🌃 Chương 25 🌃: Nhịp tim
Editor: Sel
Từ Niêm Chi đứng đờ ra tại chỗ, ánh mắt chưa kịp nhìn đi nơi khác mà cứ thế ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt đen láy của anh dường như chất chứa những cảm xúc khó tả.
Trước cổng bệnh viện, dòng người qua lại tấp nập, tiếng ồn ào náo nhiệt, chẳng ai để ý đến hai bóng người đang đứng ở góc khuất.
Từng lời của Thẩm Ngạn Chu rơi vào tai Từ Niệm Chi, rõ ràng là tiếng Trung, không hề sai ngữ pháp nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể hiểu được.
Tim cô đập liên hồi như thể sắp nhảy lên tới cổ họng. Cô bắt đầu nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay hiểu lầm ý của anh không.
Hai người cứ đứng như vậy, vài phút trôi qua mà chẳng ai nói gì.
Cô gái mở to mắt, mãi mới phản ứng lại được, còn chưa kịp nghĩ xem nên đáp lời thế nào thì người bên cạnh đã lên tiếng trước: "Đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu."
"Ừm." Đầu óc Từ Niệm Chi như ngừng hoạt động, nghe Thẩm Ngạn Chu nói vậy, cô vô thức mềm giọng đáp lại.
-
Đã hơn 9 giờ tối, phòng thẩm vấn của Sở Công an thành phố Nam Giang vẫn sáng đèn, mấy cảnh sát mặc đồng phục ngồi trước bàn, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm nghị.
Tiêu Tễ đeo còng tay, ngồi đối diện họ, tâm trạng đã dần bình tĩnh lại sau khi bị Hướng Hành áp giải về đồn, thay vào đó là vẻ mặt khinh thường.
Nhà Tiêu Tễ làm ăn buôn bán nên có chút tiền bạc, ở Nam Giang cũng được coi là gia đình có thế lực. Chuyện tối nay chẳng qua là tranh chấp tình cảm với bạn gái cũ, có thể có chuyện gì lớn được chứ. Vì vậy anh ta không hề lo lắng, ngồi đó vắt chân chờ người nhà đến cứu.
Hướng Hành nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện với vẻ thờ ơ, hạ giọng: "Anh vẫn định không nói gì sao?"
Tiêu Tễ đưa tay gãi tai, không trả lời như thể không nghe thấy gì.
"Ngồi đây cứng đầu với chúng tôi chẳng có ích gì đâu, anh hiểu không?" Hướng Hành hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận đang sôi sục trong lòng, nói tiếp: "Cậu đã làm những gì thì trong lòng cậu biết rõ rồi nhỉ?"
Theo những gì họ biết, Tiêu Tễ có tiền án nhiều lần quấy rối các cô gái, dù cuối cùng đều được giải quyết trong im lặng nhưng hồ sơ vẫn còn đó.
Cuộc điều tra còn cho thấy những cơ sở giải trí do Tiêu Tễ đứng tên đều có các hoạt động phi pháp, thu nhập bất chính hàng năm của anh ta không hề ít, chưa kể còn liên quan đến số tiền không sạch của gia đình anh ta.
Tiêu Tễ liếc mắt nhìn mọi người từ dưới lên, hờ hững lướt qua họ, nhẹ nhàng nói: "Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói gì cả."
Vừa dứt lời, Triệu Dũng đã đập mạnh lên bàn: "Cậu nghĩ kỹ rồi chứ! Chúng tôi không phải cảnh sát thường, chúng tôi là cảnh sát hình sự, đây cũng không phải đồn công an, mà là Sở Công an!"
"Được thôi, nếu cậu muốn thế, chúng tôi sẽ chơi với cậu đến cùng, xem ai kiên trì hơn ai!"
Tiêu Tễ chẳng thèm liếc nhìn, chỉ cười khẩy, không để ý đến họ.
Anh ta không phải không biết cảnh sát đã tìm ra những gì, vẫn điềm tĩnh như vậy chỉ là vì anh ta tin rằng cảnh sát không thể làm gì được mình. Gia đình anh ta không phải thế lực lớn, nhưng chỉ cần có chỗ dựa vững chắc, anh ta chẳng việc gì phải sợ.
Cả phòng đợi nửa tiếng, một người đàn ông mặc vest, tay cầm cặp tài liệu bước vào, khuôn mặt nở nụ cười xin lỗi, gật đầu chào cảnh sát: "Chào các anh, tôi là luật sư của anh Tiêu Tễ đây, tôi họ Vương."
"Chào luật sư Vương, mời ngồi." Triệu Dũng đáp lời.
Cuối cùng Tiêu Tễ cũng nở nụ cười chân thành đầu tiên trong buổi tối hôm nay: "Chú Vương, chú đến rồi à, tôi muốn về nhà chứ ở đây ngay cả nước khoáng cũng đắng chát."
Luật sư Vương ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tễ, mặt lộ vẻ khó xử, hạ giọng: "Hôm nay tôi không thể đưa cậu ra ngoài đâu."
Tiêu Tễ nghe xong ngẩn người, giọng điệu thay đổi ngay lập tức: "Không phải chú đến để đưa tôi ra ngoài sao?"
Hướng Hành cầm tập tài liệu trên bàn lên, khẽ hắng giọng, ngắt lời hai người đang thì thầm: "Tiêu Tễ, nam, 25 tuổi, nghề nghiệp tự do. Ngày 25 tháng 4 năm 2022 đã theo dõi nạn nhân Từ Niệm Chi về nhà, và đã quấy rối nạn nhân tại con hẻm bên phải tòa nhà dân cư Lục Đảo Minh Châu, gây ra chấn thương nhẹ ở chân nạn nhân."
"Thêm vào đó, theo điều tra, những cơ sở giải trí do Tiêu Tễ đứng tên trong nhiều năm qua đã liên tục tiến hành các giao dịch bất hợp pháp, cung cấp dịch vụ mại dâm, gây ảnh hưởng cực kỳ xấu đến xã hội."
Hướng Hành đọc xong liền đặt tập tài liệu xuống, ánh mắt bình thản: "Hai người còn gì muốn nói không?"
Tiêu Tễ quay đầu túm lấy tay luật sư Vương, giọng gấp gáp: "Chú Vương, chú mau nói gì đi! Bây giờ chỉ có chú mới cứu được tôi thôi!"
Luật sư Vương rút tay mình ra, không có thời gian để ý đến người bên cạnh đang lo lắng. Ông ta giữ nụ cười trên mặt, nói với các cảnh sát: "Là thế này, hôm nay tôi đến đây là đại diện cho bố mẹ của Tiêu Tễ."
Luật sư Vương đứng dậy, lấy từ trong cặp ra một tài liệu, cẩn thận đưa cho Hướng Hành và mọi người rồi nói: "Bố mẹ của Tiêu Tễ đã lớn tuổi, việc giáo dục cậu con trai út không nghe lời này từ lâu đã lực bất tòng tâm. Hai cụ cũng rất đau đầu vì chuyện này."
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nghe tin Tiêu Tễ làm những chuyện này, họ vừa sốc vừa bất lực. Tài liệu này là bằng chứng cho thấy họ không hề biết về hành vi của Tiêu Tễ, và chưa từng có giao dịch tiền bạc bất hợp pháp nào với cậu ấy."
"Hai cụ đặc biệt dặn dò rằng, việc nuôi dạy một đứa con như vậy là lỗi của họ. Hy vọng cảnh sát có thể xử lý Tiêu Tễ theo quy định của pháp luật. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói hôm nay."
Nghe đến đây, sắc mặt Tiêu Tễ tái nhợt, lúc này mới hiểu ra. Luật sư Vương nào phải đến để cứu anh ta, rõ ràng là gia đình sợ bị liên lụy nên vội vàng cử ông ta đến để cắt đứt mọi liên quan.
"Tại sao chứ? Các người dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?" Mắt Tiêu Tễ đỏ ngầu, gào lên: "Các người nghĩ rằng bắt tôi rồi thì các người sẽ thoát được sao?"
"Cậu Tiêu." Luật sư Vương đứng lên, nhíu mày nhìn anh ta, "Xin cậu đừng ăn nói hàm hồ."
Nói xong ông ta cúi người, thì thầm vào tai Tiêu Tễ: "Sơn ngoại có sơn, nhân ngoại hữu nhân*, chỉ có thể nói lần này cậu xui xẻo, gặp phải thứ khó nhằn rồi. Có một số người, đừng nói đến cậu và tôi, mà cả những kẻ đứng sau chúng ta cũng không dám đụng đến."
(*"Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân" (山外有山, 人外有人) là một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là "Ngoài núi còn có núi, ngoài người còn có người". Câu này mang ý nghĩa rằng luôn có những người giỏi hơn, những điều lớn lao hơn mà chúng ta chưa biết đến. Nó nhắc nhở chúng ta không nên tự mãn với những gì mình đã đạt được, bởi vì trong thế giới rộng lớn, luôn có người xuất sắc hơn và có những thử thách lớn hơn chờ đón.)
Tiêu Tễ làm sao có thể không hiểu ý ngoài lời nói của ông ta, trong lòng giật mình, không thể hiểu nổi tại sao mình chỉ theo dõi bạn gái cũ, thậm chí còn chưa kịp ra tay mà lại đụng phải người không thể đụng đến.
Anh ta nhìn chằm chằm vào những cảnh sát trong phòng, nhìn vào chiếc còng tay lạnh lẽo trên cổ tay mình cùng người đàn ông mặc vest, sắc mặt lạnh lùng bên cạnh, giờ mới hiểu được điều gì đang chờ đợi mình.
Tiêu Tễ như mất hồn, bị cảnh sát kéo lên, lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta va phải một cô gái đi ngang qua.
Cô gái đang nghiêng đầu nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, giọng nói dịu dàng lọt vào tai anh ta.
Cô quay mặt về phía người đàn ông nên không chú ý đến Tiêu Tễ.
Ngược lại người đàn ông đang dìu cô lại chú ý đến anh ta trước.
Người đàn ông mặc một bộ đồ đen, dáng người cao ráo, thẳng tắp. Ngũ quan của anh sắc nét, khuôn mặt góc cạnh nhưng toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng xa cách hờ hững. Ánh mắt sâu thẳm khiến người khác khó mà đọc được suy nghĩ của anh.
Chỉ nhìn vào mắt người đàn ông đó trong một giây, Tiêu Tễ đã vội vã quay đi, trong lòng lo lắng không yên.
Hồi còn học đại học, khi Tiêu Tễ hẹn hò với Từ Niệm Chi, anh ta đã sớm điều tra kỹ càng về gia đình cô. Ba mẹ cô đều là công nhân viên chức, cô chỉ là đứa con gái ngoan của một gia đình bình thường, bối cảnh không hề đặc biệt.
Nếu không phải là cô thì người mà luật sư Vương vừa nói, "người mà ai cũng không thể đụng vào" chắc chắn là người đàn ông bên cạnh cô – người có khí chất lạnh lùng, cứng rắn, toát lên áp lực cực lớn.
Nghĩ lại ánh mắt mà người đàn ông đó vừa nhìn mình, Tiêu Tễ sợ đến mức rùng mình.
-
Có lẽ là do quá mệt mỏi, trên đường về, Từ Niệm Chi cứ cuộn mình trong ghế phụ mà không nói lời nào.
Nhiệt độ trong xe vừa phải, áo khoác của Thẩm Ngạn Chu đã được cô khoác lên người, mí mắt cô ngày càng nặng, cuối cùng cô ngủ thiếp đi.
Thẩm Ngạn Chu dừng xe vững vàng trong bãi đỗ, quay đầu lại thì mới nhận ra cô gái bên cạnh đã ngủ từ lúc nào.
Khuôn mặt trắng nõn của cô sau khi được rửa sạch ở bệnh viện trông càng thêm tinh khôi thanh tú. Hàng mi cong dài tạo thành một vệt bóng mờ dưới mắt, phía dưới là chiếc mũi nhỏ xinh, ngực cô nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn.
Cô ngủ mà trông như một chú thỏ con ngoan ngoãn, khiến người khác phải xiêu lòng.
Có thể ngủ say như vậy trong xe của một người đàn ông, dường như cô hoàn toàn không đề phòng anh.
Đối với ai cô cũng như vậy sao?
Bất chợt, Thẩm Ngạn Chu cảm thấy trong lòng mình dâng lên một chút khó chịu không rõ lý do.
Anh không gọi cô dậy mà nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác đã trượt xuống tay cô lên lại.
Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cả anh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Vụ việc của Tiêu Tễ làm anh không dám tưởng tượng nếu anh đến muộn hơn một chút thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Nghĩ đến điều này, thái dương của Thẩm Ngạn Chu bỗng nhiên nhức nhối.
Vết bớt đỏ ở bên cổ của Từ Niệm Chi hiện rõ trong mắt anh. Yết hầu anh khẽ động, rồi anh quay đầu đi, để tâm trí mình không tự động quay về quá khứ.
Cuộc đời anh đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi gặp Từ Niệm Chi vào năm lớp 11.
-
Thời cấp ba, Thẩm Ngạn Chu là một người u ám, chán đời. Anh không chủ động gây chuyện nhưng cũng chẳng bao giờ chịu học hành nghiêm túc, chuyện xấu gì học sinh hư làm thì anh cũng làm chẳng thiếu một cái nào.
Anh nhớ rõ từ nhỏ đến lớn, câu mà mẹ anh thường nói nhất với anh là: "Điều mẹ hối hận nhất chính là sinh ra con!"
Trên thế giới này dường như chẳng ai quan tâm anh sống hay chết, tốt hay xấu.
Sau khi gặp Từ Niệm Chi, trái tim vốn đã chết lặng từ lâu của anh mới một lần nữa đập mạnh mẽ trở lại.
Cô là cô gái ngoan hiền được mọi người yêu mến, còn anh là đứa học sinh xấu xa mà ai thấy cũng tránh xa. Một người là ánh trăng cao vời vợi trên trời, người kia là con sâu bọ bò trong cống rãnh.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác tự ti, trái tim như bị ngâm trong dung dịch chanh nồng độ cao, chua chát đến phát đau.
Trong số những người bạn xấu xung quanh, người duy nhất có thể gọi là tri kỷ chính là Tống Vĩnh Đồng, bạn trai thời cấp ba của Tần Phỉ.
Trong một tiết tự học, sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Ngạn Chu phá lệ kéo Tống Vĩnh Đồng lại và hỏi: "Cậu có biết Từ Niệm Chi không?"
Tống Vĩnh Đồng giật mình, không hiểu vị "đại ca" này nổi cơn gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Từ Niệm Chi là lớp trưởng của lớp bên cạnh chúng ta, cậu ấy luôn đứng nhất trường."
Trong trường này, không ai là không biết Từ Niệm Chi, xinh đẹp, học giỏi, là bảo bối của các thầy cô. Thẩm Ngạn Chu và họ sống cùng một không gian sao?
Nghe xong, Thẩm Ngạn Chu chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng "Ờ."
"Có chuyện gì vậy, anh Chu, cậu định tán cậu ấy à?"
Cơ mặt của Thẩm Ngạn Chu khẽ giật, cuối cùng cười khẩy tỏ vẻ khinh thường: "Tại tôi không ưa việc cậu ta cứ đứng nhất mãi, thế thôi."
Nói xong câu đó, anh đứng dậy đi ra khỏi lớp từ cửa sau.
Tống Vĩnh Đồng vẫn ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, không hiểu nổi. Với thành tích kém cỏi của Thẩm Ngạn Chu thì việc Từ Niệm Chi đứng nhất trường thì liên quan gì đến anh chứ?
Từ đó trở đi, Thẩm Ngạn Chu thường xuyên gặp Từ Niệm Chi trên sân thượng. Một người đứng tựa vào tường đọc sách, người kia dựa vào lan can hút thuốc, cả hai không ai làm phiền ai, chung sống hòa bình. Không ai mở lời trước nhưng thỉnh thoảng khi ánh mắt chạm nhau, Từ Niệm Chi sẽ mỉm cười gật đầu chào.
Thẩm Ngạn Chu chưa bao giờ đáp lại, nhưng lần sau cô vẫn tiếp tục làm như vậy.
Sân thượng như trở thành căn cứ bí mật của hai người, vô thức có thứ gì đó trong bóng tối đang phát triển mạnh mẽ.
Một lần do áp lực kỳ thi, Từ Niệm Chi bị đến kỳ sớm, cô không chuẩn bị gì, không có đường đỏ cũng không có thuốc giảm đau, đến trưa thì đau đến mức không thể đi lại, chỉ có thể nghỉ ngơi trong lớp học.
"Niệm Chi, mày thấy đỡ hơn chưa?" Tần Phỉ bước đến bàn của cô, đặt cốc nước nóng vừa rót lên bàn.
"Đỡ rồi." Từ Niệm Chi khó nhọc ngẩng đầu lên khỏi cánh tay, đã gần như kiệt sức. Cơn đau quặn thắt ở bụng dưới lan tỏa theo dây thần kinh, khiến môi cô bị cắn đến không còn chút máu.
Cơ thể cô yếu đuối, mỗi lần đến kỳ là như muốn lấy đi nửa mạng sống của cô.
"Đỡ rồi mà nhìn mày như thế này sao?" Tần Phỉ chìa tay ra, đưa cho cô mấy viên thuốc, "Mau uống thuốc đi."
"Mày lấy thuốc từ đâu ra vậy?" Từ Niệm Chi có chút ngạc nhiên, rõ ràng lúc ra chơi vừa rồi cô đã đi đến phòng y tế mới biết thuốc giảm đau đã hết.
"Tống Vĩnh Đồng vừa đưa cho tao, nói là có người nhờ cậu ta chuyển cho mày, nhưng đánh chết cũng không nói là ai." Tần Phỉ không quan tâm nhiều, "Mày cứ uống thuốc trước đi."
Dù rất thắc mắc nhưng Từ Niệm Chi vẫn nghe lời, uống thuốc với nước ấm.
Giữa trưa, trong lớp chỉ còn lại hai người họ, không khí ngột ngạt như bị đông cứng, chiếc quạt trên đầu quay ù ù nhưng không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến người ta thêm chóng mặt.
Từ Niệm Chi uống thuốc xong, mệt mỏi gục xuống bàn nghỉ ngơi. Cửa sau bất chợt phát ra tiếng động, cô cố gắng quay đầu nhìn về phía đó.
Tần Phỉ để ý thấy động tác của cô, cũng nhìn về phía đó, "Sao vậy?"
"Không có gì." Từ Niệm Chi nhìn chằm chằm về phía đó vài giây, chậm rãi lên tiếng: "Mày nói xem, ai đã đưa thuốc cho tao nhỉ?"
"Ai mà biết được? Gần đây có anh lớp 12 đang theo đuổi mày nhiệt tình lắm, tám phần là anh ấy." Tần Phỉ đoán mò.
Hai người không tiếp tục chủ đề này nữa.
Tuần sau, bảng thông báo của khối 11 dán một thông báo:
【Sau khi điều tra, học sinh Thẩm Ngạn Chu lớp 11a1 đã vượt tường rào của trường trong giờ học. Do thái độ nhận lỗi tốt và lý do ra ngoài là mua thuốc khẩn cấp, theo điều x của nội quy trường, sau khi nghiên cứu, phòng quản lý học sinh quyết định cảnh cáo học sinh này】
"Anh Chu, ngoài kia dán thông báo phê bình cậu rồi đấy." Tống Vĩnh Đồng từ bên ngoài trở về lớp, ngồi xuống cạnh Thẩm Ngạn Chu.
"Ờ." Người bên cạnh không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào sách Ngữ văn.
"Không phải chứ anh Chu, tôi vừa thấy Từ Niệm Chi, cậu ấy còn không thèm nhìn cái thông báo đó, chắc chắn là không biết hôm đó cậu đã đi mua thuốc cho cậu ấy rồi. Cậu làm vậy có được lợi gì đâu?" Tống Vĩnh Đồng không hiểu.
Cuối cùng Thẩm Ngạn Chu cũng chịu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói một câu: "Ít lo chuyện của tôi đi."
Có thể giúp được cô là tốt rồi, anh chẳng cầu gì thêm.
Gần trường không có tiệm thuốc nào, giữa trưa Thẩm Ngạn Chu phải đạp xe nửa tiếng đồng hồ đi mua thuốc cho cô. Lúc quay lại, anh còn lén lút vào lớp của cô xem xét, thấy cô uống thuốc xong thì tình trạng khá lên, sợi dây căng trong lòng anh mới được thả lỏng, không hề phàn nàn nửa câu.
Tống Vĩnh Đồng nhìn vào quyển sách mở trên bàn Thẩm Ngạn Chu, bên trong là những ghi chép mà anh đã bổ sung gần đây. Nhớ lại hôm đó khi Thẩm Ngạn Chu bị gọi vào văn phòng, anh hỏi giáo viên liệu biểu hiện tốt có thể hủy bỏ kỷ luật trước đó không, khiến giáo viên sợ đến nỗi suýt làm đổ cả chén trà.
Tống Vĩnh Đồng lắc đầu, quả nhiên tình yêu khiến con người ta tiến bộ.
Higashino Keigo từng nói: "Biết rõ là vô nghĩa, nhưng vẫn không thể không cố chấp, ai cũng có điều như vậy trong cuộc đời."
Với Thẩm Ngạn Chu, Từ Niệm Chi chính là điều đó.
Thẩm Ngạn Chu tận mắt thấy xung quanh cô luôn có những chàng trai trẻ trung, đẹp trai. Anh tận tai nghe họ bày tỏ tình cảm với cô một cách ngại ngùng nhưng đầy dũng cảm. Anh cũng muốn như những người khác, có thể đứng bên cạnh cô một cách đường đường chính chính, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp của cô.
Chính sự xuất hiện của cô đã khiến anh biết rằng, cuộc sống này vẫn còn có điều đáng để mong đợi, rằng sinh mệnh này vẫn còn có ý nghĩa.
Suốt 18 năm sống trên đời, lần đầu tiên Thẩm Ngạn Chu cảm thấy xấu hổ về bản thân.
Anh bắt đầu lấy những quyển sách phủ bụi trong góc ra, hạ mình đi mượn ghi chú của người khác, trong giờ học, ánh mắt của anh dán chặt lên bảng đen và giáo viên.
Anh chưa bao giờ tham gia các hoạt động tập thể, nhưng năm lớp 12, anh phá lệ tham gia đại hội thể thao của trường, không vì điều gì khác, chỉ vì Từ Niệm Chi là người trao giải.
Thể lực của anh tốt, dễ dàng giành được giải nhất, nhưng khi cô trao giải cho anh, cô chỉ nói một câu "Chúc mừng cậu", trong khi với người đứng thứ hai – một nam sinh cùng lớp với cô, cô đã trao cho cậu ta một cái ôm.
Chỉ có trời mới biết, đứng bên cạnh nhìn cảnh đó, anh ghen tuông đến phát điên.
Anh biết rất rõ, Từ Niệm Chi chưa bao giờ để mắt đến anh.
Dù vậy anh vẫn mỗi ngày leo tường, lén lút theo sau Từ Niệm Chi đưa cô về nhà. Anh vẫn sẽ gửi thuốc cho cô mỗi khi cô cảm lạnh, bị thương hay đến kỳ. Anh vẫn sẽ lén dọn dẹp sạch sẽ lớp học của cô khi cô ra ngoài ôn bài. Anh vẫn sẽ vì cô mà kiên trì giải đi giải lại những bài toán khó trên giấy nháp. Mỗi khi thi xong, anh vẫn sẽ một mình đến bảng xếp hạng của khối, thấy mình tiến gần hơn một chút với cô thì vui sướng không thôi.
Anh vẫn sẽ ở những nơi không ai thấy, yêu cô hết năm này đến năm khác.
Sau khi thi đại học, điền nguyện vọng, Thẩm Ngạn Chu đã dò hỏi suốt mấy ngày liền, biết cô đăng ký vào trường Đại học Truyền thông ở Hứa Thành, nên anh cũng theo cô về Hứa Thành.
Suốt bốn năm, anh đã thuộc lòng tất cả các tuyến đường giữa hai trường, đi đi lại lại trên con đường cô đi học không biết bao nhiêu lần.
Anh ngày ngày điên cuồng học, điên cuồng luyện tập, mỗi lần kiểm tra đều đứng nhất. Ở đó không ai ngờ rằng hồi cấp ba anh tệ hại thế nào.
Nhờ ánh sáng của cô, anh nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới; cũng nhờ thích cô, anh trở thành một con người tốt hơn.
Ngày Thẩm Ngạn Chu lấy hết can đảm để tỏ tình, trời âm u, tiếng sấm rền rĩ trong những đám mây đen suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không mưa.
Anh rất lo lắng không biết Từ Niệm Chi còn nhớ anh không, không biết cô có thích một Thẩm Ngạn Chu như bây giờ không, cũng không biết phải diễn đạt bằng lời thế nào để cô hiểu được tình cảm anh đã dành cho cô suốt bao năm qua.
Anh đến tiệm hoa, mua một bó hoa hồng xanh mà cô thích, vụng về tập luyện lời tỏ tình bên đường hết lần này đến lần khác.
Chờ đợi rất lâu, cuối cùng Thẩm Ngạn Chu cũng thấy Từ Niệm Chi trước cổng trường.
Anh định bước tới nhưng có người đã nhanh chân hơn, đứng trước mặt Từ Niệm Chi, nói một loạt những lời tình cảm vô nghĩa. Rồi anh nhìn thấy cô gái mình yêu quý đỏ mặt, nhận lấy bó hoa từ tay người đó.
Hôm ấy, gió rất lớn, người đi đường lướt qua không ai để ý đến một bó hoa hồng xanh bị vứt vào thùng rác, vài cánh hoa rơi xuống đất bị cuốn theo cơn gió, cùng với những lời chưa kịp thốt ra, biến mất không một dấu vết.
Sau đó, Thẩm Ngạn Chu mới biết người đó tên Tiêu Tễ, chính là mối tình đầu của Từ Niệm Chi.
Từ trước đến nay anh luôn trầm lặng ít nói, lạnh lùng xa cách. Cho nên không ai biết được trong thời gian đó, Thẩm Ngạn Chu đã phải chịu đựng sự kìm nén đầy đau khổ như thế nào.
Có người từng nói "Yêu một người dù có núi biển cách trở, núi biển đều có thể dời đi." Nhưng khi anh đã vượt núi băng biển vì cô, anh mới nhận ra rằng yêu cô cũng như yêu ánh trăng vậy. Trăng sáng treo cao trên bầu trời, mãi mãi sẽ không bao giờ đến với anh.
Vậy liệu anh còn thích cô không? Anh tự hỏi mình.
Vẫn là thích.
Nếu em gặp được tình yêu đích thực, thì mong em mãi mãi hạnh phúc. Dù đó không phải là anh, cũng không sao.
Anh nhìn cô yêu người khác, nhìn cô chia tay mối tình đầu, biết rằng sau khi tốt nghiệp đại học cô đã đi Hương Cảng để học tiếp cao học, biết rằng sau khi tốt nghiệp cô đã vào làm ở đài truyền hình Nam Giang.
Nhiều năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, Nam Giang đã xây dựng những tòa nhà cao tầng, khu giảng đường cũ của trường cấp ba cũng đã được tu sửa, trạm xe buýt trên con phố cũ đã bị tháo dỡ. Chỉ có cây vẫn đứng đó, hoa vẫn nở, và mặt trăng vẫn sáng.
Thẩm Ngạn Chu vẫn luôn chờ đợi, chờ một thời cơ thích hợp cho riêng mình, chờ đợi để có thể nói ra những lời mà anh đã không thể nói năm xưa.
Điều duy nhất nằm ngoài dự tính của anh chính là ngày hôm đó, khi anh đến hiện trường, ánh nhìn của anh đã chạm vào Từ Niệm Chi trong thang máy.
Anh sợ rằng cảm xúc trong mắt của mình quá rõ ràng, nên chỉ có thể cúi đầu, không dám đối diện với cô.
Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, Thẩm Ngạn Chu luôn nghĩ rằng, việc để Từ Niệm Chi sống ngay trên tầng của mình là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho anh trong suốt 25 năm qua.
-
Trong bãi đỗ xe vắng lặng vào đêm khuya, chỉ có những ngọn đèn trắng hướng dẫn đường đơn độc chiếu sáng, thỉnh thoảng có vài chiếc xe về muộn bật đèn pha chiếu gần đi qua họ.
Trong xe, ánh sáng lúc sáng lúc tối, cô gái ngủ rất say. Thẩm Ngạn Chu cố gắng kìm nén cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc vướng trên khuôn mặt cô, ánh nhìn của anh lướt theo đường nét khuôn mặt cô rồi dừng lại ở đôi môi hồng mềm mại của cô.
Anh liếm môi, cảm xúc bùng nổ trong lòng anh gần như không thể kiềm chế, mọi tế bào trong cơ thể anh như đang gào thét.
Thẩm Ngạn Chu nhắm mắt lại, rồi mở ra, rồi lại nhắm lại. Không gian trong xe tràn ngập hương thơm từ người Từ Niệm Chi, càng không nhìn thì lòng anh càng thêm rối bời, làm sao anh có thể nhịn được đây.
Cuối cùng lý trí của anh đã bị phá vỡ. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh nhấn vào nút mở dây an toàn, anh đặt tay lên lưng ghế phụ lái, cơ thể không thể kiểm soát mà cúi xuống, tiến về phía đôi môi đỏ hồng kia.
Chỉ một lần thôi, chỉ lần này thôi.
Trong không gian tối tăm, nụ hôn mang theo nhịp đập con tim, đầy sự thành kính, dần dần rơi xuống nơi khóe môi của cô gái.
Lời tác giả:
Đội trưởng Thẩm đã yêu đơn phương suốt bao nhiêu năm, thật sự không dễ dàng gì. (Thở dài như một bà mẹ già).
4858 words
25.10.2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro