Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 47(1)

Sân thượng chung cư SM, lại một lần nữa được chứng kiến cuộc gặp gỡ của đôi tình nhân một thời, KyuSeo. Họ đã từng có lúc ngượng ngùng, e ngại tại đây, đã từng có giây phút vui vẻ nhưng bây giờ mọi thứ đều đã là quá khứ. Cả hai giờ đã không cuộc thuộc về nhau, đơn giản, họ chỉ có thể trở thành những người bạn.

Là người chủ động tìm Seohyun nhưng khi đối diện với cô, lần đầu tiên kể từ sau ngày cả hai chia tay, Kyuhyun không tài nào lên tiếng trước được. Anh biết mình cần phải nhìn thẳng vào sự thật nhưng suy nghĩ và hành động không phải lúc nào cũng có thể song hành. Để nói ra những điều tự tận trái tim, anh cảm thấy thực sự khó khăn. Nhưng nếu cứ kéo dài mãi, rồi giữa anh với Seohyun, mối quan hệ của cả hai sẽ chẳng còn gì, ngay cả làm bạn cũng không thể được.

– Anh xin lỗi, Seohyun!

– Dạ!

– Anh biết là nếu đã không thể nắm giữ thì nên buông tay, thứ không phải là của mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cho dù có cố chạy theo cũng chẳng có ích gì.

Sau một hồi ngẫm nghĩ cuối cùng Kyuhyun cũng lên tiếng. Cách vào đề của anh khiến Seohyun thoáng bất ngờ nhưng rồi cô cũng nhận ra điều anh đang muốn nói.

– Anh rất muốn quên em, chúc phúc cho em nhưng mỗi lần nhìn thấy em, cảm xúc dường như là không dừng lại được_ Ban đầu là đưa ánh mắt nhìn ra nơi bầu trời tối đen như mực, hôm nay trời Seoul đâu có sao, rồi Kyuhyun nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt Seohyun, đôi mắt trong veo, thơ ngây của người con gái thuần khiết anh yêu nhất_ Anh biết mình chẳng thể níu kéo nhưng... không thể hiểu tại sao anh lại yếu đuối và nhu nhược như thế?

– Kyuhyun, em xin lỗi.

– ...

– Mọi chuyện là do em, chính em mới là người phải chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này_ Seohyun đặt nhẹ tay lên vai Kyuhyun, ánh mắt cô cũng nhìn thẳng về phía anh_ Anh từng tự trách mình. Tình yêu là một thứ cảm xúc kì lạ và chính vì lẽ đó, đâu có thể dễ dàng quên khi mình đã yêu.

– Nhưng anh...

– Thật ra nếu không phải em bị mất trí nhớ thì chuyện giữa hai ta sẽ không lằng nhằng và khó xử như bây giờ.

– Anh biết_ Lời đáp lại của Kyuhyun khiến Seohyun rất ngạc nhiên, cô không ngờ là anh lại biết về bí mật mà chỉ có cô, tám người chị và manager của SNSD biết_ Sooyoung đã nói cho anh và anh lại càng thấy bản thân mình có lỗi nhiều hơn.

– Kyuhyun! Nếu cả em và anh đều tự trách mình thì mọi chuyện sẽ càng không có lối thoát. Chúng ta hãy tự giải phóng cho bản thân, hãy mỉm cười đối diện và vượt qua chuyện này.

Seohyun nói một cách nghiêm túc nhất. Từ nãy đến giờ anh và cô luôn thay nhau nhận lỗi về mình, nếu không nhìn thẳng vào sự thật thì nó sẽ mãi là tảng đá đè nặng trong tim hai người. Nhìn nhận một cách thoáng hơn sẽ là cách duy nhất giúp cho tâm hồn được thanh thản và mối quan hệ giữa anh và cô, vẫn có thể tồn tại một cách vui vẻ nhất.

– Anh...

– Hứa với em nhé, anh và em, chúng ta sẽ là bạn. À không, chúng ta sẽ là anh em, có việc gì anh cứ tìm em và em cũng vậy, được không Kyu?

– Anh luôn mong em hạnh phúc, hãy dành tình yêu của mình cho người em yêu, Seohyun!

Kyuhyun nhìn Seohyun mỉm cười. Những điều cô nói hoàn toàn đúng, nếu cả hai cứ mãi như vậy sẽ chẳng thể nào là cách hay. Yêu một người là nhìn thấy người đó hạnh phúc, câu nói này sẽ theo anh mãi. Hiện tại anh không cần điều đó mà chỉ mong Seohyun được vui vẻ và như thế cũng đồng nghĩa, niềm vui cũng sẽ đến với anh.

– Cám ơn anh, Kyu. Em cũng chúc anh sẽ nhanh chóng tìm lại nụ cười cho mình và tất nhiên, hạnh phúc cũng sẽ đến với anh.

Nhận ra Kyuhyun đang cười với mình, Seohyun cũng mau chóng đáp lại anh tương tự. Dù còn đôi chút gượng gạo nhưng quả thật, cuộc gặp gỡ này đã giải quyết được rất nhiều thứ. Khúc mắc của cả hai đều đã được tháo gỡ, chưa biết sau này họ có thể quan tâm đến đối phương nhiều như lời đã hứa hay không nhưng tạm thời như vậy là ổn. Từ tình bạn đi đến tình yêu thì dễ nhưng để từ yêu trở thành bạn là chuyện gần như rất khó xảy ra. Tuy vậy với Kyuhyun và Seohyun họ có thể làm được, đơn giản vì với họ, tình bạn đẹp và ý nghĩa hơn tình yêu rất nhiều.

~~~*~*~~~

SNSD dorm

Bíp... Bíp...

Chúc em một ngày mới tốt lành, Hyun~

Dòng tin nhắn của Yonghwa được gửi đến khi Seohyun đang cùng các thành viên SNSD dùng bữa sáng. Cô hơi ngại khi thấy các chị cứ chăm chăm nhìn mình, vội vàng quay đi để đọc tin nhắn. Môi Seohyun bất chợt cong lên tạo thành một nụ cười thật nhẹ. Dù đã cố gắng quay đi nhưng quả thật để che giấu Soshi thì Seohyun chọn không đúng lúc rồi.

– Hyunnie, em làm gì mà cười một mình thế?

– Ái chà, có vẻ như ai-đó-mà-ai-cũng-biết đã làm em tôi vui rồi.

– Kể cho unnie xem hai người đã tiến đến đâu rồi.

Các thành viên xúm lại hỏi khiến Seohyun ngượng ngùng, gương mặt bất giác đỏ ứng lên. Khỏi nói thì các cô gái cũng thừa biết nhưng mà khổ nỗi, trêu cô em út xưa nay vốn là thú vui của họ mà. Seohyun dù muốn chạy ngay về phòng thì cũng không được, Yoona, Sooyoung rồi Sunny cứ giữ chặt lấy cô. Lảng sang chuyện khác cũng không xong, Seohyun thật sự đang rơi vào tình huống khó xử.

– Các unnie không đi tiễn Taeyeon unnie à?

– Khỏi cần em lo, có Fany đi là được rồi_ Sooyoung cười gian nhìn maknae_ Các unnie tò mò lắm, kể đi Hyun!

Lực bất tòng tâm Seohyun đành để các chị chất vấn nhưng mà cô cũng chẳng tiết lộ gì nhiều nên coi như các cô gái kia cũng không khai thác được mấy. Họ chỉ hỏi một lúc rồi cũng chán nản bỏ về phòng, Seohyun thoát nạn nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài, lát cô có hẹn với mấy người bạn lên thư viện.

...

Lại nói sang chuyện Taeyeon và Tiffany. Chẳng là hôm nay Taeyeon sẽ cùng với Wooyoung đi về nhà anh ở Busan để thăm bố mẹ anh. Vì cả hai mang theo khá nhiều đồ đạc nên Tiffany phải chở Taeyeon đến chỗ Wooyoung. Wooyoung thì do còn vài việc cần giải quyết nên không thể đến đón cô.

Dọc đường đi cả hai trò chuyện rất nhiều. Taeyeon hồn nhiên kể về tâm trạng mình, cô thực sự đang rất lo lắng. Còn Tiffany, dù lắng nghe và đáp lại với vẻ sôi nổi thì điều đó vẫn chỉ đang che giấu cho chuyện cô lo sợ khi sắp tới có thể sẽ phải gặp Taecyeon. Dù đã quyết tâm quên và coi anh chỉ là bạn nhưng khi phải gặp anh, với một người con gái như cô, điều đó vẫn thật khó khăn.

– Tae à, tớ xin lỗi nhưng chỉ đưa cậu đến cổng thôi nhé!

Khi lái xe gần đến chung cư của 2PM, Tiffany đột nhiên nói làm Taeyeon không khỏi bất ngờ. Cô quay sang nhìn bạn mình, ánh mắt có chút khó hiểu nhưng cũng không nài ép gì thêm. Có lẽ Tiffany có chuyện và cô hiểu, mình không nên khiến cô bạn thân khó xử.

– Ừ không sao đâu, cám ơn cậu đã chở tớ đi.

Taeyeon vừa dứt lời thì cũng đúng lúc xe đến trước chung cư. Cô xuống xe rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Wooyoung, còn Tiffany thì ra sau lấy hành lý. Tuy vậy điện thoại vừa bắt máy cũng là lúc cả hai nhìn thấy nhau, Wooyoung và các thành viên 2PM cũng từ trong đi ra.

– Tae!_ Wooyoung nhìn thấy người yêu là hớn hở chạy đến, bỏ mặc hành lý cho các thành viên trong nhóm xách.

– Anh xong việc rồi chứ?_ Taeyeon ân cần hỏi người yêu, cô còn lấy giấy lau mồ hôi trên mặt cho anh.

– Okie, chúng ta đi được rồi.

– Hai người tình cảm quá đi_ Các thành viên 2PM bước tới trêu trọc cả hai, trong khi đó Tiffany vẫn đang loay hoay ở phía sau với đống đồ của Taeyeon. May sao Taecyeon nhìn thấy, anh vội chạy ra giúp cô.

– Để đó anh làm cho, Fany!

– Thôi, em tự xách được.

Thấy Taecyeon là Tiffany lảng tránh ngay. Thật ra thì cô đã nhìn thấy anh từ xa, vì không muốn nói chuyện nên mới cô lôi đống đồ ra thật nhanh rồi còn về dorm. Ai ngờ cái cô nàng kid leader này đã mang lắm đồ thì chớ lại còn chẳng thèm ra giúp gì cả, chỉ đứng đó mà cười cười nói nói. Báo hại cô khiêng mãi không hết, thành ra bây giờ mới bị rơi vào tình huống này đây.

– Nhiều đồ quá sao em xách được?

– Đưa cho anh xách nữa cho_ Nichkhun tinh ý chạy đến chỗ Taecyeon, Tiffany vì thế cũng quay sang đưa đồ cho anh luôn.

– Tae, đi đường cẩn thận nhé!_ Ôm nhẹ cô bạn Tiffany nói_ Đến nơi thì nhớ gọi điện về cho bọn tớ. Cậu chăm sóc cho Tae của bọn này tốt vào đấy.

– Yên tâm!

– Thôi tớ về đây!

Sau khi nhận được cái gật đầu từ Wooyoung, Tiffany liền tạm biệt tất cả. Cô ngồi vào vị trí của mình, khởi động xe và lái đi thật nhanh. Còn ở đây thêm một phút nào nữa, cô sẽ thực sự không chịu nổi.

– Thôi bọn tớ cũng đi đây, hẹn gặp lại sau mấy hôm nữa!

Tiffany đi khỏi rồi thì Wooyoung và Taeyeon cũng lên đường. Đường về Busan rất xa, nếu họ không đi đúng giờ thì sẽ khó lòng có thể về kịp.

– Chúng ta lên nhà mở tiệc đi các hyung!_ Chưa kịp bước vào chung cư Chansung đã hí hửng đề nghị. Mọi người cũng có vẻ tán thành ý kiến này của anh chàng nên nói rất hào hứng.

– Cũng được đấy, trời lạnh ăn lẩu đi_ Junsu tiếp tục.

– Nhưng ai đi mua bây giờ, em ngại lắm_ Junho đúng là, muốn ăn nhưng lại không muốn làm.

– Taecyeon hyung, hyung đi nhé!

Chansung quay ngang ngó dọc nhưng chẳng tìm được Taecyeon đang đứng ở đâu. Bốn cặp mắt cùng nhìn nhau đầy kì lạ, chả lẽ Taecyeon của họ bốc hơi. Chỉ có Nichkhun là như không có chuyện gì, thản nhiên nói:

– Cậu ấy đi rồi, ngay sau khi cặp đôi WooTae đi khỏi.

...

Kể từ ngày Donghae trở về từ Trung Quốc, đây mới là lần đầu tiên Jessica được cùng anh ra ngoài và dùng bữa. Khi anh gọi điện hẹn gặp cô đã rất bất ngờ và kèm theo đó là niềm vui sướng tột cùng. Dù sao đi chăng nữa cả hai cũng là người nổi tiếng, đi ra ngoài thế này không phải là ý hay, đặc biệt người chịu nhiều bất lợi sẽ là cô. Tuy vậy thì việc ở bên Donghae cũng đủ khiến Jessica hạnh phúc nên dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, cô cũng chấp nhận.

-Bữa trưa thế nào, Sica?

-Vâng, tuyệt lắm! Nhưng chỉ cần được ở bên anh thế này là em thấy mãn nguyện rồi.

Vòng tay qua khoác lấy tay Donghae, hai chữ "hạnh phúc" hiện rõ trên gương mặt của Jessica. Cô nở một nụ cười thật tươi và Donghae cũng đáp lại cô bằng một cái nhìn thật trìu mến. Họ thực sự đang chìm đắm trong men say của tình yêu, tưởng như sẽ chẳng có gì có thể chia lìa cả hai.

– Đi xuống tầng dưới đi, anh muốn mua một thứ.

Donghae đề nghị và sau đó Jessica theo anh đi xuống dưới. Hiện tại thì họ đang có mặt ở trung tâm thương mại Seoul, nơi bày bán rất nhiều hàng hóa từ trang phục, phụ kiện cho đến đồ ăn, đồ gia dụng. Chỉ mất chút ít thời gian đi thang máy, cặp đôi HaeSica đã có mặt tại tầng ba của khu trung tâm. Nơi này được coi là "thiên đường của các đôi tình nhân" vì hầu hết các sản phẩm được bán tại đây đều dành cho các đôi đang yêu nhau. Chúng tất nhiên đều rất đẹp và độc đáo.

Dẫn người yêu đến trước cửa hàng đá quý, Donghae tự tin kéo cô vào trong đó. Jessica thì từ lúc cùng anh đặt chân xuống tầng ba đã rất ngạc nhiên rồi, bây giờ lại được anh đưa vào nơi bày bán các đồ trang sức nữa thì trên khuôn mặt càng lộ rõ vẻ khó hiểu. Cô không biết anh định làm gì và thật sự trong lúc này, cô như người ở hành tinh khác vừa rơi xuống Trái Đất vậy.

-Cám ơn cô_ Donghae mỉm cười nói với cô nhân viên bán hàng xinh đẹp rồi quay qua người yêu_ Sica, em thấy có đẹp không?

Ôi trời, nhìn Donghae đưa ra trước mặt mình cặp nhẫn bằng bạc, trên mỗi chiếc nhẫn là một nửa trái tim chia theo chiều ngang, mỗi chiếc đều có gắn rất nhiều đá, Jessica không thể thốt nên lời. Cô cứ nhìn anh trân trân, sự thật mà cảm giác như chỉ là mơ.

Mặc dù chưa hiểu hết ý nghĩa của chuyện này nhưng không thể ngăn dòng cảm xúc đang dâng trào trong người, Jessica vội ôm lấy Donghae thật chặt khiến anh có chút bất ngờ. Cô cứ thế ôm anh rồi đột nhiên thì thầm:

– Em yêu anh, Donghae! Tình cảm này sẽ mãi không thay đổi, nó sẽ theo em suốt cuộc đời này.

– Anh cũng yêu em, Sica! Và như ý nghĩa bao hàm đôi nhẫn này, chúng ta sinh ra là để thuộc về nhau.

Từng câu từng chữ Donghae nói vang vọng bên tai Jessica, khiến cô ngập tràn trong men say hạnh phúc. Những giọt nước "vô duyên" cứ vội vã tuôn rơi trên khuôn mặt làm cô phải vội vàng buông anh ra không sợ sẽ làm bẩn hết áo của anh. Nhìn khóe mi ướt đẫm của người yêu, Donghae liền lấy tay nhẹ nhàng lau đi rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.

– Anh hứa sẽ mãi ở bên và là chỗ dựa cho em, Sica!

Sau khi nói hết câu thì Donghae liền lấy chiếc nhẫn đeo nó vào ngón tay của Jessica. Cô mỉm cười e thẹn đầy đáng yêu nhưng rồi cũng nhận ra là mình cần làm việc tương tự với anh. Hai chiếc nhẫn khi ghép lại sẽ tạo nên một hình trái tim màu xanh lam, đó chính là tượng trưng cho tình yêu. Một chiếc nhẫn không thể khiến hình trái tim được nguyên vẹn đồng nghĩa cả hai là của nhau và chỉ khi nào họ cùng đeo nó, tình yêu mới thực sự đúng nghĩa là tình yêu.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro