Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 6

Cả thành phố Thượng Hải chìm trong sương mù nhẹ của một buổi sáng thu. Tư Du đứng trước cửa bệnh viện, tay siết chặt bó hoa cúc trắng, lòng trĩu nặng. Sáng nay, ông bà nội em – những người nuôi dưỡng, yêu thương em suốt tuổi thơ – đã ra đi.

Bước chân em run rẩy, mỗi bước đi như mang theo nỗi đau khôn nguôi. Ông bà là chỗ dựa duy nhất, là nơi em tìm về mỗi khi cô đơn. Giờ đây, khi mất họ, em bỗng thấy mình trống rỗng đến mức tột cùng.

Gia đình hai bên đã chuẩn bị tang lễ tại tư gia, phòng khách rộng lớn giờ lặng lẽ với những vòng hoa trắng, những lời chia buồn, và không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Tư Du bước vào, đầu cúi thấp, tay nắm chặt khăn tay. Mọi ánh mắt hướng về cô, vừa kính trọng vừa tiếc thương. Em cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên gò má.

Kỳ San đứng bên cạnh, nắm tay em:

"Du à... đừng lo, tớ ở đây. Mọi chuyện rồi sẽ ổn."

Em gật đầu, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Đây là lần đầu tiên, em cảm thấy mình thực sự mất tất cả, mất đi nơi nương tựa duy nhất.

Tang lễ diễn ra trong không khí u buồn. Mọi người cúi đầu tiễn biệt ông bà, tiếng nhạc trầm buồn vang lên trong căn phòng rộng. Tư Du đứng lặng, trái tim như bị bóp nghẹt.

Trong khoảnh khắc em quay lại, hy vọng một ánh mắt an ủi từ Dận Thành, nhưng không. Anh không xuất hiện. Tư Du biết, anh lại đang ở bên Hạ Dao, mỉm cười, trò chuyện dịu dàng, chẳng hề quan tâm tới nỗi đau của em.

Em bàng hoàng, cảm giác bị bỏ rơi lần nữa. Lòng đau như cắt, nước mắt chảy thành dòng, từng nhịp thở nặng nhọc.

Khi tang lễ kết thúc, mọi người ra về, Tư Du lặng lẽ bước ra sân, mắt nhìn bầu trời xám xịt, mưa sắp rơi. Tim em rối bời, tự nhủ: Mình không còn chỗ dựa. Mình phải tự đứng vững... nhưng sao lòng lại đau đến thế.

Tối hôm đó, khi trở về căn hộ, Tư Du vừa mở cửa phòng khách, nhìn thấy Trì Dận Thành đứng đó, tay trong tay với Hạ Dao. Ánh mắt anh vô cảm, giọng lạnh lùng:

"Em trông ổn chứ?"

Tư Du lặng người, tim nhói, giọng run run:

"Anh... anh không đến tang lễ à?"

Dận Thành thản nhiên:

"Không cần. Tôi bận việc. Hơn nữa, tang lễ không phải chỗ để tỏ ra đau khổ."

Em cảm giác như một nhát dao cắm thẳng vào tim. Tất cả những gì em từng hy vọng về chồng sắp cưới, về người từng khiến tim em rung động, bỗng tan biến.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, nước mắt Tư Du trào ra. Dận Thành vô tình nhìn thấy. Anh nhíu mày, bước đến gần, ánh mắt nghiêm nghị:

"Đừng tỏ ra yếu đuối như thế. Em là Trì phu nhân, không phải một cô bé con."

Em quay đi, giọng nghẹn:

"Anh... anh không hiểu... ông bà nội em... họ... họ đã... mất rồi..."

Anh không nói thêm, chỉ quay đi, để lại Tư Du đứng một mình giữa căn phòng xa hoa nhưng trống trải, với nỗi đau trống vắng tột cùng.

Đêm ấy, Tư Du ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phố xá Thượng Hải rực sáng, nhưng trong lòng chỉ toàn mưa. Em nhớ ông bà, nhớ vòng tay ấm áp, nhớ những lời dặn dò, những nụ cười hiền dịu. Giờ đây, em phải tự mình bước tiếp, dù đau đớn và cô đơn tột cùng.

Cố Minh Dạ, từ bên ngoài, nhìn Tư Du qua ánh đèn vàng, nhắn tin:

"Em ổn chứ? Anh biết em đau. Dù thế nào, anh sẽ ở bên em, không để em gục ngã."

Tư Du đọc tin nhắn, tim bỗng ấm lại một chút. Trong lúc tuyệt vọng nhất, vẫn còn có một người âm thầm bước vào, trở thành điểm tựa tinh thần, giúp em đứng vững.

Em khẽ thở dài, ôm gối, nhìn mưa ngoài cửa sổ: Mình sẽ không khóc nữa. Mình sẽ mạnh mẽ. Dù anh ấy vô tâm, dù Hạ Dao luôn xuất hiện, mình phải tự đứng vững.

Tang lễ của ông bà nội kết thúc, nhưng nỗi đau và trống trải vẫn đè nặng lên Tư Du. Căn hộ rộng lớn, xa hoa mà giờ đây trở nên lạnh lẽo và trống trải hơn bao giờ hết.

Sáng hôm sau, Tư Du dậy sớm, mặc váy phẳng phiu, chuẩn bị đồ đạc cho một ngày bận rộn. Em cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ: Mình phải mạnh mẽ. Ông bà đã ra đi, mình phải tự đứng vững.

Trì Dận Thành bước vào phòng khách, tay nắm Hạ Dao. Anh mỉm cười với cô, ánh mắt ấm áp, nhưng dành cho Tư Du chỉ là cái nhìn thoáng qua, lạnh lùng:

"Em dậy rồi à? Hôm nay anh bận việc, không cần lo lắng quá."

Tư Du chỉ khẽ gật đầu, giọng run run:

"Vâng... em sẽ tự lo mọi chuyện."

Cảm giác cô đơn chồng chất, Tư Du lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng cho bản thân, tay run run nắm lấy chiếc chén. Hình ảnh Dận Thành và Hạ Dao vừa nắm tay bước vào phòng, vừa cười nói, khiến em cảm thấy mình hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.

Buổi chiều, Tư Du trở lại công ty. Trong lúc em đang họp, một vấn đề phát sinh với hợp đồng quan trọng. Em vội vàng xử lý nhưng cảm giác căng thẳng vẫn dâng lên.

Cố Minh Dạ bất ngờ xuất hiện tại công ty, đứng cạnh bàn làm việc của em:

"Em cần giúp đỡ không?"

Tư Du nhìn anh, tim chợt ấm lên:

"Anh... anh không cần phải... nhưng... nếu anh giúp, em sẽ rất biết ơn."

Cố Minh Dạ chỉ gật đầu, điềm tĩnh hướng dẫn em cách giải quyết vấn đề. Trong lúc làm việc, ánh mắt anh chăm chú, trầm ổn, khiến Tư Du cảm thấy được che chở. Đây là lần đầu tiên sau nhiều biến cố, em thực sự cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Tối đến, trở về căn hộ, Tư Du cố gắng duy trì hình ảnh Trì phu nhân. Cô dọn dẹp phòng khách, chuẩn bị bữa tối cho Dận Thành, nhưng anh lại quay sang Hạ Dao, trao đổi công việc, thỉnh thoảng cười nói, ánh mắt ấm áp dành cho cô ấy.

Tư Du đứng một bên, cúi đầu, lòng đau nhói. Cô thầm nhủ: Mình không thể làm gì cả. Dù là chồng sắp cưới, anh ấy vẫn vô tâm... và Hạ Dao luôn hiện diện.

Nhưng rồi, một điều bất ngờ xảy ra. Khi Dận Thành và Hạ Dao bước ra ngoài để tham dự một buổi tiệc, Tư Du vô tình nghe thấy giọng nói nhỏ của anh:

"Đừng để cô ấy gặp rắc rối. Nếu em ấy gặp chuyện, anh không muốn em ấy phải chịu thiệt."

Em ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lặng lẽ rút lui, tim rung lên lạ kỳ. Dường như trong lòng Dận Thành vẫn còn chút quan tâm, nhưng anh vẫn chưa bộc lộ rõ ràng, khiến Tư Du cảm thấy rối bời.

Buổi tối, Cố Minh Dạ lại xuất hiện bên cửa sổ căn hộ, đưa cho Tư Du một tách trà nóng:

"Uống đi. Anh biết hôm nay em mệt mỏi. Nếu cần, anh luôn ở đây."

Tư Du nhận lấy, lòng bỗng ấm áp. Dù đau khổ, cô đơn, và cảm giác bị bỏ rơi, nhưng vẫn có một người âm thầm quan tâm, bảo vệ. Em nhìn ra cửa sổ, ngắm ánh đèn vàng lung linh ngoài phố: Dù Dận Thành vô tâm, dù Hạ Dao hiện diện, mình vẫn còn một người để dựa vào.

Những ngày sống chung sau tang lễ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Tư Du phải đối diện với sự thờ ơ của chồng, hiện diện của Hạ Dao, và nỗi đau mất đi ông bà, nhưng cũng dần nhận ra Cố Minh Dạ chính là điểm tựa vững chắc, âm thầm xuất hiện đúng lúc, khiến trái tim em vừa ấm áp vừa rối bời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro