Cảnh hôn bị xóa
Cảnh hôn bị xóa này tác giả định viết trong chương 37.
[Edit by xiaoye_ & Lê Như Quỳnh]
Cảnh hôn bị xoá, mọi người nhìn chơi ~~~
Anh nắm tay cô, qua gốc cây kia, đi vào toà nhà cũ.
Trong trí nhớ toà nhà cũ kia luôn luôn rất huyên náo, ít có thời điểm yên lặng, an tĩnh như vậy.
Không hẹn mà gặp, bọn họ lại cùng đứng lại trước một phòng học.
Đây là phòng học năm lớp mười hai.
Trong phòng tối như mực, Vu Đồ mở đèn sáng lên, "Bàn học đều đổi cả rồi."
"Chắc chắn a, mấy chục năm rồi mà." Kiều Tinh Tinh chỉ vào một vị trí ở phía sau, "Khi đó anh ngồi hàng cuối cùng."
"Ừ."
"Anh biết em ngồi ở đâu sao?"
"Hàng thứ năm."
Kiều Tinh Tinh có chút kinh ngạc, "Anh không phải là nhớ kỹ chỗ ngồi của cả lớp đấy chứ?"
Cô cũng không cảm thấy khi đó anh sẽ đặc biệt chú ý cô ngồi ở đâu.
"Gần đây luôn cố gắng nghĩ đến chuyện hồi cấp ba."
Kiều Tinh Tinh sững sờ, trong đôi mắt mang theo một chút ý cười, tò mò nói: "Anh cũng nhớ tới chuyện gì rồi?"
"Nhớ tới chuyện em cầm KFC hối lộ anh dạy em môn toán."
"... Sao anh cứ nhớ tới mấy chuyện lịch sử u tối không vậy ...."
Cô nhìn về phía phòng học đen thui, ánh mắt giống như xuyên qua thời gian, "Anh biết không? Thời cao trung em có mục tiêu nhưng cuối cùng lại không hoàn thành được."
Vu Đồ tĩnh lặng, "Thi vào cùng một trường đại học với anh?"
Kiều Tinh Tinh kinh ngạc quay đầu, "Làm sao anh biết?"
"Anh xem ghi chép nói chuyện trong nhóm người yêu thích hàng không vũ trụ."
"Anh cũng tìm trong cái nhóm kia luôn à." Kiều Tinh Tinh sợ hãi than một tiếng, "Em tin anh thật sự đang cố gắng suy nghĩ rồi."
Ngữ khí của cô ung dung, "Có lúc em rất uể oải, kỳ thật thành tích cấp hai của em rất không tệ, vẫn rất tự tin cơ, đến khi lên cao trung thành tích lại không tốt như vậy nữa, nhưng vẫn cảm thấy chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể đi lên. Về sau mới phát hiện, có một số việc, không phải cứ cố gắng là sẽ được."
Thanh âm của cô bỗng nhiên dừng lại, bởi vì cô đột nhiên bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.
"Anh nên dạy em học mới đúng."
"Vậy anh sẽ rất kiên nhẫn sao?"
"Sẽ như thế."
"Em rất ngốc, dạy không được thì sao?"
"Anh rất thông minh, nhất định dạy được."
"Anh đừng nhân cơ hội này để tự luyến a."
Kiều Tinh Tinh cười xoay người, đối mặt hồi lâu, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh hôn cô.
Ngay từ đầu rất dịu dàng, chậm rãi rồi gấp gáp hơn, hôn hôn, anh ôm lấy cô đặt trên bệ cửa sổ, dường như ở tư thế này khiến anh dễ dàng thâm nhập hơn.
Đây là cái hôn hoàn toàn khác với trong KTV.
Lâu dài, dùng sức mà triền miên.
Lúc dừng lại, hô hấp còn quấn lấy nhau.
Cô tựa trước ngực anh, "Em nhớ lúc lớp mười nhập học, phát hiện anh học chung một lớp với em, em lại rất vui vẻ, học bá vừa thông minh vừa đẹp trai ở cấp hai kia thế mà lại thành bạn học cùng lớp của em, vậy thì em có thể tiếp xúc với cậu ta nha. Thế nhưng cậu ta rất kiêu ngạo, đều không để ý gì đến em."
"Không phải." Vu Đồ lập tức phủ nhận.
Kiều Tinh Tinh: "..." Cái này mà anh ấy cũng dám phủ nhận.
Vu Đồ nói: "Chúng ta chẳng lẽ không phải còn chào hỏi nói chuyện bình thường đó sao? Nếu như đây coi là không để ý đến em, vậy thì anh cũng không để ý tới mấy bạn nữ cùng lớp khác."
"... Cũng đúng."
Năng lực tìm đường sống của thầy Vu quả thật đã đạt đến cảnh giới khác.
Cô thản nhiên nói: "Thế nhưng cậu ta quá ưu tú a, không để ý tới em ~ A, nữ sinh không theo lý thường như em đây cũng phải một mực thích cậu ấy. Anh còn nhớ không, lần trước em nói với anh lúc ở nhà chị Linh, em cảm thấy sau này anh sẽ trở thành một nhà khoa học hàng không vũ trụ rất lợi hại, sau đó coi như chỉ là bạn học của anh cũng sẽ cảm thấy rất vinh dự."
"Nhớ."
"Thật ra thì không phải như vậy."
"Hở?"
"Không phải làm bạn học của anh đâu." Kiều Tinh Tinh nháy mắt với anh.
Trong lòng Vu Đồ giống như có lông vũ quẹt qua, biết mà vẫn hỏi: "Vậy là gì?"
Kiều Tinh Tinh lại phớt lờ anh.
Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nên trả lời anh.
Cô nâng cằm lên, "Khi đó sẽ có một chút ảo tưởng kỳ quái, anh nghe rồi sẽ không cho phép đâu. Ví dụ như, sẽ ảo tưởng tới kỷ niệm thành lập trường rất lâu sau này, anh là một nhà khoa học hàng không vũ trụ rất lợi hại, trường học mời anh, sau đó có em đi theo cùng nha."
Vu Đồ trước nay không hề biết, hóa ra cảm xúc mềm mại dưới đáy lòng, có thể lan thành như thế.
"Cho nên, thầy Vu, anh phải cố gắng nha, em đối với anh là có yêu cầu đấy."
Cho nên, ít nhất không nên do dự giãy giụa vì thu nhập gì đó mà không dám tiếp nhận cô, anh có mục tiêu quan trọng hơn, to lớn hơn đó, anh hiểu ý em không?
Vu Đồ sao lại không hiểu.
Có lúc anh cũng kinh ngạc, rõ ràng bọn họ tiếp xúc không bao lâu, nhưng có thể tâm ý tương thông tới mức này, có lúc chỉ một ánh mắt, chỉ mấy chữ ngắn gọn, liền hiểu được ý của đối phương.
Vì vậy vào giờ phút này, anh ngồi trên bậc thang ở tòa nhà trung học, càng hiểu hơn mình của trước đây, bởi vì ngạo mạn thờ ơ mà bỏ lỡ điều gì.
"Tinh Tinh, có lúc anh cảm thấy, em nhìn anh có chút mù quáng."
"Trước kia anh ở cao trung này, anh cũng tự phụ mình thông minh, đi ra ngoài mới biết đất trời rộng lớn, mình nhỏ bé, anh không có là thiên tài như mình nghĩ, IQ cũng còn xa mới tới thê đội thứ nhất."
"Chờ một chút." Kiều Tinh Tinh nói, "Thê đội hàng đầu anh nói là chỉ cái gì?"
Vu Đồ chưa nói gì đã bị cô cắt ngang: "... Tiền Học Sâm, Sergey Pavlovich Korolyov, Theodore von Kármán."
Kiều Tinh vừa được anh phổ cập khoa học lịch sử giản lược hàng không vũ trụ thế giới: "... Được rồi, anh tiếp tục đi..."
Vu Đồ không tiếp tục được nữa, anh cười một tiếng, "Nhưng anh sẽ cố gắng."
Anh nói: "Anh nghĩ anh có thể."
Ánh mắt Kiều Tinh phát sáng nhìn anh, "Nói xong rồi?"
"Nói xong."
----------
Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại wattpad @xiaoye_ với mục đích phi thương mại, nghiêm cấm sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro