
Tập 9
Sau cơn mưa lớn, bầu trời Thượng Hải trong hơn, nhưng lòng người vẫn đục.
Tư Du được xuất viện, chuyển đến căn hộ nhỏ do công ty thuê tạm. Căn phòng chỉ rộng vừa đủ cho một chiếc giường, một bàn làm việc, và một ô cửa sổ nhìn ra ngã tư. Bình yên, nhưng lạnh lẽo đến khó tả.
Ngày cô xuất viện, Dận Thành đến. Anh không mặc vest như thường, chỉ áo sơ mi trắng, tay cầm bó hoa nhỏ – thứ vốn chẳng hợp với phong thái của anh chút nào.
"Anh đưa em về," anh nói khẽ.
Tư Du hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn gật. Cô biết, tránh cũng không thể mãi.
Trên xe, cả hai im lặng. Chỉ có tiếng mưa còn đọng lại từ đêm qua rơi lộp bộp trên kính, như gõ nhịp cho những điều chưa nói.
Đến trước cửa căn hộ, Dận Thành bước xuống, đỡ lấy hành lý, nhưng Tư Du ngăn lại.
"Không cần đâu. Em tự được."
Anh sững người, ánh mắt thoáng buồn. "Tư Du... anh chỉ muốn giúp một tay."
"Anh từng giúp em rất nhiều," cô mỉm cười, giọng nhẹ nhưng lạnh. "Chỉ là, mỗi lần giúp xong, anh đều khiến em phải trả giá bằng nước mắt."
Cô nói xong, đi thẳng vào nhà. Cánh cửa khép lại giữa hai người, phát ra tiếng cạch khô khốc. Dận Thành đứng đó rất lâu, không rời đi.
Vài ngày sau, anh vẫn tìm cớ đến. Khi thì mang thuốc, khi thì mang canh. Có hôm chỉ đứng ngoài hành lang, im lặng chờ đợi.
Tư Du không đuổi anh, nhưng cũng không mở lòng. Mỗi lần anh xuất hiện, cô lại thấy quá khứ ùa về – những đêm lạnh lẽo trong biệt thự Trì gia, tiếng Hạ Dao gọi "em gái" dịu dàng, còn anh – người chồng trên danh nghĩa – chỉ lặng im, đứng bên cạnh người khác.
Những hình ảnh đó hằn sâu, như vết thương chưa khép.
Một buổi sáng, cô nhận được tin nhắn:
"Anh đợi em dưới sảnh."
Tư Du xuống. Dận Thành đứng đó, trong tay cầm tập hồ sơ.
"Anh nghe nói dự án của em bị hoãn, anh đã nói chuyện với bên đầu tư. Họ đồng ý xem xét lại."
Cô nhìn anh, ánh mắt lẫn lộn giữa cảm kích và mệt mỏi.
"Anh không cần làm vậy. Công việc của em, em tự lo được."
"Anh không thể đứng nhìn em vất vả nữa."
"Vậy những năm trước, khi em một mình xoay xở, anh ở đâu?"
Câu hỏi ấy như nhát dao xoáy sâu vào tim. Dận Thành im lặng. Tư Du quay đi, giọng khàn khàn:
"Anh muốn chuộc lỗi, nhưng lỗi không phải là một món nợ có thể trả bằng tiền hay công việc, Dận Thành. Là lòng tin – mà anh đã làm vỡ nát rồi."
Chiều hôm đó, Minh Dạ đến thăm.
Anh mang theo một giỏ trái cây và một nụ cười quen thuộc. "Anh nghe nói em vẫn chưa khỏe hẳn. Ăn chút cam đi, tốt cho sức đề kháng."
Tư Du bật cười, lần đầu thấy lòng mình nhẹ hơn. "Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy."
Minh Dạ nhìn cô, ánh mắt ấm. "Anh không chu đáo đâu, chỉ là... anh sợ lại mất em một lần nữa."
Không khí giữa họ bỗng lặng đi. Ánh hoàng hôn hắt qua khung cửa sổ, rọi lên gương mặt cô, khiến đôi mắt cô như có nước.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
Dận Thành đứng ngoài.
Không ai nói gì trong vài giây. Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau – một người bình thản, một người cố giữ tự chủ, nhưng trong sâu thẳm là sóng ngầm.
"Anh đến để đưa thuốc." Dận Thành nói, giọng thấp.
"Cảm ơn, nhưng em đã có người chăm rồi." Minh Dạ đáp thay, không chút căng thẳng.
Không khí chùng xuống. Tư Du đứng dậy, nhẹ giọng:
"Anh Dận Thành, anh về đi. Em không sao đâu."
Ánh mắt anh khựng lại. "Tư Du, anh..."
"Đừng nói gì nữa."
Cô ngắt lời. "Anh càng cố, em càng thấy khó thở."
Anh đứng lặng, tay siết chặt, rồi chỉ gật đầu. "Anh hiểu."
Khi anh quay lưng, bóng dáng ấy khiến Tư Du thấy nghẹn. Dù không yêu nữa – hoặc không dám yêu nữa – tim cô vẫn nhói lên khi thấy anh cô đơn đến thế.
Từ hôm đó, Dận Thành thật sự không đến.
Một tuần, hai tuần... Rồi một tháng trôi qua.
Tư Du tưởng mình sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng mỗi đêm, trong giấc ngủ chập chờn, cô lại mơ thấy anh – ánh mắt mệt mỏi, giọng nói nghẹn ngào hôm ở bệnh viện.
"Anh không muốn mất em."
Cô giật mình tỉnh dậy, tim đập mạnh. Trong căn phòng tối, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở nặng nề.
Có những vết thương, không chảy máu – nhưng vẫn đau đến tận cùng.
Một buổi chiều, khi cô đang họp, điện thoại reo. Là số lạ.
"Tư tiểu thư, xin lỗi, cô có phải là người thân của Trì tiên sinh không? Anh ấy vừa gặp tai nạn xe, đang cấp cứu ở bệnh viện trung tâm."
Cả người cô cứng đờ. Mọi thứ trong đầu trắng xóa.
Khi đến nơi, cô thấy anh nằm trong phòng cấp cứu, mặt mũi xây xát, máu loang trên áo. Các bác sĩ đang cố gắng khâu vết thương.
Minh Dạ chạy theo sau, đặt tay lên vai cô. "Bình tĩnh, Tư Du."
Cô lắc đầu, mắt đỏ hoe. "Tại sao lại là anh ấy... Anh ấy vốn lái xe rất cẩn thận..."
Ca phẫu thuật kéo dài ba tiếng. Khi bác sĩ bước ra, chỉ nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần nghỉ ngơi dài ngày."
Cô ngồi phịch xuống ghế, nước mắt rơi lã chã.
Khi Dận Thành tỉnh lại, ánh sáng nhạt xuyên qua rèm cửa, rọi lên gương mặt anh. Anh quay đầu, thấy Tư Du ngồi cạnh, đầu gục xuống thành giường, đôi mắt sưng đỏ.
Anh khẽ cười, giọng yếu ớt:
"Em lại khóc vì anh rồi."
Cô bật dậy, mắng khẽ: "Anh còn đùa được sao?"
"Anh sợ em không đến."
"Anh nghĩ em là loại người nào?" – Cô khẽ nghẹn. "Dù có hận, em cũng không thể mặc kệ người từng là chồng mình."
Dận Thành nắm lấy tay cô, siết chặt.
"Anh không cần em thương hại. Anh chỉ muốn được nhìn thấy em, được nghe em nói, được ở bên cạnh em... dù chỉ là một chút."
Tư Du im lặng. Giọt nước mắt rơi xuống tay anh.
"Anh không sợ đau, chỉ sợ em quên anh."
"Em chưa bao giờ quên."
Cô khẽ nói, giọng mờ nhòe trong nước mắt. "Chỉ là... em không thể tin."
Anh mỉm cười, yếu ớt nhưng bình yên. "Vậy thì để anh chứng minh, Tư Du. Dù mất bao lâu, anh cũng sẽ làm được."
Cô nhìn anh, trong lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Giữa yêu và hận, giữa tha thứ và quên lãng – tất cả rối như tơ.
Cô không biết nên tin vào quá khứ đã tan nát, hay hiện tại đang run rẩy hồi sinh.
Đêm xuống. Dưới ánh đèn bệnh viện, Tư Du ngồi cạnh giường, nhìn người đàn ông đang ngủ say.
Khuôn mặt anh gầy hơn, góc cạnh hơn, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như năm nào.
Cô khẽ thì thầm:
"Dận Thành... lần này, anh đừng làm em thất vọng nữa."
Ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa rơi – nhẹ, trong, như một khởi đầu mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro