Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[1009|0619] NHÌN TÔI ĐIÊN DẠI [2]

Công Phượng cầm khung ảnh ngồi vào vị trí kế bên ghế lái, trong xe mở điều hòa, bàn tay lạnh băng của anh cuối cùng cũng ấm dần, nhưng khung ảnh vẫn lạnh còn có một tầng hơi nước, mười ngón tay đan chặt vẫn thấy mờ ảo.

Ban đêm nhìn ra ngoài không thấy được phong cảnh, trong mắt Công Phượng đang mê man chợt lóe lên tia hốt hoảng, anh lại không thể khống chế tâm tình của mình.

Vì vậy anh nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ về Văn Toàn.

Từ nhỏ Công Phượng đã biết mình không như người bình thường, suy nghĩ cùng hành động của anh thường bị người ta cho là kỳ lạ, thời gian lâu dài, Công Phượng cũng cảm thấy mình kỳ lạ. Anh bắt đầu trở nên không muốn nói chuyện, tất cả mọi thứ đều giấu trong lòng, bị đè nén, không tìm được lối thoát, dường như muốn biến mất.

Chỉ có Văn Toàn hiểu anh.

Đây là chấp niệm duy nhất của Công Phượng.

Công Phượng tựa đầu lên kính xe nghĩ, vậy nên Toàn à, em nên ở bên anh, sao lại lựa chọn cách kiên quyết bỏ đi như vậy chứ?

"Đang nghĩ gì vậy?" Xuân Trường dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Công Phượng, "Xuống xe đi, đến nhà rồi."

Công Phượng mở mắt, bốn phía đã không còn là bóng tối được đèn xe chiếu rọi.

Anh về nhà rồi.

Nhà rất lớn, rất sáng, không giống nơi anh và Văn Toàn cùng nhau lớn lên.

"Ừ." Anh cười với Xuân Trường, nhìn rất vui vẻ, trong mắt lại là một mảng tĩnh lặng.

Lúc Xuân Trường mở cửa, Quang Hải đang ngồi ở salon phòng khách, dựa lưng vào nệm, máy tính đặt trên đùi, không thấy được màn hình là cái gì, nhưng có thể nhìn ra được tâm tình của Quang Hải rất tệ.

Xuân Trường vỗ vỗ gáy Công Phượng, nói: "Chào hỏi chút."

Công Phượng nghe lời, chào, "Chào Hải!"

Quang Hải không quay đầu nhìn Công Phượng, chỉ khoát tay tỏ ý đã nghe.

Xuân Trường treo áo khoác xong, vừa đi vào trong vừa quay đầu nói với Công Phượng, "Đứng đó làm gì? Có muốn tắm trước không? Sắp mười giờ rồi."

Công Phượng nghiêng đầu, môi không có chút ý cười, "Toàn đâu? Tuấn Anh nói em ấy ở nhà chờ tôi, sao chưa ra?"

Bóng lưng Xuân Trường hơi khựng lại.

Ngược lại Quang Hải đứng lên, mặt không đổi nói, "Trong phòng anh."

Từ trước đến giờ Quang Hải không có không thích Công Phượng, chỉ là Quang Hải rất thích Văn Toàn nên không thể nào vui vẻ với Công Phượng như trước.

Xuân Trường nhìn Công Phượng đi nhanh về phòng, lúc đi ngang qua mình, cánh tay hai người vô tình đụng nhau, lực rất lớn, ngoài đau đớn còn có buồn bực.

"Anh cho rằng đã tìm được liều thuốc tốt cho anh Phượng, nhưng thực chất anh chỉ kéo anh ta ra khỏi vực sâu này, sau đó đẩy anh ta về phía vách đá khác. Anh ta cai nghiện giết người, nhưng đời này cũng không cai nghiện Văn Toàn được." Quang Hải nhìn Công Phượng mở rồi lại đóng cửa, trầm giọng nói với Xuân Trường, "Anh cho rằng anh đang cứu anh ta? Không phải vậy, cả đời này anh ta đều bất ổn."

"Hải, em..."

"Tôi? Tôi không thể hiểu được." Quang Hải cắt lời Xuân Trường, "Nếu ngày nào tôi cũng không bình thường, tôi tin bạn bè của tôi tình nguyện khóa tôi bên cạnh họ chứ không kéo người liên quan vào cuộc."

Xuân Trường lại cười, "Vị trí bên cạnh anh là của em, Hải, vậy nên Công Phượng mới cần Văn Toàn."

Quang Hải lại ngồi xuống, cậu ngẩng đầu nhìn Xuân Trường, hỏi, "Anh biết ba ngày trước, lúc sinh nhật tôi đã ước gì không?"

Xuân Trường nghiêm túc nghe.

"Điều ước thứ nhất, tôi hy vọng Lương Xuân Trường buông tha cho tôi, để tôi có cuộc sống của riêng mình. Điều ước thứ hai, hy vọng anh Toàn sớm tỉnh lại, rời khỏi thành phố này trước khi Nguyễn Công Phượng biết anh ấy còn sống, hai người đừng gặp lại nhau." Nói tới đây cũng không nói thêm nữa.

Xuân Trường nhíu mày, kiên nhẫn hỏi, "Điều ước cuối cùng của em là gì?"

"Đợi ngày anh thả tôi tự do, tôi sẽ nói cho anh biết."

"Vậy đời này anh không cần biết nữa."

Thật ra Xuân Trường không có nhiều thủ đoạn.

Anh sống đến bây giờ, thứ không thiếu nhất là tiền bạc và quyền lực.

Nhưng ai cũng có thứ mong muốn, nhất là, người nhà thuở nhỏ của Văn Toàn.

Anh để Văn Toàn ở bên Công Phượng là một loại trao đổi, không có ép buộc, không có uy hiếp, Xuân Trường anh tuấn tài giỏi vừa mới dùng cách đặt giả thiết hỏi vài lời, Văn Toàn đã lập tức gật đầu.

Lúc ấy anh hỏi: "Nếu, tôi nói nếu tôi có đủ năng lực để ba mẹ và em trai cậu không lo cơm áo, cậu có thể thay tôi chăm sóc Công Phượng mãi mãi không?"

Văn Toàn nói, "Có thể."

Cậu nói có thể, không suy nghĩ, không do dự.

Bởi vì quá cần thiết.

Rất nhiều năm sau, Xuân Trường nói với Văn Toàn, ba mẹ cậu ở thành phố lớn sống rất tốt, có công việc ổn định, thu nhập khả quan, nhà ở thoáng mát rộng rãi, cơ thể rất khỏe mạnh, em trai Văn Thanh đã vào trường đại học như ý nguyện, ở trường rất được hoan nghênh.

Bọn họ không khó khăn, rất vui vẻ.

Văn Toàn nghe xong cũng không buồn, cậu nói, tốt lắm, tôi chăm sóc Công Phượng đến chết, đây là lời hứa.

Vậy nên lúc cậu biết mình không thể tuân thủ được lời hứa đã thật sự chọn cái chết.

Ba mẹ cậu vì sự đánh đổi của cậu mới có cuộc sống tốt, nhưng cậu chỉ có Công Phượng.

Nguyện vọng của cậu còn chưa đạt được, cậu còn chưa thấy trời xanh mây trắng ở thành phố lớn, còn chưa được đi học như em trai, còn chưa kết giao được với nhiều bạn...

Cậu không có gì cả, cậu chỉ có Nguyễn Công Phượng.

Một người cậu căm hận, chán ghét, nhưng Công Phượng lại bầu bạn với cậu.



"Sao em lại bỏ anh?" Công Phượng đặt khung ảnh ở đầu giường, vết máu trên tay anh vẫn chưa sạch, nên anh cố gắng kiềm chế không để tay chạm đến Văn Toàn, chỉ nhìn Văn Toàn, không ngừng lau hơi nước trên khung hình, lộ ra mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau.

Khi đó Văn Toàn nói với Công Phượng, "Em chỉ có mình anh thôi."

Rõ ràng đã nói như vậy... sao lại đi trước...

"Toàn à..." Công Phượng cúi đầu, thấp giọng nói, "Em cho rằng dưới núi là biển, nhảy xuống là nhất định sẽ chết sao..."

Văn Toàn yên tĩnh nằm đó, làn da dưới ánh đèn càng tái nhợt.

"Em muốn chạy trốn, phải đẩy anh xuống mới đúng." Công Phượng như sợ đánh thức Văn Toàn, nhỏ giọng nỉ non, "Em biết không? Nhảy xuống như vậy, thật ra... không nhất định sống được, sống được là chuyện rất may mắn... Cũng may em còn sống..."

"Toàn à, em nhảy xuống không phải để trốn... mà để tự sát." Công Phượng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, "Chẳng lẽ em thật sự muốn chết sao? Tình nguyện chết cũng muốn rời khỏi anh?!"

Câu sau anh nói rất lớn, nhưng Văn Toàn vẫn ngủ say, không có chút phản ứng.

Cuối cùng Công Phượng cũng ý thức được có điểm không đúng, anh bất chấp tay mình không sạch sẽ, Văn Toàn có ghét máu hay không, bấu hai tay vào vai Văn Toàn, giống như phát điên gọi tên Văn Toàn.

Dùng lực đến đầu ngón tay trắng bệch, anh cũng không đợi được nữa.

Mắt Công Phượng đỏ ngầu chạy ra khỏi phòng, dừng trước mặt Quang Hải, giọng nghẹn ngào, "Hải, Hải, em là bác sĩ, em đi xem Toàn chút đi, Toàn em ấy không tỉnh lại... em mau cứu em ấy đi."

Quang Hải bất lực gật đầu, "Tôi biết, tôi cũng hết cách."

"Không thể!" Công Phượng hét lên, thậm chí lúc Xuân Trường chưa kịp phản ứng anh đã cầm con dao đặt ở bàn trà lên.

"Nguyễn Công Phượng! Buông xuống!" Xuân Trường không dám cưỡng ép cướp dao với Công Phượng, lúc Công Phượng mất trí điên cuồng đến mức nào anh hiểu hơn ai hết.

Lưỡi dao cắt vào lòng bàn tay của Công Phượng, máu tươi chảy ra, nhỏ xuống đất, đỏ đến rợn người.

Quang Hải như đã quen với trạng thái này của Công Phượng, cậu không động lấy một cái, chỉ đưa tay về phía Công Phượng, bình tĩnh nói, "Đưa cho tôi."

Xuân Trường lập tức nắm lấy cánh tay Quang Hải, "Đừng đến gần cậu ấy, em về phòng trước, anh xử lý cho."

Quang Hải không để ý đến Xuân Trường, vẫn bình tĩnh nói với Công Phượng, "Anh Phượng, đưa cho tôi."

Công Phượng lắc đầu.

Anh không thể đưa, anh nghĩ, nếu đưa rồi, Toàn của anh không có chút hy vọng nào nữa.

Quang Hải hất tay Xuân Trường ra, ung dung tiến đến, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đầy máu của Công Phượng, "Nghe lời, đưa cho tôi."

Công Phượng chỉ nói một chữ, "Toàn."

"Được." Quang Hải đáp.

Công Phượng nới lỏng tay, dao cứ vậy rơi thẳng xuống, phát ra tiếng vang lớn, máu trên thân dao văng trên đất tạo thành đường nét khó nhìn.

Xuân Trường lập tức đi lấy hộp cứu thương, sau đó nhấn Công Phượng xuống ghế salon.

Quang Hải ngồi bên cạnh Công phượng, vừa xử lý vết thương cho Công Phượng, vừa nói, "Đầu tiên tôi vẫn phải nói lại với anh một lần, tôi hết cách."

Quả nhiên, Công Phượng lại nổi nóng giùng giằng muốn phá hoại.

Phá tất cả mọi thứ trước mắt.

Người, vật, đều là đối tượng phát tiết của anh.

"Đừng động!" Xuân Trường nói.

Sức Công Phượng không bằng Xuân Trường, giãy giụa một hồi không ra được.

"Tôi không hiểu anh Toàn bằng anh, nên tôi không biết anh Toàn đang nghĩ gì." Quang Hải từ tốn nói, "Anh ấy nghe được. Nhưng tạm thời vẫn chưa tỉnh, anh có thể nói những lời anh muốn nói cho anh ấy nghe, tôi nói vậy anh có hiểu không?"

Công Phượng đang thở gấp, từ từ bình thường lại.

"Biết tôi không muốn nói nhiều mà." Quang Hải đóng hộp cứu thương lại, nói với Xuân Trường, "Được rồi, anh buông anh ta ra đi."

Trước tiên Xuân Trường hung hăng xoa xoa đầu Công Phượng, sau đó mới buông tay đang ôm chặt anh ra.

Quang Hải nhìn Công Phượng lại lần nữa chạy vào phòng, thở dài nói với Xuân Trường, "Anh cứ vậy với Công Phượng, vĩnh viễn anh ta cũng không biết đúng sai."

"Làm chuyện cậu ấy thích là được, không có đúng sai, cậu ấy thích là được." Xuân Trường nói, "Anh hy vọng em cũng có thể làm việc mình thích, anh biết em thích đá bóng, nên anh mới kéo em ra khỏi bệnh viện, hy vọng em không cần vì ba mẹ muốn em làm bác sĩ mà em cứ giả ngây mặc áo blouse cả đời."

Quang Hải trầm mặc không đáp.

Xuân Trường không biết làm gì ngoài việc kéo cậu ôm vào lòng, "Hải, không phải anh muốn em mất việc, mà là muốn em làm chính mình, anh không nói thì tới bao giờ em mới chịu hiểu?"



Các cô nhìn ra có thể có chút bùng binh 1906100919 nhưng thật ra vẫn đơn thuần 2 cp 0619 và 1009, 1909 toi chưa xác định nhưng 0610 tuyệt đối không. Chỉ là chiếu theo thực tế khi được truyền thông nói những điều không hay về Phượng, Trường luôn là người đứng ra công khai bênh vực cho Phượng, còn trong truyện toi thần thánh hóa nó lên bằng một cách khác, còn nguyên nhân tại sao Phượng như vậy, tại sao Phượng nghe lời Trường, tại sao 2 người sống chung toi sẽ có 1 PN giải thích riêng, hiện tại vẫn là tập trung vào chính truyện trước. Những câu hỏi liên quan đến những điều trên toi sẽ không trả lời. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro