Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 3


6. "Tạ Thừa... anh... anh nói thế là có ý gì?"

"Ý gì em còn chưa hiểu à? Ý trên mặt chữ, muốn hôn em!"

Dạ Thiển nuốt nước bọt, ngước lên nhìn Tạ Thừa trong sự dè dặt, hoang mang. Nói gì thì nói, cô thèm khát thì thèm khát chứ vẫn dè dặt lắm.

Dạ Thiển chính là kiểu người, cứng miệng, nhưng đến lúc thật sự dính chuyện mới biết sợ.

Bị cái nhìn chòng chọc nóng bỏng của Tạ Thừa làm cho thất kinh, Dạ Thiển vội vàng cụp mắt, lắc đầu nguầy nguậy.

"Em... em không hiểu anh nói gì cả!"

"Tạ Thừa... chúng ta đâu phải mối quan hệ có thể hôn được... em..."

Tạ Thừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thành thép, anh nghiến răng, chẳng thèm nói nữa, nâng tay lên nắm lấy cằm của Dạ Thiển nâng lên, ép cô nhìn mình rồi từ từ hạ người xuống.

Giữa lúc hơi thở của anh càng lúc càng gần mình, rồi chậm rãi hòa làm một với nhau, bên tai Dạ Thiển loáng thoáng nghe thấy được mấy chữ anh kịp thời thốt ra.

"Vậy hiện tại chính là mối quan hệ đó..."

"Dạ Thiển, tôi thích em!"

Môi anh chậm rãi m.a s.á.t với cánh môi của Dạ Thiển, khiến cho tim cô đập thình thịch rộn ràng. Hơi thở của anh, nhiệt độ của anh như muốn thiêu đốt trái tim cô, khiến cô tan chảy thành nước xuân.

Anh dịu dàng gặm nhấm cánh môi mềm của cô, từ tốn rồi biến thành trằn trọc triền miên, c.h.i.ế.m h.ữ.u một cách mạnh mẽ.

Nụ hôn của anh mang theo hương vị trưởng thành, sự trúc trắc ngập ngừng trước đó hoàn toàn biến mất sau vài giây ngắn ngủi.

Linh hồn của cô như được gột rửa một lần, khiến nó trở nên sạch sẽ và đổi thay.

Cô mềm người ở trong vòng tay anh, hồi lâu cũng chậm rãi đáp lại.

Còn ngại cái gì nữa chứ, cô yêu anh mà... sao phải chần chừ làm gì nữa.

7. Cho đến khi tách ra, Dạ Thiển mềm nhũn ghé vào lòng Tạ Thừa hít thở một cách khó khăn, mối quan hệ của hai người đã có sự thay đổi khác hoàn toàn.

Tạ Thừa không còn bày ra biểu cảm khó chịu ủy khuất như vừa rồi nữa, đã hoàn toàn biến mất.

Anh cười toe toét, khóe môi nhếch lên kéo tới tận mang tai.

Anh đỡ lấy Dạ Thiển, ôm cô trong lòng, còn chu đáo vuốt lưng cho cô, giúp cô thuận khí.

Chờ đến khi Dạ Thiển hoàn hồn lại sau nụ hôn nồng nhiệt kia rồi, Tạ Thừa mới ôm chặt lấy eo cô, cười hỏi:

"Hôn cũng hôn rồi, tỏ tình cũng tỏ tình rồi. Chúng ta bây giờ là người yêu rồi, phải không?"

Dạ Thiển đỏ mặt, mắt cũng phủ lên một tầng sương mờ. Cô đưa tay dụi mắt rồi nhìn Tạ Thừa.

Trong anh khác vừa rồi thật, lúc này còn khóc lóc, bây giờ thì cười như được mùa. Cái mặt tiểu nhân đắc chí của anh khiến Dạ Thừa bực bội không thôi.

Rõ ràng hôn là việc của hai người, sao chỉ có mình cô là hết hơi còn anh lại sung sức như vậy chứ?

Đã thế còn cười toe toét!

Anh thay đổi sắc mặt cũng nhanh quá đây!

Dạ Thiển đẩy Tạ Thừa ra, hừ một tiếng:

"Nghe không hiểu gì hết!"

"Chỉ mới hôn một cái thôi mà."

Tạ Thừa quýnh lên:

"Hôn một cái thì sao? Ý em là sao?"

"Hôn cũng hôn rồi, em không chịu trách nhiệm đúng không!"

"Dạ Thiển, hóa ra em là kiểu người như thế!"

Dạ Thiển: "..."

Kiểu người như thế là kiểu người gì?

"Sướng thân rồi là kéo quần bỏ chạy! Tra nữ!"

Dạ Thiển giật giật khóe môi: "..."

Được rồi, xem như cô chịu thua anh rồi. Nhìn Tạ Thừa phụng phịu, lại treo lên biểu cảm đáng thương như vừa bị vứt bỏ, Dạ Thiển không đùa giỡn với anh nữa.

Cô hừ một tiếng, duỗi tay nhéo má anh, cảm thán một câu:

"Sao đến bây giờ em mới biết anh mặt dày vậy chứ!"

"Trước kia không thấy anh ranh ma thế này!"

Tạ Thừa nghe cô nói vậy, biết đã chốt được kèo này rồi liền sấn tới, một ôm hai hôn má nhếch môi cười, đắc ý đáp:

"Không ranh ma thì làm sao tóm được em?"

"Nhìn xem, cách này cũng hiểu quả phết đây!"

Dạ Thiển hừ lạnh ghét bỏ, thế nhưng lại âm thầm nhoẻn miệng cười.

Tạ Thừa sẽ không hề biết, so với anh cô còn vui mừng hơn gấp trăm ngàn lần ấy chứ.

Anh nào biết, cô yêu thầm anh 3 năm rồi, vừa mới quyết định bỏ cuộc thì anh lại tự dâng mình tới cửa đâu.

Cái này chắc chắn là ý trời rồi.

Ông trời thương xót cho tình yêu của cô, nên mới khiến cho hai người đến bên nhau đây mà.

8. Sau hôm đó, Dạ Thiển và Tạ Thừa đã xác định mối quan hệ. Mà lúc Dạ Thiển nhớ ra đối tượng xem mắt vẫn đang chờ ở trong nhà hàng thì cũng đã quá muộn. Đối phương đã sớm bị sự biến mất của Dạ Thiển chọc tức, bỏ về từ sớm rồi.

Sau đó bà cô liền gọi tới, mắng vốn Dạ Thiển một trận, còn nói rằng Dạ Thiển có mắt không tròng, bỏ lỡ một người đàn ông tốt.

Dạ Thiển còn chưa kịp nói lại, thì mẹ cô đã cướp mất điện thoại, trực tiếp mắng lại bà cô kia một trận nên thân.

"Đàn ông tốt mà hai đời vợ hả!"

"Tốt thì cô đi mà lấy! Tôi thấy cô với tên đó hợp nhau lắm đấy!"

"Thứ gì đâu, cô tìm cái kiểu người gì cho con gái tôi vậy hả!"

"Biến liền, còn dám xuất hiện xem tôi có thả chó cắn cô không!"

Dạ Thiển nhịn cười, nhìn phản ứng của mẹ mình mà cảm động không thôi. Bố mẹ là người mong cô có bạn trai, bạn đời nhất, nhưng khi thấy cô ủy khuất cũng sẽ là người đứng ra bảo vệ cô đầu tiên.

Mẹ cô nói, bà tưởng rằng bà cô kia giới thiệu người trẻ tuổi, đàng hoàng cho Dạ Thiển nên mới giục cô đi xem mắt, bà hoàn toàn không biết bà cô đó sẽ giới thiệu người có 2 đời vợ cho con gái mình.

Bà vừa nói vừa áy náy đến phát khóc, còn xin lỗi Dạ Thiển bảo rằng không giục cô tìm bạn trai gì hay lấy chồng gì nữa hết.

Dạ Thiển vừa thương vừa buồn cười, gật đầu, nhưng lại nói:

"Thật ra con có bạn trai rồi."

"Có bạn trai rồi?"

"Khi nào?"

"Cái hôm đi xem mắt ấy ạ?"

"Là cái tên hói đầu bụng phệ 2 đời vợ ấy sao?"

"Không phải, người này có tóc, cao 1m92, đẹp trai, chưa từng có bạn gái nữa chứ nói gì có 2 đời vợ."

Mẹ cô kinh ngạc thốt lên:

"Đàn ông tốt thế mà lại yêu con à? Bị mù hả!"

"Mẹ!!!"

Nói thì nói thế, nhưng người mừng cho Dạ Thiển vẫn là mẹ ruột của cô. Bà không giục Dạ Thiển phải đưa về ra mắt liền, chỉ dặn cô phải yêu thương lẫn nhau, chuyện khác từ từ tính cũng chẳng sao hết.

Bà đã không còn trông mong gì nữa, hiện tại chỉ cần đứa con gái duy nhất của mình hạnh phúc là đủ rồi.

Dạ Thiển đột nhiên cảm thấy thật may mắn. Cô còn từng nghĩ tình yêu của mình sẽ không thể trọn vẹn hoàn toàn. Thế nhưng nhìn lại, ông trời quả thật thương xót cho cô, ưu ái cho cô rất nhiều.

Tuy cô không phải đứa trẻ hoàn hảo nhất, hay là con nhà người ta như bao người.

Nhưng bố mẹ luôn ủng hộ, tôn trọng mọi quyết định của cô, dành hết toàn bộ yêu thương cho cô.

Rồi bây giờ, cô lại có thêm một anh bạn trai nhà người ta nữa, vừa tài giỏi vừa có nhan sắc.

Thế này còn than thân trách phận cái gì nữa chứ?

Nhìn lại thì, Dạ Thiển mới thật sự là con của ông trời, được ưu ái quá mức rồi còn gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngoin#ngon