
Tập 7
Những ngày sau tang lễ, căn biệt thự Trì gia lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Tư Du sống trong khoảng không rộng lớn ấy, mỗi bước chân vang vọng như nhắc nhở em về sự cô độc của chính mình. Dận Thành vẫn bận rộn, thường xuyên ra ngoài cùng Hạ Dao, còn em... chỉ còn lại khoảng trống, và ký ức về ông bà nội.
Một buổi chiều, Tư Du ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mơ hồ nhìn ra vườn hoa đã úa tàn. Cốc trà nguội lạnh trong tay, em lặng lẽ nhắm mắt, cố gắng ngăn những giọt nước mắt.
Bỗng nhiên, giọng nói quen thuộc vang lên:
"Đừng có giấu đau khổ trong lòng như vậy. Mày mà cứ chịu đựng một mình, sớm muộn gì cũng ngã gục thôi."
Tư Du ngẩng đầu, ngạc nhiên khi thấy Triệu Kỳ San đứng ở cửa. Vẫn là nụ cười tươi sáng, ánh mắt tinh nghịch nhưng ẩn chứa sự lo lắng. Cô bạn thân từ thời cấp hai nay xuất hiện, mang theo một làn gió mới, thổi tan bớt không khí ảm đạm trong căn phòng.
"Kỳ San..." Tư Du bật thốt, giọng run run.
Kỳ San tiến lại gần, ôm chặt lấy Tư Du:
"Ngốc, sao không gọi cho tao? Mày nghĩ gồng gánh một mình như thế này là giỏi à? Ông bà mất, mày đau khổ, tao hiểu chứ... Nhưng còn cái hôn nhân này, mày định chịu đựng đến bao giờ?"
Nghe vậy, Tư Du siết chặt vạt áo, cắn môi, cố gắng không khóc:
"San à, tao cứ nghĩ... nếu tao nhẫn nhịn, nếu tao cố gắng làm một Trì phu nhân đúng nghĩa, thì có ngày anh ấy sẽ nhìn tao một lần... không phải vì nghĩa vụ, không phải vì gia đình, mà là thật sự vì tao..."
Kỳ San thở dài, bàn tay vỗ nhẹ lưng bạn:
"Du, mày yêu Trì Dận Thành bao lâu rồi? Hơn mười năm chứ gì? Mày chờ, mày hy sinh, mày chịu đựng, mà kết quả mày nhận lại là gì? Tang lễ của ông bà, người cần ở bên mày nhất không xuất hiện. Người mày gọi là chồng, lúc mày khóc đến nghẹt thở chỉ buông một câu: 'Đừng tỏ ra yếu đuối như thế'. Mày định tự làm mình tổn thương đến khi nào?"
Tư Du im lặng, nước mắt chảy dài. Cô biết Kỳ San nói đúng. Bao nhiêu năm yêu thầm, bao nhiêu năm hy vọng, cuối cùng chỉ đổi lại nỗi cô đơn khôn cùng.
Kỳ San cầm lấy tay bạn, giọng kiên định:
"Buông tay đi, Du. Đừng trói buộc mình vào một người không thuộc về mày nữa. Mày xứng đáng có hạnh phúc, có một người đàn ông sẽ bảo vệ mày, chứ không phải chỉ biết làm mày rơi nước mắt."
Đêm ấy, Tư Du thức trắng. Căn phòng tân hôn từng mơ ước nay trở thành ngục tù. Ánh đèn vàng hắt xuống sàn gỗ, bóng em co lại nhỏ bé.
Trên bàn, tờ đơn ly hôn đã viết sẵn. Nét chữ run rẩy, nhưng từng câu từng chữ lại thể hiện sự quyết tâm.
"Em không còn đủ sức chờ đợi nữa. Em không thể tiếp tục là cái bóng bên cạnh anh."
Sáng hôm sau, khi Dận Thành trở về cùng Hạ Dao, căn biệt thự vắng lặng. Người hầu báo rằng Tư Du đã dọn đi từ sớm. Trên bàn phòng khách, một phong bì trắng đặt ngay ngắn.
Anh bước đến, cầm lên, ánh mắt thoáng biến sắc khi nhìn thấy dòng chữ: "Đơn ly hôn".
Trong thoáng chốc, cả căn biệt thự vốn ồn ào như đông cứng lại. Ánh mắt Dận Thành lạnh đi, nhưng sâu trong đó, một cơn sóng ngầm bắt đầu trỗi dậy.
Tư Du kéo vali rời khỏi căn biệt thự Trì gia trong một buổi sáng mưa phùn. Chiếc ô nhỏ chẳng đủ che hết gió rét len vào từng ngóc ngách, nhưng em vẫn cắn răng bước đi, quyết tâm không ngoái đầu lại.
Trong lòng, nỗi đau và mất mát như sóng cuộn. Em mất ông bà – chỗ dựa duy nhất, mất hy vọng về một tình yêu muộn màng, giờ lại buông bỏ cuộc hôn nhân vốn được dựng lên bằng ràng buộc. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy, Tư Du thấy lòng mình nhẹ nhõm.
"Đủ rồi. Từ nay, mình sẽ sống cho chính mình."
Thành phố Thượng Hải rộng lớn, xa hoa, nhưng với Tư Du lúc này, nó lại trở nên quá đỗi xa lạ. Em thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, chỉ vừa đủ cho một chiếc giường đơn, một bàn làm việc và vài vật dụng thiết yếu.
Ngày đầu dọn vào, Tư Du gần như kiệt sức. Khi em loay hoay lắp lại kệ sách, một giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên sau lưng:
"Cần anh giúp không?"
Em quay đầu, ngỡ ngàng. Người đàn ông cao lớn, áo sơ mi trắng đơn giản, gương mặt quen thuộc nhưng đã chín chắn, trầm ổn hơn xưa – Cố Minh Dạ.
Tư Du bàng hoàng:
"Anh... sao anh lại ở đây?"
Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt vẫn như năm nào – luôn dịu dàng dành cho em:
"Anh ở ngay tầng trên. Không ngờ lại tình cờ gặp em."
Tư Du lúng túng, đôi mắt thoáng đỏ, nhưng vẫn gượng cười:
"Thật trùng hợp..."
Cố Minh Dạ không nói thêm, chỉ xắn tay áo, giúp em dựng lại kệ sách, sắp xếp vài thùng đồ. Những việc tưởng nhỏ nhặt nhưng lại khiến em thấy ấm áp lạ thường. Trong căn phòng chật hẹp, bóng dáng anh mang đến sự bình yên, khác hẳn cái lạnh lẽo của biệt thự Trì gia.
Những ngày sau, Cố Minh Dạ thường âm thầm xuất hiện. Lúc thì đưa cho em một túi đồ ăn nóng hổi khi em tăng ca muộn, lúc lại gửi một tin nhắn nhắc em mặc ấm khi thời tiết trở lạnh. Anh không hỏi về cuộc hôn nhân kia, cũng không ép em phải giãi bày. Anh chỉ kiên nhẫn ở bên, dùng sự dịu dàng lặng lẽ bù đắp những khoảng trống trong lòng Tư Du.
Một lần, khi công ty gặp rắc rối với đối tác, Tư Du gần như không biết xoay sở thế nào. Đúng lúc ấy, Minh Dạ xuất hiện, dùng kinh nghiệm và mối quan hệ của mình để giúp em tháo gỡ. Anh đứng phía sau, để em là người trực tiếp ký kết, trao đổi.
Sau buổi họp thành công, em nhìn anh, mắt long lanh:
"Anh... tại sao lại giúp em nhiều đến thế?"
Cố Minh Dạ mỉm cười, giọng trầm ấm:
"Vì em xứng đáng được bảo vệ. Anh muốn em biết... em không còn phải một mình."
Câu nói ấy như mũi kim đâm vào trái tim vốn chằng chịt vết thương. Tư Du bỗng bật khóc, không kiềm được nữa. Minh Dạ chỉ lặng lẽ đưa khăn giấy, không ôm lấy em, không vội vàng an ủi – chỉ kiên nhẫn ngồi bên, cho em khóc đến khi lòng nhẹ đi.
Trong khi đó, ở Trì gia, Trì Dận Thành trở về căn biệt thự vắng lạnh. Người hầu báo rằng Tư Du đã thật sự dọn đi. Anh bước vào phòng ngủ, nhìn chiếc tủ quần áo trống trơn, ngăn bàn gọn gàng, trên bàn vẫn còn lá đơn ly hôn.
Khoảnh khắc ấy, ngực anh như có tảng đá đè nặng. Lần đầu tiên trong đời, Trì Dận Thành cảm nhận được cảm giác bất an, như thể một điều quan trọng đang rời khỏi tầm tay.
Anh cầm tờ đơn, đôi mắt tối sầm, lòng ngổn ngang. Lý trí mách bảo rằng đây chẳng qua là một cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, em đi thì thôi. Nhưng tận sâu trong tim, lại có một giọng nói khác vang lên:
"Nếu thật sự không quan tâm, tại sao lại thấy trống rỗng thế này?"
Anh nhớ lại hình ảnh Tư Du trong đêm mưa, gương mặt tái nhợt, đôi mắt kiên cường nhưng vẫn ngập tràn yếu đuối. Nhớ đến cuốn nhật ký mà anh từng vô tình nhìn thấy – từng dòng chữ ngập tràn hình bóng anh.
Trì Dận Thành bỗng thấy tim mình run rẩy.
"Cô ấy... đã yêu mình từ lâu như vậy... mà mình chưa từng nhìn thấy sao?"
Đêm ấy, trong căn biệt thự rộng lớn, lần đầu tiên Trì Dận Thành không ngủ được. Anh ngồi trên ghế sofa, tay nắm chặt tờ đơn ly hôn, ánh mắt u ám.
Ở một nơi khác của thành phố, Tư Du ngồi trong căn hộ nhỏ, được Cố Minh Dạ đưa một tách trà ấm. Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn Thượng Hải rực rỡ, phản chiếu trong đôi mắt em, vừa yếu đuối vừa kiên định.
Một người đang rời xa quá khứ.
Một người lần đầu nhận ra mình sắp đánh mất tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro