anh cần bảo vệ nên kéo dài không muốn đi, bây giờ người ấy không cần anh bảo vệ nữa. Vậy thì anh ở cũng vô ích.
Một tháng hoàn tất thủ tục, ngày anh báo mình đi du học ai cũng bất ngờ.
"Tự nhiên tụi tao về rồi mày đi là thế nào?" Xuân Trường nhíu mày nói.
"Thế sao anh không nghĩ thời gian anh bỏ tụi này đi đi."
"Em còn tưởng anh học xong đại học ở đây mới đi." - Quang Hải
"Sang đó học tiếp vẫn được."
"Ừm... còn cậu nhóc kia thì sao?" Tuấn Anh do dự hỏi.
"Em ấy có người chăm sóc rồi."
"Ý Tuấn Anh là Duy chứ không phải Trọng." Đức Huy nhíu mày nói, anh thật sự muốn đập cho tên đần này một trận.
"..."
Nhắc đến Hồng Duy làm Duy Mạnh cảm thấy tim thắt lại như bị ai đó bóp nghẹn, không rõ vì sao từ hôm sinh nhật anh xong anh không gặp được Hồng Duy nữa, điện thoại cũng không nghe, lớp học cũng không đến, nhiều lần đến nhà do dự rồi lại đi về không dám gõ cửa.
Chẳng hiểu lấy động lực ở đâu, Duy Mạnh vùng mình chạy một mạch đến nhà Hồng Duy.
Đúng lúc Hồng Duy đứng ở ban công chăm đám xương rồng của mình.
Cậu đứng chết trân một hồi rồi mới đi xuống mở cửa cho Duy Mạnh.
"Mạnh gặp tao có chuyện gì hả?"
"Duy bệnh hả? Mặt mũi tái nhợt thế kia?" Duy Mạnh đưa tay toan chạm trán Hồng Duy kiểm tra nhiệt độ.
"Tao không sao, mấy bữa nay thời tiết thất thường nên ăn uống không ngon thôi. Mạnh đến chỉ có vậy thôi hả?" Hồng Duy tránh đi không để Duy Mạnh chạm đến mình.
"Ờ, tao... đến để chào Duy... tao... chuẩn bị đi du học." Duy Mạnh buông thỏng tay, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
"Ừ. Mạnh đi bình an."
"Duy không còn gì nói với tao nữa hả?"
"Nếu tao nói Mạnh đừng đi thì Mạnh có ở lại không?" Hồng Duy nhìn thẳng vào mắt Duy Mạnh.
"Tao..."
"Sẽ không đâu, tao biết, tao không đủ sức giữ Mạnh, nên Mạnh đi đi." Hồng Duy quay người toan bước vào nhà
"Đừng yêu tao nữa, Duy."
Duy Mạnh cũng không hiểu sao lại nói như vậy, chỉ là bộ não mách bảo anh nói như vậy, nhưng trái tim dường như đang phản đối kịch liệt, vì nó đang đau đến nghẹn thở.
"Đó là chuyện của tao, Mạnh không có quyền quyết định đâu."
Nói rồi Hồng Duy bước vào nhà, sau khi xác định đã ngăn cách mình với Duy Mạnh bởi cánh cửa cậu mới từ từ trượt theo thành cửa ngồi thu mình lại, tay vỗ lên phần ngực trái đang đau tức, nước mắt lại không chút tiếng động rơi xuống.
Ngày Duy Mạnh đi, dù được ba mẹ, anh em thân thiết, thậm chí là người mình thích ra tiễn. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn chờ đợi con người có dáng người nhỏ nhắn, miệng lúc nào cũng cười mà theo anh nói là cười như khỉ kia đến.
Chỉ là người ta đến cái bóng cũng không thèm xuất hiện.
Đến khi tiếp tân lên thông báo giục làm thủ tục thì anh mới do dự nhìn các anh em của mình như muốn nói gì đó nhưng lại bỏ ngỏ rồi miễn cưỡng xách balo lên đi đến cửa hải quan.
Hồng Duy lững thững bước đi trên đường, tay cầm tờ giấy xét nghiệm viết rõ kết quả có thai ba tuần.
Hiện tại đến khóc cậu cũng không thể làm được. Nó đã cạn từ ngày Duy Mạnh đến gặp cậu lần cuối rồi.
Cậu cứ bước đi vô định cho đến khi nghe thấy tiếng hét "cẩn thận" xung quanh.
Cậu quay đầu thì thấy một chiếc xe ô tô mất lái đang lao về phía mình, cậu cũng chẳng hoảng hốt mà nhắm mắt đón chờ cái chết đến với mình.
Và điều gì đến cũng đến, cậu bị chiếc xe đâm trúng, văng đi vài mét rồi nằm đấy bất động.
Trước khi mất ý thức Hồng Duy còn lẩm bẩm một câu: "tao yêu Mạnh".
Sau một tuần hôn mê, rốt cuộc Hồng Duy cũng tỉnh lại.
Bác sĩ chuyên khoa chấn thương chỉnh hình lúc bấy giờ chịu trách nhiệm Hồng Duy là Lê Đức Lương cũng phải nói đó là kỳ tích.
Chỉ là cậu hết gào thét khóc lóc đánh mạnh vào bụng mình nói đứa bé là nghiệt chủng lại rấm rức ôm con khỉ bông coi nó như em bé mà ru ngủ.
Dường như chỉ có thuốc an thần mới làm cậu yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Dù biết thuốc có hại cho bé nhưng các bác sĩ cũng đành chịu không thể nào làm khác hơn. Chỉ là bé con như biết được những khó khăn mà ba nó phải gánh chịu nên phát triển rất khỏe mạnh. Thậm chí bác sĩ còn tiên đoán bé có khả năng bị tự kỷ cao nhưng thực tế thì ngược lại, bé rất nhanh nhẹn còn trưởng thành rất sớm.
Công Phượng nhìn em trai mình hóa điên cũng chỉ biết bất lực hàng ngày cầu nguyện.
Quả nhiên ông trời không triệt đường sống của ai bao giờ, đồng hương của Văn Toàn - bạn trai Công Phượng có quen một bác sĩ khoa tâm thần giỏi nên giới thiệu cho họ.
Hơn nữa, anh bác sĩ kia còn có vị hôn phu là bác sĩ tâm lý nên hai người kết hợp chữa trị cho Hồng Duy.
Thay vì dùng thuốc an thần, họ dùng thôi miên để điều trị bệnh của Hồng Duy. Từ trạng thái kích thích cậu chuyển sang trạng thái tự bế, sau khi sinh bé con cậu lại chuyển sang trạng thái trầm cảm.
Không ít lần cậu có ý định bóp chết đứa bé, may mắn mọi người luôn can thiệp kịp thời, hoặc có lẽ đứa bé có số cao đi, cũng vài lần xém chết rồi còn gì.
Cậu luôn miệng nói đứa nhỏ là nghiệt chủng, đến mức mọi người phải nghĩ cách hợp thức hóa không để cậu nghĩ xấu đứa nhỏ.
Cũng may bác sĩ chính của Hồng Duy bên khoa chấn thương chỉnh hình thấy mọi người khó khăn nên ngỏ ý giúp đỡ.
Giấy tờ kết hôn hay giấy khai sinh của bé con đều do một tay anh làm hết.
Sau khi thấy giấy tờ, còn có câu khẳng định chắc nịch của anh bác sĩ kia Hồng Duy mới không nghĩ xấu đứa nhỏ nữa, thậm chí cưng chiều bé con đến mức không cho ai động vào nó.
Hồng Duy có tiến triển tốt là từ khi bé con lên ba tuổi, nhóc là đứa trẻ hiếu động, nó liên tục quấn quít lấy ba nó làm Hồng Duy cũng hoạt bát hơn, chỉ là trí tuệ như bạn cùng lứa của bé con. Cuối cùng nhà có đến tận hai đứa trẻ.
Đức Huy là đồng hương của Văn Toàn nên thân thiết từ lâu, cũng có quen biết Công Phượng, sau này Xuân Trường, Quang Hải vì là bác sĩ riêng của Hồng Duy nên thân thiết, lại biết đều ngang ngửa tuổi nhau nên trở nên thân thiết hơn, Tuấn Anh là bạn trai Đức Huy nên cũng tự nhiên mà làm thân, về sau mọi người cũng không câu nệ mà xem như bạn bè giúp đỡ nhà Phượng Toàn chăm sóc ba con Hồng Duy khi họ bận rộn.
Hà Ni cũng chỉ biết chuyện thông qua các anh, lại là người yêu trẻ con nên rất tự nhiên làm thân rồi cứ vậy chung tay với các anh chăm sóc hai đưa trẻ một lớn một nhỏ kia khi mọi người đều bận rộn.
==========
"Sao mọi người biết Duy bị tai nạn mà giúp?" Duy Mạnh mất lực ngồi dựa lưng hẳn ra sau ghế.
"Bọn tao điều tra, dù mày không nói nhưng lúc mày đi rõ ràng muốn gửi gắm người ta cho bọn tao còn gì." Xuân Trường tặc lưỡi nói.
"Sao biết đứa nhỏ là con tao, lỡ..."
"Mày nói Duy ăn nằm với thằng khác tao đấm tương mồm." Đức Huy giơ nắm đấm về phía Duy Mạnh.
"..."
"Lúc anh ở nhà bọn em có dùng bàn chải mà, bọn em còn chưa vứt nên lấy kiểm tra ADN." - Quang Hải
"Kết quả 99,99 phần trăm. Còn giữ kết quả, muốn thì tao đưa cho xem." - Xuân Trường.
"Không cần."
"Chuyện kết hôn giả..."
"Mày muốn ai đứng ra thay mày làm bố thằng bé? Lúc đó Trường với Hải đính hôn rồi, mày nghĩ ba mẹ tao biết chuyện còn không cạo trọc cái đầu tao nuôi bấy lâu nay đi, mà bọn tao có giúp thì cũng không qua mắt được bô lão, đến lúc nói toẹt ra hết mày nghĩ mày sống yên ổn sáu năm ở bên ấy à? Thậm chí tệ nhất mày không nhận vợ nhưng mày nghĩ nhà mày sẽ để yên cho con mày sống với một người bị tâm thần? Hơn nữa mày lo cái ải anh trai của Duy đi, nó không hiền như cái mặt nó đâu." - Tuấn Anh
"Người đàn ông kia thì sao."
"Lâu lâu vẫn đến thăm Duy và đứa bé." - Quang Hải
"Vậy sao sáu năm qua không nói với tôi."
"Cho mày nằm gai nếm mật. Nhưng tao nghĩ bọn tao làm đúng." - Xuân Trường.
"Đúng?"
"Mới thấy mặt mày trong ảnh thôi nó đã phát rồ rồi, gặp trực tiếp chắc nó đi tự tử." - Đức Huy
"Ảnh gì cơ?"
"Ảnh mày đưa cho Ni để điều tra Duy, vô tình Duy thấy được, trở về trạng thái tự bế rồi. Lần này không biết làm sao đây." Xuân Trường day trán thở dài.
Duy Mạnh bật dậy toan bỏ đi.
"Mày đi đâu?" Tuấn Anh gần Duy Mạnh nhất nhanh tay túm anh kéo lại.
"Đến xem Duy thế nào, sẵn nhận lỗi với anh trai Duy, em bị ông ấy đánh chết cũng được."
"Mày bị đánh chết tao cũng không cản, nhưng giờ không biết Duy tỉnh hay chưa, nếu chưa thì tốt, còn tỉnh rồi thấy mày tao sợ sẽ kích động Duy, lúc mới thấy ảnh đã lập tức rơi vào trạng thái tự bế, nếu gặp trực tiếp tao không biết phải làm sao. Tao có giỏi mấy cũng là người chứ đếch phải thánh."
"Mượn câu dành cho mấy anh lính để nói với mày, nhà đang yên ổn anh đừng về." Đức Huy đứng dậy vỗ vai Duy Mạnh rồi bỏ đi.
Dù không quen biết Hồng Duy trước đó, nhưng nghe qua lời chồng mình kể anh hiểu được Hồng Duy đã yêu Duy Mạnh đến mức nào, thêm thời gian qua tiếp xúc với cậu, anh xem cậu như em trai mình mà đối xử, đã là em trai anh thì dù có là ai đi chẳng nữa cũng không có quyền tổn thương cậu.
Tuấn Anh, Quang Hải, Xuân Trường cũng lần lượt bỏ đi, để lại một mình Duy Mạnh đứng như trời trồng, chỉ là không ai thấy vành mắt Duy Mạnh đã đỏ lên tự lúc nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro