Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 2


5. Dạ Thiển xin phép đi vệ sinh một lát, cô vừa rời đi, một người đàn ông cũng đứng dậy nối gót theo sau.

Dạ Thiển hoàn toàn không phát hiện ra mình bị bám đuôi, vẫn thong thả đi vào nhà vệ sinh như bình thường.

Mãi cho đến khi cô từ nhà vệ sinh bước ra đã bất ngờ bị ai đó tóm lấy cổ tay, kéo đi một mạch về hướng khác.

Dạ Thiển từ bất ngờ chuyển sang sợ hãi suýt chút nữa thì la lên thất thanh cầu cứu. Nhưng nhìn bóng người quen mắt đi ở đằng trước, cô liền mím chặt môi lại, híp mắt theo sau.

Đối phương kéo cô đến hành lang nhỏ nằm sau nhà hàng, nơi này chẳng có ai qua lại, vừa tối vừa chật hẹp.

Đối phương vừa dừng bước, đã quay người lại thuận thế tháo kính râm trên mắt xuống, một bên giữ chặt tay cô, đẩy Dạ Thiển áp lưng vào tường.

Bị anh đè lên tường, tay chân cũng bị giữ chặt, Dạ Thiển từ vùng vẫy phản kháng cũng chuyển sang bỏ cuộc. Cô tròn mắt, giả vờ như không hay biết gì mà hỏi:

"Anh là ai?"

"Tại sao lại kéo tôi ra đây!"

"K.h.ố.n k.i.ế.p! Anh định c.ư.ớ.p s.ắ.c tôi đấy à?"

"C.ầ.m t.h.ú, tôi sẽ k.i.ệ.n anh, b.ỏ t.ù anh!"

Dạ Thiển hung dữ nói, vẻ mặt lộ sự kiên cường, bất khuất, như kiểu thà c.h.ế.t cũng không đầu hàng.

Miệng thì cứng rắn nói mấy lời đó, nhưng trong lòng cô lại buồn cười không chịu được. Một là vì lời nói bậy bạ của mình, hai là vì ánh mắt ngỡ ngàng của người đối diện.

Chắc anh cũng không ngờ, cô nói thế đúng không?

Haha!

Nhìn đôi mắt đen láy của anh đang trợn tròn muốn lòi cả con ngươi ra ngoài của anh, Dạ Thiển càng muốn trêu tức người đàn ông này.

Ai bảo anh làm chuyện mờ ám cơ chứ?

Cô đi xem mắt, anh đi theo làm gì!

"Anh..."

"Là anh, Tạ Thừa! Em không nhận ra à?"

Lời nói đến bên môi rồi lại bị giọng nói khàn khàn của người đàn ông cắt ngang. Tạ Thừa cuối cùng cũng lên tiếng, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy uất ức, đến cả giọng nói cũng nghe ra được sự tủi thân của anh.

Tạ Thừa tháo khẩu trang trên mặt xuống, bĩu môi, vẻ mặt 5 phần tủi thân 5 phần đáng thương, khiến cho Dạ Thiển vốn đã bị anh mê hoặc chỉ có thể bủn rủn tay chân, tim cũng mềm nhũn ra.

Cô run rẩy trong lòng, suýt không cầm lòng được mà chủ động dỗ dành anh.

Cũng may kiềm lại kịp thời, bằng không lộ tẩy hết cả rồi.

Dạ Thiển vờ như bất ngờ, thốt lên:

"Anh Tạ Thừa? Sao lại là anh!"

"Anh làm gì ở đây!"

Tạ Thừa nghe xong càng thêm tủi thân, uất ức nói:

"Em không nhận ra anh luôn sao? Bình thường chẳng phải một cái liếc mắt em cũng nhận ra anh à?"

"Sao bây giờ em lại..."

Anh càng nói giọng càng nhỏ lại, trông như một chú cún con tội nghiệp vậy.

Dạ Thiển phải kiềm chế lắm mới không duỗi tay ra ôm anh rồi dỗ dành, nhưng cô sợ nếu anh còn bày ra dáng vẻ đó thêm một chốc nữa, Dạ Thiển chắc chắn sẽ bị anh hạ gục mất.

Sợ mình sơ sẩy lộ tẩy, Dạ Thiển vội vàng đẩy Tạ Thừa ra, vừa đẩy anh ra vừa cười nói:

"Haha, anh bịt kín quá mà, sao em nhận ra được."

"Không có việc gì thì em đi đây, bạn em đang chờ."

Một câu này như đ.â.m trúng tim đen của Tạ Thừa, giẫm lên cái đuôi của anh, khiến anh nhảy cẫng lên, bắt đầu cáu kỉnh.

Anh hung bạo đẩy Dạ Thiển vào tường lại, dùng một tay nắm hai tay của Dạ Thiển lại, ép lên trên đỉnh đầu, không cho cô nhúc nhích.

Mắt anh đỏ lên, thoắt một cái đã ngập nước, long lanh lấp lánh.

Tạ Thừa nheo mắt, nghiến răng:

"Bạn? Bạn gì?"

"Mới đó mà thành bạn của em rồi?"

"Dạ Thiển, ý em là sao hả!"

Dạ Thiển chợt hoảng hốt, hoảng hốt trước phản ứng của Tạ Thừa, hay chính câu hỏi của anh. Cô không nghĩ một câu nói quâng bơ của mình lại khiến anh phản ứng kịch liệt như thế, thậm chí là rơm rớm nước mắt luôn.

Cô lắp bắp, nói không nên lời:

"Không phải... ý em... ý em là..."

"Ý em là sẽ làm bạn với cái tên đó, rồi cùng hắn trở thành bạn đời, đúng không?"

Tạ Thừa gằn giọng chất vấn, dáng vẻ bá đạo áp bức Dạ Thiển đến mức không còn lối thoát khiến Dạ Thiển cảm thấy vô cùng hoang mang.

Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Tạ Thừa, anh ở trong mắt cô tuy lạnh lùng ít nói, nhưng vẫn là con người điềm đạm, nhã nhặn, cư xử nhẹ nhàng, không bao giờ thô lỗ.

Người đàn ông trước mắt cô, giống như một người khác vậy.

Thế quái nào, Dạ Thiển chẳng hề ghét, lại còn thấy thật... mới lạ.

Cô thích...

C.h.ế.t t.i.ệ.t thật!

Cái này gọi là yêu quá hóa lú đúng không?

Cô mê anh quá, nên giờ anh có thành đồ điên cô cũng thích không kiểm soát được.

"Dạ Thiển! Đang nói chuyện với tôi... em thất thần cái gì!"

Dạ Thiển bị tiếng gầm bên tai làm cho giật mình, hoàn hồn ngay lập tức.

Cô nhìn thấy Tạ Thừa trong bóng đêm mờ ảo, anh nhìn cô bằng cặp mắt ướt át, rõ ràng đang rất tức giận, rất uất ức, thế mà lại khiến cho người ta không thể sợ hãi được, ngược lại còn cảm thấy lỗi lầm chắc chắn thuộc về mình.

Nhìn Tạ Thừa muốn khóc đến nơi, khiếm tâm trí Dạ Thiển trở nên hoảng loạn, cô không biết anh rốt cuộc muốn gì, nhưng cũng đoán được ra điều gì đó, chỉ là không quá chắc chắn.

Nghĩ đặng, Dạ Thiển lắp bắp:

"Em... em... thì cũng có sai đâu. Trước làm bạn, sau làm bạn đời."

"Dù sao cũng xem mắt rồi... đâu thể tránh được chuyện tương lai... cái đó..."

Bàn tay đang nắm chặt cổ tay Dạ Thiển run lên, đến cô còn cảm nhận được. Cô không nói nữa, im miệng ngay lập tức, mắt lén lút nhìn Tạ Thừa.

Anh hít mũi, vẻ mặt nhẫn nhịn, như đang chịu đựng thứ gì đó.

Rồi, anh cụp mắt xuống, khàn giọng hỏi cô:

"Xem mắt? Vì sao?"

"Vì sao lại đi xem mắt?"

Dạ Thiển khựng người lại, ngỡ ngàng nhìn Tạ Thừa trước mặt. Cô không nhìn rõ ánh mắt và biểu cảm của anh, nhưng có thể nghe ra được cảm xúc qua giọng nói trầm khàn kia.

Tạ Thừa, anh buồn sao?

Thật sự là vì cô ư?

Dạ Thiển có chút khó tin, nhưng cô không thể không nắm bắt cơ hội này được. Dù sao, đã đến nước này rồi không thử một chút sao biết được kết quả thế nào.

Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Thiển lắp bắp:

"Vì... đến tuổi kết hôn rồi."

Cô nói xong, mơ hồ cảm thấy thật sự quá khó tin, lại hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp theo của Tạ Thừa, đến độ không dám thở mạnh.

Rồi, Dạ Thiển nghe thấy anh nói:

"Tại sao không chọn anh? Anh không đủ yêu cầu à?"

Tim trong ngực cô nhảy dựng lên, đập điên loạn, hoàn toàn mất kiểm soát.

Nghe được câu này rồi, cô đã nắm chắc 80% kết quả rồi.

Thế nhưng ngoài miệng Dạ Thiển vẫn nói:

"Anh thừa... thừa tuổi!"

"Anh quá già!"

Thốt ra được mấy chữ kia, Dạ Thiển chỉ muốn c.ắ.n đ.ầ.u lưỡi mình cho xong. Chỉ hận không thể v.ả mồm mình mấy cái.

Nói nhăng nói cuội cái gì vậy chứ, nói vậy lỡ như làm ảnh tự ái thì sao.

Tuổi tác có vấn đề gì đâu, dù ảnh hơn chục tuổi, cô vẫn mê mà.

Thế mà Tạ Thừa lại cáu kỉnh rồi, quả nhiên Dạ Thiển chạm đúng chỗ đau của anh, làm anh phát rồ lên.

Anh ngẩng mặt lên nhìn, hai hàng nước mắt chảy dọc gò má, trông chẳng thích hợp với khung cảnh kịch tính này chút nào hết.

Tạ Thừa nghiến răng, như thế muốn nhai đầu Dạ Thiển ngay lập tức.

Anh quát:

"M.ẹ nó! Thế cái tên đầu hói không còn cọng tóc, bụng phệ 2 đời vợ em vừa xem mắt thì trẻ quá hả!"

"Em còn nói thêm một câu nữa, ông đây hôn c.h.e.t em!!!"

Dạ Thiển lập tức im miệng, trong lòng khóc huhu.

Không phải vì sợ, vì tiếc nuối mà thôi.

Nếu anh hôn luôn thì tốt biết mấy!

Cô thèm muốn anh 3 năm trời rồi, anh chẳng biết đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngoin#ngon