🌙 Chương 5 🌙: Bạn trai
Editor: Sel
Lòng bàn tay của Chu Ánh Hi bị ngón tay của cô gái khẽ chạm vào, khiến anh cảm thấy tê tê và ngứa ngáy. Anh ngẩn người trong vài giây, rồi trả lời, "Cũng tạm thôi."
Biểu cảm nghiêm túc của anh như thể thật sự đã suy nghĩ về vấn đề này.
Lê Phù giật lấy bó hoa từ tay anh, "Được rồi, vậy thì bó hoa này để tôi cầm."
"Được thôi." Chu Ánh Hi vốn không bận tâm về bó hoa, hơn nữa, tâm trí anh lúc này cũng không đặt vào bó hoa đó.
"Cô ấy là ai vậy?"
"Chưa từng thấy qua."
"......"
Xung quanh có những ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía họ.
Ngay cả nhân vật chính của lễ cưới cũng cảm thấy khuôn mặt này rất lạ lẫm.
Lúc này, Lê Ngôn từ bên khu vực biểu diễn vội vã chạy tới, thở hổn hển giải thích, "Xin lỗi, đây là em gái tôi." Anh ôm lấy Lê Phù, giới thiệu trong hơi thở dồn dập, "Rachel, Lê Phù, đang học ở Cambridge."
Thì ra là em gái của Lê Ngôn, mọi người xung quanh liền nở nụ cười thân thiện.
"Chào mọi người." Lê Phù vốn không phải người ngại ngùng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tự tin và tự nhiên, "Vừa nãy tôi đứng bên cạnh theo dõi buổi lễ cưới của mọi người, thấy lãng mạn quá nên tôi cũng muốn có được chút may mắn, vì thế tôi đã liều lĩnh chạy tới để bắt lấy bó hoa cưới này. Hy vọng là không làm phiền mọi người, nếu thấy không phù hợp, tôi sẽ..."
Cô nhìn sang người đàn ông đứng ngay ngắn bên cạnh, "Trả lại bó hoa này cho anh ấy?"
Khi bó hoa được đưa qua, mu bàn tay cô một lần nữa vô tình chạm vào ngón tay của Chu Ánh Hi, anh cảm thấy tim mình khẽ rung lên, nhưng vẫn mỉm cười nói, "Không sao, là em bắt được trước, may mắn này nên thuộc về em. Chúc em sớm tìm được người trong lòng."
Lê Phù ôm bó hoa, nghiêng đầu cười khẽ, "Mong điều anh nói thành sự thật."
-
Sau khi phần bắt hoa cưới kết thúc, đã là 7 giờ tối. Lê Phù dựa vào người anh trai Lê Ngôn, ăn tối tại tiệc cưới rồi viện cớ mệt mỏi để xin phép về phòng nghỉ ngơi trước. Nhưng Lê Ngôn bảo rằng khoảng hơn 8 giờ tối sẽ có buổi Afterparty của tiệc cưới, không có người lớn, chỉ có nhóm bạn trẻ với nhau, nếu rảnh thì cô nên tham gia.
Cô uể oải đáp lại, nếu thức dậy kịp thì sẽ tới.
Có lẽ số phận đã định sẵn để Lê Phù tham gia buổi tiệc tối nay.
Bởi vì đúng lúc 7 giờ 50 phút, giáo sư của cô lại tình cờ gọi điện đến. Sau một cuộc trò chuyện kéo dài hơn mười phút, cơn buồn ngủ của cô tan biến. Cô sơ sài chỉnh trang lại một chút, rồi lục trong vali ra một chiếc váy dây. Mặc xong váy, cô ngồi xổm xuống đất, phân vân giữa việc chọn đôi bốt cao cổ hay đôi giày cao gót buộc dây sau.
Cuối cùng, cô chọn đôi giày cao gót.
Đôi giày cao gót buộc dây của Prada này là quà sinh nhật mà anh trai tặng cho cô, cô gần như chưa từng mang nó vì bình thường chỉ đi bốt hoặc giày thể thao. Nhưng tối nay chẳng hiểu sao cô lại muốn thử. Thân hình của cô có thể nói là hoàn hảo, chỉ cần ăn mặc có chút nữ tính, khoe đôi chân là sẽ thu hút ánh nhìn ngay lập tức.
Trên đường đi từ phòng đến bãi cỏ, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt của những người đàn ông.
Đi qua hành lang ngoài trời dài, Lê Phù men theo tiếng nhạc để tiến vào khu vực diễn ra buổi tiệc. Cô liếc nhìn bảng tên phong cách Instagram dựng bên cạnh để xác nhận tên của cặp đôi mới cưới, rồi bước vào trong. Cô nhận thấy không gian tiệc cưới đã hoàn toàn thay đổi phong cách. Hai dãy bàn tiệc đã được dỡ bỏ tạo ra một không gian rộng rãi hơn. Trên không trung, vô số bóng đèn nhỏ được treo bằng sợi dây mỏng, ánh sáng xanh nhạt, tím nhạt phản chiếu lung linh giữa những chùm hoa leo, còn trên ly và đĩa sứ, những bóng hoa mờ ảo phản chiếu đầy mê hoặc.
Một nhóm bồi bàn người Ý đều rất điển trai, đứng ở một bên với những ly cocktail đa dạng.
Âm thanh jazz quyến rũ vang vọng khắp bãi cỏ, Lê Phù nhìn thấy Lê Ngôn đang chơi nhạc đệm. Cô vẫy tay chào, Lê Ngôn gật đầu ra hiệu đã thấy cô.
So với tiệc cưới, cô thích bữa tiệc đêm hơn.
Không khí tự do và thoải mái lấp đầy xung quanh.
Lê Phù tìm một chỗ ngồi, bụng kêu lên vài tiếng. Nhìn thấy trên bàn dài có vài đĩa tráng miệng ngon, cô lấy một miếng mousse phô mai cam yêu thích, cầm đĩa sứ trắng, thưởng thức màn nhảy của cô dâu chú rể và lắc lư theo nhạc.
Ánh trăng chiếu xuống bàn, nghiêng nhẹ trên váy của cô, khiến cô cảm thấy hoàn toàn thư giãn.
"Hi." Lúc này, một chàng trai người Ý tiến đến bắt chuyện, đưa tay ra mời Lê Phù khiêu vũ.
Mặc dù cô có tính cách khá cởi mở, nhưng khi ra ngoài cô không muốn gây rắc rối cho bản thân. Có những tình huống không phải lo lắng từng chút một mà là cẩn trọng để tránh bất trắc.
Chàng trai nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng không rời đi mà lại ngồi cạnh Lê Phù.
Cô không để ý, tự mình thưởng thức món ăn và champagne. Đột nhiên, tiếng ồn ào của một nhóm đàn ông thu hút sự chú ý của cô. Họ quây quanh cây đàn piano, dường như muốn kéo người đàn ông đang chơi đàn đi nhảy. Người đàn ông có vẻ ngại ngùng, liên tục từ chối, nhưng nhóm người không có ý định buông tha.
Người đàn ông lúng túng tìm lý do, "Nếu tôi đi thì sẽ không còn ai chơi piano nữa."
"Mất chút âm thanh của piano cũng không sao mà." Một vài người đàn ông dẫn đầu, tiếp tục kéo anh đi.
"Để tôi thử nhé." Lê Phù tự nhiên vẫy tay với họ, sau đó nói với Chu Ánh Hi đang ngồi trên ghế đàn, "Tôi cũng biết chơi piano, anh cứ đi đi, việc này để tôi lo."
Có lẽ vì có anh trai ở đây nên cô không cảm thấy lo lắng.
"Vậy anh giao cho em nhé, Rachel."
Sau khi chú rể vỗ vai Lê Phù, anh ấy nhanh chóng kéo Chu Ánh Hi đi, miệng còn lải nhải những lý thuyết kỳ quặc về tình yêu và hôn nhân, "Tôi nói với anh này, phụ nữ thích những người đàn ông có chút đào hoa, đừng nhạt nhẽo thế chứ."
.....
Lê Phù nghe rõ những lời này, khi ngồi xuống cô còn tự hỏi mình, "Thật sao?"
Cô mỉm cười, rồi sau khi đập tay với Lê Ngôn, cả hai bắt đầu hòa tấu cùng nhau.
Những bài hát mà nhóm đàn ông chọn quả thực rất "sao".
Là bài 《Leave The Door Open》.
Khi còn nhỏ, ba Lê đã mong hai đứa trẻ học một chút tài nghệ, dù không theo nghề chính nhưng cũng để nâng cao tinh thần. Lê Ngôn thì lạnh lùng và nổi loạn từ bé, tự nhiên chọn trống, trong khi Lê Phù chọn đàn piano. Những ngón tay mảnh mai và trắng trẻo của cô nhảy múa trên phím đàn, âm thanh trong trẻo của piano vang vọng bên tai, làn gió hồ thổi bay mái tóc cô, trong những lúc yên tĩnh, có vẻ như cô đang thể hiện phần tinh tế mà ba cô yêu thích.
Nhìn những ngón tay của mình đang nhảy múa trên đàn, Lê Phù bất chợt cười, vì cô bỗng nhớ đến một việc ngây ngô.
Khi đó cô mới học lớp tám, dì của cô trêu chọc, "Nhóc con, khi lớn lên muốn lấy người như thế nào?"
Vừa kết thúc lớp học piano, cô ôm bản nhạc suy nghĩ một chút, "Một nhạc trưởng ạ."
Dì cô nhéo nhẹ má cô: "Được lắm Tiểu Phù, nhạc trưởng cũng tốt."
Chỉ là cung Nhân Mã giống như là cơn gió không thể nắm bắt được.
Ngô Thi thường nói rằng tâm trạng của Lê Phù rất khó nắm bắt, không có hình mẫu lý tưởng cố định, mà kiểu người cô thích gần như thay đổi theo từng tháng.
Lấy lại tinh thần, Lê Phù tiếp tục chìm đắm trong ánh đèn rực rỡ bên hồ vào ban đêm.
"I need you baby
La, la, la, la-la-la-la
I got to see you baby
La, la, la, la-la-la-la
Girl, I'm tryna give you this"
Nửa giờ sau, buổi tiệc sau kết thúc trong bầu không khí sôi động và nóng bức.
Khi Lê Phú quay lại bàn, cô phát hiện người đàn ông người Ý vẫn đang đợi mình. Anh ta lắc ly rượu trong tay, lông mày rướn lên. Lần này, cô không tỏ ra khó chịu, nâng ly sâm panh và trò chuyện qua lại với anh ta, ngồi nghiêng người, đôi chân dài kiêu kỳ co lên, môi hồng mím ly rượu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vén tóc, kèm theo giọng Ý đầy văn nghệ, ánh mắt của người đàn ông đối diện càng trở nên say đắm.
Khi đã uống được một nửa, Lê Phú tự mình kết thúc cuộc tình chớp nhoáng, dù người đàn ông vẫn còn muốn tiếp tục.
Không ngờ người đàn ông kiên quyết muốn đưa cô về phòng.
Lê Phú tiếp tục từ chối, "Xin lỗi."
Rượu đối với những người đàn ông có mục đích rõ ràng là chất kích thích tình dục, ánh mắt tấn công của anh ta như đang gắn chặt vào vẻ đẹp của cô, mặc dù hành động vẫn giữ vẻ lịch sự, tạm thời chưa vượt quá giới hạn.
Khi khoảng cách an toàn bị xâm phạm, Lê Phú lập tức nâng cao cảnh giác. Cô bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lê Ngôn, mặc dù mới vừa rồi còn ở gần đây nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã không thấy đâu. Không còn cách nào khác, cô đành vừa từ chối vừa quay lại phòng.
Có lẽ vì ít khi mang giày cao gót, nên cô đi quá nhanh và vô tình bị trẹo chân.
"Cẩn thận." Điều này vừa khéo tạo cơ hội cho người đàn ông, anh ta kịp thời đưa tay ra đỡ cô.
Rất ghét việc phải tiếp xúc da thịt với người đàn ông xa lạ, Lê Phù lạnh lùng hất tay anh ta ra và nhắc nhở lần nữa, "Đừng đi theo tôi nữa."
Người đàn ông này bị rượu làm cho mất ý thức, chẳng để ý gì đến lời cô nói, chỉ chăm chăm vào mục tiêu của mình.
"Tôi đưa em về."
"Không cần."
"Tôi không phải người xấu."
"..." Không hiểu sao, Lê Phù bỗng buột miệng, "Tôi có bạn trai rồi."
Lê Phù nghĩ rằng câu nói này sẽ khiến người đàn ông bỏ cuộc, nhưng không ngờ anh ta chẳng tin, nói rằng cả buổi tối anh ta chưa thấy cô đi cùng ai, và còn chất vấn cô một cách ngang ngược rằng nếu đã có bạn trai thì tại sao lại trò chuyện với mình.
Lúc này cô chợt nhận ra mình đã gây rắc rối.
Khi người đàn ông chuẩn bị lấn tới, ánh mắt của Lê Phù chợt nhìn thấy một dáng hình quen thuộc. Người đàn ông đứng dưới gốc cây, ánh trăng nhạt nhòa lấp lánh trên chiếc áo sơ mi trắng của anh, luôn giữ dáng vẻ đứng đắn, khí chất điềm tĩnh, trầm lặng. Anh vừa cúp điện thoại, tiếng giày cao gót vang lên ngày càng gần, đột nhiên, cánh tay của anh bị ai đó nắm chặt.
Anh cúi xuống, ngạc nhiên nhìn cô gái đang nháy mắt cầu cứu mình.
Lê Phù thì thầm rất khẽ, "Giúp tôi một việc."
Cánh tay Chu Ánh Hi vẫn cứng đờ giữa không trung: "Việc gì?"
"Làm bạn trai tôi trong mười phút."
"...."
2139 words
03.09.2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro