Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌙 Chương 26 🌙: Rất nghiêm túc

Editor: Fen

Mở cửa ra, tiếng nhạc bên trong càng lúc càng ầm ĩ làm sàn nhà rung lên.

Chu Ánh Hi đi phía sau, dùng tư cách chủ nhà nhìn một vòng quanh nhà mình, nhìn thấy trên thảm trên bàn toàn là đạo cụ tiệc tùng, ánh mắt chợt trở nên sắc bén. Tiểu Bào Phỉ cũng đeo một chiếc nơ bướm đáng yêu, nó phát hiện ra anh nên chạy từ trong phòng ăn tới cọ cọ chân anh.

Chu Ánh Hi mỉm cười sờ đầu Tiểu Bào Phỉ, nó vui vẻ giơ hai chân vồ lấy anh.

"Tiểu Bào Phỉ, không được bất lịch sự." Lê Phù bế nó vào trong lòng sau đó thả nào ra chỗ khác chơi.

Chu Ánh Hi nhìn cô, "Nó chỉ là thích tôi thôi mà, sao em lại nói nó thế."

Lê Phù vẫn chưa đứng dậy, chỉ nói, "Tôi quên cắt móng cho nó, sợ nó cào hỏng quần áo anh."

Nhìn bóng dáng cô, Chu Ánh Hi hít sâu một hơi rồi vòng tới trước mặt cô, "Chúng ta tới phòng làm việc nói chuyện."

Vì Ngô Thi không tới nên mấy người bên trong đều xa lạ với Chu Ánh Hi, đặc biệt là mấy gã ngoại quốc, lúc tiệc sinh nhật của Ngô Thi chưa từng gặp qua, nhưng chơi rất cuồng nhiệt, ca hát, gào thét đinh tai nhức óc.

Anh vặn tay nắm cửa phòng làm việc đẩy vào, như thể sự dũng cảm đều dồn hết vào trong tay.

Lê Phù đi theo vào, khoảnh khắc cửa đó lại thì tai rốt cuộc cũng được yên.

Phòng làm việc im lặng tối đen chỉ đủ chỗ cho hai người.

Chu Ánh Hi bật chiếc đèn cổ điển trên bàn, anh quay lưng về phía Lê Phù, trước tiên cởi áp khoác bị mưa làm ướt tay áo, vẫy vẫy, sau đó treo trên móc áo, con người anh từ trước tới nay đã như vậy, làm cái gì cũng đều ung dung thong thả.

Anh nghiêng người dựa vào tủ quần áo, hỏi: "Tôi muốn thay đồ có được không?"

"Ừ." Sau đó Lê Phù quay người đi.

Chu Ánh Hi ném chiếc áo sơ mi trắng lên ghế, nửa trên để trần, lấy từ trong tủ một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, mới cài được một nút đã cố ý nhắm về phía Lê Phù hỏi, "Em nghĩ sao?"

Cô tưởng anh thay đồ xong xuôi rồi nên quay người lại, thấy áo sơ mi anh còn mở, tuy ánh sáng mờ mờ nhưng vẫn có thể thấy vòng eo gầy rắn chắc cùng với đường cong uốn lượn trên ngực và bụng. Khi cô ngước mắt lên tình cờ chạm vào ánh mắt anh, không còn dịu dàng như lúc trước mà mang theo chút chiếm hữu nóng bỏng.

Nhìn nhau một lúc, Lê Phù né mắt qua một bên trước, cô vịn tay lên chiếc ghế bên cạnh, rũ mi suy nghĩ, nói, "Sorry, hai ngày nay không tìm anh bởi vì tôi còn đang suy nghĩ phải trả lời anh như thế nào."

"Khó đến vậy sao?" Chu Ánh Hi vừa cài cúc áo vừa nhìn chằm chằm cô, cười nhẹ một tiếng.

Nước mưa trượt xuống tấm kính trong suốt như pha lê.

Tí tách tí tách.

Ánh mắt Lê Phù sa sầm.

Nếu đổi là một người khác thì cô sẽ không bối rối như thế, nhưng vì đối phương là Chu Ánh Hi, một người đàn ông dịu dàng tới nỗi không ai nỡ nói lời tàn nhẫn nào với anh, nên hai ngày này cô vẫn luôn suy nghĩ từ ngữ sao cho thích hợp để trả lời anh, không ngờ anh lời chạy tới đây trong đêm mưa để đời một đáp án.

Chu Ánh Hi rũ mắt xuống, tự cười nhạo mình, "Khó xử như vậy hẳn là đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối tôi."

Lê Phù vẫn luôn cúi đầu mím môi, sau đó ngước mắt lên, "Tôi không biết nói ra điều này liệu có làm anh tổn thương hay không," ngón tay bấm nhẹ trên sô pha, trầm mặc vài giây, cô tiếp tục nói, "Tôi chỉ coi anh là bạn mà thôi."

Giọng cô thật êm dịu, thậm chỉ ngữ điệu còn không nghe ra là đang từ chối người ta.

Nhưng lọt vào tai Chu ANh Hi lại là sự lạnh lẽo thấm vào thịt vào da. Thật ra anh đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng khi chính tai nghe được đột nhiên lại cảm thấy bất lực đến nghẹt thở.

Lê Phù đã từ chối rất nhiều người nhưng chưa bao giờ cô thấy áy náy như lúc này, "Xin lỗi rất nhiều, có lẽ tính tôi hướng ngoại hơn những cô gái khác, đôi khi sẽ làm anh bị hiểu lầm, kể cả trò chơi ở đêm Edinburgh."

Cô tội lỗi nói xin lỗi hai lần.

Chu Ánh Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt u ám, "Em không cần phải xin lỗi tôi, dù không có trò chơi ở đêm Edinburgh tôi cũng sẽ tìm cơ hội thổ lộ với em." Anh chỉ muốn nói ra toàn bộ lời từ tận đáy lòng mình, "Vì tôi thích em nên mới muốn đến gần em, giúp đỡ em, đưa em đến Edinburgh, nguyện ý chơi trò chơi cá vàng với em."

Anh vạch hết tâm mình ra cho người mình thích xem không hề dè dặt.

Lê Phù sững sờ hồi lâu, những người đàn ông tỏ tình trước đó hoặc là hào nhoáng hoặc là mạnh mẽ, chỉ có anh hòa nhã lịch sự làm cô sợ nói hơn một chữ sẽ làm tổn thương đến anh. Người đàn đứng bên cạnh bàn làm việc, nửa người lẫn vào trong tối, nhưng anh khó che giấu đi bộ dạng như kẻ thất bại cô độc.

"Cảm ơn anh đã thích tôi." Cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào, nhưng khi câu này hiện lên trong đầu, nói xong mới cảm thấy kì kì chỗ nào đó.

Cô không ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy trong đáy mắt có bóng đen chậm rãi đi về phía mình, cho đến khi đôi chân thon dài bất chợt dừng lại, một âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi cô, "Em tốt như vậy đương nhiên xứng đáng. Chỉ cần em không quên tôi thì tôi vẫn có cơ hội, có phải không?"

Bị hơi thở của anh vây chặt, nội tâm Lê Phù căng thẳng, ngơ ngác gật đầu, "Ừm."

Bỗng nhiên, thân hình trước mặt cúi người xuống, che đi một nửa ánh sáng trong mắt cô, Chu Ánh Hi hạ thấp giọng, "Từ hôm nay trở đi, em phải tận hưởng thật tốt cảm giác theo đuổi rồi, em có thể kiểm tra anh, đánh giá anh, quan sát xem một tháng, hai tháng hoặc nửa năm sau anh có thể đủ tư cách làm bạn trai em không."

Lê Phù nhướng mắt, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh, "Chu Ánh Hi, anh nhất định phải nghiêm túc như vậy sao?"

"Lê Phù," Chu Ánh Hi không vui nhíu mày, giả vờ nghiêm túc, "Con người anh làm gì cũng đều nghiêm túc, thế giới cũng rất trong sáng, không giống em..." Anh hất cằm về phía cửa, "Có nhiều bạn nhiều bè."

Lời nói nhỏ nhen ghen tuông như thế Lê Phù lại lười phản bác, đầu óc rối óc, cô liền xoay người đi đến cửa, tay vừa định chạm tay nắm cửa thì phía sau quẹt qua một cơn gió, còn mang theo chút mùi nước hoa quen thuộc. Chu Ánh Hi duỗi cánh tay ra, từ phía sau cô vòng qua nắm tay nắm cửa.

Tức thì, cả người cô được vây quanh bởi anh.

Đây là lần đầu tiên tim cô run lên khi bị anh tập kích.

Còn có một chút ngượng ngùng nữa.

Chu Ánh Hi cúi đầu, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn Lê Phù như đang đỏ mặt, không biết nghĩ tới chuyện gì, anh trầm giọng hừ một cái, "100 người đàn ông? Đúng là mạnh miệng thật đấy."

Sau đó anh ngẩng đầu lên, kéo cửa bước ra khỏi phòng.

100 người đàn ông?

Mạnh miệng?

Lê Phù đuổi theo, níu góc áo anh, muốn hỏi cho rõ ràng, "Cái gì mà 100 người đàn ông?"

Chu Ánh Hi dừng lại, không quay người, dáng lưng thẳng tắp, hiếm khi được nắm quyền chủ động nên muốn trêu cô bằng "Bí mật trò chơi cá vàng". Anh cố ý nói thêm, "Em to gan lắm đấy, rất biết cách quyến rũ anh."

"..." Lê Phù đột nhiên cảm thấy bị mắc nghẹn, vừa khẩn trương vừa nóng nảy, "Chu Ánh Hi, anh nói rõ ra xem nào."

Áo sơ mi còn được cô vuốt nếp nhăn cho nhưng Chu Ánh Hi vẫn bình tĩnh lắc đầu, "Không nói."

Lê Phù xấu tính rất muốn đá chân anh một cái, "Chu Ánh Hi, anh bị mất điểm rồi."

Chu Ánh Hi không ngần ngại quay đầu mỉm cười, "Không sao, anh tin chắc lần sau sẽ được cộng lại thôi." Anh nhìn về phía phòng khách, bầu không khí náo nhiệt đập vào mắt, "Anh ra ban công chơi với Tiểu Bào Phỉ, không quấy rầy em với các bạn của em nữa."

"..." Lê Phù trơ mắt nhìn anh mang cho của mình ra ngoài ban công.

Cuối cùng, bạn cô kêu to một tiếng làm Lê Phù quay về bàn ăn, tiếp tục hòa vào bầu không khí ấy.

Chỉ là tâm trạng hoàn toàn khác mới nãy.

Hai mươi phút sau, Lê Phù phát hiện Chu Ánh Hi chưa rời đi, vẫn luôn chơi với Tiểu Bào Phỉ ngoài ban công.

Lúc này chuông cửa vang lên, cô chạy đi mở cửa, là một anh trai giao đồ ăn bên một nhà hàng Trung Quốc, nói là có một người họ Chu đặt cơm, cô nhìn xuống đất nhìn thấy khoảng 6, 7 hộp được buộc chặt bằng dây thừng.

Mấy cậu thanh niên giúp bưng cơm lên bàn, còn luôn hỏi Lê Phù là ai đặt.

Cô liếc người đàn ông đang ném bóng chơi với chó, lạnh lùng đáp, "Một tên bám đuôi."

Chu Ánh Hi ngồi dưới đất ngoài ban công chơi với Tiểu Bào Phỉ như không có chuyện gì xảy ra, ban công rất rộng rãi, đủ cho một con chó chạy nhảy, ngoài cửa sổ là một trận mưa phùn, Tiểu Bào Phỉ ngậm quả bóng được ném đi trở về.

Anh sờ đầu nó nó, khen ngợi nó, sau đó tiến gần đến trước mắt nó như đang bí mật giao dịch gì đó, "Con để bố làm bố con, bố sẽ mua cho con thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, thế nào?"

Tiểu Bào Phỉ gâu gâu hai tiếng, không ngừng vẫy đuôi.

Anh tự lý giải rằng nó rất sẵn lòng.

1861 words
25.11.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro