🌃 Chương 44 🌃: Dục vọng
Editor: Sel
Người đàn ông trên giường nheo mắt lại, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, giọng điệu nghe như có chút ấm ức: "Anh bị thương rồi."
"..." Vai của Từ Niệm Chi chùng xuống, không nói nên lời từ chối, chỉ đành bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
Cô cầm bát cháo vẫn còn bốc khói lên, dùng thìa khuấy nhẹ, vớt phần nước cháo ở trên, thổi thổi rồi mới đưa tới bên môi của Thẩm Ngạn Chu.
Thẩm Ngạn Chu ngoan ngoãn há miệng ăn vào.
Cả hai không nói thêm gì, một người lo đút, một người lo ăn, mười mấy phút trôi qua, bát cháo đã thấy đáy.
Từ Niệm Chi không ngờ Thẩm Ngạn Chu vừa mới tỉnh mà đã ăn uống ngon lành như vậy, cô lo lắng mình mua không đủ: "Anh ăn no chưa? Hay để em đi mua thêm chút nữa?"
Ăn xong trông Thẩm Ngạn Chu có vẻ tỉnh táo hơn, "Không cần đâu."
Từ Niệm Chi rút mấy tờ khăn giấy, tiến lại gần hơn, cúi người cẩn thận lau miệng cho Thẩm Ngạn Chu.
Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người lại gần thêm một chút.
Cổ họng của Thẩm Ngạn Chu khẽ chuyển động, anh không dám nhúc nhích.
Anh nhìn cô gái gần ngay trước mắt, ánh mắt lặng lẽ lướt từ vầng trán mịn màng của cô, qua chiếc mũi nhỏ xinh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ hồng phía trước.
Từ Niệm Chi lau xong miệng, chuẩn bị đứng dậy, nhưng đúng lúc ấy lại bắt gặp đôi mắt đen thẳm của Thẩm Ngạn Chu.
Ánh mắt anh dường như mang theo hơi ấm nóng bỏng, bên trong ẩn chứa thứ gì đó khác lạ so với thường ngày.
Từ Niệm Chi mới nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này có hơi quá gần, cô vội vàng đứng bật dậy, lùi về sau mấy bước: "Xin, xin lỗi."
Khóe môi Thẩm Ngạn Chu cong lên, lồng ngực khẽ rung động, anh bật cười nhẹ vài tiếng.
Tim của Từ Niệm Chi bị những tiếng cười nhẹ của anh làm rối loạn, cô quay mặt đi, vuốt lại những sợi tóc rối bên tai, rồi đi đến cuối giường để điều chỉnh giường của Thẩm Ngạn Chu: "Anh nên ngủ đi, y tá đã nói rồi, giờ anh phải nghỉ ngơi nhiều."
Thẩm Ngạn Chu nằm xuống giường, cảm nhận cơ thể dần được nằm thẳng, trước mắt anh lại hiện ra trần nhà trắng tinh. Anh nhìn một lúc, cảm giác buồn ngủ dần kéo đến.
Cử động của anh có phần chậm chạp, ánh mắt cũng bình tĩnh, nghiêng đầu tìm kiếm hình bóng của Từ Niệm Chi.
Sau khi sắp xếp xong giường, Từ Niệm Chi quay lại ngồi trên ghế đối diện với anh. Cô nhìn thấy ánh mắt của anh đang muốn nói điều gì đó, vì vậy kéo tay anh lại, nói: "Anh ngủ đi, em sẽ ở đây."
Nghe thấy vậy, Thẩm Ngạn Chu mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Từ Niệm Chi thở dài nhẹ nhàng.
Ánh sáng trong phòng bệnh dịu nhẹ, cho phép cô nhìn rõ nét mặt của Thẩm Ngạn Chu. Anh có đường nét gương mặt sắc sảo, sống mũi cao, hốc mắt dưới lông mày rậm vẫn còn hơi rung động.
Dù đang ở trạng thái yếu ớt nhất nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp cuốn hút của người đàn ông này.
Từ Niệm Chi cứ nhìn như vậy, mắt dừng lại trên tay của họ đang nắm chặt. Cô chợt nhận ra người trước mặt đã là bạn trai của mình.
Một người bạn trai cơ bắp cao 1m87, vừa dịu dàng lại yêu thương cô, suy nghĩ này làm cô không khỏi mỉm cười.
Phải làm sao đây, lần này cô được hời rồi.
-
Từ Niệm Chi muốn xin nghỉ phép để ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Ngạn Chu, trưởng phòng cũng rất dễ tính, vừa nghe cô muốn xin nghỉ, lập tức nhanh chóng phê duyệt. Dù sao, ông cũng gần như bị dọa chết, nếu người mình đưa đi xảy ra sự cố thì ông không giữ được cái ghế của mình đâu. Giờ Từ Niệm Chi ở trước mặt ông, thật sự như là thần thánh sống vậy.
Thẩm Ngạn Chu nghe nói chuyện này thì nhíu mày, "Anh không sao cả, vài ngày nữa sẽ xuất viện thôi, em không cần phải ở lại đâu."
Sợ cô lo lắng, anh còn nói thêm một câu: "Bệnh viện có y tá, và cả đồng nghiệp ở cục công an cũng sẽ thường xuyên đến thăm anh."
Chăm sóc bệnh nhân ở bệnh viện rất mệt, chỉ mới qua một ngày mà mắt Từ Niệm Chi đã đỏ lên vì thiếu ngủ, anh làm sao có thể để cô tiếp tục ở đây.
"Nhưng mà..." Từ Niệm Chi còn muốn nói gì đó, lại bị Thẩm Ngạn Chu cắt ngang.
"Chi Chi." Giọng anh nghe vẫn khàn khàn, "Nghe lời một chút, đừng làm anh lo lắng nữa."
Từ Niệm Chi không còn cách nào khác, Thẩm Ngạn Chu còn bị thương, cô không muốn tranh cãi với anh, đành phải đồng ý theo ý anh.
Chiều hôm đó, sau khi Thẩm Ngạn Chu làm xong vài xét nghiệm, kết quả đều rất tốt.
Ngay cả bác sĩ nhìn thấy báo cáo cũng không nhịn được khen ngợi: "Đúng là cơ thể khỏe mạnh, tình trạng sau phẫu thuật tốt hơn nhiều so với dự đoán."
Từ Niệm Chi nghe xong, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lo lắng về việc trở về quá muộn không an toàn, vừa ăn xong bữa tối, Thẩm Ngạn Chu đã nhờ Hướng Hành đưa Từ Niệm Chi về nhà, còn dặn đi dặn lại, nhất định phải tự mình đưa Từ Niệm Chi vào cửa.
Hướng Hành cầm lấy chìa khóa xe, ra hiệu ok.
Về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, Từ Niệm Chi lo lắng ảnh hưởng đến giấc nghỉ của Thẩm Ngạn Chu nên chỉ gửi cho anh một tin nhắn.
Có vẻ như anh đã chờ tin nhắn của cô, khi vừa gửi đi thì cô ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ anh.
Từ Niệm Chi nhấn nghe, bật loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn, chuẩn bị vừa dọn dẹp đồ đạc vừa trò chuyện với Thẩm Ngạn Chu.
"Sao giờ này anh còn chưa ngủ?" Giọng của cô gái mềm mại.
Thẩm Ngạn Chu lúc đầu không nói gì, Từ Niệm Chi tưởng là tín hiệu kém, đi qua kiểm tra một chút, gọi vào điện thoại vài lần mới nghe thấy giọng anh.
Giọng nói của Thẩm Ngạn Chu trầm thấp, bình tĩnh nói: "Anh nhớ em đến mức không ngủ được."
"Thịch, thịch——" Từ Niệm Chi như nghe thấy tiếng đập của chính trái tim mình, cô cúi đầu mím môi.
Người đàn ông này, thật sự là mới yêu lần đầu sao... sao lại biết nói những lời ngọt ngào như vậy chứ?
"Chi Chi." Thẩm Ngạn Chu nhẹ nhàng cười, "Em nhớ anh không?"
"Thẩm Ngạn Chu." giọng Từ Niệm Chi trở nên nghiêm túc, "Anh biết không, anh mới vừa phẫu thuật xong đấy, bây giờ đã gần mười giờ tối rồi, anh nên đi ngủ đi."
"Biết rồi, nói chuyện với em xong sẽ ngủ." Thẩm Ngạn Chu trả lời rất nhanh.
"..." Từ Niệm Chi thở dài, phát hiện Thẩm Ngạn Chu bị thương thì khác hẳn bình thường, cực kỳ dính người, giống như một con chó nhỏ rất lo lắng khi chủ nhân rời khỏi tầm mắt của nó.
Cô đóng vali đã rỗng, ngồi trước bàn, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngủ ngoan đi cho nhanh khỏe, như thế chúng ta mới sớm được gặp nhau."
Ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, đột nhiên anh nói một câu không đầu không đuôi: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau."
"Ừ?"
Giọng nói của Thẩm Ngạn Chu càng thấp hơn, càng hơi khàn khàn: "Cuối cùng cô gái mà anh yêu thầm đã đồng ý hẹn hò với anh rồi. Nếu đêm nay anh còn ngủ được thì không phải đàn ông."
Từ Niệm Chi cảm thấy tai mình nóng lên, cô rụt cổ lại, giọng nói nhỏ nhẹ: "Nhưng em phải đi ngủ..."
"Được, em ngủ sớm một chút nhé." Thẩm Ngạn Chu nói, "Chúc em ngủ ngon, bé cưng."
Lời này làm Từ Niệm Chi cảm thấy như đầu mình sắp bốc khói, cô nâng cao giọng lên: "Em không phải bé cưng của anh!" Sau đó vội vàng cúp máy.
Thực sự là quá mức rồi, người này không những không ngủ được mà còn muốn làm cho cô cũng không ngủ được, quá đáng quá!
Từ Niệm Chi nhìn vào hộp thoại WeChat, bỗng nhiên nhớ đến gương mặt của Thẩm Ngạn Chu, nghĩ đến anh vẫn là bệnh nhân nằm viện, cảm thấy hơi không đành lòng, nên cô gửi một tin nhắn chúc anh ngủ ngon.
Thẩm Ngạn Chu không trả lời, chẳng biết có phải đã ngủ rồi không.
Sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, Từ Niệm Chi cảm thấy hơi thất vọng, vừa rồi nói như vậy có phải không tốt không?
Cô cũng không phải lần đầu yêu, sao khi yêu Thẩm Ngạn Chu thì cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy? Thẩm Ngạn Chu sẽ không nằm trên giường mà âm thầm buồn bã chứ? Sau này anh có còn gọi cô như vậy nữa không...
Cô bực bội gãi tóc rồi quay người đi vào phòng.
-
Những ngày tiếp theo, Từ Niệm Chi vẫn đi làm bình thường. Các đồng nghiệp đều rất quan tâm đến cô, xảy ra chuyện như vậy ai cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Yêu đương không làm cuộc sống của cô thay đổi nhiều lắm, chỉ là thỉnh thoảng lúc rảnh, cô gửi vài tin nhắn cho Thẩm Ngạn Chu, hỏi thăm tình hình vết thương của anh, chia sẻ những việc mình đã làm trong ngày.
Thẩm Ngạn Chu hồi phục rất nhanh, ba ngày sau đã có thể xuất viện, vẫn là Hướng Hành đến đón anh.
Sáng hôm đó, Từ Niệm Chi đặc biệt xin nghỉ phép để về nhà.
Khi tin nhắn của Hướng Hành vừa gửi đến, cô ngay lập tức lao xuống dưới.
Thẩm Ngạn Chu đứng bên cạnh xe của Hướng Hành, mặc một chiếc áo ngắn tay đơn giản, không biết có phải vì mấy ngày nằm viện mà làn da anh trở nên sáng hơn trước.
Chưa kịp phản ứng thì một cơ thể mềm mại đã lao vào lòng anh. Anh có phần sửng sốt, vẫn theo bản năng đưa tay ôm lấy eo cô.
Hướng Hành rất tinh ý, "Đội trưởng, tôi đi trước đây."
Thẩm Ngạn Chu gật đầu với cậu ta.
Khi xe đi khỏi, hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau như vậy.
Thẩm Ngạn Chu cúi xuống, vùi mặt vào hõm cổ mềm mại của cô, hít một hơi thật sâu hương vị mà anh đã mong nhớ suốt mấy ngày qua, áp vào vành tai hơi lạnh của cô rồi nhẹ nhàng nói: "Chi Chi, anh đã trở về rồi."
Từ Niệm Chi siết chặt cánh tay, chôn mặt vào ngực anh, giọng nói hơi rầu rĩ: "Em rất nhớ anh."
Thẩm Ngạn Chu ngẩn người, im lặng một lúc lâu rồi nắm lấy vai cô kéo ra, nhìn vào mắt cô, khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
"Hay là có ai ức hiếp em à?" Anh nhíu mày càng sâu.
Đôi mắt đen láy của Từ Niệm Chi chớp chớp vài cái, sau đó cô bật cười: "Làm gì có ai ức hiếp em chứ, em nhớ anh thật mà."
"Sao thế? Không cho em nhớ anh à?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Trên mặt cô gái nhỏ vẫn còn chút ngượng ngùng và lo lắng, rõ ràng cũng rất xấu hổ khi nói ra mấy lời này.
Ý cười bên môi Thẩm Ngạn Chu càng sâu được, anh biết cô đang cố gắng mở lòng với mình. Anh nắm tay Từ Niệm Chi bằng tay còn lại, tay cô rất nhỏ, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Anh dẫn Từ Niệm Chi đi về phía thang máy, vừa đi vừa nói: "Em không cần phải thay đổi mình như vậy, cảm thấy thoải mái thế nào thì làm thế. Đây là lần đầu tiên anh yêu, có chuyện gì làm chưa được tốt thì em nhớ phải nói cho anh biết."
Từ Niệm Chi ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngạn Chu, ngón tay động đậy, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay anh, giọng nói chân thành: "Anh thật sự rất tốt."
Cô thật sự cảm thấy Thẩm Ngạn Chu rất tuyệt vời, không phải cố ý để làm vui lòng anh.
Thẩm Ngạn Chu cứng người lại, không biết nên cười hay nên khóc trước sự thẳng thắn của cô. Sau khi bị thương, không chỉ có được bạn gái mà mối quan hệ của hai người cũng phát triển nhanh chóng, nghĩ lại thì phát đạn đó cũng không quá uổng phí.
Thang máy từ từ lên cao, không khí hơi ngột ngạt, lòng bàn tay nắm chặt của họ có chút ẩm ướt nhưng không gây khó chịu.
Từ Niệm Chi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đàn ông, đờ đẫn mà bắt đầu mơ màng.
Cô vẫn còn không dám tin rằng mình đang yêu Thẩm Ngạn Chu. Những cử chỉ như nắm tay và ôm nhau, mà hiện tại khiến cô đỏ mặt xấu hổ, sau này sẽ trở thành thói quen của họ.
Tiếp nhận một mối quan hệ mới, thực ra không khó như cô tưởng tượng.
Thẩm Ngạn Chu không biết Từ Niệm Chi đang nghĩ gì, anh chỉ cúi nhìn cái đầu nhỏ nhắn của cô, bình tĩnh nói: "Hay là em dọn đến ở với anh?"
"?" Từ Niệm Chi mở to mắt.
Cô đã từng đến nhà Thẩm Ngạn Chu, nhưng sống cùng nhau thì lại là chuyện khác.
Hơn nữa họ mới chỉ quen nhau vài ngày, thế này có phải là quá nhanh không? Aaaa! Cô vẫn còn là một cô gái trẻ mà!
Từ Niệm Chi đỏ bừng mặt, gần như cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi, lắp bắp nói: "Cái, cái này không được đâu."
"Nhà anh có mấy phòng." Thẩm Ngạn Chu bình tĩnh nói, "Hơn nữa vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, anh cần người chăm sóc."
Từ Niệm Chi không nói gì.
"Em không muốn sao, Chi Chi?" Thẩm Ngạn Chu có vẻ hơi tổn thương.
Từ Niệm Chi vội vàng xua tay: "Không phải, không phải đâu."
Thẩm Ngạn Chu là người đáng tin cậy, cô không nghi ngờ gì, chỉ là còn hơi do dự.
Cô nhìn vào ngực anh và sắc mặt còn chưa hồi phục hoàn toàn, lương tâm cô bị cắn rứt.
Anh đã liều mạng cứu cô, giờ cô không chịu chăm sóc anh thì không được.
Nghĩ vậy, Từ Niệm Chi ngẩng đầu lên, quyết đoán nói: "Được thôi!"
-
Từ Niệm Chi không mất thời gian, lên lầu thu dọn vài bộ quần áo, mang theo đồ dùng cá nhân rồi xuống dưới.
Khi gõ cửa, nghĩ đến việc bây giờ họ đã tính là sống cùng nhau, cô cảm thấy có chút hồi hộp.
Khi cửa mở ra, Từ Niệm Chi đang cầm đồ, ngẩng đầu lên mà không chuẩn bị tâm lý thì đã đứng sững tại chỗ.
Trước mắt cô là dáng người cao lớn của Thẩm Ngạn Chu, anh dựa lưng vào khung cửa, không mặc áo, để lộ phần thân trên trần truồng.
Ngực rắn chắc, cơ ngực được băng trắng quấn quanh lại càng thêm quyến rũ. Các cơ bụng rõ ràng, cứng cáp và sắc nét. Trên người anh đầy những vết thương cũ sâu cạn khác nhau, mùi hormone nam tính phả ra rất mạnh mẽ.
Đây không phải là lần đầu tiên Từ Niệm Chi nhìn thấy cơ thể Thẩm Ngạn Chu, nhưng giờ đây cô cảm giác như đột nhiên không thể thở được, hai má đỏ bừng, đứng sững sờ tại chỗ.
Thẩm Ngạn Chu thuần thục nhận lấy đồ từ tay cô, nghiêng người nhường lối.
Trong phòng không bật đèn trần, chỉ có một chiếc đèn đứng sáng yếu, ánh sáng hơi mờ.
Từ Niệm Chi cảm thấy đầu óc quay cuồng, cúi đầu bước vào, không dám nhìn thêm vào người đàn ông trước mặt.
Thẩm Ngạn Chu nhìn thấy cô gái rụt rè, cảm thấy buồn cười: "Sao lại cúi đầu như vậy?"
Tim Từ Niệm Chi đang đập rất nhanh, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, hơi lúng túng: "Sao anh không mặc áo?"
Thẩm Ngạn Chu quay người đặt túi đồ của Từ Niệm Chi lên ghế sofa, bình thản nói: "Vết thương cần thay băng."
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt xấu hổ của Từ Niệm Chi ngay lập tức giảm bớt. Cô nhìn những lọ thuốc trên bàn, nhíu mày: "Anh tự thay băng à?"
"Không thể tự làm được." Thẩm Ngạn Chu đã ngồi xuống sofa, thần sắc bình thản như thường: "Chi Chi, anh đang chờ em giúp anh."
Từ Niệm Chi không do dự nhiều, đây đúng là điều cô nên làm. Vì vậy cô đi đến bên người đàn ông, ngồi xuống bên anh.
Băng vải từ từ được gỡ ra, một vết thương khiến người ta rùng mình dần hiện ra trước mắt cô.
Cô nheo mắt, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Trước đây ở bệnh viện, cô chưa thấy vết thương của Thẩm Ngạn Chu, chỉ có lần duy nhất y tá bôi thuốc, cô đã chạy ra ngoài. Giờ đây nhìn thấy, trái tim nhỏ bé của cô bị chấn động.
Dù vết thương đã được phẫu thuật khâu lại nhưng trông nó vẫn rất đáng sợ, nằm trên ngực anh, da xung quanh có chút đỏ tấy, vết khâu và thịt còn lẫn lộn với nhau.
Từ Niệm Chi chỉ nhìn thôi đã cảm thấy tay chân lạnh cóng, không thể tin rằng Thẩm Ngạn Chu đã trải qua những cơn đau đớn như thế nào.
Cô nhanh chóng cúi đầu, sợ Thẩm Ngạn Chu phát hiện ra cảm xúc của mình, lấy lại bình tĩnh rồi cầm lấy hộp thuốc trên bàn.
Những ngón tay mảnh mai cầm bông gòn, run rẩy đưa gần đến vết thương.
"Em sẽ cố gắng nhẹ một chút, nếu thấy đau thì nói nhé."
Thẩm Ngạn Chu cười: "Em cứ làm đi, anh không đau."
Từ Niệm Chi im lặng.
Có ai bôi thuốc mà không đau đâu? Bột thuốc có tính kích thích, cô thấy cơ bắp của anh co giật không ngừng, hàm răng cũng nghiến chặt, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thản để không làm cô lo lắng.
Trước đây khi không có cô, mỗi lần bị thương anh đều tự bôi thuốc cho mình sao?
Ai sẽ quan tâm anh, ai sẽ đau lòng cho anh, khi cảm thấy đau, anh có thể nói với ai?
Suốt bao năm, cảm giác một mình gánh vác chắc hẳn rất khó chịu.
Từ Niệm Chi càng nghĩ càng thấy xót xa, cảm thấy thương Thẩm Ngạn Chu hơn.
Khi thuốc đã được bôi xong, cô dọn dẹp xong và đặt mọi thứ lên bàn trà bên cạnh.
Hơi thở dồn dập, đôi mắt cay cay. Khi mở miệng, giọng cô đã có chút nghẹn ngào: "Thẩm Ngạn Chu, xin lỗi."
Thẩm Ngạn Chu luôn cúi đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngày càng tái nhợt, đôi mắt sáng ngời đầy nước mắt, anh lập tức hoảng hốt, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, chuyện này không liên quan gì đến em."
Từ Niệm Chi trong vài ngày qua đã tích tụ rất nhiều cảm xúc, giờ đây tất cả đều trào ra. Cô cảm thấy rất đau lòng, giờ thấy Thẩm Ngạn Chu phải chịu khổ vì cô, càng cảm thấy tội lỗi hơn.
"Là lỗi của em... mới làm anh bị như vậy, xin lỗi." Cô nức nở, vai run lên, nước mắt cứ rơi từng giọt xuống.
Thẩm Ngạn Chu đau lòng vô cùng, vội vàng dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, thở dài: "Chuyện này không phải lỗi của em, mà nếu ngày đó anh không chắn viên đạn cho em, có lẽ giờ anh sẽ đau gấp mười lần."
Từ Niệm Chi vẫn khóc, nước mắt cứ như vỡ đê không thể ngừng lại. Hai tay mềm nhũn ôm lấy cổ Thẩm Ngạn Chu, nức nở nói: "Thẩm Ngạn Chu, sau này có chuyện gì đừng... tự mình chịu đựng, nhất định phải nói với em nhé."
Thẩm Ngạn Chu siết chặt vòng tay quanh eo cô, đưa cô đến một vị trí thoải mái hơn, đáp: "Được."
"Cũng đừng làm những chuyện mạo hiểm, không quan tâm đến sự an toàn của bản thân nữa."
Thẩm Ngạn Chu định nói rằng tất cả những hành động đó đều vì cô, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh đành chịu thua: "Được."
Khi nghe được lời hứa của anh, Từ Niệm Chi cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Thẩm Ngạn Chu ôm cô như vậy, để cô khóc thoải mái.
Từ Niệm Chi khóc một hồi lâu, giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô vẫn còn nức nở, sợ mình làm Thẩm Ngạn Chu bị thương, khi vừa cử động, lập tức nghe thấy tiếng thở gấp của đàn ông.
Cô lập tức lo lắng: "Em, em đè lên anh phải không?"
"Ừ." Thẩm Ngạn Chu chỉ thốt ra một từ, giọng nói căng thẳng dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Cô gái trong vòng tay anh tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, cơ thể mềm mại không thể tin được, ngồi yên trong lòng anh còn khóc lóc như hoa lê trong mưa.
Khiến anh tưởng tượng đến cảnh những ngón tay mảnh khảnh của cô cào lên lưng anh, dùng giọng điệu nức nở ấy nói ra những thứ khác.
Thẩm Ngạn Chu thở gấp, nghiến chặt hàm răng.
Từ Niệm Chi lúc đầu vẫn ngơ ngác, sau đó cảm nhận được thứ gì đó cứng cứng dưới chân mình, cô đột nhiên hiểu ra, mặt đỏ bừng, mở to mắt không thể tin nổi: "Anh, anh sao lại..."
Thẩm Ngạn Chu cảm thấy rất nóng, lại bị biểu cảm của cô làm cho muốn cười: "Chi Chi, anh là một người đàn ông bình thường."
Người đàn ông nào ôm bạn gái mà không có phản ứng như vậy?
Ánh sáng vàng ấm áp từ đèn đứng chiếu xuống, tạo ra một không khí hơi mờ ảo.
Từ Niệm Chi đặt tay nhỏ bé trên vai Thẩm Ngạn Chu, cắn môi, biểu cảm bối rối.
Dù trước đây có yêu đương nhưng cô cũng chưa bao giờ thân mật như vậy với ai.
Thẩm Ngạn Chu giữ chặt eo cô kéo cô về phía trước, trán nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
Hơi thở nóng hổi của cả hai nhanh chóng hòa quyện vào nhau.
Từ Niệm Chi muốn lùi lại, giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt gọi: "Thẩm Ngạn Chu..."
Thẩm Ngạn Chu nghe thấy tiếng gọi đó, trái tim anh rung động, khép mắt lại.
Sau vài giây, anh mở mắt, giọng nói đã rất khàn: "Chi Chi, anh có thể hôn em không?"
4001 words
20.11.2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro