CHAP 4
9. Yêu đương rồi, Dạ Thiển từng hỏi Tạ Thừa thích cô từ bao giờ.
Anh cười rồi bảo:
"Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa. Sự tồn tại của em ở trong tâm trí anh theo thời gian cứ lớn dần, lớn dần lên."
"Có lẽ ấn tượng từ cái năm Tạ Nhiên dắt em về nhà anh chơi, trông em hồn nhiên, rất đáng yêu."
"Đừng vội mắng anh lòng dạ đen tối, lúc đó anh chỉ ấn tượng thôi. Sau này gặp lại, mới càng khắc sâu trong tim."
"Tiếp xúc dần dần, chẳng biết từ bao giờ mà tim anh đã bị em chiếm lấy."
"Ý là... anh không biết thích em từ lúc nào, cũng không biết vì sao. Đến khi nhận ra, thì chợt phát hiện không tài nào dừng lại được việc yêu em, thích em."
Cô hỏi anh:
"Anh không thấy em bình thường à? Em bình thường như thế. So với những người xuất sắc anh từng gặp. Chẳng phải rất nhạt nhòa sao?"
"Anh vuốt ve tóc cô, rồi đáp chậm rãi:
"Đối với em thì là thế, nhưng trong mắt anh. Em lúc nào cũng rực rỡ chói lóa như mùa hạ vậy."
"Có chút nóng nảy, nhưng không thể phủ nhận rằng... hạ rất đẹp trong lòng anh."
10. Sau này Dạ Thiển mới biết, chuyện xảy ra vào đêm cô đi xem mắt ấy còn có sự góp sức của cô bạn thân Tạ Nhiên trong đó nữa.
Cũng do Tạ Nhiên buột miệng nói ra việc Dạ Thiển đi xem mắt với Tạ Thừa, nên anh mới biết mà chạy tới đó rình mò lén lút.
Sau này, khi Tạ Nhiên biết chuyện hai người yêu đương, biểu cảm của cô ấy vô cùng đặc sắc.
Còn nhìn anh trai Tạ Thừa của mình với ánh mắt khinh bỉ, nói rằng:
"Hóa ra anh thèm muốn bạn thân em!"
"Hèn gì, lúc nào cũng hỏi thăm Dạ Thiển. Em còn tưởng anh tốt tính, quan tâm tới bạn thân em gái chứ!"
"Cầm thú!"
"Tạ Thừa, em xem anh là anh trai, anh lại muốn hốt bạn thân của em!"
Tạ Thừa bỏ qua lời lên án của em gái mình, xem như không nghe thấy, ngược lại còn đắc ý nhếch môi cười, bảo rằng:
"Lo mà đổi xưng hô đi. Gọi chị dâu!"
"Cô ấy là bạn gái của anh, sắp trở thành vợ anh mày rồi đấy!"
Tạ Nhiên tức không nói nên lời, chỉ biết trộm thẻ của Tạ Thừa kéo theo Dạ Thiển lao vào trung tâm thương mại quẹt điên cuồng. Còn bảo là nhất định phải xả cục tức này mới hài lòng.
11. Năm thứ 3 hai người yêu nhau, Dạ Thiển mang thai ngoài ý muốn.
Tạ Thừa vui vẻ đến mức ôm cô khóc rống lên, còn cảm ơn đứa bé trong bụng Dạ Thiển rối rít.
Cũng vì Dạ Thiển chưa muốn kết hôn, mà Tạ Thừa thì nôn nóng sắp ngồi không yên rồi. Cũng may đứa bé này xuất hiện, thành công thúc đẩy mong muốn của Tạ Thừa đến đích.
Ngày Dạ Thiển gả cho Tạ Thừa, trời hạ nắng dịu nhẹ, mát mẻ.
Cô khoác váy cưới, bước trên con đường nhỏ trên bãi biển đi về phía Tạ Thừa. Đằng sau anh là chân trời rộng lớn, là biển rộng xanh ngát.
Anh mặc comple trắng hệt như một hoàng tử đang đứng chờ công chúa của mình, nhìn anh mỉm cười trong sự hạnh phúc, Dạ Thiển bất giác cũng cười theo.
Khi tay được anh run run đeo chiếc nhẫn cưới vào, Tạ Thừa không kiềm được nước mắt.
Anh nắm bàn tay cô, hôn lên chiếc nhẫn vừa được đeo vào, trịnh trọng nói.
"Kiếp này được gặp em, chính là điều may mắn của đời Tạ Thừa."
"Dạ Thiển, cảm ơn em không ghét bỏ sự khôn khan nhạt nhẽo của anh."
"Đoàn đường sau này, mong em chiếu cố kẻ đầy thiếu sót này... em nhé!"
"Anh yêu em thật nhiều, Dạ Thiển vợ anh."
...
Hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro