Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

"Tôi không thể chấp nhận số tiền này."

Trình Tuấn nhìn lên một cái nhìn từ dưới đôi mắt che kín của anh ta rồi lại nhìn xuống. 

"Chú có thể chấp nhận nó, và chú hoặc tao sẽ gửi tiền đến bệnh viện."

"Anh trai à, anh định chứng minh điều gì?" Trình Dật hỏi. "Nếu đó là một lời xin lỗi, tôi không muốn nó."

"Tao chỉ đơn giản là giúp cháu trai của mình." Anh khẳng định, lờ đi ánh mắt giận dữ của em trai.

"Điều này không phải là giúp đỡ. Anh đang cố gắng mua chuộc gia đình của mình."

"Bây giờ tại sao tao lại làm vậy?" Anh hỏi ngược lại, lờ đi sự buộc tội của em trai.

"Bởi vì anh cũng ích kỷ như ngày anh rời đi."

Trình Tuấn nhìn lên lần nữa, nhưng ánh mắt anh không có gì mà Trình Dật có thể hiểu được.

 "Một người ích kỷ liệu có thể cho anh tiền sau mười năm không liên lạc? Một người ích kỷ liệu có thể giúp đỡ cháu trai của mình, người đang từ từ chết đi?"

Khuôn mặt của Trình Dật ngay lập tức rơi vào sự tội lỗi. "Xin lỗi. Chỉ là tôi không cần nhiều từ anh."

"Tao sẽ có bữa tối với một số người quan trọng vào cuối tuần tới." Trình Tuấn nói, không quan tâm đến sự xin lỗi của em trai. "Hãy đưa gia đình mày đến."

Trình Dật hơi bất ngờ. "Anh đang mời chúng tôi?"

"Đã đến lúc tao phải biết vợ và con cái của em trai mình. Bảy giờ vào thứ Bảy. Hãy mặc một cái gì đó đẹp đẽ vào."

• • • • •

Yên Chi nhìn ra ngoài cửa sổ từ phòng khách và hít một hơi thật sâu. Tối nay là đêm đầu tiên cô phải phục vụ cho một số lượng lớn khách trong dinh thự họ Trình, và cô không chắc liệu mình đã sẵn sàng chưa.

"Hãy sẵn sàng." Bà Lan bỗng từ phía sau động viên. "Khách sẽ đến sớm. Cô đã chuyển đồ của mình như tôi đã nói chưa?"

"Tôi không có nhiều đồ."

"Tôi biết." Người phụ nữ lớn tuổi nói. "Đó là lý do tại sao tôi đã yêu cầu ông chủ mang cho cô một số đồ quan trọng trước khi buổi tối kết thúc. Sáng ngày mai, cô cũng phải đi mua thêm những thứ cần thiết."

Yên Chi thoáng ngạc nhiên và lùi lại một bước.

"Tôi không muốn ông chủ tặng cho tôi bất cứ điều gì. Anh ấy đã ký chi phiếu cho tôi rồi."

"Tôi là cấp trên của cô." Bà Lan nói với cô. "Tôi đã nhờ cậu ấy rồi, Yên Chi. Cậu ấy sẽ bớt chút thời gian để dẫn cô đi."

"Anh ấy đi cùng tôi vào ngày mai ư?"

"Đó là thẻ của cậu ấy mà, cô gái bé bỏng của ta."

"Bà Lan, tôi cần ai đó ở cửa trước." Trình Tuấn yêu cầu khi anh đi vào phòng khách với bộ veston cao cấp nhất của mình.

Nó không phải là bộ veston cao cấp nhất của anh ta, nhưng đó là những vật có chất liệu hàng hiệu mà Yên Chi cảm thấy cô sẽ không bao giờ chạm được trong cuộc đời của mình. Cô nhanh chóng lẩn tránh khi ánh mắt của anh ta quét qua cô và lẩn vào bếp, nơi hai người phục vụ khác đang sắp xếp các đĩa thức ăn cho khách.

"Đổ rượu vào ly champagne, được không?" Tiểu Hoa nói với Yên Chi. Cô ấy lớn hơn Yên Chi ba tuổi, 28 tuổi với mái tóc vàng, và hai người phụ nữ hoàn toàn không hợp khi làm việc. "Phục vụ cho khách."

Yên Chi không bận tâm tranh luận. Cô nghĩ rằng sở thích của Tiểu Hoa là sai khiến, cô sẽ tan biến khi Yên Chi đã ở trong nhà đủ lâu. Không phí thêm lời, cô nhặt ly lên khay và đi vào phòng khách nơi khách đã bắt đầu tập trung. Bàn tay tham lam ngay lập tức vồ vào ly rượu và trong thời gian ngắn, nhiệm vụ đầu tiên của Yên Chi đã hoàn thành.

"Còn không?" Một người phụ nữ hỏi. Cô ta cao hơn Yên Chi một chút.

"Vâng, tôi sẽ quay lại sớm với vài ly khác." Yên Chi nhanh chóng quay lại và rút lui vào nhà bếp nơi các quản gia và nhân viên phục vụ đông đúc. "Chúng ta cần thêm rượu."

"Đã hết?" Tiểu Hoa hỏi, lắc đầu phê phán, như thể Yên Chi là nguyên nhân khiến rượu uống hết nhanh như vậy. "A Liên, đến lượt cô phục vụ. Yên Chi sẽ phục vụ khay thức ăn."

Yên Chi kiềm chế sự bức xúc khi cô đưa khay trống cho A Liên và lấy một khay đầy từ Tiểu Hoa.

 "Lại đây nữa rồi." - Cô lẩm bẩm với chính mình.

"Chi." Một giọng nói vang lên ngăn cản cô ra khỏi nhà bếp, "Chúng ta cần nói chuyện."

Bàn tay cô run lên dữ dội khi cô nhận ra người đang nói chuyện với mình.

"Bây giờ sao, ông Trình?"

"Đúng, bây giờ ."

Cô đưa khay của mình cho một trong số các nhân viên phục vụ và vâng lời Trình Tuấn đi qua một hành lang vắng người.

"Ông muốn nói gì?"

Anh ta giơ lên một tay, như muốn ra lệnh im lặng, sau đó mở cửa. "Nhận ra nơi này không?"

Yên Chi kinh ngạc khi cô nhận ra nơi họ đang đứng là phòng ngủ của anh ta. Có một cánh cửa khác ở phía bên kia căn phòng. Cô đoán rằng đó là cánh cửa mà cô đã đi vào chỉ một tuần trước.

"Cô đã làm việc ở đây bao lâu?"

Anh đột nhiên hỏi cô. Anh không có ý cười khi ánh mắt của cô nhìn lên anh ta. Đôi chân anh di chuyển về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa họ và ép sát cô vào chân tường.

Yên Chi cảm thấy trái tim đập mạnh trong ngực, giọng nói càng run rẩy hơn.

"Vài tuần. Tôi ở đây... Chúng ta đã nói chuyện..."

"Tôi biết." Anh ta thì thầm, hơi thở của anh phả dọc theo cổ của cô. "Tôi nhớ cô."

"Tôi xin lỗi về điều đã xảy ra."

"Cô là người hầu gái đã đi vào phòng tôi." Trình Tuấn nói. Nhớ lại cuộc gặp gỡ của họ, môi anh cong thành một nụ cười để thể hiện sự hài lòng của mình.

"Vâng, đúng là tôi." Yên Chi kinh ngạc khi hai bàn tay anh nắm chặt hai cổ tay của cô. "Ông định làm gì, ông Trình?"

"Lần sau, em mà đi vào phòng tôi như vậy, tôi sẽ bẻ chân em và cho em thấy một sự trừng phạt thực sự là như thế nào."

Cô không thể thở được. Cô không dám làm gì khi anh ta buông ra và đi xa như chưa hề có lời đe dọa vừa rồi.

"Ông Trình." Cô gọi.

Trình Tuấn ngay lập tức quay lại từ phòng tắm bên cạnh để nhìn vào cô. "Có chuyện gì?"

"Ngày mai." Cô bắt đầu lo lắng vò vai với ngón tay trước mặt cô. "Chúng ta không phải đi."

"Không, chúng ta phải đi."

"Ông Trình."

"Chúng ta đi." Anh nói mạnh mẽ. "Hãy làm một người hầu ngoan và đi đi."

Yên Chi tuân lệnh và rời khỏi phòng. Khi cô trở lại hành lang, cô thở ra một hơi thật sâu và ôm lấy ngực mình để làm dịu trái tim đang đập nhanh.

"Anh ta đã ngủ với em chưa?" Một người phụ nữ lạ hỏi.

Yên Chi nhận ra cô là khách đầu tiên nói chuyện với cô. "K-Không, ông... Không."

"Anh ta sẽ làm vậy." Cô ta nói, nắm chặt ngón tay quanh chiếc nhẫn của mình. "Anh ta luôn ngủ với các cô hầu rồi sa thải họ."

Yên Chi nhếch môi vì sốc rồi nói: "Tôi nên quay lại làm việc."

"Việc đó có phải là thoát y trước mặt anh ta không?"

"Hãy để cô ấy đi." Giọng nói vang lên của Trình Tuấn. Anh đi về phía hai phụ nữ rồi mở cửa phòng ngủ. "Vào đây, Yên Chi."

Cô do dự một chút, không muốn bước vào phòng ngủ lần nữa. "Ông Trình, ông bảo tôi quay lại làm việc mà."

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, nhưng giọng run rẩy của cô khiến dương vật của anh phản ứng trong quần. "Bây giờ tôi đang bảo cô đi vào đó và ở lại như một người hầu ngoan ngoãn."

Cô ngay lập tức tuân theo và thở hổn hển khi cảm thấy một cú huých nhẹ vào lưng mình.

"Ở yên đó." Anh thì thầm trước khi đóng cửa phía sau cô rồi quay lại phía người phụ nữ say rượu và đanh giọng. "Tại sao cô đang quấy rối nhân viên của tôi, Nhã Nhã?"

Cô ta khinh thường. "Đó là cách anh gọi những người phụ nữ mà anh sẽ chơi à? Anh trả bao nhiêu cho những đứa con gái đĩ điếm đó?"

Mặc dù tức giận với Nhã Nhã nhưng góc miệng anh nhếch lên thành nụ cười. "Tôi chưa bao giờ ngủ với cô. Đó có phải là lý do tại sao cô tức giận như vậy không?"

"Anh là một con lợn chết tiệt." Nhã Nhã thét lên trước khi rời đi.

Trình Tuấn cười nhẹ rồi mở cửa vào phòng ngủ của mình. Hơi thở của anh nhẹ nhàng hơn khi anh thấy Yên Chi đi lại trong phòng ngủ của anh như thể cô ấy thuộc về đó. Hắng giọng, anh bước gần cô rồi đẩy mạnh cô vào tường.

"Chúng ta cần phải nói chuyện." Anh thì thầm, bóp cằm cô bằng bàn tay to lớn của mình. "Em trai tôi đang ở ngoài phòng khách, và nó cần phải gặp em."

Lông mày Yên Chi nhăn lại trong sự bối rối. "Gặp em sao?"

"Đúng rồi em yêu. Bây giờ hãy cởi quần áo và thay vào chiếc váy trong tủ kia." Anh quay đầu cô theo hướng tủ quần áo đẩy cô vào và thúc giục cô đi về phía trước. "Hãy là một người hầu gái ngoan ngoãn."

Cô nhăn mặt và nhanh chóng né tránh, nhưng cô đã bỏ qua sự thích thú trên khuôn mặt anh.

 "Tại sao tôi phải làm điều này mà không phải một trong những cô gái khác?"

"Bởi vì tôi cảm thấy em rất hợp với chiếc váy đó."

Yên Chi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và từ từ kéo áo tank top của mình qua đầu. "Anh đang không nhìn tôi, phải không?"

Trình Tuấn đưa mắt ra khỏi người phụ nữ và lắc đầu dù cô không thể nhìn thấy anh. "Chỉ cần mặc nó và để tôi nhìn em."

"Tôi không mất quá lâu." Cô lẩm bẩm và kéo khóa áo lên. Cô ta thanh thản khi anh đứng phía sau và kéo khóa áo còn lại lên. "Trông tôi thế nào?"

Trình Tuấn lưu luyến rời những ngón tay đang chạm vào làn da mềm mại của cô. 

"Tuyệt đẹp, rất hợp với em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro