Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Khó chịu vô cùng


Hải Phòng tạm biệt mùa hè bằng một cơn mưa rào.

Tôi giũ bớt nước trên áo mưa, vắt lên yên xe, rồi mở ô đi từ nhà để xe về phía tòa B để lấy sổ đầu bài. THPT Nguyễn Trãi có ba dãy phòng học, xếp thành hình chữ U, khối 11 học ở tòa A, vậy nên ngày nào tôi cũng phải mất thêm thời gian vòng vèo một quãng đường rất xa để lấy và cất sổ.

Tôi xắn quần đến nấc thứ ba, cúi đầu tìm khoảng sân chưa bị ngập để đi. Trời mưa liên tục không ngớt suốt từ tối hôm qua, nước mưa đọng lại thành từng vũng lớn loang lổ khắp sân trường. Trên sân phủ đầy lá cây, hoa phượng và hoa bằng lăng tím.

Lớp trưởng và bí thư các lớp đang họp với thầy bí thư Đoàn trường ở trong văn phòng đoàn. Tôi đứng ngoài cửa sổ ngó vào phòng, trông thấy Ngân đang che miệng ngáp, Ngân cũng phát hiện ra tôi, con bé giơ quyển sổ đầu bài của lớp tôi lên, xua tay ý bảo tôi cứ về lớp trước.

"Reng reng reng!"

Nghe thấy tiếng chuông vào lớp, tôi không nấn ná thêm nữa, vẫy tay tạm biệt Ngân.

Tôi học lớp 11A10, trên tầng hai. Vừa leo đến lưng chừng cầu thang thì tôi trông thấy một đám người tụ tập chắn hết cả lối, mà trung tâm của đám đông là Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Không sai, chính là Gia Khánh mới chuyển đến lớp tôi năm ngoái, cái thằng Hà Nội gốc đẹp mã "sánh vai bên Huyền, ôm eo Linh, véo má Mai, chở Ánh đi ăn và hôn My ngay trong lớp".

Tôi nhíu mày, xốc lại cặp, bước nhanh qua chỗ thị phi này.

"Minh Châu!" Hình như Gia Khánh đang gọi ai đó.

"Ngọc Châu!" Thằng này vẫn tiếp tục gọi.

"Ngọc Anh!" Sao mà gọi hẳn ba đứa con gái cùng lúc vậy? Không hổ là nam vương Khánh Nguyễn.

"Châu Anh!" Tận bốn đứa... Khoan, hình như nó gọi tôi.

Tôi nghi ngờ quay đầu lại, thấy cả đám người đang đồng loạt nhìn mình chằm chằm, Gia Khánh đứng ở giữa toe toét cười vẫy tay với tôi, đôi mắt sáng lên:

"Châu Anh mang balo vào lớp hộ tao với!"

"... Tao á?" Thì ra từ nãy tới giờ nó gọi tôi nhưng nhầm tên ba lần liền ấy hả? Tôi tự ái thật đấy, không đùa đâu.

Đối diện với ánh mắt trông mong của Khánh, tôi xụ mặt, đành miễn cưỡng quay lại. Hóa ra hôm nay trời mưa nên Khánh đeo dép lê đến trường, mà trường tôi có luật bắt buộc học sinh phải đeo dép quai hậu hoặc giày, ai vi phạm sẽ bị thu dép và trừ điểm thi đua lớp. Khánh không những đeo dép lê mà còn không thèm sơ vin và đeo huy hiệu Đoàn, nó bị Sao Đỏ bắt chẳng oan tí nào.

"Thôi mà, bé trừ điểm cũng được nhưng đừng thu dép." Khánh chớp mắt, hơi dẩu môi, cúi đầu năn nỉ cô bé Sao Đỏ, "Cả gia tài của anh chỉ có đôi dép này thôi, về nhà không có dép mẹ anh mắng ch*t."

Đám con gái bu xung quanh nhao nhao lên:

"Không cho xin xỏ gì cả, thu dép luôn bé ơi!"

"Anh này văn vở lắm, em đừng nghe nó nói!"

Khánh nhăn mặt phản đối:

"Bọn mày cứ thêm dầu vào lửa thế? Giải tán về lớp hết đi."

Một bạn gái cao gầy, da trắng, hình như ở trong cùng CLB với Khánh nói chen vào:

"Chị đọc cho ghi này, Nguyễn Hoàng Gia Khánh, mã học sinh 2017424 lớp 11A10, vi phạm nội quy: không sơ vin, không đeo huy hiệu Đoàn, đi dép lê đến trường, mỗi lỗi trừ 2 điểm."

Khánh cười cười đưa balo cho tôi, nó tỏ vẻ tổn thương, cụp mắt, tiếp tục nài nỉ cô bé đang cầm sổ trực:

"Ai mà chẳng có lần đầu, anh hối hận lắm rồi, anh thề lần sau anh không dám nữa đâu." Nó dừng lại vài giây, liếc nhìn thẻ học sinh của bé Sao Đỏ, "Ngọc Linh tha cho anh lần này nha?"

Tôi không xem nổi trò mèo này nữa, cầm lấy balo của Khánh, đưa cho nó mượn cái huy hiệu Đoàn mình không dùng đến rồi lóc cóc về lớp.

Lúc tôi vào lớp đã là 7 giờ 10, còn năm phút nữa thầy vào lớp. Tiết đầu tiên là tiết Vật Lý của thầy chủ nhiệm. Tôi ngồi ở bàn cuối cùng dãy trong, cùng bàn với Lâm và Khánh. Đúng vậy, lại là Gia Khánh.

Trước kia tôi ngồi ở bàn đầu, nhưng lên lớp 11 thầy đổi chỗ lại một lần nữa, cứ một đến hai tháng bọn tôi sẽ được đổi chỗ một lần, bốc chỗ ngồi ngẫu nhiên. Thầy bảo làm thế thì các em sẽ có cơ hội nói chuyện với tất cả bạn bè trong lớp, và tách mấy đứa hợp cạ ra, còn tôi lại thấy nó vớ vẩn hết sức. Nếu không vì cái trò bốc số đó thì tôi đã không bị dòng đời xô đẩy xuống bàn cuối, nhìn lên bảng chẳng thấy gì ngoài đầu và đầu.

"Có bị ghi tên không?" Lâm vừa vội vàng ăn nốt hộp mì vừa tranh thủ hỏi tôi.

Tôi bĩu môi, uể oải đặt balo của Khánh lên mặt bàn chỗ nó ngồi. Ngân về lớp trước tôi, con bé đã để sổ đầu bài lên bàn giáo viên giúp tôi từ lúc nãy. Thấy không còn việc gì nữa, tôi mới ngồi xuống bên cạnh Lâm:

"Mày làm như hôm nào tao cũng đi học muộn."

"Chả thế thì sao?" Nó cười nhếch mép, "Có hôm nào mày vào lớp trước khi chuông reo đâu."

Tôi giơ ngón trỏ lên lắc lắc:

"Bạn nhầm, mấy đứa bị chặn ngoài cổng mới đi học muộn, tôi vẫn đi học đúng giờ nhé."

Lâm vừa định mở miệng ra cãi thì thầy Nam chủ nhiệm lớp tôi từ ngoài cửa bước vào, mang theo một sấp đề ôn tập. Theo sau thầy là Long và Khánh – lúc này đã sơ vin, huy hiệu đầy đủ, dưới chân đeo đôi McQueen trắng tinh chẳng biết kiếm ở đâu ra.

"Sao nay vào lớp muộn thế?" Lâm nhướng mày, thì thầm hỏi Khánh khi nó về chỗ, "Tao gặp mày ở nhà xe gần nửa tiếng trước mà?"

"*** ** nãy đeo dép bị con bé Sao Đỏ bắt, tao phải nhờ Long Đặng xuống dưới nhà xe lấy hộ túi giày." Khánh chậc lưỡi, "Tao xin thử mấy câu thấy con đấy thái độ vãi *** nên thôi, *** dây dưa nữa."

Lâm cười cười:

"Thế là may rồi, phải đứa khác thì không có cơ hội trình bày đâu."

Khánh cũng cười, nó mở balo lục lọi một lúc, lấy ra một nắm kẹo. Nó chia cho Lâm hai cái, còn lại đưa hết cho tôi:

"Châu Anh ăn kẹo này."

"Gì đấy? Tự dưng nay lại mời con Chanh ăn kẹo?" Lâm vừa bóc kẹo vừa liếc qua liếc lại giữa tôi và Khánh, dùng cùi chỏ huých nhẹ cánh tay Khánh, "Để ý Chanh à?"

Tôi nhíu mày, dẫm mạnh vào chân Lâm.

"*** ***, mày nghĩ bố mày là người như thế à?" Khánh lườm Lâm, rướn người để mấy viên kẹo lên bàn trước mặt tôi, "Kẹo dễ ăn lắm, không ngọt đâu."

Tôi biết Khánh đang muốn cảm ơn tôi, mà kẹo còn là vị matcha tôi thích nên tôi không khách sáo nữa, bóc một cái ăn luôn:

"Tao xin nhé." Một bên má tôi phồng lên vì ngậm kẹo, "Tao thích ăn kẹo này lắm."

Khánh cười khúc khích:

"Lần sau tao mang thêm cho."

Tôi muốn nói: "Bạn đừng nhiệt tình với tôi như thế, tôi sợ lắm", nhưng lời ra đến miệng lại thành:

"... Tao cảm ơn nhé."

***

Cả tuần liên tục phải dầm mưa, đến hôm trời nắng thì xe điện của tôi chết máy giữa đường. Thôi được rồi, ít ra tôi không phải đứng bơ vơ giữa trời mưa với cái xe bị hỏng.

Chiều nay khối 11 trường tôi có lịch học ở trung tâm dạy nghề, con gái lớp tôi học nấu ăn, con trai học nghề điện. Lớp nấu ăn của tôi có tiết thực hành, sáng nay tôi lỡ mồm hứa hẹn với cả nhóm sẽ tới sớm và mang bếp ga nên tôi rời nhà trước giờ vào lớp hẳn nửa tiếng và giờ thì tôi mắc kẹt trên đường gần 20 phút với cái xe đần.

Trong tác phẩm Nhà giả kim, tác giả có viết thế này: "If you desperately want something, the universe will conspire in helping you achieve it", có nghĩa là: "Khi bạn thật sự mong muốn điều gì, cả vũ trụ sẽ giúp bạn đạt được điều đó." Chắc chắn đây là tín hiệu vũ trụ, vũ trụ đang muốn bảo tôi lần sau đừng có đi học sớm nữa.

Cũng may đoạn đường này nhiều cây xanh nên có vẻ không nắng lắm, tôi đi thêm khoảng vài trăm mét nữa thì đến được quán sửa xe điện. Bác sửa xe nói xe tôi bị hỏng ắc quy, nếu thay luôn phải đợi gần một tiếng. Tôi không mang đủ tiền để thay ắc quy, mà bố mẹ thì lại chẳng có ở nhà... Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, 1 giờ 40, còn gần mười phút nữa vào lớp. Bây giờ chắc mấy đứa bạn tôi sắp đến trường dạy nghề rồi, nhà chúng nó còn ngược hướng với tôi...

"Châu Anh?"

Đột nhiên có người gọi tên tôi, giọng nói vừa êm ái vừa quen thuộc. Tôi hơi giật mình quay người lại, nhìn chàng trai đang dừng xe cách mình vài bước chân, chợt không biết nên thấy may mắn hay xui xẻo.

Lại là Gia Khánh.

Tôi thở dài thườn thượt, nghĩ mà chán. Tại sao Gia Khánh cứ chú ý đến tôi những lúc tôi rũ rượi phờ phạc như con vô gia cư thế? Ngày thường xinh xắn thơm tho đáng yêu thì nó chẳng thèm ngó ngàng? Bro có ổn không vậy?

Hình như bộ dạng bây giờ của tôi trông rất n/g/u, Khánh bật cười một tiếng, nó kéo khẩu trang xuống, tỏ ra quan tâm hỏi:

"Xe mày bị hỏng à?"

Tôi bất lực gật đầu:

"Ừ mày ơi, xe tao bị hỏng ắc quy."

Gia Khánh ngồi thẳng người lại, cười toe toét, nháy mắt với tôi:

"Mày gửi tạm xe ở đây chiều về lấy, lên xe tao chở."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro