Chương 12: Ngọt ngào và nghi vấn
- Anh... thích em sao? Anh đang nói thật à? – Vy hỏi, không tin vào những gì mình nghe thấy.
Huy nhìn cô, đôi mắt anh đầy sự kiên định và dịu dàng. Anh khẽ gật đầu, nhưng thay vì trả lời ngay, anh mỉm cười như đang nhớ về một kỷ niệm xa xôi.
- Anh đã thích em từ rất lâu rồi. Và từ đó đến nay chưa từng có người thứ hai như vậy cả. – Huy bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng, như thể đang kể một câu chuyện riêng tư mà chỉ có hai người mới hiểu. - Em còn nhớ Trường THCS X chứ. Cái ngày em đưa anh viên kẹo trong phòng y tế ấy. Em không biết đâu, nhưng từ lúc đó, anh đã thích em rồi. Những năm tháng ấy, dù không thể gặp em, nhưng em đã là người mà anh không thể quên.
Rồi Huy từ từ kể lại câu chuyện năm xưa khiến Vy ngớ người ra. Cô không ngờ rằng cái ngày đơn giản đó lại có thể để lại ấn tượng sâu sắc như vậy trong lòng anh. Cảm giác có chút bối rối, có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng có chút ấm áp trong tim.
- Chàng trai đó là anh sao, người đó là anh sao? – Vy hỏi, đôi mắt mở to, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Huy khẽ gật đầu khiến Vy không biết phải nói gì. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ đôi mắt và giọng nói của Huy, và cũng cảm thấy một phần trong mình bắt đầu rung động. Tuy nhiên, vẫn có một phần trong lòng cô không thể không lo lắng, vì cô nghĩ mình không xứng đáng với sự quan tâm này.
- Nhưng em chỉ là một cô gái bình thường thôi. – Vy thở dài, cảm thấy những cảm xúc ngại ngùng, tự ti dần dần dâng lên. - Còn chị Nguyệt thì sao, rõ ràng, anh và chị ấy...
Huy nhìn cô, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, sau đó bật cười nhẹ. Anh đưa tay vuốt tóc, mắt không rời khỏi Vy, đôi môi anh hơi mím lại như muốn cười nhưng lại cố kìm nén. Vy nhận thấy một chút gì đó lạ trong ánh mắt của Huy, như thể anh đang có chút ngạc nhiên và... một chút gì đó giận hờn.
- Em đã gặp Nguyệt rồi à? - Huy hỏi, nhẹ nhàng, nhưng giọng nói của anh dường như có đôi chút trách móc.
- Phải... Em đã gặp rồi, chị ấy xinh đẹp lắm. Và... trông rất hợp với anh. - Vy gật đầu, cố che mặt đi để Huy không thấy những cảm xúc lúc này.
- Sao em lại nghĩ vậy? – Huy hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút mập mờ, như thể anh đang cố tình trêu đùa Vy.
Vy hơi bối rối, cô nhớ lại lần trước gặp Nguyệt, khi cô ấy nói về Huy. Cô cúi đầu, bắt đầu kể lại:
- Em đã vô tình được thấy tiểu sử ghi dòng Pluto của chị Nguyệt rồi, trước đây anh từng nói anh thích sao Diêm Vương mà đúng không? Và chị ấy cũng kể cho em nghe chuyện mọi người trong khoa cứ gán ghép hai người với nhau. Nên ... em nghĩ vậy.
Huy nhìn cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, nhưng vẫn có chút gì đó như không vui khi nghe về Nguyệt. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng:
- Em bị nhầm rồi, Vy. Anh thích em vì em là chính em cơ mà. – Huy nói, đôi môi anh thoáng nhếch một nụ cười nhẹ, nhưng đó là nụ cười của người trưởng thành đã nhìn thấy những điều rõ ràng hơn. - Khoa gán ghép là chuyện của khoa, nhưng anh không thích Nguyệt. Cô ấy là người bạn tốt của anh, vậy thôi.
Vy ngước lên, nghe thấy điều này thì cảm giác hơi an tâm hơn, nhưng vẫn không khỏi có chút ngạc nhiên. Cô chưa kịp nói gì thêm thì Huy lại tiếp tục:
- Thật ra, Nguyệt từng nói cô ấy thích anh và từng tỏ tình với anh. – Anh cười khẽ, giọng anh hơi chua chát, như thể đó là điều mà anh không thể thay đổi. - Nhưng anh chỉ coi cô ấy là bạn thôi. Anh đã từ chối cô ấy rồi.
Nghe Huy nói, Vy cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm bao trùm, nhưng đồng thời, một sự bối rối khác lại len lỏi vào trong lòng cô.
Huy nhìn cô, đôi mắt anh thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn, giọng anh nhỏ nhẹ:
- Với anh, lý do anh thích sao Diêm Vương không phải là vì cô ấy. Anh thích nó, vì anh cảm giác nó sẽ khiến anh nhớ tới mẹ. Mẹ anh mất khi anh lên năm tuổi. Mười tuổi, cái tuổi mà đáng lẽ ra anh phải được mẹ chở che, yêu thương, thì mẹ lại rời xa anh mãi mãi. Hồi đó anh còn quá nhỏ, còn ba anh lại là một người đàn ông thô ráp, cứng nhắc, không bao giờ hiểu được những cảm xúc phức tạp trong anh. Mẹ là người duy nhất anh có thể chia sẻ, người duy nhất hiểu được tôi nghĩ gì, cảm thấy gì. Mẹ cũng là người mà khi đó ủng hộ anh theo nghệ thuật duy nhất trong nhà. Sau này lớn lên, ba anh cũng dần dần hiểu cho anh về tình yêu nghệ thuật. Nhưng phải là rất lâu sau, ba mới hiểu được. Nên lúc ấy, anh nhớ mẹ lắm, anh nhớ những cái ôm ấm áp của mẹ, những lời động viên dịu dàng của mẹ, những câu chuyện mẹ kể tôi nghe mỗi tối. Mẹ là tất cả đối với anh. Ngày mẹ mất, anh như lạc vào một thế giới xa lạ, cô đơn, không có ai bên cạnh. Lúc mẹ anh biến mất, anh cảm thấy như sao Diêm Vương biến mất khỏi vũ trụ vậy. Anh đã cảm giác như một phần của thế giới mất đi, chỉ còn lại khoảng không mênh mông mà không biết phải làm gì, như cả vũ trụ đột nhiên trở nên trống rỗng.
Vy nhìn Huy, đôi mắt cô có chút hoang mang. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Huy lại có một câu chuyện đau buồn như vậy. Cảm giác của cô lúc này vừa ngạc nhiên, vừa xúc động. Huy là người mạnh mẽ và đầy ấm áp, nhưng sau tất cả những gì anh đã trải qua, cô mới hiểu được phần nào trái tim anh. Cô không thể tưởng tượng được cảm giác mất mát mà Huy đã trải qua. Anh, người mạnh mẽ và tràn đầy sức sống như vậy, lại từng phải đối diện với những mất mát sâu sắc như thế. Cô không biết phải nói gì để xoa dịu nỗi buồn trong lòng anh.
- Em hiểu rồi... – Vy nói, giọng nhẹ nhàng. - Cảm ơn anh vì đã chia sẻ.
Bầu không khí trầm xuống một lúc lâu.
Bỗng Vy nghe thấy tiếng bấm còi, rồi hô một câu mà làm Vy giật mình:
- Đến nơi rồi!
Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chiếc xe đã dừng lại, và Huy mở cửa cho Vy. Vy bước xuống xe và đứng bất động một lúc, mắt mở to nhìn xung quanh. Trước mắt cô là một rừng hoa tuyệt đẹp, ngập tràn màu sắc rực rỡ và hương thơm ngọt ngào, tựa như một khu rừng trong thế giới cổ tích. Những loài hoa đua nhau khoe sắc, hòa quyện vào nhau trong một không gian yên bình và lãng mạn.
Vy không thể tin vào mắt mình. Cô quay lại nhìn Huy, đôi mắt ngạc nhiên, hoàn toàn không thể tin được rằng giữa lòng Thành phố Hồ Chí Minh lại có một nơi đẹp như thế này. Cô thốt lên:
- Trời ơi... Anh đưa em đến đâu vậy?
Huy chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh nhìn Vy, ánh mắt anh đầy sự hài lòng vì đã khiến cô ngạc nhiên, rồi anh đưa tay mời:
- Vào thôi nào. Em sẽ thấy thêm nhiều điều bất ngờ nữa đấy.
Vy vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Cô bước theo Huy, cảm giác như mình đang đi vào một thế giới khác, cảnh vật xung quanh làm Vy cảm thấy nhẹ nhõm, như thể những lo lắng trong lòng cô đều tan biến hết. Vy cảm thấy như mình đang lạc vào một câu chuyện cổ tích, nơi mọi thứ đẹp đẽ và thanh bình đến bất ngờ. Cô không ngừng quay đầu lại nhìn Huy, ánh mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Đẹp quá đi mất! Anh thật sự có thể tìm ra một nơi như thế này ở giữa Sài Gòn à? Chưa bao giờ em nghĩ có nơi như thế này tồn tại.
Huy chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh muốn Vy tận hưởng khoảnh khắc này mà không cần phải lo lắng điều gì nữa. Mọi thứ xung quanh như chìm vào một không gian mơ mộng, chỉ có họ cùng những bước đi nhẹ nhàng giữa vườn hoa.
- Em có biết tại sao anh lại đặt tên tài khoản iamx2 của mình là Maylilies không? - Bất giác, anh hỏi.
- Em không biết, ban đầu em còn tưởng đó là nữ nữa. - Vy lắc đầu, tỏ ý không biết. - Tại sao vậy ạ?
Huy khẽ nắm lấy tay Vy, kéo cô đến gần hơn với những luống hoa đang nở rộ. Trong ánh sáng dịu nhẹ của những ngọn đèn nhỏ được đặt dọc theo con đường, khu vườn trông như một giấc mơ. Vy vẫn còn hơi ngượng ngùng vì những gì vừa diễn ra, nhưng cô không thể phủ nhận rằng ở bên cạnh Huy, cô cảm thấy thật an toàn.
- Vy này... – Huy chợt lên tiếng, giọng anh trầm xuống, mang theo một chút suy tư.
- Dạ? – Vy nghiêng đầu nhìn anh.
Huy im lặng một lúc, ánh mắt dõi theo những bông hoa ly trắng đang rung rinh trong gió. Một nụ cười thoáng hiện trên môi anh, nhưng đôi mắt lại nhuốm chút gì đó hoài niệm.
- Nghe cái tên Maylilies có vẻ nữ tính quá phải không? Thực ra, lý do anh đặt cái tên đó là để tưởng nhớ mẹ mình đấy.
Vy bất giác siết chặt tay lại, dường như cô cảm nhận được anh yêu mẹ đến nhường nào.
- Hẳn là anh yêu bà ấy lắm nhỉ. Vì vậy anh mới muốn mang theo bà ấy bên mình mọi lúc như vậy.
Huy khẽ gật đầu, rồi anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh vẫn hướng về những bông hoa:
- Như anh nói lúc nãy, bà ấy là người duy nhất trong nhà lúc đó ủng hộ anh theo nghệ thuật. Nhưng không lâu sau đó, bà ấy mắc phải một căn bệnh hiếm gặp. Các bác sĩ bảo rằng không thể chữa trị được cho bà ấy. Rồi bà ra đi... Mẹ anh sinh tháng 5 và thích hoa ly, nên anh đã đặt tên tài khoản iamx2 của mình là 'Maylilies' như một cách để tưởng nhớ đến bà ấy.
Vy cảm thấy tim mình như thắt lại. Giọng nói của Huy rất điềm tĩnh, nhưng cô biết, nỗi đau trong lòng anh về mẹ mình chưa bao giờ nguôi ngoai.
- Từ ngày mẹ mất, anh đã lập nên Maylilies. Tài khoản đó là anh dùng để nhớ về bà ấy, nó nhắc nhở anh rằng bà ấy luôn ở bên cạnh anh, mọi lúc, mọi nơi.
Vy lặng người. Một cảm giác xót xa trào dâng trong cô. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một tài khoản vẽ truyện tranh lại mang trong mình một ý nghĩa sâu sắc như vậy.
- Em... xin lỗi, em không biết.
Huy lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ.
- Không sao đâu. Không biết đâu có tội đâu chứ. Chỉ là... có những chuyện, dù có trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa, người ta vẫn sẽ không thể quên được.
Vy nhìn anh, lòng cô bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô đã từng nghĩ Huy là một người luôn điềm tĩnh, mạnh mẽ và có phần xa cách, nhưng hóa ra, anh cũng có những vết thương lòng, những ký ức không thể xóa nhòa.
Và rồi, cô nhận ra—mình không chỉ thích Huy vì sự tài giỏi hay dịu dàng của anh. Cô thích con người thật của anh, thích cách anh trân trọng quá khứ, thích cách anh không ngại chia sẻ với cô những điều quan trọng trong cuộc đời anh.
Vy ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Anh... có thấy cô đơn không?
Huy quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng có chút bất ngờ trước câu hỏi ấy.
- Có chứ. Cô đơn là một phần của trưởng thành mà. – Anh đáp thành thật. – Nhưng anh vẫn ổn. Vì anh luôn tin rằng, giống như dù sao Diêm Vương có bị loại khỏi hệ Mặt trời, nó vẫn ở đó. Dù mẹ anh không còn trên thế gian này nữa, bà ấy vẫn sẽ luôn dõi theo anh.
Vy cắn môi, cảm thấy ngực mình thắt lại. Cô không biết mình có thể nói gì để an ủi anh, nhưng cô biết, có một điều mà cô chắc chắn.
- Anh Huy này... – Vy gọi tên anh, giọng cô nhẹ như gió thoảng.
- Ừm? – Huy quay lại nhìn cô.
- Từ giờ... anh không còn cô đơn nữa đâu. Bởi vì em sẽ ở bên cạnh anh. – Vy nói, lần này ánh mắt cô đầy kiên định. - Em cũng thích anh.
Huy bất giác nín thở trong một thoáng. Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực khi nghe câu nói ấy từ chính miệng Vy.
- Thật sao? – Anh thì thầm, như sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Vy khẽ gật đầu.
- Thật. Nhưng mà anh biết không... - Cô cười nhẹ, một nụ cười mang theo chút ngại ngùng lẫn chút hoài niệm. - Em tưởng rằng mình thích anh từ lần đầu tiên thấy anh ngoài hành lang trường cấp ba. Nhưng mà hóa ra, trước đó nữa, em đã từng gặp anh rồi.
Huy ngạc nhiên.
- Trước đó?
Vy khẽ gật đầu:
- Ừ. Anh không nhớ à? Em đã từng gặp anh trên chuyến xe buýt năm đó.
- Xe buýt...? – Huy cau mày, cố lục lọi ký ức của mình.
Vy gật đầu, ánh mắt cô trầm xuống một chút.
- Lúc đó em học cấp hai, mỗi sáng đều đi xe buýt đến trường. Một hôm, xe đông người, em đứng vịn vào thanh cầm gần cửa sau. Khi ấy, em cảm giác có ai đó đứng quá sát phía sau mình, nhưng em không dám quay lại. Lúc đầu em còn nghĩ chắc là do xe chật quá... nhưng rồi em cảm nhận rõ có ai đó cố tình đụng chạm vào em.
Cô hít một hơi thật sâu, như thể vẫn còn cảm giác khó chịu khi nhớ lại chuyện cũ.
- Em đã rất sợ. Nhưng lúc đó, em không dám làm gì cả. Trong đầu em chỉ có một suy nghĩ: nếu em lên tiếng, lỡ như không ai tin em thì sao?
Huy nghe đến đây, bàn tay anh vô thức siết lại thành nắm đấm.
- Rồi chuyện gì đã xảy ra?
Vy khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang theo chút cay đắng.
- Ngay lúc đó, có một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng em: 'Ê, làm cái gì đấy?'"
Huy sững người.
- Sau đó, một người kéo em ra phía sau lưng anh ấy, chắn giữa em và tên kia. Khi em ngẩng lên, em thấy một cậu con trai cao hơn em một chút, mặc đồng phục thể dục.
Huy cảm giác lồng ngực mình đột nhiên thắt lại.
- Người đó là anh sao?
Vy mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô lại có chút mơ màng.
- Phải. Lúc đó em chưa biết anh là ai đâu. Em chỉ thấy anh đứng chắn trước em, hai tay đút túi quần, đôi mắt nhìn chằm chằm tên kia với ánh nhìn cực kỳ khó chịu. Giống như nếu hắn không rời đi ngay, anh sẽ động tay động chân luôn vậy."
Huy bỗng bật cười nhẹ.
- Chắc lúc đó anh ngầu lắm nhỉ?
Vy bĩu môi, huých nhẹ vào tay anh.
- Anh đừng có tự luyến vậy chứ!
Huy cười khẽ, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.
- Lúc đó, tên biến thái kia có vẻ mất mặt lắm, vì nhiều người bắt đầu nhìn về phía này. Nhưng hắn không chịu nhận lỗi, còn cố giả vờ ngơ ngác. Anh liền nhếch môi, cười lạnh một cái rồi nói: ''Muốn tôi nói to lên không? Hay muốn ăn một cú đấm?'' Tên kia tái mặt, lắp bắp mấy câu rồi định chen ra cửa trước để xuống xe. Nhưng ngay khi hắn vừa lách qua, anh thẳng tay giơ chân đá vào ba-lô của hắn từ phía sau, làm hắn lảo đảo suýt ngã.
Huy trầm ngâm một chút rồi bật cười.
- Chậc... cũng đúng là phong cách của anh thật. Hồi đó anh còn nhỏ nên hơi ngáo ngáo ấy mà.
Vy cũng cười theo, nhưng sau đó cô khẽ thở dài.
- Sau chuyện đó, chưa kịp cảm ơn thì anh đã đi mất rồi. Nhưng may mắn làm sao, ngày hôm sau, em vô tình thấy anh trên một chuyến xe buýt khác. Lúc ấy, anh mặc đồng phục thể dục, trên áo có bảng tên. Em đã thấy, dòng chữ 'Trương Minh Huy' trên áo anh.
Huy khựng lại:
- Vậy là từ đó em biết tên anh?
Vy cười khẽ.
- Ừm, em biết tên anh, nhưng không có cơ hội để nói chuyện vì xe buýt quá đông mà. Rồi sau đó, em vô tình gặp anh trong sân trường cấp hai, thấy anh làm rơi tập vẽ, nên... lúc đó, em đã bắt chuyện luôn.
Huy lặng người.
Anh không ngờ rằng Vy đã để ý đến anh từ trước cả khi anh nhớ đến cô.
Suốt những năm qua, anh đã từng nghĩ về cô gái với viên kẹo ấy không biết bao nhiêu lần, không ngờ rằng cô cũng đã để ý anh từ trước đó nữa.
Huy nhìn Vy, đôi mắt anh ánh lên một sự dịu dàng khó tả. Cô gái trước mặt anh—cô gái đã vô tình bước vào cuộc đời anh hai lần, và cả hai lần đều để lại dấu ấn sâu đậm trong anh.
Anh khẽ mỉm cười, rồi chậm rãi nói:
- Thật ra... Vy, em có biết không? Nhân vật nữ chính trong truyện của anh... Đường ấy,
Vy ngẩn người một chút, sau đó bật cười:
- Em biết chứ. Tên rất dễ thương. Nhưng... tại sao anh lại nói chuyện đó lúc này.
Huy nhìn cô thật lâu, rồi chậm rãi đáp:
- Vì viên kẹo mà em đã đưa cho anh năm ấy. Đó là lý do anh đặt tên nữ chính trong truyện là Đường. Vì cô ấy tượng trưng cho điều ngọt ngào mà anh đã nhận được vào ngày hôm ấy. Nếu không có viên kẹo đó, có lẽ anh đã không đủ quyết tâm để theo đuổi giấc mơ của mình đến tận bây giờ. Hôm đó, anh đã có một trận cãi nhau rất lớn với gia đình về việc theo đuổi hội họa. Lúc vào trường, anh cảm giác như mình hoàn toàn đơn độc. Nhưng rồi... em xuất hiện. Và em cho anh một viên kẹo, đơn giản vậy thôi, nhưng nó lại mang đến cho anh cảm giác được quan tâm, được ai đó nhìn thấy nỗi buồn của mình. Đường gặp Duy và Duy đã giúp cô ấy thay đổi, dám đối diện với chính mình. Giống như khi anh gặp em, em đã truyền cho anh nguồn động lực mạnh mẽ, để anh dám đứng lên và đấu tranh cho đam mê của anh vậy.
Tim Vy như muốn nổ tung. Hóa ra cuộc gặp ngày hôm đó, lại đem lại cho hai người một mối nhân duyên tuyệt vời đến vậy. Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt lên, Huy đã nhẹ nhàng chạm vào tay cô.
- Vy... – Giọng anh dịu dàng, ấm áp.
Cô ngước lên nhìn anh, trong lòng có chút hồi hộp.
- Anh có thể hôn em, được không? - Huy nói, giọng anh nhẹ như không.
Vy cứng đờ trong giây lát. Má cô nóng bừng, nhưng cô không lùi lại.
Cô chậm rãi gật đầu.
Huy không chần chừ nữa, anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Không vội vã, không gấp gáp, mà chỉ có sự dịu dàng, chậm rãi như thể anh muốn khắc ghi khoảnh khắc này thật sâu vào trong tâm trí.
Cả thế giới như lặng đi. Chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc, hương hoa ly thoang thoảng trong không khí và nhịp đập trái tim của hai người hòa làm một.
Giọng anh trầm ấm, vang lên giữa không gian yên tĩnh, khiến cả người Vy như đông cứng lại. Cô ngước lên, đôi mắt chớp nhẹ đầy bối rối.
Hơi thở của Huy gần đến mức Vy có thể cảm nhận được nhịp tim anh dần hòa vào nhịp tim mình. Cô chưa từng nghĩ khoảnh khắc này lại đến nhanh như vậy—một nụ hôn đầu dưới bầu trời đầy sao, giữa rừng hoa bạt ngàn, cùng người mà cô đã thầm thích từ rất lâu.
Anh chậm rãi cúi xuống, như cho cô thời gian để chuẩn bị. Nhưng làm sao cô có thể chuẩn bị cho điều này đây?
Cô biết mình nên nói gì, nhưng vào khoảnh khắc này, cổ họng cô như nghẹn lại. Má cô nóng bừng, trái tim cô đập loạn nhịp. Cô chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ—cảm giác được ai đó nâng niu như một điều quý giá.
Huy không thúc giục. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt như muốn trấn an rằng anh có thể đợi cô bao lâu đi nữa, cũng được.
Vy chậm rãi gật đầu.
Chỉ một cái gật nhẹ, nhưng với Huy, nó như một lời khẳng định tuyệt đối.
Anh cúi xuống, từng chút một, chậm rãi đến mức Vy có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ trên môi mình.
Khi môi anh chạm vào môi cô, Vy cảm giác như một dòng điện nhẹ nhàng chạy dọc sống lưng. Đôi môi anh mềm mại, ấm áp, và tràn đầy sự dịu dàng. Không có sự vồ vập hay gấp gáp, chỉ có sự nâng niu và trân trọng.
Huy hôn cô như thể anh sợ nếu mạnh tay hơn một chút, cô sẽ tan biến vào màn đêm này.
Vy nhắm mắt lại, trái tim cô đập rộn ràng như một bản nhạc không hồi kết.
Lần đầu tiên trong đời, cô hiểu thế nào là một nụ hôn thật sự.
Khi môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, một dòng điện nhẹ chạy dọc theo sống lưng Vy.
Mềm mại. Ấm áp.
Cảm giác này... còn ngọt hơn cả viên kẹo mà cô từng trao anh năm đó.
Nụ hôn anh trao đến với cô một cách dịu dàng, không hề vội vã, như thể anh đang nâng niu điều quý giá nhất trên đời. Vy khẽ run lên, nhưng dần dần, cô thả lỏng, để bản thân đắm chìm trong hương vị của anh. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng động tác của anh. Một tay Huy nhẹ nhàng đặt lên eo cô, kéo cô lại gần hơn, còn tay kia nâng nhẹ khuôn mặt cô, ngón tay trên tay phải anh khẽ vuốt ve làn da cô như đang nâng niu một viên ngọc quý, còn tay kia khẽ nâng cằm cô, khiến cô hoàn toàn rơi vào vòng ôm của anh.
Mùi bạc hà thoang thoảng từ anh hòa quyện với vị ngọt nhẹ như kẹo mút nơi đầu lưỡi. Vy bất giác nghĩ đến lần đầu tiên mình tặng anh viên kẹo, và giờ đây, cô lại đang nếm trải một sự ngọt ngào còn chân thật hơn gấp bội.
Hơi ấm từ anh khiến má cô nóng bừng.
Bàn tay anh dịu dàng đặt lên eo cô, kéo cô lại gần hơn,
Vy không còn suy nghĩ được gì nữa.
Cô chỉ biết mình đang chìm đắm trong nụ hôn này, trong cảm giác ngọt ngào và ấm áp mà Huy mang lại.
Giữa rừng hoa bạt ngàn, hai người trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng mà sâu sắc.
Một nụ hôn như một lời hứa.
Một nụ hôn như một sự khẳng định.
Chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng vờn qua những đóa hoa.
Chỉ có nhịp đập rộn ràng của hai trái tim hòa chung một nhịp.
Chỉ có cảm giác ngọt ngào của nụ hôn đầu, vương lại như dư vị của một viên kẹo ngọt, tan chậm nhưng luyến lưu mãi không thôi.
Và họ biết, từ nay, họ không còn lạc lõng trong vũ trụ rộng lớn này nữa.
Sau ngày hôm đó, Vy về đến nhà, đóng cửa phòng lại rồi ngã xuống giường, ôm gối. Trái tim cô vẫn còn đập rộn ràng như chưa thể tin được chuyện tối nay vừa xảy ra.
Mình vừa hôn anh ấy...
Mặt Vy nóng bừng. Cô lăn qua lăn lại trên giường, che mặt lại nhưng nụ cười không tài nào giấu nổi. Cảm giác ngọt ngào từ nụ hôn ấy vẫn còn vương lại trên môi cô, như một dư vị khó quên.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, định nhắn tin chúc anh ngủ ngon, nhưng rồi lại do dự. Nhắn gì bây giờ? Nhỡ anh ấy thấy mình kỳ cục thì sao?
Chợt nhớ ra là mình chưa bỏ hạn chế Huy, cô vội vàng lấy điện thoại ra, ngón tay do dự vài giây rồi bấm vào Messenger. Lúc trước vì lo lắng về những chuyện rắc rối, cô đã hạn chế tài khoản của Huy, nhưng giờ thì không còn nữa.
Ngay lập tức, hàng loạt tin nhắn hiện lên.
Huy: "Em đang làm gì vậy?"
Huy: "Anh thấy tin tức về họp báo rồi và đã hỏi anh Minh rồi. Sao em không nói với anh một tiếng?"
Huy: "Có chuyện gì thì em cũng có thể nói với anh mà, Vy."
Huy: "Hãy trả lời anh đi."
Cô nắm chặt điện thoại, những dòng chữ hiện lên rõ ràng trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng. Có gì đó ấm áp len lỏi trong lòng, nhưng cũng xen lẫn một chút áy náy. Cô cắn môi, tay gõ chậm rãi lên màn hình:
"Em vừa về đến nhà rồi ạ. Cảm ơn anh đã giúp em hôm nay..."
Nhưng ngay khi cô định gửi tin nhắn, điện thoại rung lên dữ dội.
"Có tin nhắn mới."
Nội dung tin nhắn khiến cô cứng đờ.
Một tin nhắn từ một tài khoản lạ.
"Đặc sắc nhỉ, giống Dưới Ánh Sao Tàn nhỉ?
Mày có muốn giống như con nhỏ nữ chính trong đó luôn không?"
Đi kèm tin nhắn là một bức ảnh - ảnh chụp cô và Huy sau hôm họp báo.
Vy cảm giác cả người mình lạnh toát.
Hắn vẫn theo dõi mình.
Hắn không những theo dõi cô, mà còn biết hết mọi chuyện đang xảy ra.
Cảm giác sợ hãi dâng trào trong cô, bóp nghẹt trái tim vốn đang lâng lâng hạnh phúc. Vy siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng bàn tay cô vẫn đang run rẩy không kiểm soát.
Vy siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ:
"Không thể hoảng sợ. Nếu mình sợ hãi, hắn sẽ càng có lý do để tiếp tục."
Cô ngồi xuống mép giường, ánh mắt vẫn dán chặt vào dòng tin nhắn đáng sợ trên màn hình. Một lần nữa, cô đọc lại từng chữ, cố gắng phân tích những gì đã xảy ra.
Một cái tên hiện lên trong tâm trí cô: Tuấn.
Vy khẽ rùng mình.
Vy đã nghi ngờ Tuấn từ lâu. Những mảnh ghép trong đầu cô chưa bao giờ xếp thành một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng bây giờ, sau tin nhắn đe dọa này, cô không thể tiếp tục phớt lờ nữa.
Tất cả các sự kiện đều liên quan đến Tuấn.
Từ vụ con chuột chết trong cặp - hôm đó Tuấn có mặt nhưng lại không hề phản ứng gì, cũng không giúp cô dọn dẹp, chỉ đứng nhìn.
Tới chuyện lốp xe bị đâm thủng - cậu ta tình cờ xuất hiện và ngay lập tức đề nghị giúp đỡ.
Rồi cả chai nước bị bỏ thuốc ngủ - Tuấn là người tài trợ nước cho cả nhóm.
Không thể nào có nhiều sự trùng hợp như thế.
Vy đã cố gắng gạt đi nghi ngờ này, cố thuyết phục bản thân rằng cậu ấy chỉ là một người bạn tốt, nhưng sâu trong lòng, cô không thể bỏ qua những chi tiết quá rõ ràng.
Cô từng tự nhủ: "Chẳng phải Tuấn cũng đã giúp mình sao?" Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô rùng mình. Nếu tất cả những "lòng tốt" đó chỉ là một cách để che đậy sự thật? Nếu Tuấn chính là kẻ đứng sau mọi chuyện, đang từng bước đưa cô vào vòng vây của hắn?
Bàn tay Vy siết chặt lấy điện thoại. Một nỗi sợ hãi len lỏi vào từng hơi thở. Nếu đúng là Tuấn... thì cậu ta còn có thể làm gì tiếp theo?
Cô thở dài, ngả người ra ghế. Trong đầu là một mớ hỗn độn những suy luận chưa có câu trả lời.
Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông, màn hình hiện lên những cái tên quen thuộc, Ngọc và Ánh. Họ gọi nhóm đến cho cô.
Vy chần chừ vài giây trước khi nhấc máy, cô đã đoán được nội dung cuộc gọi này sẽ là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro