
1.
"Bẩm bà, bà mau đi xem một chút đi, bệnh điên của cô hai lại tái phát rồi, cô ồn ào nói... ồn ào nói là..."
Con hầu không dám nói tiếp, cúi đầu nắm chặt đôi tay.
"Ồn ào cái gì?"
Ta quay đầu nhìn về phía mẹ đang ngồi, bà xoa xoa thái dương, nén giận hỏi. Sắc mặt con hầu kia trắng nhợt, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, nhỏ giọng thưa:
"Cô hai nói... nói... vương hầu công tước chẳng lẽ vừa sinh ra là đã cao quý sao?"
"Hỗn láo!" Khuôn mặt mẹ thoáng chốc rút đi hết huyết sắc, đôi môi tức giận đến run rẩy: "Nó... nó làm sao dám..."
Ta chạy lại đỡ bà: "U, xin u bớt giận, em hai phát bệnh không hiểu chuyện, không đáng để u tức giận hại thân."
Mẹ nhắm mắt lại nắm lấy tay ta, chốc lát sau khi tâm trạng bà đã dịu lại thì đứng dậy, mang theo cơn giận rời khỏi phòng. Ta nhấp ngụm trà, thong thả ung dung theo sau. Vừa tiến vào Song Tuyết viện đã nghe được Đinh Thị Ngọc lớn tiếng nói:
"Người có chút cốt khí đi được không? Mỗi người đều bình đẳng ngươi có hiểu không? Ngươi không cần phải suốt ngày xưng con này con nọ, từ nay về sau ngươi chính là chị em của Đinh Thị Ngọc ta, chúng ta là những người bình đẳng!"
Thanh Đại vừa nói vừa nức nở: "Cô hai, con không dám, cầu xin cô buông tha con!"
"Không có người nào trời sinh đã là kẻ ở đợ, vương hầu công tước chẳng lẽ sinh ra đã cao quý sao? Nhân cách là vô giá, ta sẽ cùng ngươi nói rõ, ngươi mau đứng lên đi!"
Mẹ tức giận đến mức mặt mày xanh mét, bất chấp lễ nghi mà đẩy cửa phòng Đinh Thị Ngọc rồi giận dữ nói:
"Nghiệt súc, mày muốn tao tức chết sao? Lời vừa rồi của mày bị người khác nghe được thì cả nhà họ Đinh này đều phải tội chém đầu!"
Đinh Thị Ngọc mặc một bộ viên lĩnh đối khâm tơ tằm màu hồng cánh sen hoảng hốt, sau khi hồi phục tinh thần thì quay đầu lại nhìn chúng ta, không kiên nhẫn mà nói:
"Thật là một đám u ác tính phong kiến, tất cả các người rồi sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát, đến lúc đó các người sẽ biết ta nói đúng hay không!"
Thân mình mẹ lung lay, bà chỉ vào Đinh Thị Ngọc tức giận đến độ không nói lên lời:
"Mày, mày, mày..."
Thanh Đại quỳ trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, không ngừng rơi nước mắt. Ta đi qua nâng ả lên, sờ sờ tóc ả rồi ôn tồn nói:
"Đứng lên đi, cô hai đang phát bệnh, không phải cố ý đâu. Cô phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Đi ra ngoài đi."
Thanh Đại cảm kích nhìn ta một cái, lau nước mắt rồi lảo đảo chạy ra ngoài. Đinh Thị Ngọc khinh thường liếc ta một cái, giọng nói đi ra từ kẽ răng:
"Cố làm ra vẻ."
"Mày..." Mẹ tức đến mức muốn tiến lên đánh nàng. Ta ngăn bà lại, nhẹ nhàng nói với thị:
"Em muốn bình đẳng cũng dễ thôi, vừa hay tuổi Thanh Đại cũng đã lớn, đến lúc thả thị đi ra ngoài làm vợ của người ta rồi. Chỉ là thị là người hầu, giá bán mình có điểm quý, em lấy ra năm mươi lượng bạc để thay thị chuộc thân, lại cấp đôi mươi lượng bạc làm của hồi môn cho thị ra cửa là được."
Mẹ hít sâu một hơi, nghẹn cơn giận nói: "Chị mày nói đúng, nếu mày thực sự thương hại thị thì lấy bạc ra cho thị đi là được."
Đinh Thị Ngọc biến sắc, do dự nói: "Một tháng tiền tiêu vặt của ta cũng chỉ có hai mươi lượng, lấy đâu ra tám mươi lượng như vậy?"
Ta hơi mỉm cười, đi đến bàn trang điểm của thị, mở ra cháp gương lược, lấy ra một đống trâm cài. Trâm cài khảm trân châu có ánh phản chiếu, vừa nhìn đã biết là thứ tốt.
"Em đem trâm cài này đi cầm cố cũng có giá mấy chục lượng, tùy ý lấy ra dùng cũng đủ rồi. Cùng lắm chỉ có hai chiếc trâm cài đã mua được nhân cách trong miệng em, chẳng phải là tốt lắm ư?"
Đinh Thị Ngọc sốt ruột lao sang cướp trâm cài trong tay ta: "Không được, những thứ này của ta đều là thứ tốt, dựa vào đâu muốn ta phải bỏ tiền?"
Ta tủm tỉm nói: "Em vừa mới nói nhân cách là vô giá, sao lại mấy chục lượng bèo cũng không chịu bỏ ra?"
Đinh Thị Ngọc cứng họng, há miệng thở dốc không thốt được lời nào, chỉ có thể hung hăng liếc xéo ta.
Mẹ trầm mặt, hừ lạnh một tiếng: "Nếu không muốn bỏ tiền thì câm miệng lại, không cần cả ngày tác yêu tác quái làm cả nhà nháo nhào mấy hôm đến long trời lở đất. Mày có thể học chị mày làm một tiểu thư khuê các được không?"
Đinh Thị Ngọc thở hắt ra một tiếng, khinh miệt nói:
"Dưới chủ nghĩa phong kiến không có cách nào thương cảm cho nữ giới, cả đời chỉ biết giúp chồng dạy con. Ta mới không lạ gì mà học mấy thứ đó, các ngươi cũng không biết các ngươi lạc hậu đến thế nào đâu!"
Mẹ giận tím mặt, giờ tay lên định tát thị thì bị ta kéo tay lại: "U đừng nóng giận, em đang bệnh, nói không chừng dưỡng bệnh một thời gian sẽ hết."
"Ông trời ơi, tôi đã tạo cái nghiệp gì chứ!" Mẹ đỏ mắt, cả thân mình như mất sức, đỡ tay ta ra ngoài.
"Cô hai bị cấm túc một tháng." Khi ra đến cửa bà nói với con hầu đứng bên cạnh. "Bọn mày phải nhìn chằm chằm nó không cho phép nó ra cửa, làm nó yên lặng ở trong nhà chép kinh Phật đi!"
Con hầu đứng một bên vội gật đầu đáp vâng, phía sau là Đinh Thị Ngọc vội vàng la hét: "Ngươi không thể như vậy, ngươi đây là đang giam cầm phi pháp, ta muốn đi cáo trạng ngươi!"
Mẹ ta lau nước mắt thở dài.
"Haiz, Hằng à, con nói xem bệnh của nó đến khi nào mới có thể tốt lên đây?"
Ta an ủi: "Sao chép kinh Phật một tháng, lẳng lặng rèn tâm thì tốt rồi ạ."
Nhưng lòng ta biết rõ, Thị Ngọc không khá lên nổi. Bởi vì căn bản thị không bệnh, mà đã bị một linh hồn khác xuyên tới nhập vào. Bốn năm trước đây, ta vô tình cứu một người ăn mặc kỳ lạ, nói năng hành động cũng bất thường, sau này cô ấy mới nói cô ấy là người hiện đại - một thế giới xa lạ với thế giới này. Sau đó để cảm ơn ta vì đã cứu mạng, trước khi rời đi cô ấy đã dạy ta rất nhiều thứ mới mẻ, còn tặng ta nhiều sách thơ văn hay của các thi nhân nổi tiếng và vài cuốn tiểu thuyết xuyên không đọc lúc nhàn rỗi. Ta cho rằng cô ấy là người duy nhất xuyên qua, không nghĩ tới ba tháng trước, cô em gái Đinh Thị Ngọc của ta rơi xuống nước bị bệnh nặng một hồi, đến khi tỉnh lại thì tính tình thay đổi hoàn toàn, nói năng giống hệt mấy cô gái trong tiểu thuyết ta đọc. Thị vừa tới thì hào hứng không thôi, ngày nào cũng ồn ào nói:
"Ta xuyên qua rồi, ta là nữ chính, ta phải sống đời vẻ vang!"
Sau đó đến chỗ nào cũng ồn ào cái gì cũng phải bình đẳng, không cho người hầu sai vặt quỳ xuống vấn an, nói rằng muốn bình đẳng, độc lập. Cha mẹ ta sợ hãi mời vô số thầy thuốc, cao tăng và cả đạo sĩ thay phiên nhau chữa trị rồi trừ tà, nhưng Thị Ngọc càng ngày càng trở nên trầm trọng. Ta xoay người nhìn về phía nhà ở của thị, bọn con hầu khóa cửa không cho thị ra, thị đang kêu gào đòi thả ra. Ánh mặt trời ngả về đông không có một tia ấm áp, ta đứng ở trong viện cười thầm.
Thật là ngu xuẩn.
----------
Một tháng sau, Thị Ngọc được bỏ lệnh cấm. Thị dường như cũng rõ tình huống rằng người khác là kẻ mạnh, lại có thể là do sợ ta lại bắt thị chi bạc, không nói cái gì bình cái gì đẳng nữa.
"Cô cả, Phạm công tử tới, đang ở sảnh ngoài đợi cô."
Con hầu Thu Hà vào cửa, hướng vào ta cười nói. Ta đi theo ả tới sảnh ngoài, mẹ đang ngồi nói chuyện với Phạm Văn Thanh, vừa thấy ta đã vẫy tay:
"Hôm nay là giữa mùa thu tiết, Văn Thanh tới tìm con cùng xem hoa đăng."
Ta nhìn về phía Phạm Văn Thanh, hắn cũng nhìn ta nhấp miệng mỉm cười, thanh tuyển thiếu niên mặc một bộ áo choàng màu thiên thanh, dáng người đĩnh bạt như tùng. Ta nhịn không được gợi lên khóe môi.
Phạm Văn Thanh là cậu hai nhà họ Phạm, cũng là vị hôn phu của ta. Hai nhà Đinh - Phạm là thế gia, lại môn đăng hộ đối. Hôn sự của hai chúng ta cũng đã sớm được định ra, chỉ chờ ngày tốt sang năm sẽ thành hôn. Quy củ ở Đại Việt cởi mở hơn, nam nữ đã đính hôn có thể cùng nhau đi du ngoạn là chuyện thường thấy, mẹ đối với Văn Thanh cũng cảm thấy rất hài lòng, thật sự nguyện ý đẩy thuyền một chút tình cảm cho hai chúng ta.
Ta đang muốn gật đầu đồng ý thì thấy từ ngoài sảnh vọt vào một bóng người, ngưng thần nhìn lại thì đúng là Thị Ngọc trang điểm hoa hòe lồng lộn. Trên đầu thị mang nguyên bộ trang sức Đông Châu, trên người mặc bộ váy Như Ý Lưu Tiên trăm nếp gấp, tai đeo đôi khuyên Minh Nguyệt đong đưa, phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Thị vốn dĩ lớn lên thanh lệ, thêm cách trang điểm như vậy lại tạo ra hương vị ánh sáng chiếu rọi, ta nhìn thấy ánh mắt Văn Thanh ngắm thị giống như hai ngọn lửa, lập tức sáng lên. Ta nắm chặt chén trà, không nói gì.
"U, ta cũng phải đi!" Thị Ngọc đi tới lôi kéo tay mẹ lắc trái lắc phải.
Mẹ sửng sốt, có chút khó xử: "Ngọc, đừng hồ nháo, con muốn đi ra ngoài chơi thì đêm nay u đi cùng con."
Thị Ngọc vểnh miệng lên: "Người ta đã nhịn một tháng rồi, u bảo chị mang ta theo đi, ta muốn cùng chị đi chơi."
Biểu tình của mẹ trở nên nhu hòa hơn, bà biết từ khi Thị Ngọc rơi xuống nước thì tình cảm chị em giữa chúng ta đã xa lạ hơn, cầm lòng không đậu mà đồng ý.
"Vậy được rồi, nhưng không được bày thêm phiền phức cho chị con, phải nghe lời nó, biết không?"
Thị Ngọc mặt mày hớn hở, nhướn mày nhìn ta, rõ ràng là thị đang khiêu khích ta. Sau đó thị cũng dứt khoát ở lại sảnh. Từ khi thị tới, Phạm Văn Thanh đã không còn chuyên tâm cùng ta nói chuyện, ánh mắt luôn như có như không mà quét đến trên người thị. Thị cũng chẳng né tránh, rất nhiều lần cố ý đối diện với hắn, nhìn đến độ mặt hắn ửng đỏ, cúi đầu.
Ta lạnh mặt, đứng dậy nói: "Em về trước đổi y phục, chốc lát nữa sẽ tới."
Phạm Văn Thanh cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ lo ngượng ngùng nói:
"Em cứ đi thôi, anh cùng Ngọc ở đây chờ."
Ta trở về phòng, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay cô hai có nói gì không?"
Thu Hà có chút sợ hãi, quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nói: "Cô hai sau khi biết Phạm công tử tới, cố ý hỏi gia thế và diện mạo của công tử, sau đó cô ở trong phòng trang điểm chải chuốt, lầm bầm làu bàu gì đó... Cái gì mà nam chính nam phụ, con hầu bên đó cũng nghe không hiểu lắm."
Ta nâng chén trà trên bàn. Đinh Thị Ngọc, ta biết rằng thị sẽ không cam tâm tình nguyện từ bỏ mà!
- ---
Giữa thu, dòng người trên đường rất đông đúc, hai bên lầu các treo đầy đèn lồng với hình dạng và cấu tạo khác nhau, tỏa sáng khắp cả con đường. Hai bên đường đá truyền đến từng đợt tiếng người bán rong rao bán hoa đăng. Ba người chúng ta đi dạo phố, nhưng rõ ràng ta và Phạm Văn Thanh mới là vị hôn phu, hôn thê, Thị Ngọc lại sớm đã cùng hắn bước đi phía trước ta, ngược lại giống như ta mới là kẻ thứ ba đến xem náo nhiệt. Sắc mặt Văn Thanh ửng đỏ, cũng không đẩy thị ra mà đi theo thị ngó trái, ngó phải.
"Gió cợt mặt hồ sóng nước rung
Ánh trăng vàng trải đến vô cùng
Vườn xanh liễu uốn mình tha thướt
Trời thẳm mây trôi lớp chập chùng
Rượu chuốc thơ tăng nguồn cảm hứng
Đàn reo đời bớt nỗi lao lung
Trung thu cảnh đẹp, người thêm đẹp
Muốn đến bên nhau lại ngại ngùng!" (Cảnh Thu - Nguyễn Công Trợ)
Thị Ngọc chợt cao hứng lớn tiếng nói.
"Thơ hay!" Trong mắt Phạm Văn Thanh liên tục hiện lên tia sáng ái mộ, vui vẻ nói: "Ngọc Nhi, em còn biết làm thơ?"
Thị Ngọc hơi ngẩng đầu, đắc ý nói: "Đó là đương nhiên."
"Thật là thơ hay, tài hoa hơn người, không nghĩ đến em còn là một tài nữ."
Thị Ngọc liếc ta một cái, đi đến sạp bán mặt nạ mua ba cái mặt nạ. Tự thị đeo mặt nạ hồ ly, đưa mặt nạ thư sinh tuấn tiếu cho Phạm Văn Thanh đeo, lại tùy ý đưa ta mặt nạ quái vật mặt đen. Ta trầm mặt, tùy tay định ném đi thì thị đáng thương nói:
"Sao chị lại không vui, có phải em không nên tới đây không? Em chỉ muốn cùng chị chơi đùa thôi."
Thị túm chặt ống tay áo Văn Thanh. Hắn nhíu mày, cương quyết nhét mặt nạ quái vật mặt đen vào tay ta.
"Ngọc Nhi chẳng qua muốn thân thiết hơn với em thôi, em ấy tinh nghịch đáng yêu, thích mấy thứ này, em không thích thì không cần đeo, sao phải bày ra cái dáng vẻ đó?"
Ta nhìn về phía Thị Ngọc đang trốn đằng sau hắn cười nhạo ta, bàn tay rũ trong ống tay áo nắm chặt.
Hội đèn lồng này, ta gần như không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào. Thị Ngọc vẫn luôn lôi kéo Phạm Văn Thanh đi du ngoạn, tiếng cười của thị như tiếng chuông bạc reo trong linh hồn nhỏ bé của hắn, vẫn luôn đi theo thị trái phải không rời. Đáy lòng ta đau đớn khôn kể, ta biết, đây là thị trả thù ta.
Mà hiện tại, thị thành công rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro