[Mạnh Duy][AU|NGƯỢC|NGỌT|TRUY THÊ|HE] Chú Đến [10]
Hồng Duy ngồi đối diện Đức Lương, xoay tròn ly cafe trong tay.
"Không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh chẳng mấy vui vẻ như vậy." Hồng Duy cười gượng.
"Nhưng cuối cùng em cũng khỏe lại rồi, anh mừng cho em."
"Cảm ơn anh."
"Khách sáo làm gì, chúng ta đâu phải người xa lạ."
Đúng là họ chẳng xa lạ gì với nhau.
Đức Lương là đàn anh khóa trên thời cấp ba của Hồng Duy. Vì đều là bí thư của lớp nên thường xuyên gặp nhau, Hồng Duy lại là người thân thiện nên rất nhanh đã thân thiết.
Sau khi Đức Lương tốt nghiệp cũng không liên lạc, cho đến ngày anh trực cấp cứu và gặp cậu.
"Em hẹn gặp anh ra không đơn giản là cảm ơn chứ?"
Thấy Hồng Duy không nói gì, Đức Lương lại lên tiếng.
"Em...bây giờ em khỏe rồi, chắc cái tờ giấy kết hôn kia cũng không cần thiết lắm, với lại anh cũng cần lấy vợ chứ, bị ràng buộc như vậy thật khó cho anh." Hồng Duy ngập ngừng nói.
"À, anh cũng không có ý định lấy vợ, nhưng nếu em muốn anh có thể đồng ý ly hôn, nghe bảo ba ruột nhóc con về rồi, anh cũng không thể ràng buộc em, anh sẽ sớm nhờ luật sư gửi em đơn ly hôn." Đức Lương rất hào sảng nói.
"Không cần phiền anh đâu, em đã chuẩn bị sẵn rồi." Hồng Duy mở túi hồ sơ để ở ghế bên cạnh, lấy tờ đơn ly hôn ra.
"À... em cũng chu đáo quá." Đức Lương bật cười.
"..."
"Anh chỉ có một yêu cầu thôi, nếu em đồng ý anh sẽ ký ngay."
"Anh cứ nói."
"Anh có thể gặp Minh Bình một lần chứ, dù không phải con anh nhưng gần gũi với thằng bé đã lâu làm anh có chút cảm tình."
"Được mà, thằng bé cũng nói nhớ anh." Cậu cười nhẹ.
"Vậy tối nay anh đến nhà đón em và con... à không, bé Bình."
"..."
Anh ngượng ngùng cầm bút ký vào tờ đơn ly hôn, có lẽ không ai thấy được tay anh đang run đâu.
"Anh còn có việc ở viện, anh xin phép đi trước." Ký xong Đức Lương nói một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Hồng Duy nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa quán cafe, thở dài.
Không phải cậu không biết Đức Lương thích cậu.
Cậu từng thích anh, đó là sự thật, nhưng hiện tại cậu nghĩ mình không còn xứng với anh nữa, anh cần người tốt hơn.
Hơn nữa trái tim cậu chẳng còn ở đây nữa, nó được trao cho người khác rồi, mà người vứt nó đi đâu đó cậu cũng chẳng biết, hiện tại cậu muốn mình sống tốt với con trai mình mà thôi, bù đắp lại những gì cậu nhóc đã thiếu trong thời gian qua và cả sau này. Con trai cậu hạnh phúc là được, còn cậu hạnh phúc hay không nó không còn quá quan trọng nữa.
"Ba Lương."
Minh Bình nghe tiếng chuông cửa nhanh chóng từ trong phòng nhào ra cửa la lớn.
Đức Lương cúi xuống bế cậu nhóc lên, hôn nhẹ lên má bé.
"Chào con trai. Dạo này con có ngoan không?" Đức Lương bế cậu nhóc vào nhà, gật đầu chào Công Phượng, Văn Toàn rồi ngồi xuống ghế sofa, để cậu nhóc ngồi trong lòng mình.
"Con ngoan mà. Ba bảo ngoan sẽ thưởng cho con."
"Đúng rồi, nay ba đưa con đi ăn đây."
"Có ba Duy đi không ạ?"
"Tất nhiên rồi. Con muốn ăn gì?"
"Ăn đồ bác Huy nấu ạ."
"Đồ Gấu Béo nấu có gì ngon mà nghiện vậy hả nhóc?" Văn Toàn ngồi đối diện hất hàm hỏi.
"Mỗi lần đến nhà hàng bác Huy bác Toàn tranh ăn với con suốt còn gì." Minh Bình bĩu môi phản bác.
"Hồi nào hả nhóc kia!" Văn Toàn trừng mắt nhìn cậu nhóc.
"Bác vậy hoài luôn á." Cậu nhóc không vừa cũng trừng mắt nhìn lại Văn Toàn.
Đức Lương cùng Công Phượng ngồi đấy nhìn nhau cố nén cười.
"Bìn không hư với bác nhé." Hồng Duy từ trong phòng ngủ đi ra nghiêm giọng nói.
"Bình không có." Cậu nhóc lập tức quay đầu phản bác Hồng Duy.
"Thôi nào, ba con xong rồi, chúng ta đi thôi." Đức Lương để Minh Bình xuống cho nhóc đến chỗ Hồng Duy, chào hai người Phượng Toàn. "Anh đi đây."
"Em có mang chìa khóa nên hai anh có đi đâu thì đi đi, nếu trễ cũng không cần đợi cửa đâu, hai anh cứ ngủ trước đi." - Hồng Duy
"Con chào hai bác con đi." Minh Bình khoanh tay chào hai người.
Chào xong xuôi ba người cùng nhau rời đi.
"Đông khách như vậy mình vào có ổn không?" Hồng Duy đứng trước cửa nhà hàng do dự.
"Anh đặt xong hết rồi, vào ăn thôi." Đức Lương một tay bế Minh Bình, một tay nắm tay Hồng Duy kéo vào trong.
"Kính chào quý khách, quý khách đã đặt trước chưa ạ?" Cô lễ tân lễ phép cúi người chào.
"Tôi đặt bàn ba người, tên Đức Lương."
"Vâng, mời anh vào trong." Cô lễ tân thao tác vài cái trên máy tính rồi rời khỏi bàn làm việc của mình.
Sau khi ổn định chỗ ngồi thức ăn cũng được đưa ra, còn là Đức Huy trực tiếp đưa ra.
"Con chào bác Huy." Minh Bình nhanh nhảu chào.
"Chào anh Huy." Hồng Duy cười nhẹ.
"Được anh đầu bếp nổi tiếng bưng đồ ăn cho chắc ăn ngon lắm." Đức Lương không ngại ngần giúp Đức Huy bày đồ ăn ra bàn.
"Vậy thì ăn nhiều vào đấy."
"Con chào các bác, các chú."
Nghe Minh Bình chào mọi người đều nhìn về phía sau lưng Đức Huy, nơi Tuấn Anh đang đứng, phía sau anh còn có Xuân Trường, Quang Hải và Duy Mạnh.
Mọi người nhìn nhau, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
"Minh Bình ăn gì cho bác ăn với nào." Tuấn Anh đi đến ôm eo vợ mình, nói.
"Con ăn súp măng cua ạ, bác Tuấn Anh ăn nữa thì bác Huy làm thêm cho con một tô nữa đi."
"Bác Tuấn Anh ăn một chén thôi, con gọi thêm một tô làm gì?" - Đức Huy
"Còn cho bác Trường, chú Hải, cả chú Mạnh nữa ạ."
"Ù uôi, Bình nhà chúng ta ngoan quá này, còn nhớ cho phần chú nữa cơ." Quang Hải cười đến híp mắt.
"Vậy anh làm thêm một bàn như vậy rồi đưa ra đây đi, chúng ta nhập bàn cùng ăn cho vui." Duy Mạnh không chút chần chừ ra hiệu cho phục vụ ghép bàn.
"Mày hâm à? Nhà ba người người ta đang ăn cơm vui vẻ mày vô làm kỳ đà cản mũi chắc?" Xuân Trường lại ra hiệu cho phục vụ không ghép bàn.
Chỉ thương cho cậu phục vụ nhỏ bé, không biết làm sao, đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn anh chủ.
"Muốn thì tao làm cho một bàn y chang cho ăn, tự nhiên nhà người ta đang ăn chúi đầu vào. Hâm!" Anh Huy đẩy mọi người về góc quen thuộc, để lại không gian cho ba người.
"Kìa, Duy ăn đi chứ."
Đức Lương thấy Hồng Duy không đụng đũa thì gắp một miếng bò nướng vào chén cậu.
"Anh ăn đi, đừng để ý đến em." Hồng Duy thoát khỏi thế giới riêng của mình, cười gượng.
"Con cũng ăn nhiều vào nhé." Đức Lương cũng không nói gì gắp một miếng bò cho Minh Bình.
"Dạ, ba Lương cũng ăn đi." Cậu nhóc gắp một đũa gỏi bỏ vào chén Đức Lương.
Một nhà ba người cứ vậy vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hòa hợp làm người nào đó thấy hơi chướng mắt. Nhưng làm được gì chứ? Tại anh không biết trân trọng thôi
"Mày hâm hả thằng kia? Nhà người ta đang ăn mày kêu nhập bàn là thế nào?" Xuân Trường đi qua Duy Mạnh thuận tay đập bộp gáy anh một cái.
"Anh! Đó là vợ con em!" Duy Mạnh xoa gáy mình, hậm hực kéo ghế ngồi xuống.
"Vợ con mày bao giờ, giấy tờ trên pháp luật người ta là vợ chồng, tên đứa nhỏ cũng lấy họ người ta." Đức Huy trừng mắt nhìn Duy Mạnh.
"Giấy tờ thay đổi mấy hồi, quan trọng là người em dùng, đứa nhỏ mang nửa dòng máu của em."
"Ừ, ai cãi mày cái đó đâu, nhưng nhóc con vẫn gọi người ta là ba, còn mày, nó gọi là chú, nhớ lấy, là chú." Tuấn Anh chỉ vào đầu mình nhắc nhở Duy Mạnh.
"Mấy người có phải anh em của tôi không vậy?"
Thật sự đôi lúc Duy Mạnh nghi ngờ không biết mấy người trước mặt anh đây là thù hay bạn.
"Vì là anh em nên mới không dung túng cho ông làm chuyện sai trái, vì là anh em nên mới thay ông chuộc lỗi ngần ấy năm trời rồi ông về phá nát bằng cái việc giành quyền nuôi con." Quang Hải khinh khỉnh nói.
"Mấy người..." Duy Mạnh cạn lời rồi.
"Giờ ăn gì để làm đây?" Đức Huy vào chuyện chính.
"Đã bảo như bàn kia rồi còn gì." Duy Mạnh nhíu mày.
"Thì như bàn kìa, bố khỉ." Đức Huy nghiến răng nói một câu rồi rời đi để lại bốn người ngồi đấy.
Bàn Hồng Duy cũng rất nhanh đã ăn xong.
"Mình nên sang chào bên kia chút nhỉ?" Đức Lương gợi ý khi thấy ánh mắt Duy Mạnh nhìn sang.
"À... vâng..." Hồng Duy có chút do dự.
"Mọi người ăn rồi về sau nhé, chúng tôi đi trước."
Ba người đến gần, Đức Lương lên tiếng đầu tiên.
"Mọi người ăn xong rồi sao? Hay ngồi đây làm ly đã." Tuấn Anh đứng dậy trước, ba người còn lại cũng lần lượt đứng theo.
"Thôi, anh còn lái xe." Đức Lương khéo léo từ chối.
"Thế thì ba người về cẩn thận." Xuân Trường gật đầu chào.
"Con chào các bác, các chú con về." Minh Bình khoanh tay chào bốn người, như chợt nhớ gì ra gì đó, cậu nhóc giãy giụa đòi rời khỏi vòng tay Đức Lương, miệng liên tục la lớn "cho con xuống."
"Bìn muốn gì? Di đã bảo Bìn muốn gì phải nói không có dùng thái độ với người lớn rồi cơ mà!" Hồng Duy nghiêm mặt nhìn Minh Bình.
"Trẻ nhỏ mà em." Đức Lương đặt cậu nhóc xuống đất, nói với Hồng Duy một câu rồi lại quay sang cậu nhóc hỏi, "Con muốn đi đâu ba dẫn đi."
"Không cần ạ, con vào bếp chào bác Huy." Mặt cậu nhóc rũ xuống như bánh bao chiều.
"À... vậy ba đưa con đi, con một mình vào khu bếp không được an toàn." Đức Lương cười hiền lại bế cậu nhóc lên.
"Vậy em cũng đi chào anh Huy một tiếng, các anh ăn vui vẻ." - Hồng Duy
"Bao giờ rảnh anh đưa nhóc đến nhà em chơi nhé, lâu không gặp cũng thấy nhớ." Quang Hải cười nói với Hồng Duy.
"Chỉ sợ phiền mọi người." Hồng Duy cười gượng.
"Chậc. Phiền cái gì chứ. Khi nào đến cứ gọi điện cho bọn anh." Xuân Trường tặc lưỡi nói.
"Vâng, thôi em về, chào mọi người."
"Anh về đây." - Đức Lương
"Bye nhóc, nhớ thì gọi chú ha." Quang Hải ra dấu điện thoại cho Minh Bình.
"Dạ. Con có được gọi cho bác Tuấn Anh và chú Mạnh không ạ?"
"Tất nhiên rồi nhóc con."
"Được."
"Không được!"
Ba giọng nói, ba sắc thái khác nhau.
Tuấn Anh vui vẻ thân thiện.
Duy Mạnh đơn giản nhưng chứa đầy sự dịu dàng.
Hồng Duy gần như hét lên.
"Vậy là con có được không ạ?" Minh Bình lấm lét nhìn ba mình đang mím môi, tai cũng đỏ gay.
"Cái này về nhà chúng ta sẽ nói kỹ hơn. Mình đi thôi." Hồng Duy nói xong quay lưng rời đi.
"Hôm nay đi hơi lâu, chắc Duy mệt, mọi người thông cảm nha." Đức Lương để lại một câu coi như giải thích rồi bế Minh Bình đi.
"Nghiệp cả!" Xuân Trường nói xong tiếp tục chúi đầu gắp đồ ăn cho em bé nhà anh.
"Nghiệp lên chùa giải không hết nghiệp." Quang Hải cặm cụi ăn phần mình.
"Anh hơi no, chắc vào xem Huy thế nào, khách đông ghê." Tuấn Anh lãng đãng đứng dậy rời đi.
Chỉ mình Duy Mạnh ngồi đó mặt nhăn nhúm như khỉ.
Đến trước cổng chung cư, Đức Lương dừng xe lại, rồi nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Hồng Duy và Minh Bình.
"Hai ba con lên nhà ổn chứ?" Anh nhìn Hồng Duy bế Minh Bình ngủ gật trên tay hỏi
"Em có phải là con nít đâu mà không được." Hồng Duy cười gượng.
"Ừ, anh có chuyện muốn nói với hai ba con này..." Đức Lương ngập ngừng.
"Chuyện gì anh nói đi."
"Anh sẽ đi nước ngoài, chắc không về nữa, anh nghĩ em nên cho thằng bé biết sự thật." Đức Lương đưa tay vuốt tóc Minh Bình.
"Em chỉ muốn yên ổn với thằng bé, còn chuyện kia... em không muốn nghĩ đến." Hồng Duy khẽ lắc đầu.
"Chung quy anh cũng chỉ là người ngoài, quyền quyết định hoàn toàn thuộc về em. Chỉ mong em hạnh phúc, vậy là đủ." Đức Lương xoa đầu Hồng Duy, cười nhẹ.
"Anh cũng phải hạnh phúc."
"Ok, em vào nhà đi." Đức Lương xoay người Hồng Duy ra sau, đẩy nhẹ cậu một cái.
"Anh cũng về đi." Hồng Duy quay đầu nói với anh.
"Em vào trước đi đã."
"Vậy em không khách sáo." Nói rồi cậu cất bước đi.
Đức Lương nhìn bóng cậu khuất sau cửa thang máy mới lên xe rời đi.
Mọi thứ sẽ ổn cả thôi, đúng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro