Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7

Chapter 7


Cuối cùng thì kì nghỉ cũng đã đến. Để tự thưởng cho mình, nhóm Trí Anh quyết định đến đảo Hồng Tiên nghỉ ngơi.

- Hãy đi với bọn này nhé! Đi đi, vui lắm_ Thu Hà vừa lôi vừa kéo, cộng thêm nài nỉ một cách đầy dai dẳng mà xem chừng vẫn chưa ăn thua.

- Ừ, nhưng mà đi đâu mới được chứ?_ Ngọc Khiết thắc mắc nhìn bạn_ Với cả bọn này, bọn này là những ai vậy?

- Thì cậu cứ đi rồi sẽ biết_ Thấy Ngọc Khiết chần chừ, Thu Hà liền dùng biện pháp mạnh nhờ người lái xe bế Ngọc Khiết lên xe.

Ngồi trên xe, Ngọc Khiết vẫn không khỏi băn khoăn về chuyến đi sắp tới. Khi xe dừng lại tại sân bay cô lại càng thấy bất ngờ hơn khi Hân Như và Lục Đại Thiên Vương đang có mặt tại đó_ "Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ, nhóm của Thu Hà thì chẳng phải là Hân Như với mấy người kia nữa."

Chuyến bay khá dài nhưng chẳng ai mệt mỏi vì chỉ cần nghĩ đến việc được nghỉ ngơi ở đảo Hồng Tiên là tất cả đều thấy vui.

- Đến nơi rồi_ Hạo Tuấn vui vẻ nói_ Mau lên phòng thôi.

- Ừ, đúng đấy_ Thiên Vỹ hưởng ứng_ Vẫn như cũ như nhé.

- Vậy chúng ta cũng đi thôi_ Hân Như nói rồi dẫn Thu Hà và Ngọc Khiết lên một căn phòng nằm ở cuối tầng hai. Căn phòng vô cùng rộng rãi, thoáng mát, được trang trí rất lạ mắt. Ngoài cửa còn đề mấy chữ to đùng "Tiểu Thiên Hậu đáng yêu".

Trong khi mọi người sắp xếp đồ đạc thì Hân Như chỉ ngồi im một chỗ, ánh mắt thẫn thờ. Đây không phải là lần đầu Hân Như đến đây nên những kỉ niệm cứ ùa về trong tâm trí cô. Mọi chuyện sự thực là chẳng dễ dàng có thể quên đi.

...


Ngày hôm sau, mọi người quyết định đi thăm thú nơi đây nhưng không phải theo cách bình thường mà sẽ bốc thăm chọn cặp. Có tận sáu chàng trai nhưng chỉ có ba cô gái mà thôi, tuy vậy mọi chuyện vẫn được diễn ra theo quy luật bình thường. Sau một hồi, Thu Hà chọn được Hạo Tuấn, Ngọc Khiết với Trí Anh còn Phi Lương đã chọn Hân Như. Ba người còn lại không có ai đành tụ tập cùng nhau đi câu cá.

Hân Như thấy rất lo lắng khi mà Phi Lương chọn mình, hai người cứ đi mà chẳng ai nói câu gì, cảnh đẹp cũng không muốn ngắm. Mãi sau Hân Như mới phá vỡ sự im lặng:

- Có gì thì anh nói đi, nếu không em về đây.

Lần đầu tiên kể từ khi Phi Lương về trường, Hân Như không xưng tôi với anh, vả lại còn nói chuyện rất nhẹ nhàng.

- Ừ, thật ra anh… anh có rất nhiều chuyện muốn nói_ Phi Lương ấp úng. Hân Như  quay sang nhìn anh, ánh mắt có chút chờ đợi.

- Anh biết em thấy như thế nào nhưng mà em hãy cho anh cơ hội để làm lại_ Phi Lương thành thật_ Anh không muốn để em phải đau khổ nữa.

- Thật sự thì… anh có hiểu cho cảm giác của em không, suốt thời gian qua em mệt mỏi lắm rồi_ Hân Như khó khăn thốt lên.

- Xin lỗi em, Như_ Phi Lương quay sang nắm tay Hân Như_ Anh chỉ mong chúng ta được trở lại như xưa, được tay trong tay hạnh phúc.

Phi Lương cứ nói làm Hân Như có cảm giác được trở về thời điểm một năm về trước, cô và anh đã có những kỉ niệm thật đẹp đẽ tại nơi này. Hân Như bỗng dưng thấy khóe mắt cay cay, cô nhìn sang Phi Lương, thấy anh cũng đang không giấu nổi cảm xúc của mình.

- Chúng ta, tạm thời đừng nói đến chuyện này được không?_ Hân Như đề nghị_ Em vào lúc này không muốn nghĩ gì nữa.

- Ừ, nếu em không muốn thì thôi_ Phi Lương ban đầu nhìn Hân Như có chút khó hiểu nhưng anh nhanh chóng gật đầu vì anh đã hiểu quá rõ tính cách của cô, càng nói sẽ chỉ càng làm mọi thứ rối tung lên thôi_ Vậy, nói về cô bạn mới đi, Đinh Ngọc Khiết ấy. Hình như Trí rất quan tâm đến cô ấy?

- Ngọc Khiết á?_ Hân Như tròn mắt nhìn lại Phi Lương _ Anh để ý thấy Trí như vậy à?

- Ừ, có thể mọi người không quan tâm nhưng tinh ý sẽ nhận ra ngay, rõ ràng là cậu ấy thay đổi khá nhiều kể từ khi Ngọc Khiết xuất hiện đúng không?

- Hì, anh cũng giỏi phân tích quá. Cái này em cũng nhận ra, sao qua được mắt Thiên Hậu này chứ_ Hân Như mỉm cười nhẹ.

- Thế Trí thích cô gái đó thật sao?_ Phi Lương hoài nghi hỏi lại.

- Cái này thì… anh cứ chờ đi, rồi sẽ biết thôi_ Hân Như ẩn ý lại càng làm Phi Lương thêm tò mò, nhưng anh cũng không hỏi thêm gì nữa. Nhìn thấy nụ cười của Hân Như là anh đã mãn nguyện rồi, có khi phải lâu lắm rồi cô mới cười một cách vui như vậy.

...


- Cậu đang dẫn tôi đi đâu vậy?_ Ngọc Khiết thắc mắc hỏi, từ nãy Trí Anh cứ kéo cô đi, rất lâu rồi mà chưa thấy tới.

- Đến một nơi bí mật_ Trí Anh trả lời_ Rồi cậu sẽ biết.

Trí Anh tiếp tục dẫn Ngọc Khiết đi sâu vào trong rừng, đến trước một cái hang thì anh dừng lại.

- Chúng ta đến nơi rồi, cậu hãy đợi tôi một lát.

- Ừ_ Miệng thì đồng ý đấy nhưng sự thật là Ngọc Khiết chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Khi chọn Trí Anh cô chỉ đơn giản nghĩ là cả hai sẽ đi dạo bờ biển nói chuyện như hôm trước thôi. Ai ngờ là đi được một đoạn Trí liền kéo cô đi theo hướng khác, đi mãi rồi đến nơi này. Cô cũng chẳng biết diễn tả về nó như thế nào nữa, tự dưng trong lòng thấy hồi hộp vô cùng.

Mười phút trôi qua Trí Anh vẫn chưa trở lại, Ngọc Khiết đứng đó chờ và bỗng nghe thấy những tiếng ríu rít rất vui tai. Cô ngoảnh lại thấy sau mình là một khung cảnh thực sự rất đặc biệt. Núi non, suối chảy rí rách, tiếng chim ca, hương thơm của cỏ cây hoa lá hòa quyện vào nhau. Đúng lúc này thì Trí Anh trở lại, trên tay cầm một vòng hoa rất đẹp. Sau khi đội nó cho Ngọc Khiết anh nói:

- Cậu thấy nơi này thế nào?

- Đẹp, đẹp lắm!

- Tôi đã phát hiện ra nó khi lần đầu tiên đến đây_ Trí Anh tiếp tục_ Chưa có ai từng được đến đây ngoài tôi, cậu là người đầu tiên đó.

Tiết lộ của Trí Anh làm Ngọc Khiết thấy rất bối rối. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn bình thường, mặt đỏ bừng lên. Lần trước tại khu vườn đó cũng vậy. Không được gặp Trí cô thấy có cảm giác gì đó nhớ nhung, khi gặp anh rồi thì cô lại rất bối rối, tim đập loạn xạ. Không lẽ cô đã thích anh mất rồi?

Suốt buổi nói chuyện chỉ có Trí Anh là người nói, Ngọc Khiết chỉ biết ngồi đó gật đầu. Điều này làm Trí Anh thấy rất kì lạ nhưng anh không nói ra mà chỉ im lặng.

...


- Sao cậu về sớm vậy?_ Thấy Hân Như đã trở về phòng từ lâu, Thu Hà lên tiếng hỏi.

- Ưhm, hai cậu về rồi à?_ Hân Như bình thản đáp_ Vui chứ?

- À, vui… lắm_ Ngọc Khiết ấp úng nói.

- Tớ biết mà, đi với hai anh chàng tuyệt nhất còn gì.

- Mà sao trông Như buồn vậy?_ Thu Hà nhìn chằm chằm Hân Như mà hỏi.

- Thì hai cậu đi với hai người kia rồi nên tớ thất vọng_ Hân Như giả bộ buồn bã.

- Thế cậu muốn đi với ai, Như?_ Ngọc Khiết tò mò_ Tớ tưởng là đi với Phi Lương vui hơn chứ?

- Thật ra người tớ muốn đi cùng là…_ Hân Như chưa nói hết câu thì Thiên Vỹ đã xuất hiện, kéo cả ba đến nhà ăn. Sau bữa trưa, Hân Như đang đi dạo thì Trí Anh bất ngờ đi đến.

- Như, hãy giúp anh một việc.

- Có chuyện gì vậy?_ Hân Như thắc mắc, Trí Anh liền ghé sát vào tai cô thì thầm rồi sau đó Hân Như vừa vười vừa nói:

- Sao tự nhiên anh lại muốn em giúp vậy?

- Thì trước đến nay anh đã nhờ em điều gì đâu_ Trí Anh phân trần_ Giúp anh đi!

- Thế thì đúng là anh…_ Hân Như tiếp tục đùa_ Anh nhận đi rồi em sẽ giúp anh.

- Nhận gì cơ chứ?

- Đừng có chối, không chỉ có em nhận ra đâu anh trai à_ Hân Như vẫn không chịu buông tha cho Trí Anh.

- Em thật là… Thôi được, anh nhận_ Trí Anh lắc đầu ngán ngẩm với cô em.

- Có thế chứ! Chúc mừng anh, em sẽ cố hết sức giúp anh_ Hân Như vui vẻ nói rồi nhanh chóng quay bước đi, còn Trí Anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm vì cô gái tinh nghịch kia.

...


Giữ lời sẽ giúp Trí Anh, Hân Như đã bàn bạc và cùng với Thu Hà làm cho Ngọc Khiết xinh đẹp nhất chưa từng thấy. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, chiếc váy trắng được điểm xuyết bởi những bông hoa mai.

- Thế nào Thu Hà, xinh quá đi đúng không?

- Tất nhiên, chúng ta đã ra tay mà_ Thu Hà vui vẻ hưởng ứng.

- Ngọc Khiết, đây là thiệp mời, hãy cầm lấy và đi đến đó trước nhé.

- Ơ, thiệp mời á?_ Ngọc Khiết hỏi lại, từ nãy cô vẫn không hiểu Hân Như và Thu Hà đang trang điểm cho cô để làm gì_ Thế hai cậu không đi sao?

- Có, có chứ_ Hân Như nói_ Nhưng cậu đi trước đi, chúng tớ còn chưa thay đồ mà.

- Mau đi kẻo muộn_ Thu Hà thúc giục. Theo những chỉ dẫn trên tấm thiệp, Ngọc Khiết đi đến điểm hẹn nhưng chẳng thấy ai cả. Cô đứng chờ một lúc, khi vừa định quay đi thì bỗng nghe thấy có tiếng phụt, ngay lập tức xung quanh cô bừng sáng. Rồi có tiếng nhạc vang lên, Ngọc Khiết thấy Trí Anh đang tiến lại gần cô, tay cầm một bó hoa hồng rất to. Lúc này Ngọc Khiết nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng rõ hơn còn mặt cô thì đỏ hết cả lên. Trí Anh càng lại gần Ngọc Khiết lại càng bối rối.

- Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã có một cảm giác rất thân thiết_ Trí Anh nhẹ nhàng nói, đưa bó hoa cho Ngọc Khiết_ Và đến khi nghe thấy em hát, anh càng thêm khẳng định tình cảm của mình.

Trí Anh tiếp tục nói trong khi Ngọc Khiết chỉ biết đứng đó, nhìn chằm chằm anh.

- Anh không biết tình cảm của em với anh ra sao nhưng vẫn muốn nói với em rằng: “anh thích em”_ Nghe những lời nói của Trí Anh, Ngọc Khiết thấy xao xuyến lạ thường. Từ trước đến nay chưa có chàng trai nào lại đối xử với cô như Trí Anh đã làm, anh khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

- Em hãy đồng ý làm bạn gái của anh nhé!

Ngọc Khiết thấy giây phút này thật tuyệt vời, cô muốn rằng nó sẽ dừng lại mãi mãi. Ngọc Khiết để bó hoa xuống, cầm lấy tay Trí Anh và viết lên đó chữ "có". Xong rồi cô ngại ngùng quay đi, Trí Anh vui sướng lại gần, ôm Ngọc Khiết vào lòng, khoảnh khắc này sẽ mãi in đậm trong tâm trí cả hai.

...


Mới đến đảo Hồng Tiên được vài ngày đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Hân Như hôm nay lại muốn mọi người chia cặp để đi ngắm cảnh.


- Nhưng lần này chúng ta sẽ bốc thăm, ai có chữ may mắn sẽ được lựa chọn người mình muốn đi cùng.

- Nghe cũng được đấy_ Hạo Tuấn  nói. Ngay sau đó tất cả cùng bốc thăm. Chỉ có ba phiếu may mắn, Thu Hà đã bốc được và chọn Hạo Tuấn. Nhưng vì Hạo Tuấn cũng có phiếu nên chỉ còn một người duy nhất được chọn.

- Tớ là người giữ phiếu cuối cùng_ Hân Như nói_ Tớ sẽ chọn…

- Thôi khỏi cần nói cũng biết cậu chọn ai_ Thiên Vỹ nói vẻ mất hứng_ Chúng ta nên đi thôi.

- Quân Thành!_ Hân Như đột nhiên nói làm mọi người rất bất ngờ. Tất cả nhìn Quân Thành rồi Phi Lương, cuối cùng quay sang Hân Như_ Sao chứ? Tớ có phiếu may mắn và có quyền lựa chọn mà.

Nói rồi Hân Như quay bước đi, mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên_ Sao lại là Thành, tớ tưởng phải là Lương?_ Minh Luân thắc mắc, vẫn không thể hiểu vì sao Hân Như chọn Quân Thành. Những người khác cũng chẳng khác anh là bao, ai nấy ánh mắt đều hiện rõ sự kì lạ. Phi Lương nhìn bóng dáng Hân Như dần rời xa, lòng bỗng trùng xuống.

Sự lựa chọn của cô, lẽ nào đã thay đổi.

Quân Thành  đi đến bờ biển thì thấy Hân Như đang ngồi nghịch cát ở đó. Anh liền tiến lại gần, trong lòng vẫn chưa hiểu chuyện gì.

- Xin lỗi_ Hân Như bất chợt lên tiếng_ Thời gian qua có lẽ tôi đã không phải với cậu.

- Sao?_ Lời nói của Hân Như làm Quân Thành tròn mắt ngạc nhiên.

- Suy nghĩ kĩ thì có lẽ tôi đã sai_ Hân Như tiếp tục_ Tôi đã quá trẻ con.

- Ừ, thật ra thì… tôi hiểu mà.

- Dù sao chúng ta cũng đã chơi với nhau từ bé nên… cậu không giận tôi chứ?_ Hân Như nhìn anh chàng kia hoài nghi hỏi.

- Không, tôi mau quên lắm_ Quân Thành mỉm cười trước vẻ mặt nghiêm trọng của cô bạn_ Vậy sao cậu thay đổi nhanh thế?

- Thì… nói chung tôi suy nghĩ lại và hiểu ra mọi chuyện, thế thôi_ Hân Như nhún vai giải thích.

- Cậu còn yêu Lương chứ?_ Quân Thành bất ngờ hỏi lại.

- Tôi nên trả lời cậu thế nào đây, tôi…

- Cậu còn yêu nhưng lại không đủ can đảm để đối mặt với điều đó. Với cậu một lần là quá đủ rồi, nếu tôi là cậu tôi cũng muốn dừng lại_ Câu nói của Quân Thành khiến Hân Như đờ người không thể nói được điều gì, tại sao anh lại hiểu hết mọi suy nghĩ của cô vậy.

- Cậu, tại sao lại…?

- Nhưng mà có thế nào thì tôi vẫn khuyên cậu không nên từ bỏ. Chẳng dễ dàng gì để tìm được người dành cho mình, nên trân trọng chứ không phải dễ dàng buông tay khi gặp khó khăn_ Quân Thành động viên bạn. Hân Như nhìn Quân Thành rồi đưa ánh mắt nhìn ra phía biển, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, cảnh hoàng hôn thật đẹp nhưng lại rất khó để diễn tả. Cuộc nói chuyện này giúp cô và Quân Thành gỡ bỏ hiềm khích nhưng cũng khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn.

Rốt cục thì, làm như thế nào mới giúp cho khúc mắc trong lòng mỗi người được gỡ bỏ?


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro