Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. Chồng hay crush.


Thế là ngày ngày Anna siêng năng tập tành nấu ăn rồi bắt Yoongi làm thí nghiệm. Mà bản tính hời hợt, quên trước quên sau của cô, quả là không hợp với công việc này.

Min Yoongi đi làm về đã mệt lã người mà ngày nào cũng phải cố nuốt trôi mấy thứ quái dị được cho là thức ăn của cô. Kết quả là anh phải đính thân chui vào bếp, tập cho cô nấu lại. Suy cho cùng thì người khổ nhất là Yoongi.

Qua bao nhiêu ngày đối diện với bản mặt nhăn nhó kia, hôm nay Anna quyết tâm phải chinh phục được dạ dày của Yoongi. Cô chọn món dễ nấu nhất trong những món dễ nấu, đó là: Mỳ ý bò bằm sốt cà chua.

Anna đứng ở gian bếp cầm dao múa may rồi ngân vang hát ca. Lúc nào cũng vậy, loi choi nghịch ngợm, cô chẳng bao giờ để cho bầu không khí được yên tĩnh cả.

- " Cẩn thận, khéo chừng đứt tay. " Yoongi vừa mở cửa bước vào nhà, còn đang cởi giày mà thấy cảnh tượng kia liền lớn giọng nhắc nhở.

Anh đặt chiếc cặp ở ghế sofa rồi bước chậm tiến đến phía cô. Tay áo sơ mi xoắn lên, làm những đường gân và cơ bắp nam tính phơi bày rõ trên cánh tay trắng mịn kia.

Giọng anh nhỏ nhẹ có pha tí uể oải, từ sau lưng cô vang bên tai:

- " Hôm nay cô làm món gì? "

- " Mỳ Ý, món này dễ lắm. Hôm nay anh chỉ cần ngồi uống miếng nước nghỉ ngơi rồi ăn ngon thôi. " Tay cầm con dao dính màu cà chua, Anna quay mặt lại đối diện anh, môi nở nụ cười tinh nghịch.

Yoongi né ra xa một tí vì cách cô cầm dao cựa quậy hơi nguy hiểm. Anh bĩu môi nhón mày nhìn cô, phô diễn biểu cảm không tin tưởng:

- " Sợi mỳ chín quá rồi kìa! "

- " Ý quên. " Anna giật mình, tắt vội bếp.

Mấy cảnh như vậy lặp đi lặp lại suốt, cùng với biểu cảm hớn hở của cô hằng ngày khiến anh dần cũng quen mà không còn thấy phiền. Bởi nó từ bao giờ đã thành quy tắc trong căn nhà này rồi, không thay đổi được thì phải đành chấp nhận thôi.

Min Yoongi ngồi ở bàn ăn nhìn theo bóng dáng hoạt bát của Anna đang loi nhoi ở bếp. Thi thoảng những hành động của cô làm anh bật cười, mà đôi khi nghĩ cái gì đó anh lại cười vu vơ.

Bếp tắt, mùi sốt thơm lừng lơ lững ngay đầu mũi. Yoongi gật nhẹ đầu khen ngợi, thơm như vậy, rõ là cũng có chút tiến bộ.

Anna hấp tấp mỗi tay bưng một dĩa mì chạy vù đến đặt lên bàn rồi ngồi đối diện tầm mắt anh. Cô vẫn như mọi khi, đợi anh ăn trước, chăm chú nhìn anh chờ kết quả.

Xoắn ít mỳ vào nĩa, Yoongi bỏ vào miệng nhai nhai rồi gật gật đầu:

- " Cuối cùng cũng có món ăn được. "

- " Yeahhh, cuối cùng thì cũng nấu được cho anh một bữa ra hồn rồi. " Anna mãn nguyện tươi rói cười, rồi cũng cầm nĩa, bắt đầu thưởng thức món ăn đúng nghĩa lần đầu cô nấu được.

- " Nhưng tôi nhớ lúc trước đã dặn cô rồi mà. Cô nên bỏ thịt bò vào lúc mọi thứ đã chín hết, rồi đảo đều đến khi chúng vừa chuyển màu là bắt xuống liền. Như vậy thịt bò sẽ mềm và ngọt hơn."

- " Lưu ý là thịt bò không được nấu lâu, nó sẽ bị dai đấy. "

- " Vậy ra cũng không được gọi là ngon. " Anna rầu rỉ, xúc một nĩa lớn cho vào miệng nhai dằn co.

- " Không, ngon lắm. Cô mà đem món này đi thi siêu đầu bếp có khi đạt giải quán quân luôn không chừng. "

Nghe lời dối lòng lố lăng của anh, Anna mắc cười chịu không nổi mà bịt chặt miệng còn đồ ăn lại, cười trong cực khổ.

Min Yoongi thấy điệu bộ của cô cũng phì cười theo. Mặc dù món hôm nay kể cả thằng em Taehyung không biết nấu ăn cũng làm ngon hơn cô. Nhưng riêng Anna lại có công thức đặc biệt, mùi vị lạ lẫm này vô tình khiến lòng anh xôn xao.

Đã bao giờ không khí giữa hai người họ lại trở nên hòa thuận như vậy, chính họ cũng không hay, chẳng mảy may để ý đến sự thay đổi rõ ràng kia. Đơn giản là để thời gian và nụ cười của Anna vô thức quyết định tất cả thôi.

---

Tóc cột cao đội mũ lưỡi trai, cô mang chiếc quần thể thao dài, màu đỏ kẻ sọc dọc, cùng với áo hoodie trơn đen rộng thênh thang như mọi khi. Đây vốn là style yêu thích của cô, không hở hang, không lòe loẹt, đơn giản, thoải mái là nhất. Tủ quần áo của cô chẳng khác gì tủ quần áo của em trai cô. Kể đến đây thì cũng đủ hiểu vì sao ai cũng trêu ghẹo cô là đàn ông rồi nhỉ?

Eun Hee đang trong đợt du lịch cùng gia đình, nên chỉ mỗi Anna cô đơn đến lớp dạy nhảy.

Đứng trước cánh cửa phòng tập. Hôm nay không nghe thấy tiếng nhạc, tiếng chân, tiếng người, mà đèn vẫn sáng. Thường thì giờ này mọi người đang um sùm khởi động, nhưng hiện tại lại yên ắng kì lạ.

Đẩy cửa bước vào, cô thấy Hoseok đứng dựa vào thanh sắt nơi trước chiếc gương lớn mà bấm điện thoại. Căn phòng lớn như vậy chỉ có mỗi anh thôi.

- " Em đến rồi à? " Thấy cô, anh liền nhét chiếc điện thoại vào túi quần rộng, rồi hai tay yên vị trong đó. Từng bước thơi thả tiến về phía Anna đang đứng nơi cửa, Hoseok chườm mặt gần đến cô:

- " Em đã học thuộc hết động tác anh giao chưa? "

- " Em... rồi. " Anna ấp úng.

- " Vậy giờ khởi động đi nào! "

Cô rụt rè đi theo sau lưng anh vào giữa trung tâm phòng tập. Bầu không khí kín đáo như vậy mà chỉ có hai người họ, làm Anna vừa ngại vừa tò mò.

- " Oppa này, mọi người đâu rồi ạ? "

- " À, họ bảo sắp đi thi nên cần bồi dưỡng, đã kéo nhau đi ăn thịt nướng hết rồi. "

- " Vậy nhóm mới học cùng em, họ có thi đâu? "

- " Họ bảo cũng muốn đi ăn, nên anh cũng cho đi luôn rồi. "

- " Vậy sao anh không đi? "

- " Tại anh biết Anna ngại, nên anh ở đây cùng em! " Anh quay lại nhìn đối mắt cô, khóe môi cong lên từ từ, cười hiền.

Cứ mỗi khi gần Hoseok như vậy cô lại ngại ngùng mà mặt đỏ ửng cả lên. Anna cúi mặt xuống, giấu đi ánh mắt e thẹn, đang không nói nổi nên lời.

- " Có khi nào anh làm em ngại hơn không? "

- " C... ó... đó. " Anna thật thà gục nhẹ đầu.

Hoseok đặt tay sau đầu phủi tóc mình, anh cười phào một cái:

- " Anh không nghĩ rằng bầu không khí này lại căng thẳng vậy nha. "

- " ... "

- " Anna à, anh nghĩ chúng ta nên thân thiết với nhau hơn! "

- " Dả? "

- " Cuối tuần này em có muốn đi chơi cùng anh không? "

- " Dả? "

- " Dả là từ chối à? "

- " À... không không phải, tại em hơi... bất ngờ... "

- " Vậy là đồng ý rồi phải không? Em muốn chiều hay tối? "

- " ... "

- " Vậy quyết định 6 giờ chiều chủ nhật tuần này nha. "

Dứt lời Hoseok bật nhạc lên, vặn vẹo cơ thể đủ hướng. Anna cũng ngoan ngoãn đứng kế bên khởi động theo.

Đã một thời gian rồi mà cô với Hoseok chẳng có tiến triễn gì, chỉ đơn giản là những cuộc đối thoại bình thường như bao người khác. Tại cô suốt ngày lè kè bên Eun Hee, đã vậy lúc nào cũng ngại ngùng tránh anh. Anna đơn giản chỉ muốn ngắm anh cho đỡ ghiền thôi chứ không hề có tham vọng gì cao xa hơn.

Vẫn là những động tác đơn giản như mọi khi, nhưng hôm nay Anna thiếu tự nhiên rõ. Tay chân khép nép, gượng gạo múa, chẳng khác nào người già tập dưỡng sinh. Tập nhảy riêng với crush trong phòng kín ai mà chịu cho nổi chứ.

Thường thì anh phải đi lòng vòng chia thời gian dạy cho các nhóm, còn lúc này chỉ có mỗi một học trò nên mọi công suất đều dồn vào cô. Anna thường canh lúc Hoseok ghé nhìn mới nghiêm túc tập, còn không thì quay phải, quay trái, buôn leo chém gió, ngắm anh là chính.

Mới 15 phút khởi động mà cô đã mệt lả. Những giọt mồ hôi thay nhau chảy dài xuống thái dương, Anna ngồi phịch xuống sàn, thở không ra hơi:

- " Em... xin... nghỉ... "
.
.
.
.
.

- " Anh hành Anna quá hả? "

Cô nhất thời không nói nổi, bận thở hồng hộc.

- " Để anh đưa em về! "

- " Không, không cần đâuuuuu. Em tự về được. " Anna giật mình, đứng bật dậy kinh sợ.

Lỡ như anh đưa cô về rồi ai thấy được thì sao? Chết chứ không đùa, gì chứ dắt trai về hang ổ là hành động vô cùng nguy hiểm.

Cầm chặt chiếc khăn trên tay, Anna phóng một mạch thẳng ra cửa, để Hoseok một mình ở lại.

- " Anna, Anna... Nhớ chủ nhật lúc 6 giờ, điểm hẹn ở đây nha! "

Hoseok chóng tay ở hông nhìn theo hình dáng kia đang chạy lon ton xa dần, anh chợt cười thích thú:

- " Con bé này lại chạy nữa, nhưng rồi anh sẽ bắt em lại được. "

---

Mấy cô thữ nói khẽ tui nge, trong truyện này mấy cô thích Su hay Hốp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro