Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌙 Chương 29 🌙: Nấm lớn

Editor: Sel

Người nghệ sĩ rời bỏ chiếc kèn saxophone, khoác lên vai một cây guitar điện màu đen, điều chỉnh lại micro rồi hòa nhịp với tiếng trống, chuyển sang phong cách rock sôi động đốt cháy đêm khuya, đó là bài "Get Back" của The Beatles.

Có những bài hát chỉ khi nghe trong thành phố thuộc về nó mới thực sự thấm đẫm cảm xúc.

"Jojo was a man who thought he was a loner
Jojo nghĩ rằng mình là một kẻ cô đơn
But he knew it wouldn't last.
Nhưng anh biết rằng điều đó sẽ không kéo dài..."

Bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng nóng bỏng.

Những người đàn ông và phụ nữ đứng quanh quầy bar, cầm ly rượu và uốn éo cơ thể theo điệu nhạc.

Trong góc phòng VIP, bàn tay của Lê Phù từ từ mở ra, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua và tiến dần đến ngực của Chu Ánh Hi. Ban đầu cô còn hơi ngại ngùng, nhưng khi chạm vào rồi, cô lại có chút xấu hổ mà tận hưởng, thậm chí còn muốn chạm lâu hơn. Đột nhiên, mặt cô nóng bừng lên, ngón tay cũng run rẩy.

Hình như cô vừa chạm vào đầu vú của anh.

Cô còn nghe được tiếng thở dốc nặng nề lẫn trong âm nhạc đinh tai nhức óc ngoài kia.

Không cần ngẩng đầu lên, Lê Phù cũng biết ánh mắt của Chu Ánh Hi lúc này nóng bỏng đến mức nào.

"Sờ xuống đi, xuống chút nữa đi...." Ngô Thi đã uống thêm mấy ly, cô nàng vặn vẹo vòng eo, nâng ly rượu lên vừa hát vừa hò hét cổ vũ.

Trong khi đó, Đàm Tự luôn chú ý đến biểu cảm của người bạn mình, thật sự là sự thể hiện hoàn hảo cho cái gọi là: bình thản nhưng đắc ý.

Tất cả không khí xung quanh đều đẩy Lê Phù vào trạng thái hưng phấn cao độ. Cô chăm chú nhìn vào từng múi cơ bụng quyến rũ, hoàn toàn quên mất rằng cô không nên tiếp tục dây dưa với người đàn ông này nữa. Ngón tay cô tiếp tục di chuyển xuống dưới, càng đi sâu, cảm giác dưới đầu ngón tay càng thêm kích thích. Nhưng ngay khi cô vừa chạm đến vùng tam giác kia, một giọng nói lạnh lùng đã cắt ngang hứng thú của cô.

"30 giây hết rồi."

Lê Phù ngước lên, thấy Chu Ánh Hi đang nghiêm túc cài lại từng chiếc khuy áo sơ mi.

Điều này khiến cô bỗng trở thành một kẻ mê trai, một nữ sắc quỷ không thể thỏa mãn.

Không khí trong quán bar như bị bao phủ bởi ngọn lửa, có chút nóng bức. Chu Ánh Hi không mặc lại áo vest, nghiêng người cúi lưng xuống, xắn tay áo sơ mi lên, cầm ly rượu và nhấp một ngụm. Chiếc đồng hồ Rolex mặt xanh lục nổi bật trên cổ tay có với khớp xương rõ ràng của anh.

Vừa mới định đặt ly rượu xuống, anh nghe thấy một tiếng càu nhàu không hài lòng bên tai, "Đồ keo kiệt."

Anh quay đầu lại, thấy Lê Phù đã mất hứng, ngồi trở lại bên cạnh Ngô Thi.

Chính câu khẩu ngữ "Đồ keo kiệt" đó của cô đã kéo Chu Ánh Hi trở lại ký ức nửa sau của đêm qua.

Chính là sự vượt quá giới hạn, kích thích, và sự khiêu khích vô thức của cô.

"Sweet Loretta Martin thought she was a woman
Ngọt ngào Loretta Martin nghĩ rằng cô ấy là một người phụ nữ
But she was another man
Nhưng cô ấy lại là một người khác..."

Tiếng trống, âm nhạc như hòa vào ký ức của đêm qua, mưa nhẹ nhàng rơi lướt qua cửa kính. Cổ của Chu Ánh Hi bị Lê Phù cắn đến rướm máu, trong khi cô lại rơi vào trạng thái phấn khích kỳ lạ, không cho phép anh trốn thoát. Cô ngồi trên đùi anh, bắt đầu cởi từng chiếc khuy áo sơ mi của anh.

Rượu đã khuấy động dục vọng, khiến cô trở nên nghịch ngợm.

Cô từ từ cởi từng chiếc khuy cho đến khi chiếc áo sơ mi hoàn toàn mở ra, trước mắt cô là một thân hình mạnh mẽ với những đường nét cơ bắp rõ ràng. Cô đặt lòng bàn tay lên chỗ cơ bắp nổi bật nhất và từ từ trượt xuống, cảm giác da thịt nóng rực do tiếp xúc làm kích thích dây thần kinh của cả hai.

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề.

Khi Lê Phù sắp chạm đến nơi riêng tư hơn, ngón tay cô bị một vật cản ngăn lại. Cô nhíu mày, cố gắng đẩy vật cản đó ra. Chu Ánh Hi thấy cô dám cả gan kéo khóa quần mình, anh liền dùng chút lý trí cuối cùng nắm lấy cổ tay cô, "Lê Phù, em có biết tôi là ai không?"

"Đương nhiên tôi biết anh là ai rồi." Cô nheo mắt, trông chẳng khác gì một con cáo nhỏ đầy quyến rũ.

"Tôi là ai?"

"Anh là... đồ keo kiệt..."

Tiếng "rắc" vang lên, đó là âm thanh của khóa kéo đang được kéo xuống.

Bên trong chiếc quần tây là một chiếc quần lót trắng, bao bọc chặt chẽ một khối cứng. Lê Phù trong cơn say rượu như rơi vào ảo giác, cô cảm thấy mình như đang đi trong một khu rừng, đột nhiên, cô rất muốn chạm vào vật lạ ấy bằng đầu ngón tay. Cảm giác thật kỳ lạ, vừa cứng vừa mềm. Cô cười khúc khích, vặn vẹo vai, "Nấm... nấm lớn..."

Chu Ánh Hi đang bị đè dưới thân cô, cúi đầu nhìn Lê Phù bắt đầu di chuyển cơ thể xuống theo chân anh. Trong lúc cô di chuyển, đôi chân anh bị cọ xát bởi cặp mông mềm mại và nơi riêng tư ấm áp của cô, khiến anh căng thẳng đến tột độ.

Đầu của Lê Phù càng lúc càng hạ thấp, đôi môi hồng hé mở, dường như muốn ngậm lấy cây nấm to đầy cám dỗ kia.

Ngay khi đôi môi cô ngày càng gần, toàn bộ cơ thể cô bỗng nhiên như mất hết sức lực rồi ngã xuống người anh.

"Get back, get back.
Quay lại, quay lại
Back to where you once belonged.
Trở về nơi mà bạn từng thuộc về..."

Tiếng kim loại sắc nhọn vang lên, kéo Chu Ánh Hi trở về thực tại. Anh lặng lẽ nhìn Lê Phù đang cười đùa với Ngô Thi, trong lòng dấy lên một chút phẫn uất, như thể đang tức giận vì cô chỉ là một "cô gái hư" trêu đùa anh rồi không chịu trách nhiệm.

Anh uống vài ngụm rượu để hạ hỏa.

Xuyên qua đám đông ồn ào, Ngô Thi bước vào con hẻm sau cửa sau, cô nàng lấy ra một điếu thuốc từ trong túi xách, bật lửa và dựa vào tường hút một hơi.

Bên trong ngột ngạt, cô nàng muốn ra ngoài hít thở không khí.

Chẳng mấy chốc, có một cái bóng xuất hiện bên cạnh cô nàng.

Ngô Thi liếc mắt, đó là Đàm Tự, anh ta cũng vừa châm một điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ làm mờ dần khuôn mặt hai người.

Chỉ cần nhìn một lần là hiểu được ý tứ của Đàm Tự, Ngô Thi búng tàn thuốc và nói, "Tôi không có hứng thú với anh."

Đàm Tự cười đáp, "Chưa thử thì sao biết là không có hứng thú?"

Ngô Thi lườm Đàm Tự một cái, ngón tay kẹp điếu thuốc, lạnh lùng ra hiệu cho anh ta cút đi.

Đàm Tự rất biết điều, lách người sang một bên nhường đường.

Khi Ngô Thi bước đến thùng rác, dập tắt điếu thuốc, định quay vào quán bar, nhưng lại bị Đàm Tự giữ lại. Anh ta nhướng mày nói: "Nói chuyện thêm chút nữa đi, cho thầy Chu và em gái Lê của cậu ta chút không gian riêng tư."

Nhìn bóng người đang di chuyển bên trong cửa, Ngô Thi do dự một lúc rồi mới thu chân lại.

-

Hai người ra ngoài hút thuốc mãi mà không quay lại. Trong phòng chỉ còn lại Lê Phù và Chu Ánh Hi ngồi đối diện nhau. Lê Phù định ra cửa sau tìm Ngô Thi, nhưng nhận được tin nhắn từ cô nàng.

Ngô Thi: "Mình không quay lại đâu. Cậu với thầy Chu uống đủ rồi thì ai về nhà nấy, nhớ chú ý an toàn nha."

Lại trò này nữa.

Lê Phù tức giận siết chặt điện thoại, cô cũng chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục ở lại quán bar, liền hỏi Chu Ánh Hi đang ngồi đối diện: "Trễ rồi, tôi muốn về. Anh có muốn về không?"

Không biết từ lúc nào, Chu Ánh Hi đã uống hai ly cocktail, tai anh đỏ bừng. Với vẻ say mơ màng, anh khẽ gật đầu: "Ừ."

Anh nhấc chiếc áo vest đang vắt trên ghế sofa, khoác lên cánh tay, rồi cùng Lê Phù bước ra ngoài.

Khi đẩy cửa ra, cuối cùng bên tai hai người cũng được yên tĩnh.

Lê Phù thì hoàn toàn tỉnh táo vì không uống rượu, nhưng lần này người không tỉnh táo lại là Chu Ánh Hi, chân anh rõ ràng không đứng vững. Lê Phù quay lại, lo lắng hỏi: "Chu Ánh Hi, anh có sao không?"

Gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc của Chu Ánh Hi, ánh đèn đường ở góc phố chiếu lên gương mặt anh, cổ anh đỏ ửng, gân xanh như căng phồng vì máu dồn lên. Da anh quá trắng, chỉ cần đỏ mặt là hiện lên rất rõ.

Anh nghiêng đầu, gật nhẹ, "Ừ, vẫn ổn."

Trước khi gọi xe, Lê Phù hỏi Chu Ánh Hi khách sạn ở đâu, nhưng anh lại lắp bắp không nói rõ, rõ ràng là đã say rồi. Không còn cách nào khác, cô đành phải tìm thông tin khách sạn qua thẻ phòng, "Tôi có thể lục túi anh để tìm thẻ phòng không?"

"Ừ." Anh cúi đầu xuống.

Khi Lê Phù lục túi áo vest của anh, cơ thể không đứng vững của Chu Ánh Hi nghiêng ngả khiến cô giật mình phải nhanh chóng ôm lấy eo và lưng anh. Anh cúi xuống, hơi thở có phần nặng nề, "Tôi muốn về nhà."

"..." Lê Phù lườm anh một cái, nóng nảy thọc tay vào túi quần anh để tìm thẻ phòng, "Đừng giở trò với tôi, đừng mong đặt chân vào nhà tôi dù chỉ một bước."

Chu Ánh Hi đứng im tại chỗ, mặc cho Lê Phù lục lọi trong túi quần mình. Chất liệu quần tây mỏng nên khi cô lần mò khắp túi, ngón tay không ngừng chạm vào da thịt đùi anh.

Trên con đường vắng lặng, bóng dáng đôi nam nữ ở góc phố trông như đang làm chuyện gì đó xấu hổ.

Có lẽ cơ thể anh vốn đã nhạy cảm với Lê Phù, Chu Ánh Hi thở ra một tiếng nặng nề, rồi nắm lấy cổ tay cô, "Đừng có sờ lung tung."

1896 words
26.11.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro