Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌻Chương 3🌻

Buổi sáng Ôn Hàn thường có thói quen chạy bộ một vòng quanh cửa tiệm. Và hôm nay cũng thế. Nhưng khác ở chỗ khi chạy đến căn nhà phía sau cửa tiệm, cậu như ai đó dẫn dắt mà đi đến trước cổng nhà người ta. Có một tấm bảng treo ở đó. Trên đó viết cho thuê phòng với giá rất hạt dẻ.

Trùng hợp trong thời gian này, cậu cũng đang đau đầu vì tìm nhà gần đây để tiện coi cửa tiệm nhỏ của mình, tìm kiếm rất nhiều nhưng đều không phù hợp với cậu.

Đúng lúc đang rầu vì không tìm được nhà thì nhìn thấy tấm biển này, như mèo mù vớ được cá rán, cậu nghiêm túc dừng lại đọc qua một lượt, ừm, điều kiện cũng không quá đáng, duyệt.

Ôn Hàn đứng thẳng người chuẩn bị tâm lí, cậu hít một hơi thật sâu, duỗi tay ra nhấn chuông cửa reo lên một tiếng, sau đó đứng lùi về sau, âm thầm sắp xếp câu từ trong đầu để bắt chuyện. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nam nhân cao gầy ôm một con husky đi ra. Ôn Hàn dưới chân như dính một bãi keo, ở tại chỗ không nhúc nhích nổi.

"Là anh/cậu?"

Oan gia tương phùng, hai người đồng thời chỉ tay vào đối phương cùng thốt nên một câu.

Ha ha, trái đất này thật tròn, đi mòn gót chân quay lại đã gặp phải nhau.

Bách Dạ dựa lưng vào cửa, tay nhàn rỗi vuốt ve lưng của Đại Ca nhưng kỳ thật khi cùng người đối diện gặp nhau, hắn mông tự nhiên ê ẩm một trận.

Nghĩ lại bản thân dù sao cũng xuất viện rồi, hơn nữa người có lỗi cũng không phải hắn sao lại phải lúng túng chứ!

Thế là hắn ưỡn ngực thẳng sóng lưng trưng ra bộ mặt ngàn năm lạnh tanh: "Cậu muốn thuê phòng à?"

Ôn Hàn cười ngượng ngùng gật nhẹ đầu: "Đúng vậy"

Bách Dạ ngàn năm mặt lạnh lúc này treo lên mặt ý cười sâu xa không rõ, đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại đem con mồi đặt vào tầm ngắm.

Ha ha, đến nộp thủ cấp đúng không?

Nếu hắn không thu thì thật có lỗi mà.

Bách Dạ nhếch môi cười: "Được, cậu vào nhà xem nếu hợp liền có thể kí hợp đồng"

Ôn Hàn sóng lưng chợt ào ào chảy một tầng mồ hôi lạnh, không biết vì sao mí mắt trái giật như điên nhưng đợi đến khi cậu phát giác ra chuyện này có gì sai thì đã quá muộn rồi.

...

Bản hợp đồng bắt đầu có hiệu lực từ một tháng sau, Ôn Hàn đồ đạc không nhiều nên khâu vận chuyển coi như không có gì khó khăn.

Lúc dọn dẹp một chút phòng ở, Bách Dạ trông như không để bụng chuyện lúc trước, cực kỳ nhiệt tình khiêng đồ đạc này nọ cùng dọn dẹp giúp.

Ôn Hàn không tin tưởng hắn hoàn toàn, nhiều lần lén liếc nhìn trộm nam nhân nửa sườn mặt xem xem hắn có còn oán chuyện cũ mà nhân cơ hội chỉnh chết cậu không? Nhưng cậu chờ đến dọn dẹp xong, cũng ở xong mấy ngày rồi vẫn không thấy có chút động tĩnh gì.

Đứng trong bếp rót một ly nước, Ôn Hàn mờ mịt lại mờ mịt không hiểu.

Chẳng lẽ là cậu suy nghĩ nhiều rồi?

Thật ra, Ôn Hàn suy nghĩ như vậy không hề sai, lúc cậu đang rối rắm đứng ở đây, Bách Dạ ngồi trong phòng vai gầy thi thoảng run lên vì nén cười.

Hắn không mù đến nỗi nhìn không ra Ôn Hàn nhìn trộm hắn vài lần, nhiều lúc hắn còn cố tình lắc lư trước mặt cậu xoát chút tồn tại nữa kìa. Chờ đi khuất khỏi cậu, ở góc chếch chếch, hắn ngoái đầu lại xem người kia như bị chịu đả kích nặng nề mà run rẩy đánh rơi đồ vật trong tay, giờ đột nhiên nhớ lại, hắn phì cười, bộ dáng lúc đó của cậu ta đúng là rất buồn cười.

Đúng, Bách Dạ lúc đầu là chính nuôi ý định đùa bỡn cậu một chút để trả thù, sau cũng vì bệnh lười nên tạm tha cậu một mạng, hắn cố ý để cậu đoán già đoán non rồi tự doạ mình, mặc dù khác với ý định ban đầu một chút nhưng kết quả thu lại cũng không tệ, haha.

...

Buổi tối, Ôn Hàn vẫn còn mang tâm trạng thấp thỏm ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, tivi đang chiếu bộ phim hành động mới nhất, nhưng cậu xem không nổi, bèn vuốt ve Đại Ca nằm cuộn người nằm bên cạnh, hi vọng tâm tình mấy ngày nay như thủy triều mau rút đi hết.

Cậu vuốt ve husky đầu nhỏ, rầm rì nói nhỏ với nó: "Chủ nhân mày đúng là tính tình cổ quái, mặt lúc nào cũng bộ dáng xụ mặt xuống như ai thiếu hắn tiền kiếp trước vậy. Nếu mà so giữa mày và hắn thì mày đáng yêu hơn nhiều nha! Sau này đi theo tao nhiều một chút sẽ không chịu khổ có biết không? Tao thấy hắn đúng là bạc đãi mày mà, suốt ngày ăn mì gói không chút dinh dưỡng nào cũng để mày ăn cùng"

Không nói xấu thì thôi, nhưng một khi đã nói rồi thì càng lúc càng nói hăng say, Ôn Hàn nói nhiều đến nỗi hoàn toàn quên luôn đạo lí nói xấu sau lưng người khác sẽ luôn bị gặp báo ứng.

Bách Dạ từ trong phòng đi ra vốn định tìm nước, lúc định rẽ chân qua phòng bếp thì chợt nghe được chỗ phòng khách còn rì rầm tiếng người.

Ngỡ là Ôn Hàn đi ngủ quên tắt, Bách Dạ nhún vai, chân dài sải ra đi thật nhẹ nhàng về phía phòng khách còn ánh lên ánh đèn phòng.

Đi gần tới nơi, nào ngờ đâu lại may mắn bắt gặp cảnh Ôn Hàn đang cùng Đại Ca nhà hắn chụm đầu nhau nói xấu mình ở sau lưng.

Bách Dạ khẽ nhếch mép cười, nhón chân đi vòng qua phía sau lưng cậu, trên tay vẫn cầm cốc nước im lặng nghe cậu nói xấu hắn hăng say đến quên trời quên đất.

Ôn Hàn nói một lúc thì ngừng lại, cổ họng có chút khát khát.

Đúng lúc này một ly nước thật tri kỉ đưa ra bên cạnh, Ôn Hàn híp mắt cười đưa tay ra đón lấy, thậm chí còn không quên vui vẻ cảm rối rít.

Uống được hơn phân nửa, Ôn Hàn khựng người lại, bắt đầu cảm thấy hơi sai sai.

Ủa từ từ, hình như có gì không đúng lắm!

Trong phòng này chỉ có cậu và Đại Ca thôi mà, sao lại có người thứ ba được chứ!!!

Như nghe được tiếng lòng từ Ôn Hàn, từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của nam nhân đã trưởng thành.

"Còn khát nữa à?"

Bách Dạ đứng trên cao nhìn bờ vai ai đó run rẩy dữ dội, nhịn không được chọc cậu một câu.

Đi thuê phòng nhà hắn còn dám nói xấu hắn, lá gan cũng không nhỏ nhỉ?

Ôn Hàn sợ tới nỗi đầu không dám ngoái lại, tay cầm cốc nước mà tưởng đang cầm cục tạ, ngón tay run rẩy, mấy lần suýt đem cốc nước đánh rơi. Cậu nuốt nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt thật sự như sắp khóc đến nơi, bắt đầu thấy hối hận rồi.

Tên này nếu mà chết nhất định sẽ rất linh, thật sự đấy.

"Lúc nãy còn nói hăng lắm mà, sao giờ lại im phăng phắc thế hử… ông chủ Hàn?"

Bách Dạ híp mắt cười như không cười, mở miệng ra là một câu châm chọc người không hề có ý tốt.

Ôn Hàn vai nhỏ run lên một cái: "Tôi, tôi có chút không khoẻ, anh ngồi tự nhiên coi phim nhé! Tôi đi ngủ trước đây"

Dứt lời, cậu liền dùng tốc độ sánh ngang với ánh sáng mà biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Nhìn bóng lưng ai đó chạy trối chết, khoé môi hắn quỷ dị nhếch lên cao có chút ý tứ.

Thật ra Bách Dạ cũng chẳng buồn đuổi.

Bởi vì ngày tháng trước mắt còn dài lắm mà.

Cho nên Ôn Hàn, cậu liệu mà trốn cho kĩ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro