Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌻Chương 14: Ngoại Truyện 2🌻

1. Đại chiến tam giới năm đó, Thượng Cổ Đại Hoa Thần lập đại công thu phục ma đầu trừ hại cho người tam giới lưu truyền vĩnh viễn mãi đến ngàn vạn năm sau.

Chỉ là không một ai biết được, ngày khắp tâm giới đốt pháo mở tiệc ăn mừng đại thắng ma đầu ba ngày ba đêm, Thượng Cổ Đại Hoa Thần lại giống như phát điên rồi ôm lấy thân xác dần rã đi còn đống xương trắng của ma đầu lẩm bẩm suốt ngày này qua tháng nọ.

Cuối cùng hắn còn đào ra một nửa thần phách hòng cứu vớt lại y nhưng bất kể hắn có truyền bao nhiêu linh lực lẫn thần lực, thậm chí là vì kiệt quệ sức lực mà trở thành người câm thì người trong lòng vẫn như muối bỏ biển hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đến bây giờ hắn mới chịu ngộ ra, hồn phách của y bị người đem đi chia rẽ nên mới mãi không tỉnh lại cũng không thể đầu thai chuyển thế.

Phải mất mấy trăm năm sau hắn mới gom đủ số hồn phách trở về cưỡng ép Diêm Vương cho hồn y được chuyển thế lần nữa.

Hắn lại chờ đợi thêm mấy chục năm, chờ đợi người kia lần nữa cất tiếng khóc chào đời ở một nhà giàu nứt vách đổ tường, lúc này hắn mới chịu xuất hiện lợi dụng thân phận là thần đem y cướp trở về tay một cách chính đáng.

Thật kiên nhẫn nuôi y lớn từng chút một, từ một đứa bé đỏ hỏn mặt nhăn nheo như khỉ đến trở thành một tiểu hài tử trắng trẻo luôn miệng gọi hắn ngọt ngào.

Nhìn lại hài tử nằm ngủ say trong ngực, hắn khẽ cười, vòng tay vô thức siết chặt thêm một vòng, phảng phất là muốn cùng hài tử kia hoà thành một thể, vĩnh viễn cũng không xa rời.

2. Đầu mùa xuân, tán cây anh đào vươn ra đón nhận những tia nắng ấm áp khi xuân về. Dưới tán cây rộng lớn, một thân hình nhỏ bé dựa đầu lên thân cây sần sùi ngủ say sưa, thỉnh thoảng còn hay nhếch miệng lên cười trông rất đáng yêu.

Giữa khung cảnh yên bình như vậy chợt bị phá vỡ bởi một thân ảnh đơn bạc từ xa đi đến, người nọ mặc một thân hồng y, tóc bạc trắng xoá dài đến ngang eo đi từng bước thật nhẹ nhàng đến bên hài tử nọ còn đang chìm vào mộng đẹp.

Hắn khom người duỗi ra bàn tay trắng nhợt nhạt nhặt một cánh hoa đào hư hỏng đáp lên vai y, tiếp đó bế lên y vững vàng đi về hướng ngược lại.

Hài tử nọ có lẽ bị bước chân của hắn làm tỉnh lại, mở ra đôi mắt hàm chứa cả vũ trụ sao trời nhìn sườn mặt nam nhân nọ lại nhanh chóng khép lại, câu lấy cổ hắn làm nũng gọi một tiếng.

"Sư phụ~"

Hồng y nam tử dừng lại một chút, trên gương mặt lạnh lùng không lộ chút biểu cảm hiện ra một chút ý cười nhàn nhạt trên môi.

Ân.

Hắn lại bế y lên tay, cước bộ thả chậm lại dẫm lên nền cỏ xanh mướt.

Đúng vậy, kỳ thực hắn là một người câm, khi cần nói chuyện, hắn sẽ thông qua truyền âm mà truyền đạt ý nghĩ cho đối phương hoặc làm vài động tác đơn giản để diễn tả.

Mà hài tử nọ có vẻ rất thích thú với trò mới này lại gọi thêm mấy lần nữa, mỗi lần như vậy, nam nhân kia vẫn kiên nhẫn đáp lại từng cái một.

Giống như một trò đuổi bắt càng chơi càng nghiện, cuối cùng mệt rồi y mới chịu kể lại giấc mộng ban nãy y vừa mơ được.

"Có một người rất giống sư phụ, đuôi mắt này, còn có nụ cười ôn nhu rất giống nữa..."

Bách Dạ nghe vậy chỉ khẽ cười.

Thế hắn có giống ta bây giờ bế ngươi không?

Quả nhiên hài tử kia liền ấp úng, đỏ mặt không nói lời nào nữa.

Y đương nhiên sẽ không nói bởi vì hắn ở trong mộng không những bế y lên mà còn cúi đầu hôn trộm môi y nữa kìa.

Bất quá bí mật này y tạm thời mới không chịu nói cho hắn biết đâu hihi.

Hết truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro