Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Tú Tú, em có giận không?

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Chương 15: Tú Tú, em có giận không? 

Có một nhóm vũ công tụ tập lại phía sau sân khấu, thấy Thương Vân Tú đến, bọn họ vội vàng nhường đường cho y.

Lâm Uyển Quân gục vào bàn trang điểm nhỏ giọng khóc nức nở, mái tóc xoăn xõa ra che khuất cả khuôn mặt. Lớp trang điểm và trang phục biểu diễn đều đã thay xong, hẳn là không khống chế được cảm xúc, bỗng chốc sụp đổ.

Không biết ai nhắc chuyện ông chủ Thương tới, Lâm Uyển Quân ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, dáng vẻ hơi chật vật.

Phúc Tường phất tay, nói: "Những người khác có việc gì thì cứ làm đi, đứng túm tụm lại đây nữa."

Đám người tản ra, Lâm Uyển Quân ngồi bất động, chờ khi Thương Vân Tú ngồi xuống trước mặt cô mới nói xin lỗi, sau đó nói: "Trạng thái hiện tại của tôi chắc không lên sân khấu được, tôi sẽ chịu trách nhiệm về tổn thất của khách sạn. Ông chủ Thương, tôi xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ngài..."

"Tôi muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Thương Vân Tú đưa giấy cho cô, nói: "Nếu như do cơ thể không khỏe, không làm nổi thì thôi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe mới là tiền vốn."

"Không phải..." Lâm Uyển Quân dùng giấy che cả khuôn mặt, ỉu xìu nói: "Cậu Phó sai người tới nói hắn muốn cưới tôi, thời gian đã được định sẵn, bảo tôi chuẩn bị một chút..."

Thương Vân Tú khẽ nhíu mày, im lặng mấy giây: "Hắn chuẩn bị lấy vợ?"

"Lần trước bà Phó tới tìm tôi cũng nói như vậy, tôi cứ nghĩ cậu Phó không đồng ý là được, ai ngờ hắn..." Lâm Uyển Quân khóc không thành tiếng. Cô nhớ cha mẹ, nếu như nhà họ Lâm không xảy ra chuyện, yên ổn đến bây giờ thì những chuyện này chẳng đáng là gì.

Thương Vân Tú an ủi nói: "Biểu diễn vốn vất cả, nhà họ Phó giàu có. Cô gả qua đó sẽ không phải chịu khổ, bọn họ cũng sẽ không bạc đãi cô..."

"Nhưng mà..." Hai mắt Lâm Uyển Quân đẫm lệ, chủ động nắm lấy tay Thương Vân Tú: "Xưa nay tôi chưa từng muốn những thứ này, mấy năm nay làm trong khách sạn tôi đã dành dụm được khá nhiều tiền, tiền chỉ cần đủ tiêu là được. Ông chủ Thương, tôi không muốn... Ai cũng nói cậu Phó không phải người tốt, nếu tôi gả đi thật thì làm gì có cuộc sống tốt đẹp..."

Thương Vân Tú lại im lặng, y hỏi: "Những lời này cô có từng nói với cậu Phó chưa?"

"Nói không chỉ một lần nhưng vô dụng. Lúc trước hắn còn hỏi tôi có bằng lòng không, giờ không hỏi nữa, trực tiếp muốn kết hôn..." Nước mắt của Lâm Uyển Quân cứ như chảy mãi không hết, cô trượt từ trên ghế xuống, quỳ trên đất: "Ông chủ Thương, ngài giúp tôi đi... Cầu xin ngài giúp tôi một chút..."

Loại chuyện này không tiện nhúng tay, Thương Vân Tú nhất thời không biết phải trả lời thế nào, y bảo người dìu cô đi nghỉ ngơi trước.

Phòng làm việc bừa bộn vẫn chưa được dọn dẹp, y tiện tay sắp xếp lại mấy món đồ trang trí, mùi thuốc lá sợi vẫn chưa tan được bao nhiêu, Thương Vân Tú không muốn ở lại nữa, y mở cửa sổ rồi đi ra ngoài.

Gần nửa tháng tiếp theo, Thương Vân Tú có rất nhiều việc cần làm, y còn đi nơi khác bàn chuyện làm ăn với Hồng Cẩm Văn. Trong thời gian này, Nhật báo Bình Dương đưa tin một sự kiện.

Vụ án vàng giả trên thuyền hàng nhà họ Phó được phá, tiền trang Bình An bị kiện và phá sản chỉ sau một đêm. Nhà họ Phó thuận thế thu mua tiền trang Bình An, nghe nói là định biến nó trở thành một ngân hàng.

Sau khi Hồng Cẩm Văn biết chuyện phải cắn răng nuốt hận, có cảm giác điên tiết như trộm gà không được còn mất nắm gạo. Ông ta về chưa được vài này đã tăng huyết áp phải nằm viện.

Thương Vân Tú bận rộn chân không chạm đất, khi y từ bệnh viện trở về thì nhớ tới chuyện của Lâm Uyển Quân, thế là hỏi Phúc Tường: "Mấy ngày nay Phó Vinh Khanh có tới tìm tôi không?"

"Không ạ."

"Không ư?" Thương Vân Tú hơi bất ngờ.

"Thật sự không có nhưng Nguyên Anh từng tới vài lần, leo tường vào phòng ngài, phát hiện khóa cửa thì lại trèo xuống."

Thương Vân Tú đã rõ: "Chuyện của cô Lâm thì sao?"

"Ngài nói hôn sự à? Sau đó cô ấy không nói gì nữa, vẫn biểu diễn như thường. Nhưng mấy ngày nay mất hồn mất vía, tôi đoán là cậu Phó quyết tâm muốn cưới."

"Phó Vinh Khanh vẫn chưa thôi à..." Thương Vân Tú lại nhíu mày.

Vốn y chỉ cho là Phó Vinh Khanh nói xằng nói bậy, dùng cách này để đối phó y. Bây giờ xem ra hình như không đơn giản như vậy... Đột nhiên y không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Hay là nói, lúc đầu Phó Vinh Khanh vốn muốn lấy vợ.

"Không có đâu, hắn còn không xuất hiện mà." Phúc Tường nói: "Ngược lại là Hồng Tề Bách, gã làm mưa làm gió trong khách sạn, quậy đến mức việc làm ăn trong khách sạn kém xa mấy tháng trước!"

"Cứ mặc gã." Thương Vân Tú cũng không quan tâm gã ra sao mà hỏi: "Có khi nào Phó Vinh Khanh không có ở Bình Dương không?"

Đột nhiên im hơi lặng tiếng, chẳng lẽ cũng ra khỏi thành rồi?

"Hắn ở Bình Dương, cậu Phó là người mê hí, khoảng thời gian này hắn không làm gì cả, chỉ đi xem hí." Phúc Tường nói: "Hôm nay Lê viên là sân khấu của ngài Tống, ai có thể mời được ngài Tống chứ, là cậu Phó đập tiền mời ngài ấy đấy."

"Quả nhiên là một kẻ ăn chơi." Thương Vân Tú buồn bực nói: "Đưa hai người sang còn chưa đủ, lại còn nhắm vào ngài Tống."

"Ngài nói thế hình như khá có lý." Phúc Tường gật đầu: "Hắn đã mời ngài Tống mấy lần, giống như hồi trước hắn quấn lấy ngài không tha vậy."

Thương Vân Tú ừ một tiếng: "Đi tìm Phó Vinh Khanh, nói là bữa cơm lần trước còn chưa mời hắn, tôi chờ hắn ở lầu Phù Dung."

Phúc Tường nhanh chóng rời đi. Thương Vân Tú thay quần áo khác, trường sam nho nhã màu vàng nhạt, cổ áo thêu hoa văn màu nhạt khiến người ta có cảm giác kín đáo, cao quý. Chỉ là người mặc sắc mặt không tốt, có vẻ như không nghỉ ngơi đủ.

Lầu Phù Dung cách nơi này ba dãy nhà, có thể đi bộ đến, lúc Thương Vân Tú đến thì đúng lúc lầu Phù Dung mở cửa đón khách.

Bà chủ này tên là Oanh Ca, không có gia thế không có chống lưng, làm chủ đã ba năm, bất kể việc làm ăn của tiệm tốt hay xấu cũng duy trì đến hiện tại. Ai cũng nói bà chủ có chống lưng nhưng không tra ra được rốt cuộc là ai.

Thấy y đi vào, Oanh Ca thả máy tính xuống ra đón: "Ông chủ Thương."

Thương Vân Tú gật đầu: "Chỗ cũ, mang lên một bàn rượu thịt, đừng để ai khác đến làm phiền.

"Được."

Căn phòng trang trí lịch sự tao nhã với hòn non bộ và nước chảy. Bàn làm từ gỗ lim khắc hoa, hấp dẫn hơn đồ nội thất phương Tây thời thượng nhiều.

Khoảng mười phút sau rượu thịt được mang lên, Phúc Tường chạy về nói: "Phó Vinh Khanh nghe nhưng chỉ gật đầu, nói cứ đợi, không có có tới hay không..."

"Ừm, vậy thì đợi."

Một câu đợi này làm Thương Vân Tú đợi gần 4 5 tiếng, chợ đêm Bình Dương đã tan, đồ ăn cũng nguội mà không thấy người đến.

Thương Vân Tú không nói gì, y cầm đũa, chậm rãi ăn bữa cơm tối đến muộn này.

Khi ra ngoài đã là nửa đêm, trên đường phố không còn mấy người.

"Cậu về nhà một chuyến đi, không phải nói bà nội bị bệnh sao, trở về chăm sóc đi, mấy ngày nay khách sạn có tôi là được." Thương Vân Tú cho Phúc Tường một khoản tiền: "Tôi duyệt cho cậu nghỉ một tuần, tiền này cậu nhận đi, cho bà nội dùng."

Phúc Tường đỏ mặt, ấp úng nói: "Không được, Hồng Tề Bách vốn không thích ngài, tôi lo là gã..."

"Cái này có gì mà lo lắng, trong khách sạn đâu phải không có vệ sĩ, gã không làm được gì đâu." Thương Vân Tú không cho cậu ta đưa về, y vẫy một chiếc xe kéo. Chờ khi xe kéo dừng trước mặt, trước khi lên xe y dặn dò: "Cậu lái xe đi, vừa đi vừa về cũng tiện hơn, gửi lời thăm hỏi bà nội thay tôi nhé."

Phúc Tường thật sự lo lắng cho người già trong nhà, không từ chối thêm, cậu ta đưa mắt nhìn Thương Vân Tú đi rồi mới đi.

Hồng Tề Bách chỉ ở trong khách sạn vào ban ngày, buổi tối sẽ về Hồng trạch như thường lệ. Vào giờ này Tường Nhạc Hối đã ngừng kinh doanh, chỉ có nhân viên phục vụ đang dọn dẹp vệ sinh, quản lý cũng không có ở đó. Thương Vân Tú lười chào hỏi nên đi thẳng lên lầu.

Y cảm thấy trong lòng buồn bực, mí mắt đau xót.

Mấy ngày nay đi theo Hồng Cẩm Văn, ăn không ngon ngủ không ngon, sau khi rửa mặt xong, y mở hé cửa sổ rồi ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng mang, y cảm thấy có người đi vào, tiếp đó có vật nặng gì đó đè lên tay, có người nằm lên người y.

Thương Vân Tú kinh hoàng mở mắt, đối diện với con ngươi đen như mực của Phó Vinh Khanh.

"Anh..."

"Tú Tú." Phó Vinh Khanh sờ mặt Thương Vân Tú, nhẹ nhàng xoa nắn, trên người hắn có đủ mùi hương khác nhau. Có thể hắn đã uống chút rượu, mùi thoang thoảng, động tác cũng chậm chạp.

"Anh có ý gì?" Thương Vân Tú giãy giụa đẩy tay hắn ra.

Y đẩy một cái, đối phương tránh ra thật. Nhưng hắn cởi áo khoác, ném xuống đất, mặt dày mày dạn chen vào ổ chăn, ôm lấy Thương Vân Tú hít lấy hít để mùi hương trên người y.

"Tú Tú có giận không?"

Thương Vân Tú rướn người bật đèn lại bị người sau lưng kéo về ôm chặt.

"Phó Vinh Khanh!" Thương Vân Tú đè thấp giọng, giọng điệu cáu gắt.

Phó Vinh Khanh làm như không nghe thấy, hắn nhắc nhở: "Tôi đang hỏi hôm nay em có giận không?"

"Sao lại phải giận?"

Trong khi nói chuyện, chăn trên giường trượt dọc theo giường rồi rơi xuống đất, ánh mắt của Phó Vinh Khanh rơi xuống cần cổ nhẵn mịn của Thương Vân Tú.

Y mặc áo ngủ bằng tơ lụa rộng rãi, hơi động đậy là không che được khung cảnh trong cổ áo.

Thật là đẹp. Người cũng thơm.

Phó Vinh Khanh chỉ cảm thấy rất thích, hắn nhích tới, ma xui quỷ khiến lại há miệng dùng răng cọ cọ yết hầu của y: "Tú Tú, tôi thật sự không nên tới mà."

Tới rồi chỉ muốn làm mấy chuyện cầm thú thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro